Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 61

Trước Sau
Lâm Linh không thể nhìn thấy phía sau đầu của người đàn ông, nhưng cô có thể đoán có vết m.á.u ở đó. Máu chảy từ phía sau đầu xuống, dính vào tóc, một phần đã khô và hơi đen.

Gần đầu ông ta, có một viên gạch bị vỡ thành hai mảnh, xung quanh có một ít vụn gạch đỏ, trên viên gạch còn có một số vết m.á.u lớn và nhỏ.

Ngang qua bụng dưới bên trái đến n.g.ự.c phải của người đàn ông trung niên, có một chiếc xe đạp 28 ghi đông đè lên. Điều này khiến Lâm Linh đưa ra một số suy đoán.

Thứ nhất, có thể đầu của người này bị người khác dùng viên gạch vỡ làm đôi đập vào. Để kiểm tra điều này, có thể cạo tóc của nạn nhân, kiểm tra phần mô dưới da ở phía sau đầu của ông ta, xem có dấu hiệu bị đánh hay không, chẳng hạn như mô dưới da bị dập nát hoặc có tóc hoặc vụn gạch đỏ dính vào các khe xương. Nếu chỉ bị ngã và va vào gạch, thường sẽ không gây ra vết thương như vậy.

Nếu người này đi xe đạp bị ngã, vô tình va vào gạch và bị thương, chắc chắn sẽ khác với bị đánh. Bất kỳ bác sĩ pháp y có kinh nghiệm nào cũng có thể xác định được. Tất nhiên, cũng có thể có những khả năng khác, chẳng hạn như nếu có ô tô đi qua ngõ và đ.â.m vào người này, cũng không phải là không thể, chỉ là mỗi trường hợp đều có đặc điểm riêng.

Trên mặt đất có cát bụi, Lâm Linh nhìn thấy hai dấu chân, hai dấu chân này rõ ràng không phải do người đàn ông trên mặt đất để lại, vì cỡ giày chênh lệch khá nhiều. Người đàn ông đang nằm mang giày cỡ 43, còn dấu giày trên mặt đất chỉ cỡ 40.

Ánh mắt của Lâm Linh dừng lại trên dấu chân đó, cô nhìn một lúc rồi lấy điện thoại ra.

Cô không do dự nữa, bất chấp sự thúc giục của Diêu Ngọc Lan, cô gọi điện cho La Chiêu.

Hai người đã không liên lạc trong vài ngày, Lâm Linh không biết lúc này La Chiêu đang bận gì, cũng không biết anh ấy có thể nghe điện thoại kịp thời hay không.

La Chiêu bắt máy khá nhanh, chỉ là giọng nói của anh ấy nghe khàn khàn. Nghe vậy, Lâm Linh biết dạo này anh ấy thực sự rất bận, chắc là chưa nghỉ ngơi được ngày nào.

Nhưng người đàn ông trên mặt đất đã nằm im một lúc, có lẽ đã c.h.ế.t rồi, cho nên chuyện này chắc chắn phải báo cảnh sát. Cô trực tiếp nói tình hình bên này cho La Chiêu, đồng thời nói cho anh ấy biết người đàn ông đó đại khái đã chết, xem anh ấy định làm gì.

"Tôi sẽ lập tức dẫn người đến đó, cô ở đó hỗ trợ kiểm soát hiện trường, cố gắng đừng để cho người khác đến gần. Tôi sẽ cho đồn cảnh sát gần nhất cử người đến hỗ trợ."

Sau khi cúp điện thoại, La Chiêu xoa xoa mắt, đứng dậy khỏi ghế sofa, bước ra khỏi văn phòng. Lý Nhuệ đang mang tài liệu đến văn phòng khác, nhìn thấy, tò mò hỏi: "Sếp, hôm qua anh lại thức trắng đêm, sao không ngủ thêm một lát?" La Chiêu vừa đi vừa khoác áo, nhét điện thoại vào bao da điện thoại ở thắt lưng, nhanh chóng nói: "Đội 1 bên kia còn người đi, gọi người đến đây, lại gọi pháp y, còn có cậu đi với tôi. Nhớ mang theo thiết bị. Còn có Quách Bình An của tỉnh, người này đã đến chưa?"



Lý Nhuệ vội nói: "Đến rồi, mới đến một lúc, người này cũng nghe nói chỗ chúng ta phá được án lớn, vừa khéo từ thành phố trở về, cũng thuận đường, cho nên liền đến đây xem thử. Nếu anh dậy muộn hơn một chút, có khi người này đã đi rồi. Bây giờ vẫn chưa đi, được cục trưởng Lộ mời đi, hai người đang uống trà nói chuyện cũ."

La Chiêu dừng chân, để Lý Nhuệ đi gọi người, còn mình thì gọi điện cho cục trưởng Lộ.

"Thằng nhóc cậu xảy ra chuyện gì, không phải bảo cậu nghỉ ngơi sao? Sao lại bò dậy rồi, cậu làm bằng sắt à?"

Cục trưởng Lộ luôn chú ý vụ án ở bên La Chiêu, biết gần đây anh ấy đã thức trắng nhiều đêm liên tiếp.

Nếu là bình thường, La Chiêu có thể sẽ nói vài câu với ông, nhưng lần này anh ấy không nói một câu nhảm nhí nào, trực tiếp nói với cục trưởng: "Quách Bình An có ở đó không, nếu có thì ngài hỏi ông ấy, tôi vừa nhận được một cuộc gọi báo án, ông ấy có muốn đi cùng tôi xem không..."

"Đúng rồi, người báo án chính là Lâm Linh, học sinh lớp 12 của trường Trung học số 15 mà tôi đã nói với ngài lần trước."

Cục trưởng hít một hơi, nghĩ thầm dạo gần đây cô gái nhỏ này xuất hiện với tần suất thật cao, ông thật tò mò, muốn tận mắt xem cô bé này rốt cuộc là người như thế nào.

Ông là lãnh đạo cũ của La Chiêu, rất rõ về tính cách của cấp dưới này. La Chiêu này nhìn bề ngoài có vẻ hòa nhã. Trên thực tế, người này kiêu ngạo, có chút cảm giác coi thường người khác, nói trắng ra là anh ấy không phục ai cả. Nhưng anh ấy sẽ không nói ra miệng là mình không phục, chỉ là trong lòng không phục.

Có thể khiến anh ấy khâm phục như vậy, quả thật cô gái nhỏ này có chút bản lĩnh.

Gần đây La Chiêu bám lấy ông, để ông ký tên phê duyệt, cấp cho cô gái nhỏ này một máy tính cao cấp nhất, còn muốn xin cho cô khoản thù lao đặc biệt.

Đoạn video La Chiêu đưa cho ông xem quả thực rất khác thường, ông là người được thăng chức từ tuyến đầu, đương nhiên hiểu rõ năng lực của cô gái nhỏ này có ý nghĩa rất lớn đối với đội cảnh sát.

Nhưng dù là cái nào thì yêu cầu của La Chiêu cũng không phù hợp với quy định trước đây, cũng gần như không có những tiền lệ này, cho dù ông là cục trưởng cũng phải suy nghĩ. Ký tên thì dễ, nhưng người ký tên cũng phải chịu trách nhiệm, vì vậy gần đây hai người vì chuyện này mà có mâu thuẫn.

Quách Bình An khoảng năm mươi lăm tuổi, dáng người cao, thân hình trung bình, ông ấy ở bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện giữa Lộ cục trưởng và La Chiêu. Lúc Lộ cục trưởng hỏi, ông ấy liền đồng ý: "Nếu Tiểu La đã đề cập đến, tôi sẽ qua xem một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau