[Xuyên Không] Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 51: Chap 47: Song hệ dị năng

Trước Sau
Sáng hôm sau,

Lưu Tước vươn vai, che miệng ngáp, sau đó vào không gian vệ sinh cá nhân, ăn sáng

Cậu chọn một bộ đồ thể thao màu đen, đôi giày thể thao cũng màu đen luôn, nhắt thanh trường đao vào cạp quần, sau đó tinh thần sáng láng ra khỏi phòng

\*cạch\*

hể?! Hình như cậu chưa đóng cửa mà nhỉ, sao lại có tiếng cửa rồi??

Lưu Tước nghi hoặc quay qua bên cạnh nhìn về hướng tiếng cửa phát ra thì thấy một bóng hình cao lớn đĩnh đạc đứng trước cửa phòng bên cạnh, tay cũng đặt lên nắm tay khóa cửa giống cậu

"S..sở đội trưởng, sáng tốt lành...", Lưu Tước vội gập người chào

"sớm", Sở Mặc Thiên gật đầu nhàn nhạt nói, sau đó xoay người hướng thang máy đi tới

Lúc này, cánh cửa phòng bên cũng bị người mở ra, Âu Dương Thiên ra trước, theo sau là Lưu Trình

"tiểu Bảo a, sớm hảo", Âu Dương Thiên nét mặt tươi cười nói

"Âu phó đội, Lưu phó đội, sớm tốt lành", cậu cũng mỉm cười đáp lại

"sớm hảo", Lưu Trình cũng nho nhã đáp lại, nhưng nhìn khuôn mặt anh có chút mệt mỏi, còn có nhợt nhạt quầng thâm dưới mắt

Lưu Tước: chẳng lẽ Lưu phó đội mắc chứng mất ngủ?

Ba người cũng theo sau Sở Mặc Thiên tiến lại gần thang máy, Lưu Tước với Âu Dương Thiên thì vừa đi vừa nói chuyện, biết sao được, trong bốn người thì chỉ có hai người hay nói nhiều thôi

"lần đầu đi làm nhiệm vụ, cảm thấy lo lắng sao?"

"cũng không hẳn, chỉ là có chút bồn chồn", Lưu Tước cười ngượng ngùng nói



"yên tâm đi, lần này chủ yếu là thu thập vật tư, nếu không phải tình huống quá nghiêm trọng, sẽ không ham chiến với tang thi"

"vâng, em hiểu được"

\*ting\* một tiếng, mải nói chuyện quá, bất tri bất giác Lưu Tước đã vào thang máy cùng ba người kia rồi

Tiếng kêu này mới khiến Lưu Tước chợt nhận ra một chuyện rất phi lí đó là, không phải điện bị cắt rồi à?? Sao thang máy lại chạy được??

Như là nhìn ra nghi hoặc của Lưu Tước, Âu Dương Thiên nói: "Sở ca có thể khiến thang máy chạy bình thường"

"a...", Lưu Tước tỏ vẻ hiểu ra cái gì đó

Cậu bật máy quét lên, nhìn Sở Mặc Thiên, chốc lát sau, thông tin về Sở Mặc Thiên hiện ra

\[ Sở Mặc Thiên

Dị năng: song hệ dị năng \(lôi hệ dị năng, hỏa hệ dị năng\)

Cấp bậc: cấp 2 \(đỉnh cấp\)

Kĩ năng: Màng điện \(phòng thủ\), Lôi đình \(công kích\), Lôi trận thập thể \(kĩ năng tự ngộ\), Tường lửa \(phòng thủ\), Hỏa cầu \(công kích\), Liệt diễm trận \(kĩ năng tự ngộ\) \]

Lưu Tước xem xong thông tin quét được có chút sửng sốt nhìn Sở Mặc Thiên, là song hệ dị năng, vậy mà trong sách sử không có bất kì thông tin gì, giấu cũng đủ sâu nha!

Sau đó Lưu Tước vội rũ mắt xuống sợ Sở Mặc Thiên phát hiện ra cậu nhìn trộm anh mà không biết ngay từ khi cậu nhìn anh thì đã bị anh phát hiện, dù gì người ta cũng là cường giả cấp 2 đỉnh cấp đấy, trực giác cũng không phải để trưng bày

Lưu Tước: "mà nói mới để ý, lần đầu gặp không phải Sở Mặc Thiên mới có cấp 2 trung cấp thôi sao? Vừa qua có mấy ngày thôi sao thăng cấp nhanh dữ vậy? Không phải nói thăng cấp khó lắm sao, cả Âu Dương Thiên với Lưu Trình cũng lên cấp 2 sơ cấp rồi, vậy tại sao ta vẫn bùi ngùi ở cấp 2 trung cấp thế này?? có còn đạo lí nữa không?!"

\[ chủ nhân, cái gọi là tư chất nghịch thiên chính là không màng đạo lí luân thường \]

"..."



"ngươi đây là đang chê ta yếu, tư chất kém sao?"

\[ không có thưa chủ nhân, ta là đang khen tư chất của nam chính mà, còn về tư chất của ngài thì.... \]

"thì sao??"

\[ ngài muốn nghe lời nói thật hay hoa mỹ? \]

Lưu Tước hít sâu một hơi nói: "nói thật đi, ta chịu được"

\[ với tư chất rách nát này của nguyên chủ thì ngài lên đến cấp 5 đã là siêu may mắn rồi \]

Miệng Lưu Tước giật giật: "nói vậy, ta chỉ có thể lên đến cấp 5 là cùng, không hơn được nữa?"

\[ yes \]

Lưu Tước một bộ chết không còn gì luyến tiếc, ông trời sao nỡ đối xử với ta như vậy, tự nhiên đem ta quăng đến nơi này mà sao không đem ta quăng thẳng lên người nam chính chứ, ta cũng có thể ở trên mà!!

\*tiểu kịch trường:

Lưu Tước: ông trời sao nỡ đối xử với ta như vậy, tự nhiên đem ta quăng đến nơi này mà sao không đem ta quăng thẳng lên người nam chính chứ, ta cũng có thể ở trên mà!!

Au: yên tâm đi con trai của ta, sẽ sớm thôi, con sẽ được *quăng thẳng lên người nam chính*

Lưu Tước: thật sao?

Au: Đương nhiên là thật rồi, ta sẽ đem con tắm rửa sạch sẽ, bóng loáng sau đó đóng gói thật xinh đẹp lại, rồi đem con *quăng thẳng lên giường nam chính* , khỏi cần cảm ơn ta, hehe....

♡Mận♡: hello cả nhà, mặc dù có hơi muộn nhưng mận xin được chúc mọi người có một mới vui vẻ và hạnh phúc, chúc cho các bạn, các anh, chị, em thêm một tuổi mới chăm ngoan học giỏi, thành đạt và càng ngày càng xinh trai đẹp gái nha, bye bye, yêu mọi người ~moa~

\_\_\_\_\_**end chap 47**\_\_\_\_\_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau