Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện He!
Chương 44: Nỗi khổ riêng
Sau khi tạm biệt Uyên Dương, Trịnh Uyên Dương nhanh chóng quay về trường đại học Ngọc An.
Trịnh Uyên Dương vội vội vàng vàng đi nhanh, đưa tay lên xem đồng hồ. Nếu tầm giờ này thì chắc là cậu ấy đang ở thư viện. Sau đó cậu phóng nhanh như bị ma đuổi chạy đến thư viện.
Trong thư viện, giờ này đông nghịt sinh viên đang ở đây. Trịnh Uyên Dương dáo dác nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng mới nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Địch Mộng Y đang ngồi đọc sách. Cậu thanh niên với áo sơ mi trắng đang chú tâm đọc sách đem lại cảm giác thư sinh cực kì! Trịnh Uyên Dương nhanh chóng chạy đến.
"Mộng Y, tớ có chuyện cần nói với cậu!"
Địch Mộng Y còn chưa kịp bất ngờ thì Trịnh Uyên Dương đã kéo tay y chạy ra khỏi thư viện rồi.
"Nè cậu làm gì vậy? Thả tay tôi ra! "
Mặc kệ Mộng Y có nói những gì thì Trịnh Uyên Dương vẫn giữ chặt lấy tay cậu mà kéo đi. Hai người cứ chạy trên hành lang cho đến khi đến chỗ cái cây sau trường, nơi lần đầu hai người gặp nhau.
Đang là cuối thu nên mỗi lần gió thổi thì bao nhiêu là lá đều rụng xuống, hôm nay trời còn trong xanh nữa nên trông rất thơ mộng. Khung cảnh thì lãng mạn đấy cơ mà cuộc cãi nhau của hai cậu sinh viên khiến nó hết lãng mạn luôn rồi!
"Đột nhiên cậu phát điên cái gì vậy hả, tự nhiên kéo tôi ra đây!" Địch Mộng Y tay mồ hôi, thở dốc nói. Dù là người bị kéo nhưng phải chạy một đoạn dài vẫn rất là mệt!
" Mộng Y, cậu mau tránh xa tên Mặc Tư Hàn kia ra đi! Hắn là tên sở khanh, tồi tệ, tra nam,... "
" Sì tốp! Gì đây Trịnh Uyên Dương, cậu là người kết thúc tình bạn của chúng ta trước, bây giờ chúng ta con mẹ nó liên quan gì đến nhau mà cậu lại bàn luận về bạn trai tôi như vậy hả? "
Trịnh Uyên Dương nhất thời cứng họng. Nhưng nhanh chóng cậu đã lấy lại bình tĩnh mà dùng hết vốn từ cậu có để kể về tên khốn Mặc Tư Hàn kia :
"Mặc Tư Hàn, hắn có con rồi, với một cô gái, à không, với chị họ của cậu đó..
.... hắn con mẹ nó là tên khốn, cậu không nên quen hắn nữa! "
Trái lại với suy nghĩ của cậu rằng Địch Mộng Y sẽ sốc rồi giãy đành đạch lên như con cá mắc cạn, y chỉ bình tĩnh nhìn cậu nói :
"Cậu kể chuyện gì mới đi được không, chuyện này tôi biết lâu rồi! "
Bây giờ người sốc lại là Trịnh Uyên Dương cậu :
"Cậu biết rồi, mà cậu lại để mặc mọi chuyện như vậy sao, để mặc chị họ của cậu! "
" Thì?" Địch Mộng Y mất kiên nhẫn trả lời.
Trịnh Uyên Dương thần thờ, đôi mắt thất vọng tràn trề nhìn về phía y :
"Địch Mộng Y, tớ không ngờ cậu lại là người vô tâm đến thế, sao cậu... lại có thể làm như vậy? "
Địch Mộng Y không muốn nghe tiếp, toan bỏ đi nhưng lời nói của Trịnh Uyên Dương lại giữ y lại :
" Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở nơi này, lúc ấy cậu làm tớ liên tưởng đến thiên sứ, rằng cậu xinh đẹp mong manh biết bao, rồi khi được làm bạn thân với cậu, tớ đã tưởng cậu thật sự là một thiên sứ, một người tốt, nhưng hóa ra... chỉ là tớ tưởng..."
Giọng Trịnh Uyên Dương có chút nghẹn lại :
"... Cậu hóa ra khốn nạn đến thế. Đó là chị họ của cậu mà, sao cậu lại vô tâm đến như vậy! À... là tại vì cậu yêu, cậu yêu đến mù quáng, mất hết lí trí rồi đúng không, nên mới không thể dứt ra khỏi tên khốn Mặc Tư..."
" Tôi cũng muốn rời khỏi hắn ta lắm chứ! " Địch Mộng Y hét lên, cắt ngang lời của Trịnh Uyên Dương.
" Khi tôi biết chuyện này, tôi cũng muốn ngay lập tức cắt đứt quan hệ với hắn lắm chứ! Nhưng mà hắn uy hiếp tôi, không cho tôi rời xa hắn, bằng không hắn sẽ giết chị tôi và đứa con trong bụng chị ấy! Đó là chị họ của tôi đó, chị ấy đã lớn lên cùng tôi, sao tôi có thể... "
Nói đến đây, tiếng nức nở vang lên nhưng Địch Mộng Y vẫn cố gắng nói tiếp :
" Nếu tôi có thể mạnh mẽ hơn thì tốt biết mấy! Tôi có thể bảo vệ cho chị ấy nhưng rất tiếc là tôi không thể, nên tôi chỉ đành chịu đựng thôi! Phải tôi là tên khốn nạn! Địch Mộng Y tôi là tên khốn nạn! "
Địch Mộng Y không kiềm chế được cảm xúc mà òa khóc nức nở. Trịnh Uyên Dương tận tai nghe những lời ấy, tận mắt thấy được cảnh này, trái tim như muốn vỡ vụn. Cậu muốn ôm lấy y nhưng tay chân cậu lúng túng, y không thích cậu chạm vào y đâu. Cậu chỉ biết lắp bắp :
"Xin lỗi là tớ trách nhầm cậu, là tớ không tốt! "
Địch Mộng Y vẫn ôm mặt khóc, cậu chỉ biết đưa tay lên vai vỗ vỗ an ủi. Được một lúc khi tiếng nức nở ngừng, tình hình đã khá hơn, cậu mới nhỏ nhẹ lên tiếng :
"Nếu cậu không đủ mạnh mẽ thì hãy để tớ giúp. Tớ sẽ giúp chị họ cậu trốn đi! "
Địch Mộng Y lắc lắc đầu, khàn giọng nói :
"Không trốn được đâu! Trong căn nhà ấy có camera, với cả chị họ tôi đã bị cấy chip vào người, dù có đi đâu cũng sẽ bị tìm ra... "
"Cậu nói cái gì cơ? " Trịnh Uyên Dương hốt hoảng hỏi lại.
" Tôi nói là chị họ tôi đã bị cấy chip vào người... "
" Không vế trước ý? "
Địch Mộng Y nhìn biểu cảm sốt sắng của cậu mà không hiểu chi hết, nhưng vẫn nhớ lại lời nói ban trước của mình mà trả lời :
" Căn nhà ấy có lắp camera... "
"Ổi không!"
Trịnh Uyên Dương ôm đầu. Toang rồi! Nếu lắp cam thì khả năng cao là Mặc Tư Hàn đã biết chuyện cậu và anh
Dương đến gặp Hà Mộc Yên rồi. Anh Dương đang gặp nguy hiểm!
Trịnh Uyên Dương luống cuống tay chân lôi điện thoại ra muốn gọi cho Uyên Dương, lại phát hiện điện thoại thế mà hết pin vào lúc quan trọng như thế này. Cậu hoảng hốt quay ra chỗ Địch Mộng Y :
" Cho tớ mượn điện thoại của cậu! "
Nhìn bộ dạng hấp tấp của Trịnh Uyên Dương, Địch Mộng Y cũng bị cuống theo mà nhanh chóng lôi điện thoại ra đưa cho cậu. Trịnh Uyên Dương bấm số của Uyên Dương, gọi liền mấy cuộc anh ấy đều không nghe máy, đã thế một lúc sau còn chặn luôn cậu.
Trịnh Uyên Dương vì lo sợ cho an nguy của Uyên Dương mà hỏng mất trí rồi, thế mà thuận tiện lôi tay của Địch Mộng Y kéo đi tìm tung tích của Uyên Dương.
Trịnh Uyên Dương vội vội vàng vàng đi nhanh, đưa tay lên xem đồng hồ. Nếu tầm giờ này thì chắc là cậu ấy đang ở thư viện. Sau đó cậu phóng nhanh như bị ma đuổi chạy đến thư viện.
Trong thư viện, giờ này đông nghịt sinh viên đang ở đây. Trịnh Uyên Dương dáo dác nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng mới nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Địch Mộng Y đang ngồi đọc sách. Cậu thanh niên với áo sơ mi trắng đang chú tâm đọc sách đem lại cảm giác thư sinh cực kì! Trịnh Uyên Dương nhanh chóng chạy đến.
"Mộng Y, tớ có chuyện cần nói với cậu!"
Địch Mộng Y còn chưa kịp bất ngờ thì Trịnh Uyên Dương đã kéo tay y chạy ra khỏi thư viện rồi.
"Nè cậu làm gì vậy? Thả tay tôi ra! "
Mặc kệ Mộng Y có nói những gì thì Trịnh Uyên Dương vẫn giữ chặt lấy tay cậu mà kéo đi. Hai người cứ chạy trên hành lang cho đến khi đến chỗ cái cây sau trường, nơi lần đầu hai người gặp nhau.
Đang là cuối thu nên mỗi lần gió thổi thì bao nhiêu là lá đều rụng xuống, hôm nay trời còn trong xanh nữa nên trông rất thơ mộng. Khung cảnh thì lãng mạn đấy cơ mà cuộc cãi nhau của hai cậu sinh viên khiến nó hết lãng mạn luôn rồi!
"Đột nhiên cậu phát điên cái gì vậy hả, tự nhiên kéo tôi ra đây!" Địch Mộng Y tay mồ hôi, thở dốc nói. Dù là người bị kéo nhưng phải chạy một đoạn dài vẫn rất là mệt!
" Mộng Y, cậu mau tránh xa tên Mặc Tư Hàn kia ra đi! Hắn là tên sở khanh, tồi tệ, tra nam,... "
" Sì tốp! Gì đây Trịnh Uyên Dương, cậu là người kết thúc tình bạn của chúng ta trước, bây giờ chúng ta con mẹ nó liên quan gì đến nhau mà cậu lại bàn luận về bạn trai tôi như vậy hả? "
Trịnh Uyên Dương nhất thời cứng họng. Nhưng nhanh chóng cậu đã lấy lại bình tĩnh mà dùng hết vốn từ cậu có để kể về tên khốn Mặc Tư Hàn kia :
"Mặc Tư Hàn, hắn có con rồi, với một cô gái, à không, với chị họ của cậu đó..
.... hắn con mẹ nó là tên khốn, cậu không nên quen hắn nữa! "
Trái lại với suy nghĩ của cậu rằng Địch Mộng Y sẽ sốc rồi giãy đành đạch lên như con cá mắc cạn, y chỉ bình tĩnh nhìn cậu nói :
"Cậu kể chuyện gì mới đi được không, chuyện này tôi biết lâu rồi! "
Bây giờ người sốc lại là Trịnh Uyên Dương cậu :
"Cậu biết rồi, mà cậu lại để mặc mọi chuyện như vậy sao, để mặc chị họ của cậu! "
" Thì?" Địch Mộng Y mất kiên nhẫn trả lời.
Trịnh Uyên Dương thần thờ, đôi mắt thất vọng tràn trề nhìn về phía y :
"Địch Mộng Y, tớ không ngờ cậu lại là người vô tâm đến thế, sao cậu... lại có thể làm như vậy? "
Địch Mộng Y không muốn nghe tiếp, toan bỏ đi nhưng lời nói của Trịnh Uyên Dương lại giữ y lại :
" Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở nơi này, lúc ấy cậu làm tớ liên tưởng đến thiên sứ, rằng cậu xinh đẹp mong manh biết bao, rồi khi được làm bạn thân với cậu, tớ đã tưởng cậu thật sự là một thiên sứ, một người tốt, nhưng hóa ra... chỉ là tớ tưởng..."
Giọng Trịnh Uyên Dương có chút nghẹn lại :
"... Cậu hóa ra khốn nạn đến thế. Đó là chị họ của cậu mà, sao cậu lại vô tâm đến như vậy! À... là tại vì cậu yêu, cậu yêu đến mù quáng, mất hết lí trí rồi đúng không, nên mới không thể dứt ra khỏi tên khốn Mặc Tư..."
" Tôi cũng muốn rời khỏi hắn ta lắm chứ! " Địch Mộng Y hét lên, cắt ngang lời của Trịnh Uyên Dương.
" Khi tôi biết chuyện này, tôi cũng muốn ngay lập tức cắt đứt quan hệ với hắn lắm chứ! Nhưng mà hắn uy hiếp tôi, không cho tôi rời xa hắn, bằng không hắn sẽ giết chị tôi và đứa con trong bụng chị ấy! Đó là chị họ của tôi đó, chị ấy đã lớn lên cùng tôi, sao tôi có thể... "
Nói đến đây, tiếng nức nở vang lên nhưng Địch Mộng Y vẫn cố gắng nói tiếp :
" Nếu tôi có thể mạnh mẽ hơn thì tốt biết mấy! Tôi có thể bảo vệ cho chị ấy nhưng rất tiếc là tôi không thể, nên tôi chỉ đành chịu đựng thôi! Phải tôi là tên khốn nạn! Địch Mộng Y tôi là tên khốn nạn! "
Địch Mộng Y không kiềm chế được cảm xúc mà òa khóc nức nở. Trịnh Uyên Dương tận tai nghe những lời ấy, tận mắt thấy được cảnh này, trái tim như muốn vỡ vụn. Cậu muốn ôm lấy y nhưng tay chân cậu lúng túng, y không thích cậu chạm vào y đâu. Cậu chỉ biết lắp bắp :
"Xin lỗi là tớ trách nhầm cậu, là tớ không tốt! "
Địch Mộng Y vẫn ôm mặt khóc, cậu chỉ biết đưa tay lên vai vỗ vỗ an ủi. Được một lúc khi tiếng nức nở ngừng, tình hình đã khá hơn, cậu mới nhỏ nhẹ lên tiếng :
"Nếu cậu không đủ mạnh mẽ thì hãy để tớ giúp. Tớ sẽ giúp chị họ cậu trốn đi! "
Địch Mộng Y lắc lắc đầu, khàn giọng nói :
"Không trốn được đâu! Trong căn nhà ấy có camera, với cả chị họ tôi đã bị cấy chip vào người, dù có đi đâu cũng sẽ bị tìm ra... "
"Cậu nói cái gì cơ? " Trịnh Uyên Dương hốt hoảng hỏi lại.
" Tôi nói là chị họ tôi đã bị cấy chip vào người... "
" Không vế trước ý? "
Địch Mộng Y nhìn biểu cảm sốt sắng của cậu mà không hiểu chi hết, nhưng vẫn nhớ lại lời nói ban trước của mình mà trả lời :
" Căn nhà ấy có lắp camera... "
"Ổi không!"
Trịnh Uyên Dương ôm đầu. Toang rồi! Nếu lắp cam thì khả năng cao là Mặc Tư Hàn đã biết chuyện cậu và anh
Dương đến gặp Hà Mộc Yên rồi. Anh Dương đang gặp nguy hiểm!
Trịnh Uyên Dương luống cuống tay chân lôi điện thoại ra muốn gọi cho Uyên Dương, lại phát hiện điện thoại thế mà hết pin vào lúc quan trọng như thế này. Cậu hoảng hốt quay ra chỗ Địch Mộng Y :
" Cho tớ mượn điện thoại của cậu! "
Nhìn bộ dạng hấp tấp của Trịnh Uyên Dương, Địch Mộng Y cũng bị cuống theo mà nhanh chóng lôi điện thoại ra đưa cho cậu. Trịnh Uyên Dương bấm số của Uyên Dương, gọi liền mấy cuộc anh ấy đều không nghe máy, đã thế một lúc sau còn chặn luôn cậu.
Trịnh Uyên Dương vì lo sợ cho an nguy của Uyên Dương mà hỏng mất trí rồi, thế mà thuận tiện lôi tay của Địch Mộng Y kéo đi tìm tung tích của Uyên Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất