Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 1

Sau
Mưa tháng chín se se lạnh, trời tờ mờ sáng, mới hơn bốn giờ sáng, vài nhà đã bật đèn.

Khu dân cư Gia Hòa được xây dựng từ nguồn vốn huy động của nhà máy in nhuộm. Hầu hết cư dân đều là công nhân cũ của nhà máy in nhuộm, họ đều quen biết nhau. Gia đình họ Phùng và họ Lâm ở tầng một của tòa nhà hai không chỉ quen biết nhau mà hai gia đình còn có mối quan hệ rất tốt.

Lâm Linh là con gái độc nhất của nhà họ Lâm, cô ở trong phòng ngủ hướng nam. Cô là bị đánh thức bởi tiếng gõ mõ "cạch cạch", trên đường phố ngoài cửa sổ có người bán hàng rong gõ tay cầm bằng sắt của xe ba bánh, vừa gõ vừa rao hàng bằng giọng dài.

Đối diện đường có một bưu điện cũ, trên bức tường màu xanh đậm của bưu điện treo một chiếc đồng hồ lớn, chiếc đồng hồ cổ kính và nặng nề, nhìn xuống đường phố và dòng người, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm.

Hơi thở cuộc sống đô thị nồng nặc và môi trường chưa từng thấy, tất cả đều quá chân thực, trong dòng chảy chậm rãi của thời gian không ngừng nói với cô đây không phải là mơ.

Kiếp trước cô là một bác sĩ pháp y, những vụ án khó giải quyết trong tỉnh thường mời cô đến hiện trường.

Cô nghĩ, có lẽ là tai nạn xe hơi đó, cô mới xuyên đến đây, trở thành con gái độc nhất lưu lạc bên ngoài nhiều năm của nhà họ Lâm?

Nguyên chủ vẫn là học sinh lớp 12!

Nói cách khác, cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, xuyên đến đây, vào tháng 7 năm sau, cô còn phải trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học một lần nữa! Nghĩ đến kỳ thi tuyển sinh đại học, trong đầu cô như khởi động một chiếc máy phát tự động, còn tự mang theo nhạc nền khẩn trương, những cảnh tượng thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó lần lượt hiện ra ngẫu nhiên…



Không thể nghĩ thêm nữa, Lâm Linh xoa xoa trán, cảm thấy đầu óc càng đau hơn.

Sắp đến giờ đi học, có người gõ cửa bên ngoài. Lâm Linh không muốn nhúc nhích, kéo chăn lên, nhắm mắt chuẩn bị ngủ thêm một lát. Buổi tối cô ngủ không ngon giấc, bây giờ đầu óc còn ong ong.

Tiếng gõ cửa nhanh chóng dừng lại, là ba cô đang nói chuyện với chị họ của Lâm Linh: "Những năm qua Linh Linh ở bên ngoài, cơ thể suy nhược, tháng trước lại ốm nặng một trận, để con bé ngủ thêm một lát, kịp."

Ông vừa dứt lời, một tiếng hét chói tai xuyên qua cánh cửa gỗ truyền đến. Giọng nói đột ngột đó, va vào màng nhĩ của gia đình họ Lâm, khiến ông giật mình, hộp t.h.u.ố.c lá vừa cầm lên suýt rơi xuống đất.

Mẹ của Lâm Linh mặt tái mét, nhỏ giọng nói: "Giọng này nghe rợn người quá, nhà đối diện không bị trộm chứ?"

"Không giống, tôi nghe họ khóc." Ba của Lâm Linh lại nghe một lúc, mở cửa.

Tiếng động đó cũng làm Lâm Linh giật mình, cô vội vàng đứng dậy, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình màu xanh trắng để ở đầu giường.

Nhìn vào gương, có thể thấy chất tóc hiện tại của cô không tốt lắm. Mái tóc dài ngang vai khô xơ, chẻ ngọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau