Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện He!
Chương 19: Đại dương cũng rất đẹp!
Tất cả mọi người đều tin Trịnh Uyên Dương thắng chắc rồi. Bởi từ lúc cậu bước ra thì những thí sinh được khen đẹp trước đó đều cảm thấy như làm nền cho cậu, còn mấy thí sinh phía sau cậu thật sự không đọ bằng cậu được.
Uyên Dương vào phòng thay đồ. Cũng may là bộ đồ thay thế được đưa đến kịp lúc, nếu không hôm nay chắc cậu sẽ khóc tới khuya. Cái cảm giác kiểu như mình hết mình học bài nhưng đến lúc phát bài thi ra thì điểm hết hồn vậy ý!
Nhưng chợt cậu lại lo lắng chuyện khác. Cậu đã hứa với Nhật Nhật sẽ lấy mặt trời làm đề tài trang phục rồi, nhưng hôm nay vì sự cố mà lại chuyển thành bộ đồ đại dương. Chả biết anh ấy có buồn không nữa!
Uyên Dương thay đồ thường ngày, cầm lấy bông tẩy trang hết lớp trang điểm. Nhìn thấy mình trong gương, cậu thấy mình thật thảm hại. Đôi mắt sưng đỏ lên, vẫn còn hơi ít nước mắt nơi khóe mi. Khi gặp chuyện ngoài ý muốn, việc duy nhất cậu làm được lại là khóc. Có lẽ đời trước cậu chưa từng thử thách bản thân vào việc gì, nên đây là lần đầu tiên cậu gặp phải trường hợp này, thật sự không biết làm gì cả.
Cậu đi ra ngoài, vừa lúc thấy Thái Anh đang đi vào. Anh trai cậu cũng chả khác gì cậu, hai mắt sưng đỏ, nhìn thấy cậu thì cười cười, trên tay cầm thêm ly trà sữa, vẫn là vị socola, là muốn an ủi cậu đi. Uyên Dương nhớ đến vừa nãy anh hai còn khóc nức nở hơn cậu cơ, chợt cảm thấy buồn cười. Anh trai nguyên chủ tốt thật sự!
" Dương Dương, trà sữa socola nè! "
Cậu nhận lấy trà sữa từ tay Thái Anh, cắm ống hút uống. Trà sữa socola lúc nào cũng ngọt như vậy. Mùa hè oi bức, trà sữa thêm đá cho mát lạnh nhưng cậu lại thấy ấm lòng thật sự. Ở thế giới trước cậu là trẻ mồ côi. Những đứa trẻ ở trại mồ côi không thân thiện với cậu cho lắm. Cậu từng nghĩ có anh em sẽ thật phiền đi! Nhưng không phiền chút nào, ngược lại rất vui nữa! Chợt thấy sống mũi cay cay, cậu lại muốn khóc nữa rồi!
Uyên Dương cố nén nước mắt, hút trà sữa rột rột, đi vào khán đài chờ trao giải. Thái Anh dẫn cậu ra chỗ bố mẹ cậu đang ngồi. Vẫn còn một vài thí sinh cuối đang biểu diễn nốt.
Lúc công bố trao giải, Uyên Dương chợt thấy căng thẳng. Thấy tay cậu run run, Thái Anh nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng động viên :
" Dù gì mình cũng đã cố gắng hết sức rồi, kết quả có ra sao thì cũng không việc gì phải buồn cả! "
Dương gật gật đầu.
MC lên tiếng :
" Và người chiến thắng tối nay là..."
Mọi người dưới khán đài im lặng chờ đợi.
" Là... là... "
" TRỊNH UYÊN DƯƠNG! "
Uyên Dương mở to hai mắt, không tin vào tai mình, cậu phải quay sang hỏi lại Thái Anh :
" Là em sao ạ? "
" Là em đó oaaaaaaaa!"
Thái Anh ôm cậu nhảy cẫng lên vui sướng, một lúc mới buông cậu ra để cậu lên sân khấu nhận giải.
Cảm xúc của Uyên Dương lúc này rất đa dạng, vừa nãy đang buồn thúi ruột, bây giờ là vui sướng, còn có chút không tin nổi. Nhưng quả nhiên là cậu đã thắng!
Người trao giải đưa cúp cho cậu. Cúp hơi nặng, nhưng cầm rất sướng tay. Cái cảm giác chiến thắng nó đã gì đâu á! Uyên Dương cười tươi rói như ánh mặt trời ban trưa. Khán giả bên dưới reo hò, ai cũng đã đoán trước được cậu sẽ thắng.
Xạ Nhật Nguyên nhìn lên người con trai trên sân khấu, niềm tự hào tràn ngập lòng anh, xen lẫn đó là chút ít hãnh diện. Thật muốn đứng lên hét cho cả thế giới biết cậu là của anh đó!
Uyên Dương xuống sân khấu. Rất nhiều người ra chúc mừng cậu, chụp hình với cậu. Thậm chí có cả những danh thiếp mời cậu đi làm model nữa đó. Cảm giác cứ như cậu là minh tinh nổi tiếng ý!
Trong khi tất cả mọi người ở đây đều vui mừng cho cậu, chỉ có một người từ đầu đến cuối vẫn giữ gương mặt bí xị không vui. Địch Mộng Y hẳn là tức lắm nhưng không làm được gì. Mặc Tư Hàn lại tưởng cậu ta buồn nên ôm vào lòng an ủi. Quả là anh người yêu lí tưởng!
Phải qua một lúc lâu sau cậu mới tìm được cơ hội nói chuyện với Xạ Nhật Nguyên. Cậu vui vẻ cười híp mắt chạy đến ôm anh. Anh dang tay ôm cậu vào lòng. Hai người ôm một lúc lâu mới buông tay, hận không thể hòa làm một với đối phương.
Uyên Dương áy náy nói :
" Em xin lỗi, vốn dĩ bộ đồ lúc đầu là trang phục mặt trời, nhưng chẳng may bộ đồ ấy lại bị ai đó cắt mất, nên mới phải đổi thành bộ đồ đại dương! "
" Không sao đâu! Đại dương cũng rất đẹp! "
" Thật sao ạ? Anh không giận ạ? "
" Sao anh phải giận chứ? Chỉ cần là Uyên Uyên của anh, mặt trời hay đại dương cũng vậy thôi, đều đẹp! "
Cậu vui vẻ lại ôm lấy anh. Thật sự anh quá ấm áp! Mỗi lần ở cạnh anh, cậu đều rung động!
Còn anh, trước đây anh không hề thích đại dương đâu, nó lạnh lẽo sâu thẳm. Hồi bé khi xem những video về đại dương, anh đều run lên vì sợ hãi. Nhưng bây giờ, vì có cậu, có chết chìm trong đại dương anh cũng chịu! Uyên Uyên của anh là đẹp nhất!
Uyên Dương vào phòng thay đồ. Cũng may là bộ đồ thay thế được đưa đến kịp lúc, nếu không hôm nay chắc cậu sẽ khóc tới khuya. Cái cảm giác kiểu như mình hết mình học bài nhưng đến lúc phát bài thi ra thì điểm hết hồn vậy ý!
Nhưng chợt cậu lại lo lắng chuyện khác. Cậu đã hứa với Nhật Nhật sẽ lấy mặt trời làm đề tài trang phục rồi, nhưng hôm nay vì sự cố mà lại chuyển thành bộ đồ đại dương. Chả biết anh ấy có buồn không nữa!
Uyên Dương thay đồ thường ngày, cầm lấy bông tẩy trang hết lớp trang điểm. Nhìn thấy mình trong gương, cậu thấy mình thật thảm hại. Đôi mắt sưng đỏ lên, vẫn còn hơi ít nước mắt nơi khóe mi. Khi gặp chuyện ngoài ý muốn, việc duy nhất cậu làm được lại là khóc. Có lẽ đời trước cậu chưa từng thử thách bản thân vào việc gì, nên đây là lần đầu tiên cậu gặp phải trường hợp này, thật sự không biết làm gì cả.
Cậu đi ra ngoài, vừa lúc thấy Thái Anh đang đi vào. Anh trai cậu cũng chả khác gì cậu, hai mắt sưng đỏ, nhìn thấy cậu thì cười cười, trên tay cầm thêm ly trà sữa, vẫn là vị socola, là muốn an ủi cậu đi. Uyên Dương nhớ đến vừa nãy anh hai còn khóc nức nở hơn cậu cơ, chợt cảm thấy buồn cười. Anh trai nguyên chủ tốt thật sự!
" Dương Dương, trà sữa socola nè! "
Cậu nhận lấy trà sữa từ tay Thái Anh, cắm ống hút uống. Trà sữa socola lúc nào cũng ngọt như vậy. Mùa hè oi bức, trà sữa thêm đá cho mát lạnh nhưng cậu lại thấy ấm lòng thật sự. Ở thế giới trước cậu là trẻ mồ côi. Những đứa trẻ ở trại mồ côi không thân thiện với cậu cho lắm. Cậu từng nghĩ có anh em sẽ thật phiền đi! Nhưng không phiền chút nào, ngược lại rất vui nữa! Chợt thấy sống mũi cay cay, cậu lại muốn khóc nữa rồi!
Uyên Dương cố nén nước mắt, hút trà sữa rột rột, đi vào khán đài chờ trao giải. Thái Anh dẫn cậu ra chỗ bố mẹ cậu đang ngồi. Vẫn còn một vài thí sinh cuối đang biểu diễn nốt.
Lúc công bố trao giải, Uyên Dương chợt thấy căng thẳng. Thấy tay cậu run run, Thái Anh nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng động viên :
" Dù gì mình cũng đã cố gắng hết sức rồi, kết quả có ra sao thì cũng không việc gì phải buồn cả! "
Dương gật gật đầu.
MC lên tiếng :
" Và người chiến thắng tối nay là..."
Mọi người dưới khán đài im lặng chờ đợi.
" Là... là... "
" TRỊNH UYÊN DƯƠNG! "
Uyên Dương mở to hai mắt, không tin vào tai mình, cậu phải quay sang hỏi lại Thái Anh :
" Là em sao ạ? "
" Là em đó oaaaaaaaa!"
Thái Anh ôm cậu nhảy cẫng lên vui sướng, một lúc mới buông cậu ra để cậu lên sân khấu nhận giải.
Cảm xúc của Uyên Dương lúc này rất đa dạng, vừa nãy đang buồn thúi ruột, bây giờ là vui sướng, còn có chút không tin nổi. Nhưng quả nhiên là cậu đã thắng!
Người trao giải đưa cúp cho cậu. Cúp hơi nặng, nhưng cầm rất sướng tay. Cái cảm giác chiến thắng nó đã gì đâu á! Uyên Dương cười tươi rói như ánh mặt trời ban trưa. Khán giả bên dưới reo hò, ai cũng đã đoán trước được cậu sẽ thắng.
Xạ Nhật Nguyên nhìn lên người con trai trên sân khấu, niềm tự hào tràn ngập lòng anh, xen lẫn đó là chút ít hãnh diện. Thật muốn đứng lên hét cho cả thế giới biết cậu là của anh đó!
Uyên Dương xuống sân khấu. Rất nhiều người ra chúc mừng cậu, chụp hình với cậu. Thậm chí có cả những danh thiếp mời cậu đi làm model nữa đó. Cảm giác cứ như cậu là minh tinh nổi tiếng ý!
Trong khi tất cả mọi người ở đây đều vui mừng cho cậu, chỉ có một người từ đầu đến cuối vẫn giữ gương mặt bí xị không vui. Địch Mộng Y hẳn là tức lắm nhưng không làm được gì. Mặc Tư Hàn lại tưởng cậu ta buồn nên ôm vào lòng an ủi. Quả là anh người yêu lí tưởng!
Phải qua một lúc lâu sau cậu mới tìm được cơ hội nói chuyện với Xạ Nhật Nguyên. Cậu vui vẻ cười híp mắt chạy đến ôm anh. Anh dang tay ôm cậu vào lòng. Hai người ôm một lúc lâu mới buông tay, hận không thể hòa làm một với đối phương.
Uyên Dương áy náy nói :
" Em xin lỗi, vốn dĩ bộ đồ lúc đầu là trang phục mặt trời, nhưng chẳng may bộ đồ ấy lại bị ai đó cắt mất, nên mới phải đổi thành bộ đồ đại dương! "
" Không sao đâu! Đại dương cũng rất đẹp! "
" Thật sao ạ? Anh không giận ạ? "
" Sao anh phải giận chứ? Chỉ cần là Uyên Uyên của anh, mặt trời hay đại dương cũng vậy thôi, đều đẹp! "
Cậu vui vẻ lại ôm lấy anh. Thật sự anh quá ấm áp! Mỗi lần ở cạnh anh, cậu đều rung động!
Còn anh, trước đây anh không hề thích đại dương đâu, nó lạnh lẽo sâu thẳm. Hồi bé khi xem những video về đại dương, anh đều run lên vì sợ hãi. Nhưng bây giờ, vì có cậu, có chết chìm trong đại dương anh cũng chịu! Uyên Uyên của anh là đẹp nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất