Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện He!
Chương 64: Cầu hôn
Uyên Dương đang nằm lười trên sô pha xem TV, ở nhà đúng là chán hơn con gián.
Chuông cửa reo lên.
Cậu lười biếng đứng dậy ra mở cửa.
Ai đến vậy nhỉ?
Cậu mở cửa ra, tròn mắt.
Nhật Nhật?
" Không phải anh đang làm việc sao? "
"Xong rồi, làm nhanh để gặp em!"
Nhìn thấy túi đồ lủng lằng Nhật Nhật đang xách trên tay, Uyên Dương thắc mắc hỏi :
" Cái gì vậy?
" Canh giải rượu và thuốc đau đầu! Nào, em định để người yêu em đứng ngoài cửa mãi thế này à? "
" Vâng vâng, mời anh người yêu siêu cấp đẹp trai của em vào ạ! "
Xạ Nhật Nguyên bật cười bước vào nhà. Uyên Dương theo sau, vừa đi vừa cười tủm tỉm.
Vừa nãy cậu có nhắn với anh rằng cậu đau đầu do hồm qua uống quá nhiều rượu, thế mà anh lại đến đây ngay rồi, còn mua cả canh giải rượu với thuốc đau đầu cho cậu nữa.
Cũng thật chu đáo quá đi!
Uyên Dương ngồi húp bát canh một cách ngon lành. Xạ Nhật Nguyên thì ngồi bên cạnh, ánh mắt u mê nhìn cậu ăn. Anh vươn tay vén tóc cho cậu, giọng dịu dàng hỏi :
" Tối nay ra ngoài với anh nhé? "
Uyên Dương vui vẻ đáp lại :
" Hẹn hò sao?"
"Ừm, là hẹn hò!"
Uyên Dương cười híp mắt :
" Oke!"
Cậu lại vùi đầu vào ăn tiếp.
Ăn xong, Xạ Nhật Nguyên đã chu đáo lấy thuốc, rót nước ấm cho cậu. Cậu uống thuốc, rồi năm lên đùi anh.
Cơn đau đầu tan biến ngay lập tức.
Uyên Dương vươn tay chạm vào môi Nhật Nhật, mắt hờ hững :
" Sau này mỗi sáng thức dậy, anh có thể hôn em không? "
Xạ Nhật Nguyên mỉm cười : " Chỉ cần em muốn! " rồi cúi xuống hôn cậu.
Uyên Dương thỏa mãn cười híp mắt, cậu vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn một nụ hôn thật sâu.
Ở bên Nhật Nhật vẫn là tuyệt nhất!
Ánh chiều tà dần buông xuống.
Ánh nắng qua khung cửa sổ, chiếu vào hai con người đang quấn quýt ôm nhau. Cả hai cùng ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống.
Mặt trời dần lặn xuống, ánh sáng cũng dần biến mất.
Hai người thay quần áo xong, tay trong tay cùng nhau ra phố.
Tiết trời thu mát mẻ, gió trời lồng lộng.
Hai người cùng nhau ra chợ đêm, nơi khởi đầu cho mối tình này.
Cả hai cùng ăn thật nhiều món ngon, chơi thật nhiều trò chơi thú vị.
Đôi tình nhân tay trong tay khiến nhiều người liếc nhìn.
Ở thì tại Nhật Nhật đẹp trai quá mà!
Uyên Dương kiếng chân đội mũ áo anh lên, giọng trách móc :
" Anh đẹp trai như vậy, ai cũng nhìn hết. Sau này lỡ có người cướp anh khỏi em thì sao? "
Xạ Nhật Nguyên nở một nụ cười cưng chiều :
" Anh đã hứa là sẽ hôn em mỗi ngày thì nhất định sẽ không thất hứa! Không ai có thể cướp anh khỏi em đâu! "
"Lời nói của đàn ông chả đáng tin đâu!"
Ủa chứ anh là đàn gì???
Không ngờ Xạ Nhật Nguyên lại hét lên :
" Tôi, Xạ Nhật Nguyên, mãi mãi là của Uyên Dương, nếu sau này tôi dám rời đi, thì sẽ giống như khi vạn vật không còn ánh sáng vậy, sẽ không thể sống sót! "
Mọi người trên chợ đêm quay ra nhìn hai người họ.
Uyên Dương bật cười, cậu thấy hạnh phúc nhiều hơn là xấu hổ a!
Cậu vòng tay qua cổ anh, nói :
" Lời nói của đàn ông chả đáng tin, riêng anh là ngoại lệ, cảm ơn vì đã ở bên em nhé! "
Xạ Nhật Nguyên mỉm cười ôm lấy cậu.
Hai người tiếp tục đi khám phá chợ đêm.
Đến khuya, đột nhiên Xạ Nhật Nguyên kéo tay cậu lên trên ngọn đồi phía sau chợ đêm.
Cậu không hiểu anh dẫn cậu lên đây làm gì nên đã hỏi :
" Lên đây làm gì vậy anh?"
" Rồi em sẽ biết!"
Uyên Dương khó hiểu. Chẳng lẽ Nhật Nhật lại muốn tạo bất ngờ cho cậu sao?
Bất ngờ gì vậy nhỉ?
Gió trên đổi mát rười rượi.
Uyền Dương đứng bên thành lan can, tận hưởng từng cơn gió phả vào người.
Chợt Nhật Nhật khoác áo vào cho cậu :
"Đừng để bị cảm lạnh! "
Uyên Dương vui vẻ ôm lấy áo.
Bùm bùm.
Uyên Dương nhìn lên bầu trời bất ngờ.
Nhật Nhật thế mà lại chuẩn bị pháo hoa cho cậu.
Cậu nhìn thích thú, thực sự trừ những lúc Tết thì cậu chả được nhìn thấy pháo hoa đâu.
Lúc nhỏ thì còn mong chờ giao thừa, nhưng khi lớn rồi lại không chờ mong nữa.
Uyên Dương ngắm nhìn hăng say, không để ý Nhật Nhật bên cạnh đang làm gì.
"Uyên Dương!"
Nghe tiếng gọi, cậu quay sang, và lại một lần nữa bất ngờ.
Nhật Nhật đang quỳ một chân xuống, mở hộp nhẫn trong tay ra, dịu giọng hỏi :
"Em hãy làm vợ anh nhé! "
Uyên Dương vỡ òa. Cậu cố giữ cho mình không khóc nhưng nước mắt cứ rơi thôi.
Thiệt tình, đang lúc vui vậy mà!
Cậu gật gật đầu :
"Em đồng ý!"
Xạ Nhật Nguyên nghe được câu trả lời từ cậu thì hạnh phúc đứng dậy, đeo nhẫn vào tay cho cậu.
Nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Uyên Dương tay lau nước mắt :
"Tại sao lại cầu hôn em? Không phải chúng ta đăng kí kết hôn rồi sao?"
" Chỉ là anh muốn tình yêu chúng mình đẹp như trong phim thôi! "
" Thiệt tình! " Uyên Dương bật cười.
Cậu ngắm nghía nhẫn trong tay, thật sự rất đẹp!
Chuông cửa reo lên.
Cậu lười biếng đứng dậy ra mở cửa.
Ai đến vậy nhỉ?
Cậu mở cửa ra, tròn mắt.
Nhật Nhật?
" Không phải anh đang làm việc sao? "
"Xong rồi, làm nhanh để gặp em!"
Nhìn thấy túi đồ lủng lằng Nhật Nhật đang xách trên tay, Uyên Dương thắc mắc hỏi :
" Cái gì vậy?
" Canh giải rượu và thuốc đau đầu! Nào, em định để người yêu em đứng ngoài cửa mãi thế này à? "
" Vâng vâng, mời anh người yêu siêu cấp đẹp trai của em vào ạ! "
Xạ Nhật Nguyên bật cười bước vào nhà. Uyên Dương theo sau, vừa đi vừa cười tủm tỉm.
Vừa nãy cậu có nhắn với anh rằng cậu đau đầu do hồm qua uống quá nhiều rượu, thế mà anh lại đến đây ngay rồi, còn mua cả canh giải rượu với thuốc đau đầu cho cậu nữa.
Cũng thật chu đáo quá đi!
Uyên Dương ngồi húp bát canh một cách ngon lành. Xạ Nhật Nguyên thì ngồi bên cạnh, ánh mắt u mê nhìn cậu ăn. Anh vươn tay vén tóc cho cậu, giọng dịu dàng hỏi :
" Tối nay ra ngoài với anh nhé? "
Uyên Dương vui vẻ đáp lại :
" Hẹn hò sao?"
"Ừm, là hẹn hò!"
Uyên Dương cười híp mắt :
" Oke!"
Cậu lại vùi đầu vào ăn tiếp.
Ăn xong, Xạ Nhật Nguyên đã chu đáo lấy thuốc, rót nước ấm cho cậu. Cậu uống thuốc, rồi năm lên đùi anh.
Cơn đau đầu tan biến ngay lập tức.
Uyên Dương vươn tay chạm vào môi Nhật Nhật, mắt hờ hững :
" Sau này mỗi sáng thức dậy, anh có thể hôn em không? "
Xạ Nhật Nguyên mỉm cười : " Chỉ cần em muốn! " rồi cúi xuống hôn cậu.
Uyên Dương thỏa mãn cười híp mắt, cậu vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn một nụ hôn thật sâu.
Ở bên Nhật Nhật vẫn là tuyệt nhất!
Ánh chiều tà dần buông xuống.
Ánh nắng qua khung cửa sổ, chiếu vào hai con người đang quấn quýt ôm nhau. Cả hai cùng ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống.
Mặt trời dần lặn xuống, ánh sáng cũng dần biến mất.
Hai người thay quần áo xong, tay trong tay cùng nhau ra phố.
Tiết trời thu mát mẻ, gió trời lồng lộng.
Hai người cùng nhau ra chợ đêm, nơi khởi đầu cho mối tình này.
Cả hai cùng ăn thật nhiều món ngon, chơi thật nhiều trò chơi thú vị.
Đôi tình nhân tay trong tay khiến nhiều người liếc nhìn.
Ở thì tại Nhật Nhật đẹp trai quá mà!
Uyên Dương kiếng chân đội mũ áo anh lên, giọng trách móc :
" Anh đẹp trai như vậy, ai cũng nhìn hết. Sau này lỡ có người cướp anh khỏi em thì sao? "
Xạ Nhật Nguyên nở một nụ cười cưng chiều :
" Anh đã hứa là sẽ hôn em mỗi ngày thì nhất định sẽ không thất hứa! Không ai có thể cướp anh khỏi em đâu! "
"Lời nói của đàn ông chả đáng tin đâu!"
Ủa chứ anh là đàn gì???
Không ngờ Xạ Nhật Nguyên lại hét lên :
" Tôi, Xạ Nhật Nguyên, mãi mãi là của Uyên Dương, nếu sau này tôi dám rời đi, thì sẽ giống như khi vạn vật không còn ánh sáng vậy, sẽ không thể sống sót! "
Mọi người trên chợ đêm quay ra nhìn hai người họ.
Uyên Dương bật cười, cậu thấy hạnh phúc nhiều hơn là xấu hổ a!
Cậu vòng tay qua cổ anh, nói :
" Lời nói của đàn ông chả đáng tin, riêng anh là ngoại lệ, cảm ơn vì đã ở bên em nhé! "
Xạ Nhật Nguyên mỉm cười ôm lấy cậu.
Hai người tiếp tục đi khám phá chợ đêm.
Đến khuya, đột nhiên Xạ Nhật Nguyên kéo tay cậu lên trên ngọn đồi phía sau chợ đêm.
Cậu không hiểu anh dẫn cậu lên đây làm gì nên đã hỏi :
" Lên đây làm gì vậy anh?"
" Rồi em sẽ biết!"
Uyên Dương khó hiểu. Chẳng lẽ Nhật Nhật lại muốn tạo bất ngờ cho cậu sao?
Bất ngờ gì vậy nhỉ?
Gió trên đổi mát rười rượi.
Uyền Dương đứng bên thành lan can, tận hưởng từng cơn gió phả vào người.
Chợt Nhật Nhật khoác áo vào cho cậu :
"Đừng để bị cảm lạnh! "
Uyên Dương vui vẻ ôm lấy áo.
Bùm bùm.
Uyên Dương nhìn lên bầu trời bất ngờ.
Nhật Nhật thế mà lại chuẩn bị pháo hoa cho cậu.
Cậu nhìn thích thú, thực sự trừ những lúc Tết thì cậu chả được nhìn thấy pháo hoa đâu.
Lúc nhỏ thì còn mong chờ giao thừa, nhưng khi lớn rồi lại không chờ mong nữa.
Uyên Dương ngắm nhìn hăng say, không để ý Nhật Nhật bên cạnh đang làm gì.
"Uyên Dương!"
Nghe tiếng gọi, cậu quay sang, và lại một lần nữa bất ngờ.
Nhật Nhật đang quỳ một chân xuống, mở hộp nhẫn trong tay ra, dịu giọng hỏi :
"Em hãy làm vợ anh nhé! "
Uyên Dương vỡ òa. Cậu cố giữ cho mình không khóc nhưng nước mắt cứ rơi thôi.
Thiệt tình, đang lúc vui vậy mà!
Cậu gật gật đầu :
"Em đồng ý!"
Xạ Nhật Nguyên nghe được câu trả lời từ cậu thì hạnh phúc đứng dậy, đeo nhẫn vào tay cho cậu.
Nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Uyên Dương tay lau nước mắt :
"Tại sao lại cầu hôn em? Không phải chúng ta đăng kí kết hôn rồi sao?"
" Chỉ là anh muốn tình yêu chúng mình đẹp như trong phim thôi! "
" Thiệt tình! " Uyên Dương bật cười.
Cậu ngắm nghía nhẫn trong tay, thật sự rất đẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất