Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 340

Trước Sau
"Thật sự chưa yêu bao giờ, 26 năm không có bạn gái, tuổi cũng khá lớn rồi, vẫn là chàng trai độc thân." Lộ Hàn Xuyên tự giễu nói.

Lâm Linh không nhịn được cười: "Còn chàng trai độc thân? Anh thật sự biết cách đặt tên."

"Thật đấy, trước kia nhìn người khác yêu đương, còn thấy người ta ngây thơ. Giờ mình yêu rồi mới biết, thật sự rất tốt..."

Lộ Hàn Xuyên nói xong, chính anh cười trước, lại lộ ra một hàm răng trắng, càng làm nổi bật khuôn mặt đen của anh.

Sau khi rời khỏi mỏ than, anh ẫn chưa có cơ hội rửa mặt. Vì vậy, Lâm Linh nghi ngờ, lúc nãy hai người chạm trán vào nhau, mặt cô cũng bị anh cọ đen...

Cô cố ý hỏi anh: "Có phải hơi hối hận vì không yêu sớm một chút? Nếu yêu sớm, đã sớm trải nghiệm được cảm giác này rồi?"

"Không phải như vậy, em không thể đào hố cho anh." Giọng điệu của Lộ Hàn Xuyên có chút phản đối.

"Anh em trong ký túc xá của anh nói, yêu đương lúc đi học phần lớn sẽ không thành. Đến khi ra ngoài xã hội mới yêu thì không còn cảm giác như hồi xưa nữa, đều là vì kết hôn mà đến với nhau."

"Vì vậy anh cảm thấy khá may mắn, trước kia chưa yêu, giữ lại đến bây giờ."

Lâm Linh cất thuốc đi, cuối cùng cũng không làm khó anh nữa. Lộ Hàn Xuyên chỉ vào một hướng, bảo Lâm Linh: "Bên kia có nhà nghỉ, khi đi anh đã thấy."

Lâm Linh theo chỉ dẫn của anh, lái xe dừng trước cửa nhà nghỉ. Hai người lần lượt xuống xe.

Nhà nghỉ này có hai tầng, mỗi tầng có khoảng hai mươi phòng, cái gọi là sảnh chính thực ra rất nhỏ, chỉ là để lại khoảng hai mét vuông ở gần cửa ra vào, bên cạnh có một quầy nhỏ.

Lộ Hàn Xuyên xách túi cùng Lâm Linh đi vào nhà nghỉ, trong quầy có một phụ nữ trung niên đang đan len.



Thấy có người đi vào, bà ấy đứng lên, liếc nhìn Lộ Hàn Xuyên và Lâm Linh, cũng không nhìn thêm, hỏi: "Một phòng hay hai phòng, có giấy tờ không?"

Lâm Linh cũng không biết người này nói giấy tờ có phải là giấy kết hôn không, cô nào có vật đó?

Ngay cả chứng minh thư cô cũng không mang theo, chỉ mang theo một ít tiền, chứng minh thư vẫn còn trong túi.

Lúc này cô quay lại hội hợp với pháp y Kỳ cũng không thực tế lắm, Lộ Hàn Xuyên cũng không dám làm gì cô, cố ý như vậy thì cũng không có ý nghĩa gì.

Hơn nữa, con đường này thường xuyên bị những chiếc xe tải chở than đè lên, gồ ghề, khó đi, quay lại tìm pháp y Kỳ cũng dễ xảy ra chuyện, nên cô cũng phải ở lại đây.

Lộ Hàn Xuyên biết tình hình của cô, cũng biết bà chủ nói giấy tờ gì. Anh lấy ví ra, rút chứng minh thư của mình, "Không có giấy tờ nào khác, chỉ có cái này."

"Cần hai phòng, cạnh nhau, đối diện cũng được." Người phụ nữ trung niên đã quen với việc này, mở cho bọn họ hai phòng, còn đặc biệt nhắc nhở: “Đôi khi cảnh sát sẽ đột kích kiểm tra phòng, chú ý một chút."

"Đã biết." Lộ Hàn Xuyên hiểu ý của bà ấy, chỉ là cảm thấy không cần phải phản bác, có lẽ người này chỉ nhắc nhở theo lệ thường.

Lâm Linh thì nghĩ, may là ở đây còn phòng trống, không phải đối mặt với tình huống nhàm chán chỉ còn một phòng.

Trở về phòng, Lộ Hàn Xuyên không làm động tác thừa nào, cho đến khi thấy cô bước vào phòng đối diện, Lộ Hàn Xuyên mới mở cửa bước vào phòng mình.

Lâm Linh bước vào phòng, điều đầu tiên cô làm là soi gương, phát hiện trán và má phải của mình quả thật bị Lộ Hàn Xuyên làm bẩn một chút. Cũng không trách người phụ nữ kia đặc biệt nhắc nhở một câu.

Cô rửa mặt, nhìn bộ quần áo mình đang mặc, có chút bất lực, không mang theo quần áo thay, chắc tối nay chỉ có thể ngủ tạm.

Một lúc sau, Lộ Hàn Xuyên đến tìm cô ra ngoài ăn tối, hai người ăn hai tô mì tại một quán ăn bình dân bên cạnh nhà nghỉ, rồi mỗi người trở về phòng.



Nửa đường, Lộ Hàn Xuyên muốn nhân lúc trời tối kéo tay Lâm Linh, nhưng bị cô đẩy ra.

Anh lập tức hiểu, tiến độ quá nhanh Lâm Linh sẽ không vui, dù anh có muốn tiến thêm một bước, cũng phải theo nhịp độ của cô.

Lộ Hàn Xuyên biết Lâm Linh không mang theo quần áo thay, nhưng lúc này đã tối, cửa hàng bán quần áo đều đóng cửa, muốn mua cũng không có chỗ mua. Ban đầu anh còn định cho Lâm Linh mượn áo thun của mình để thay vào lúc ngủ, nhưng cuối cùng anh không nói gì.

Lâm Linh ngủ không yên giấc, nửa đêm bắt đầu mơ mơ màng màng, cảnh tượng cô nhìn thấy vào ban ngày khiến cô bị đả kích, những hình ảnh đó cứ ám ảnh cô, lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cô.

Giữa chừng cô tỉnh dậy hai lần, đến nửa đêm hơn bốn giờ sáng, Lâm Linh lại mơ thấy những phần cơ thể đứt lìa đầy máu.

Cô vội vàng ngồi dậy, trong thời gian ngắn không phân biệt được mình đang ở đâu.

Một lúc sau mới tỉnh táo lại, Lâm Linh đứng dậy lấy chai nước khoáng đã mua lúc ăn tối, mở nắp uống một ngụm lớn, mới khiến đầu óc hỗn loạn tỉnh táo hơn một chút.

Vật vã cả đêm, cô không còn buồn ngủ, cứ ngồi đến khi trời sáng mới dậy, dùng dụng cụ vệ sinh một lần để rửa mặt đánh răng.

Sáng bảy giờ rưỡi, Lâm Linh nhận được điện thoại của pháp y Kỳ, pháp y Kỳ bảo cô đi trước, chờ tám giờ ông ấy cũng khởi hành quay về Giang Ninh, mặc dù t.h.i t.h.ể trong mỏ than chưa giám định xong, nhưng đã không cần bọn họ giúp đỡ nữa, còn một số thi thể, pháp y địa phương xử lý là được.

Lâm Linh liền theo Lộ Hàn Xuyên lên xe. Nhưng lần này Lộ Hàn Xuyên không để cô ngồi ghế lái. Anh nhìn mặt Lâm Linh, biết cô ngủ không ngon, đương nhiên sẽ không để cô lái xe nữa.

"Em ngủ phía sau đi, có thể nằm ngủ. Anh lái chậm, xe này giảm xóc tốt, chắc là không làm em bị xóc."

Lâm Linh thực sự đi đến ghế sau ngủ, lúc đầu cô nằm ngửa, nằm một lúc thì lật người, trở thành tựa lưng vào ghế.

Xe chạy, có tiếng xóc nhẹ, loại xóc này có tác dụng gây buồn ngủ, suốt quãng đường này Lâm Linh ngủ rất ngon, cho đến khi xe việt dã vào đến khu vực nội thành Giang Ninh, cô mới tỉnh dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau