Xuyên Không Thành Nam Phụ: Đất Diễn Của Nữ Chính Sao Trở Thành Của Tôi Rồi?
Chương 8
Trở về sơn động, Vu Thủy, Tàn Phong và Tiểu Mão ngồi lại chỗ cũ chờ trời sáng hẳn. Mọi thứ đều yên lặng, dây đeo lúc nãy Tàn Phong tặng, Vu Thủy đã đeo lên sáo.
Vài giờ sau thì mặt trời đã lên cao, lúc này cũng đã yên tâm đi tìm đồ ăn. Vu Thủy đừng dậy, tay ôm Tiểu Mão ra ngoài động.
Người định đi đâu?!! Tàn Phong nhìn y hỏi.
Tìm thức ăn, không phải ngươi đói sao?.
Vừa nghe Vu Thủy nói vậy thì bụng của Tàn Phong cũng réo lên, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Ta và Tiểu Mão đi, người ở lại đi, vết thương rách ra thì thuộc hạ người giết ta mất Cười xong thì y nhìn hắn nói.
Ta còn không giết được ngươi thì bọn chúng được sao?!.
Được rồi, dù ngươi nói sao thì ngoan ngoãn ở lại đi Nói xong thì quay lưng đi ra khỏi động.
Vu Thủy và Tiểu Mão đi khá xa sơn động thì Vu Thủy chạy lại một gốc cây, nôn ra một ngụm máu. Tiểu Mão thấy vậy liền lấy tay đưa liếm mặt hắn, y mỉm cười nói Không sao rồi ôm nó đi mất.
Hôm qua dù Vu Thủy đã uống dược kìn nén lại nội thương nhưng không được bao lâu, từ lúc thổi sáo đã cảm thấy không thoải mái như vậy mà cố nhịn cho đến lúc này.
Tàn Phong ngay từ đầu đã đi theo Vu Thủy, đứng lại chỗ vũng máu lúc nãy hắn vừa nôn rồi nhăn mặt, trong máu có màu bầm đen. Tàn Phong vẫn tiếp tục đi theo y, nhưng chỉ quay đầu một lúc đã không thấy đâu. Định đi tìm nhưng trời bỗng đen rồi đỗ mưa, hắn đành trở lại động.
Vài giờ sau thì mưa tạnh nhưng đến hai canh giờ* sau thì y mới về. Dù cả người không ướt nhiều nhưng mặt thì nhợt nhạt, trên tay cầm củi, cá và vài cái ăn được.
Hai canh giờ*: bốn giờ (hoặc bốn tiếng)
Sao đi lâu vậy, mà có sao không? Tàn Phong nhìn Vu Thủy hỏi.
Không sao, hơi khó chịu thôi Ngừng một lúc rồi nói tiếp nơi này có thực sát thú.
Thực sát thú?!! Hắn ngạc nhiên hỏi.
Lúc nãy khi mưa, ta trú trong một sơn động. Trong đó có rất nhiều xương người và động vật còn có xác chết đã ăn nửa, trên đó có dấu răng mãnh thú rất rõ, xung quanh sát khi cũng rất nặng Vu Thủy mặt trở nên nghiêm trọng nói.
Thực sát thú sao có thể ở đây?, khu rừng này quanh năm được chiếu sáng, đến mà giáo bọn ta cũng ít khi đến đây tu luyện.
Thực sát thú là một loại mạnh thú bình thường, cũng có thể là bất cứ loài nào. Do ăn người và động vật quá nhiều, hút quá nhiều sát khí vật chết, trở nên tàn bạo gọi là thực sát thú.
Bây giờ ta và ngươi không ai có linh lực, nếu thực sát thú tìm đến thì chỉ có chết Tàn Phong mỉm cười nói.
Cười, vậy mà cũng cười được, ngươi nói thuốc hóa linh này tạm thời mất linh lực thì tạm thơi đó là bao lâu?.
Bốn đến năm ngày, tùy theo linh lực mạnh hay yếu thôi.
Cả hai người đều không nói nữa, bắt đầu ngồi nướng cá. Tàn Phong để ý gương mặt nhợt nhạt của y, đôi lúc y lại nhăn mặt có vẻ đau đớn, nội thương của Vu Thủy không hề tầm thường.
Sau khi cả ba ăn xong, Tiểu Mão vẫn nằm trong lòng Vu Thủy ngủ, Tàn Phong ở gần đó cũng đã ngủ. Đợi đến tối hẳn, Vu Thủy để Tiểu Mão lên một tảng đá rồi đi ra ngoài. Leo lên một cái cây không xa, rút Bích Lạc ra thổi khúc nhạc lúc trước. Tiếng nhạc thê lương lại vang lên, nhưng điệu lại có chút khác.
Sau một hồi thì, tiếng sáo dừng lại. Phía bên dưới, Tàn Phong đứng nhìn Vu Thủy thổi, nghe rất chú ý, y dừng thổi thì hắn cũng giật mình.
Sao không thổi nữa? Tàn Phong nhìn Vu Thủy hỏi.
Không muốn nữa.
Tại sao? Hắn ngạc nhiên hỏi.
Nhìn thấy ngươi thì không muốn nữa Vừa nói Vu Thủy vừa cất cây sáo vào.
Ồ, vậy sao, ta thấy rất hay, nhưng lần này thổi có vẻ khác.
Không hề, ta vẫn thổi như ngày hôm qua thôi, bài nhạc này sẽ thay đổi tùy tâm trạng người thổi.
Vậy sao, ngạc nhiên thật Tàn Phong mặt bình tĩnh nói.
Mặt vậy mà ngạc nhiên sao, có trời mới tin.
Nói xong thì Vu Thủy đứng dậy, định nhảy xuống dưới thì chân trượt một cái, ngã thẳng xuống chỗ Tàn Phong.
Sau khi rơi, người của y đè lên người Tàn Phong, môi hai người chạm vào nhau. Mắt hai người trợn tròn, cảm giác lúc ngày thật khó tả (cảm giác tác giả cũng khó tả).
Tiểu Mão từ trong động bò ra, miệng kêu meo meo. Cả hai tỉnh hẳn, Vu Thủy ngồi dậy, nhưng tư thế này càng thêm ái muội khiến Vu Thủy đỏ mặt đứng dậy, ôm Tiểu Mão chạy vào sơn động. Tàn Phong đứng dậy như một còn rối, đứng im không nói gì.
Vào ngủ tiếp đi Chạy đến trước của động dừng lại nói, xong liền chạy vào.
Tàn Phong không trả lời, vẫn đứng ngơ ra, chưa kịp tiếp thu thứ gì. Một lúc sau, hắn đưa tay đặc lên môi rồi mỉm cười.
Đây có khi nào là một khời đầu nào đó nà cả hai không biết hay không?
-------------------------------------------------------
Vu Thủy: Nhưng khúc này đáng lẽ là của nữ chính mà!!!.
Tác giả: Ta xin lỗi.
Tàn Phong:....
Nữ chính: khóc không ra nước mắt.
Vài giờ sau thì mặt trời đã lên cao, lúc này cũng đã yên tâm đi tìm đồ ăn. Vu Thủy đừng dậy, tay ôm Tiểu Mão ra ngoài động.
Người định đi đâu?!! Tàn Phong nhìn y hỏi.
Tìm thức ăn, không phải ngươi đói sao?.
Vừa nghe Vu Thủy nói vậy thì bụng của Tàn Phong cũng réo lên, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Ta và Tiểu Mão đi, người ở lại đi, vết thương rách ra thì thuộc hạ người giết ta mất Cười xong thì y nhìn hắn nói.
Ta còn không giết được ngươi thì bọn chúng được sao?!.
Được rồi, dù ngươi nói sao thì ngoan ngoãn ở lại đi Nói xong thì quay lưng đi ra khỏi động.
Vu Thủy và Tiểu Mão đi khá xa sơn động thì Vu Thủy chạy lại một gốc cây, nôn ra một ngụm máu. Tiểu Mão thấy vậy liền lấy tay đưa liếm mặt hắn, y mỉm cười nói Không sao rồi ôm nó đi mất.
Hôm qua dù Vu Thủy đã uống dược kìn nén lại nội thương nhưng không được bao lâu, từ lúc thổi sáo đã cảm thấy không thoải mái như vậy mà cố nhịn cho đến lúc này.
Tàn Phong ngay từ đầu đã đi theo Vu Thủy, đứng lại chỗ vũng máu lúc nãy hắn vừa nôn rồi nhăn mặt, trong máu có màu bầm đen. Tàn Phong vẫn tiếp tục đi theo y, nhưng chỉ quay đầu một lúc đã không thấy đâu. Định đi tìm nhưng trời bỗng đen rồi đỗ mưa, hắn đành trở lại động.
Vài giờ sau thì mưa tạnh nhưng đến hai canh giờ* sau thì y mới về. Dù cả người không ướt nhiều nhưng mặt thì nhợt nhạt, trên tay cầm củi, cá và vài cái ăn được.
Hai canh giờ*: bốn giờ (hoặc bốn tiếng)
Sao đi lâu vậy, mà có sao không? Tàn Phong nhìn Vu Thủy hỏi.
Không sao, hơi khó chịu thôi Ngừng một lúc rồi nói tiếp nơi này có thực sát thú.
Thực sát thú?!! Hắn ngạc nhiên hỏi.
Lúc nãy khi mưa, ta trú trong một sơn động. Trong đó có rất nhiều xương người và động vật còn có xác chết đã ăn nửa, trên đó có dấu răng mãnh thú rất rõ, xung quanh sát khi cũng rất nặng Vu Thủy mặt trở nên nghiêm trọng nói.
Thực sát thú sao có thể ở đây?, khu rừng này quanh năm được chiếu sáng, đến mà giáo bọn ta cũng ít khi đến đây tu luyện.
Thực sát thú là một loại mạnh thú bình thường, cũng có thể là bất cứ loài nào. Do ăn người và động vật quá nhiều, hút quá nhiều sát khí vật chết, trở nên tàn bạo gọi là thực sát thú.
Bây giờ ta và ngươi không ai có linh lực, nếu thực sát thú tìm đến thì chỉ có chết Tàn Phong mỉm cười nói.
Cười, vậy mà cũng cười được, ngươi nói thuốc hóa linh này tạm thời mất linh lực thì tạm thơi đó là bao lâu?.
Bốn đến năm ngày, tùy theo linh lực mạnh hay yếu thôi.
Cả hai người đều không nói nữa, bắt đầu ngồi nướng cá. Tàn Phong để ý gương mặt nhợt nhạt của y, đôi lúc y lại nhăn mặt có vẻ đau đớn, nội thương của Vu Thủy không hề tầm thường.
Sau khi cả ba ăn xong, Tiểu Mão vẫn nằm trong lòng Vu Thủy ngủ, Tàn Phong ở gần đó cũng đã ngủ. Đợi đến tối hẳn, Vu Thủy để Tiểu Mão lên một tảng đá rồi đi ra ngoài. Leo lên một cái cây không xa, rút Bích Lạc ra thổi khúc nhạc lúc trước. Tiếng nhạc thê lương lại vang lên, nhưng điệu lại có chút khác.
Sau một hồi thì, tiếng sáo dừng lại. Phía bên dưới, Tàn Phong đứng nhìn Vu Thủy thổi, nghe rất chú ý, y dừng thổi thì hắn cũng giật mình.
Sao không thổi nữa? Tàn Phong nhìn Vu Thủy hỏi.
Không muốn nữa.
Tại sao? Hắn ngạc nhiên hỏi.
Nhìn thấy ngươi thì không muốn nữa Vừa nói Vu Thủy vừa cất cây sáo vào.
Ồ, vậy sao, ta thấy rất hay, nhưng lần này thổi có vẻ khác.
Không hề, ta vẫn thổi như ngày hôm qua thôi, bài nhạc này sẽ thay đổi tùy tâm trạng người thổi.
Vậy sao, ngạc nhiên thật Tàn Phong mặt bình tĩnh nói.
Mặt vậy mà ngạc nhiên sao, có trời mới tin.
Nói xong thì Vu Thủy đứng dậy, định nhảy xuống dưới thì chân trượt một cái, ngã thẳng xuống chỗ Tàn Phong.
Sau khi rơi, người của y đè lên người Tàn Phong, môi hai người chạm vào nhau. Mắt hai người trợn tròn, cảm giác lúc ngày thật khó tả (cảm giác tác giả cũng khó tả).
Tiểu Mão từ trong động bò ra, miệng kêu meo meo. Cả hai tỉnh hẳn, Vu Thủy ngồi dậy, nhưng tư thế này càng thêm ái muội khiến Vu Thủy đỏ mặt đứng dậy, ôm Tiểu Mão chạy vào sơn động. Tàn Phong đứng dậy như một còn rối, đứng im không nói gì.
Vào ngủ tiếp đi Chạy đến trước của động dừng lại nói, xong liền chạy vào.
Tàn Phong không trả lời, vẫn đứng ngơ ra, chưa kịp tiếp thu thứ gì. Một lúc sau, hắn đưa tay đặc lên môi rồi mỉm cười.
Đây có khi nào là một khời đầu nào đó nà cả hai không biết hay không?
-------------------------------------------------------
Vu Thủy: Nhưng khúc này đáng lẽ là của nữ chính mà!!!.
Tác giả: Ta xin lỗi.
Tàn Phong:....
Nữ chính: khóc không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất