Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 114
Về việc tăng cường hình ảnh, cô thực sự cần phải học thêm. Chỉ là hiện tại cô chỉ có số điểm hạn chế, cần phải đổi càng nhiều may mắn càng tốt, để tránh gia đình và bản thân cô liên tục gặp rắc rối. Các kỹ thuật tăng cường hình ảnh cấp cao chỉ có thể chờ thêm một thời gian.
Hôm sau, Lâm Khánh Đông đưa Lâm Linh và Lâm Giảo đến trường, chờ bọn họ vào cổng mới rời đi. Thực ra Đại học Giang Ninh khá gần Trường Trung học số 15, chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ, nhưng Lâm Khánh Đông vẫn kiên quyết đư đi, chủ yếu là vẫn còn sợ.
Lâm Giảo như thường lệ đi cùng Lâm Linh lên tầng 4, lúc bọn họ đến tầng 4 thì nghe một vài học sinh đang thì thầm bàn luận gì đó ở cửa cầu thang.
Lâm Linh rất thích nghe mấy chuyện bát quái, thấy họ nói rất hăng say, cô cũng không vội đi, cố ý tiến lên vài bước để nghe xem những học sinh này đang nói gì.
"Không phải lúc trước nói Phùng Tư Thi của lớp 2 chuyển trường sao, nhưng tôi nghe nói cô ta bị cảnh sát bắt." Một nữ sinh thần bí nói, Lâm Linh nhận ra cô ta cũng là học sinh lớp 2.
"Sao vậy, sao vậy, nhanh nói đi, cô ta phạm tội gì mà bị cảnh sát bắt thế?"
Một nam sinh khác nói: "Các cậu không biết à? Tôi nghe ba tôi nói, Phùng Tư Thi hạ đọc chị họ của mình, làm chị họ bị trúng độc mà chết, nhưng gia đình chị họ này lại thường xuyên giúp đỡ gia đình cô ta."
"Ôi trời, cô ta xấu xa như vậy sao! Thật đáng sợ, trước đây tôi không biết, còn từng ăn cơm với cô ta, thật là sợ quá." Một nữ sinh nói với vẻ sợ hãi.
Bọn họ là học sinh, việc hạ độc hại người như thế thật quá xa lạ, thậm chí không dám nghĩ đến. Huống chi, người từng sống, học tập và ăn cơm cùng họ, lại dám hạ độc hại người, ai nghĩ ra cũng phải kinh hãi.
Các học sinh đang nói rất hăng, bỗng có ai vô tình quay lại, vừa vặn bắt gặp tầm nhìn của Lâm Linh.
Lâm Linh cười với cô ta, rồi như không có chuyện gì, vẫy tay chào tạm biệt Lâm Giảo rồi đi về lớp 8.
Sự xuất hiện của cô đã lập tức chuyển hướng sự bàn tán của các học sinh sang cô.
"Các cậu còn nhớ không, trước đây Phùng Tư Thi từng bịa đặt về Lâm Linh. Phùng Tư Thi nói Lâm Linh mang vận xui, sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh. Tôi thấy cô ta chắc chắn nói bừa."
Lời này cũng khơi lại ký ức của những người khác, một học sinh bỗng nói: "Hình như Lâm Linh cũng không làm ảnh hưởng đến ai, tôi nghe nói hiện giờ trong lớp 8 có học sinh muốn chuyển sang ngồi gần cô ấy, vì những học sinh ngồi xung quanh cô ấy đều có kết quả học tập tiến bộ." Lúc này Lâm Giảo cũng không đi xa, nghe thấy mọi người không nói xấu Lâm Linh, nên định lên tầng 5.
Nhưng lúc này có một nữ sinh lại nói: "Nhưng tôi thấy cô ấy cũng quá xui xẻo, vậy mà lại bị bắt cóc. Cô ấy bị bắt vào sáng sớm, tối mới được cảnh sát tìm thấy. Các cậu nói trong thời gian ở với bọn bắt cóc, đã xảy ra chuyện gì, rồi cô ấy lại thoát ra như thế nào?" Câu nói này làm cho sắc mặt của những người xung quanh trở nên phức tạp, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lâm Giảo nghe đến đây, sắc mặt lập tức thay đổi. Trước đây cô ấy có tính cách khá yếu đuối, hiếm khi yêu cầu người khác làm gì, cũng ít khi tranh cãi với người khác. Ngay cả khi người khác nói xấu về mình, cô ấy cũng thường nhịn, cố gắng tránh xung đột với người khác.
Nhưng vài ngày trước, việc Lâm Linh bị người khác bắt cóc trên đường đi học đã gây ảnh hưởng rất lớn với cô ấy. Sau đó, cô ấy cứ liên tục nhớ lại cảnh tượng lúc đó, như đang xem một bộ phim. Mỗi lần nhớ lại, đều khiến cô ấy thấy được sự yếu đuối và vô dụng của mình lúc đó, không thể giúp được gì.
Mỗi lần nhớ lại, đều làm cho cô ấy vô cùng hối hận. Chuyện này cũng cô ấy quyết tâm phải thay đổi tính cách của mình, dù không thể trở thành Lâm Linh, nhưng cũng không muốn sống như trước nữa.
Lần này nghe bạn học nữ kia nói, những ký ức của ngày hôm đó lại ùa về trong đầu cô ấy, làm cho cô ấy nhớ lại cảnh Lâm Linh bị người ta bắt rồi nhét vào xe, cảm giác tuyệt vọng lúc đó, cô ấy cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ quên.
Chuyện xảy ra lúc trước, cô ấy đã không có cách nào cứu vãn, cũng không thể để cho mọi chuyện lại lặp lại lần nữa. Nhưng những người trước mặt vẫn đang âm thầm đoán già đoán non những điều vô căn cứ, chuyện này làm trong lòng Lâm Giảo bốc lên một ngọn lửa giận dữ vô cớ. Cô ấy đột nhiên đi đến trước mặt nữ sinh đó, nói: "Đó là vì gái tôi thông minh, dũng cảm, tự mình thoát ra được."
"Nếu các cậu gặp phải tình huống như vậy, các cậu làm được không? Ngoài khóc, các cậu còn làm được gì? Ai có thể làm được chuyện như em gái tôi?"
"Bên cạnh có một người tuyệt vời như vậy mà lại không nhìn thấy, còn suy nghĩ lung tung những điều vô dụng, chẳng lẽ không thấy mệt à? Có cái đầu óc đó, sao không dùng vào việc học hành, mà lại đi suy nghĩ lung tung như thế?"
Lúc này, học sinh bắt đầu đến trường, rất nhiều người đi lên cầu thang, nên những lời Lâm Giảo nói, không ít người nghe được.
Những người biết rõ đầu đuôi câu chuyện đều sững sờ, nhìn Lâm Giảo trước mặt, giống như không nhận ra người này.
Ai cũng không ngờ, Lâm Giảo trầm lặng ít nói lại có thể nói ra những lời như vậy.
Tuy nhiên, những lời cô ấy nói cũng có lý. Theo lời cô ấy, Lâm Linh thực sự rất giỏi, nếu đổi lại là bất kỳ ai trong số họ bị bắt cóc, ngoài khóc, họ còn làm được gì? Ai có thể đạt được mức độ như Lâm Linh?
Hầu hết học sinh nói chuyện và hành động đều có chừng mực, quan điểm cũng khá chính trực. Vì vậy, lúc Lâm Giảo nói xong, thực sự có không ít học sinh bắt đầu suy nghĩ, nếu bọn họ gặp phải chuyện này, liệu có thể đối phó được không? Có vẻ ngoài khóc lóc thảm thiết, hoảng hốt chờ cảnh sát đến cứu, thì chẳng làm được gì cả?
Hôm sau, Lâm Khánh Đông đưa Lâm Linh và Lâm Giảo đến trường, chờ bọn họ vào cổng mới rời đi. Thực ra Đại học Giang Ninh khá gần Trường Trung học số 15, chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ, nhưng Lâm Khánh Đông vẫn kiên quyết đư đi, chủ yếu là vẫn còn sợ.
Lâm Giảo như thường lệ đi cùng Lâm Linh lên tầng 4, lúc bọn họ đến tầng 4 thì nghe một vài học sinh đang thì thầm bàn luận gì đó ở cửa cầu thang.
Lâm Linh rất thích nghe mấy chuyện bát quái, thấy họ nói rất hăng say, cô cũng không vội đi, cố ý tiến lên vài bước để nghe xem những học sinh này đang nói gì.
"Không phải lúc trước nói Phùng Tư Thi của lớp 2 chuyển trường sao, nhưng tôi nghe nói cô ta bị cảnh sát bắt." Một nữ sinh thần bí nói, Lâm Linh nhận ra cô ta cũng là học sinh lớp 2.
"Sao vậy, sao vậy, nhanh nói đi, cô ta phạm tội gì mà bị cảnh sát bắt thế?"
Một nam sinh khác nói: "Các cậu không biết à? Tôi nghe ba tôi nói, Phùng Tư Thi hạ đọc chị họ của mình, làm chị họ bị trúng độc mà chết, nhưng gia đình chị họ này lại thường xuyên giúp đỡ gia đình cô ta."
"Ôi trời, cô ta xấu xa như vậy sao! Thật đáng sợ, trước đây tôi không biết, còn từng ăn cơm với cô ta, thật là sợ quá." Một nữ sinh nói với vẻ sợ hãi.
Bọn họ là học sinh, việc hạ độc hại người như thế thật quá xa lạ, thậm chí không dám nghĩ đến. Huống chi, người từng sống, học tập và ăn cơm cùng họ, lại dám hạ độc hại người, ai nghĩ ra cũng phải kinh hãi.
Các học sinh đang nói rất hăng, bỗng có ai vô tình quay lại, vừa vặn bắt gặp tầm nhìn của Lâm Linh.
Lâm Linh cười với cô ta, rồi như không có chuyện gì, vẫy tay chào tạm biệt Lâm Giảo rồi đi về lớp 8.
Sự xuất hiện của cô đã lập tức chuyển hướng sự bàn tán của các học sinh sang cô.
"Các cậu còn nhớ không, trước đây Phùng Tư Thi từng bịa đặt về Lâm Linh. Phùng Tư Thi nói Lâm Linh mang vận xui, sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh. Tôi thấy cô ta chắc chắn nói bừa."
Lời này cũng khơi lại ký ức của những người khác, một học sinh bỗng nói: "Hình như Lâm Linh cũng không làm ảnh hưởng đến ai, tôi nghe nói hiện giờ trong lớp 8 có học sinh muốn chuyển sang ngồi gần cô ấy, vì những học sinh ngồi xung quanh cô ấy đều có kết quả học tập tiến bộ." Lúc này Lâm Giảo cũng không đi xa, nghe thấy mọi người không nói xấu Lâm Linh, nên định lên tầng 5.
Nhưng lúc này có một nữ sinh lại nói: "Nhưng tôi thấy cô ấy cũng quá xui xẻo, vậy mà lại bị bắt cóc. Cô ấy bị bắt vào sáng sớm, tối mới được cảnh sát tìm thấy. Các cậu nói trong thời gian ở với bọn bắt cóc, đã xảy ra chuyện gì, rồi cô ấy lại thoát ra như thế nào?" Câu nói này làm cho sắc mặt của những người xung quanh trở nên phức tạp, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lâm Giảo nghe đến đây, sắc mặt lập tức thay đổi. Trước đây cô ấy có tính cách khá yếu đuối, hiếm khi yêu cầu người khác làm gì, cũng ít khi tranh cãi với người khác. Ngay cả khi người khác nói xấu về mình, cô ấy cũng thường nhịn, cố gắng tránh xung đột với người khác.
Nhưng vài ngày trước, việc Lâm Linh bị người khác bắt cóc trên đường đi học đã gây ảnh hưởng rất lớn với cô ấy. Sau đó, cô ấy cứ liên tục nhớ lại cảnh tượng lúc đó, như đang xem một bộ phim. Mỗi lần nhớ lại, đều khiến cô ấy thấy được sự yếu đuối và vô dụng của mình lúc đó, không thể giúp được gì.
Mỗi lần nhớ lại, đều làm cho cô ấy vô cùng hối hận. Chuyện này cũng cô ấy quyết tâm phải thay đổi tính cách của mình, dù không thể trở thành Lâm Linh, nhưng cũng không muốn sống như trước nữa.
Lần này nghe bạn học nữ kia nói, những ký ức của ngày hôm đó lại ùa về trong đầu cô ấy, làm cho cô ấy nhớ lại cảnh Lâm Linh bị người ta bắt rồi nhét vào xe, cảm giác tuyệt vọng lúc đó, cô ấy cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ quên.
Chuyện xảy ra lúc trước, cô ấy đã không có cách nào cứu vãn, cũng không thể để cho mọi chuyện lại lặp lại lần nữa. Nhưng những người trước mặt vẫn đang âm thầm đoán già đoán non những điều vô căn cứ, chuyện này làm trong lòng Lâm Giảo bốc lên một ngọn lửa giận dữ vô cớ. Cô ấy đột nhiên đi đến trước mặt nữ sinh đó, nói: "Đó là vì gái tôi thông minh, dũng cảm, tự mình thoát ra được."
"Nếu các cậu gặp phải tình huống như vậy, các cậu làm được không? Ngoài khóc, các cậu còn làm được gì? Ai có thể làm được chuyện như em gái tôi?"
"Bên cạnh có một người tuyệt vời như vậy mà lại không nhìn thấy, còn suy nghĩ lung tung những điều vô dụng, chẳng lẽ không thấy mệt à? Có cái đầu óc đó, sao không dùng vào việc học hành, mà lại đi suy nghĩ lung tung như thế?"
Lúc này, học sinh bắt đầu đến trường, rất nhiều người đi lên cầu thang, nên những lời Lâm Giảo nói, không ít người nghe được.
Những người biết rõ đầu đuôi câu chuyện đều sững sờ, nhìn Lâm Giảo trước mặt, giống như không nhận ra người này.
Ai cũng không ngờ, Lâm Giảo trầm lặng ít nói lại có thể nói ra những lời như vậy.
Tuy nhiên, những lời cô ấy nói cũng có lý. Theo lời cô ấy, Lâm Linh thực sự rất giỏi, nếu đổi lại là bất kỳ ai trong số họ bị bắt cóc, ngoài khóc, họ còn làm được gì? Ai có thể đạt được mức độ như Lâm Linh?
Hầu hết học sinh nói chuyện và hành động đều có chừng mực, quan điểm cũng khá chính trực. Vì vậy, lúc Lâm Giảo nói xong, thực sự có không ít học sinh bắt đầu suy nghĩ, nếu bọn họ gặp phải chuyện này, liệu có thể đối phó được không? Có vẻ ngoài khóc lóc thảm thiết, hoảng hốt chờ cảnh sát đến cứu, thì chẳng làm được gì cả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất