Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới
Chương 14
Sau khi nam chính trở về khách điếm trong thành, các sư đệ của hắn ra đón.
Lần lịch luyện lần này ngoài dẫn dắt các sư đệ sư muội rèn luyện ra, hắn còn phải tìm dị bảo về cho tông môn. Đi theo hắn có 5 người, trong đó có sư muội cành vàng lá ngọc của Lạc Thiên Tông nữa.
Nam chính thì không cảm thấy gì, chỉ chuyên tâm ngồi xuống uống trà thượng hạng mà sư đệ khác đã gọi, một mực im lặng.
Hắn như ánh trăng, chỉ có thể xem không thể *** loạn, sư muội hắn muốn dựa đến gần, cũng chưa chắc hắn sẽ chú ý đến cô ta.
Các sư đệ khác cũng lục tục ngồi xuống, tất nhiên chỗ bên cạnh nam chính là dành cho sư muội bọn họ. Sư muội tên là Đào Kiều Kiều, con gái của một trưởng lão Lạc Thiên Tông, rất được lòng ông ta nên lần rèn luyện lần này, Đào Kiều Kiều nằng nặc đòi theo nam chính, ông ta cũng không thể nề hà mà chấp nhận.
Tiểu sư muội là bạch nguyệt quang trong lòng hầu hết các đệ tử Lạc Thiên Tông, Đào Kiều Kiều xinh đẹp, có chút kêu ngạo, ngang ngược nhưng bọn họ lại cảm thấy có cá tính, đáng yêu.
Đúng là một lũ mù, nam chính cảm thấy cô ta còn không đẹp bằng Dương Trường Miên vừa gặp.
Có một đệ tử hơi thông minh một chút, tên là Quý Minh, gã ta nhanh nhẹn mà dời đi đề tài, cung kính chấp tay nói với nam chính.
"Hàn sư huynh, la bàn của sư phụ ban cho vừa có phản ứng mới. Dựa theo phương vị trên bản đồ, Địa Âm Hỏa rất có khả năng nằm ở lãnh địa của Dương gia."
Linh hỏa, chính là mục đích của chuyến đi lần này của nam chính, hắn tuy là kiếm tu nhưng cũng có chút hứng thú với linh hỏa.
Linh hỏa là tạo vật tự sinh thành trong thiên nhiên, vừa là vũ khí sắc bén của tu sĩ vừa là công cụ chế tạo pháp khí, làm người xua như xua vịt.
Linh hỏa từ lúc sinh ra đã không kém, có linh hỏa lâu đời còn khai linh trí, giá trị liên thành, có khi vì phẩm cấp pha cao còn không thể mua bằng linh thạch được. Linh hỏa sinh thành sở hữu năng lượng, tu vi ít nhất có 200 năm trở lên, ai nắm trong tay, có thể vượt cấp khiêu chiến cũng không nói chơi.
Nam chính thân là kiếm tu, tự nhiên coi trọng đồ vật của luyện khí sư như linh hỏa, bắt linh hỏa về cho thuộc hạ dưới trướng, từ đây thế lực tự nhiên sẽ nâng cao một bậc.
Các đệ tử khác vừa nghe dị hỏa tin tức thì cũng động tâm không thôi, có dị hỏa trong tay, chiến lực phải nói là phiên gấp đôi, ai không động lòng? Nhưng bọn họ dù kích động nhưng cũng biết thực lực của bản thân tới đâu, không dám ham món lợi này, đều im thin thít.
Đào Kiều Kiều thì không như vậy, nét mặt cô ta sung sướng, cô ta nguyên căn chính là thổ, Địa Âm Hỏa hợp với cô ta hơn ai hết trong đây, trưởng lão cho bọn họ mượn dùng la bàn đúng là cha của Đào Kiều Kiều, lấy được dị hỏa, con ông ta sẽ lại tinh tiến tu vi, có khi nam chính còn động lòng với con gái lão thì sao?
Đào Kiều Kiều cười khúc khích, níu lấy vạt áo trắng tinh của nam chính, đôi mắt chớp a chớp, làm nũng: "Sư huynh, dị hỏa này, làm phiền huynh bắt lấy cho muội nha?"
Đào Kiều Kiều có thể tỏa mị lực mê đảo chúng để tử dựa vào ưu thế vẻ ngoài cũng như món giọng nhu mì, dịu dàng này.
Vì có được dị hỏa mà cô ta phải lá mặt lá trái với mấy tên đệ tử bình thường đã là quá sức chịu đựng của cô ta rồi. Bản tính của cô ta vốn kêu ngạo, đanh đá, nay lại khép nép đi theo chúng đệ tử ra ngoài lịch luyện đúng là làm khó cho cô ta rồi.
Nam chính không nói gì, hãy còn uống trà, nhẹ nhàng rút lại tay áo từ trong tay cô ta ra, thái độ như thường, xử theo phép công, lạnh nhạt nói: "Đào sư muội nói đùa, ta không có bản lĩnh lớn như vậy. Tùy duyên đi thôi."
Nam chính cũng không có bị cô ta mê hoặc tâm trí, mỹ nữ hắn thấy nhiều rồi. Đào Kiều Kiều làm hắn rung động hắn mới cảm thấy là mình có bệnh đó.
Dị hỏa chỉ có một, bắt lấy không công đưa cho Đào Kiều Kiều? Hắn đâu có ngu, hắn cũng muốn chiếm làm của riêng dị bảo này vậy. Con gái của Lạc Thiên Tông trưởng lão gì đó, trước sức hút của sức mạnh tuyệt đối, không đáng là gì.
Thái độ của nam chính lạnh nhạt làm Đào Kiều Kiều có chút không cao hứng nhấp môi đỏ, mấy đệ tử thấy người đẹp không vui thì ra sức an ủi, cũng có chút oán thầm nam chính không biết thương hương tiếc ngọc.
Nam chính thấy nhiều không trách, còn cảm thấy tình cảnh này thập phần buồn cười, hắn đặt chung trà xuống, liếc mắt nhìn Quý Minh: "Cụ thể là ở đâu tại Dương gia?"
Hắn vừa mới trở về từ Dương gia đại trạch, xung quanh trăm dặm không có gì bất thường, linh khí pha tạp, đúng là đất đai rất cằn cỏi, có thể thấy rằng Dương gia lập từ đường ở đây có là có chút thời gian trường.
Nam chính hơi suy tư lên, Dương gia, Dương Trường Miên là có cái gì bí mật?
Lần lịch luyện lần này ngoài dẫn dắt các sư đệ sư muội rèn luyện ra, hắn còn phải tìm dị bảo về cho tông môn. Đi theo hắn có 5 người, trong đó có sư muội cành vàng lá ngọc của Lạc Thiên Tông nữa.
Nam chính thì không cảm thấy gì, chỉ chuyên tâm ngồi xuống uống trà thượng hạng mà sư đệ khác đã gọi, một mực im lặng.
Hắn như ánh trăng, chỉ có thể xem không thể *** loạn, sư muội hắn muốn dựa đến gần, cũng chưa chắc hắn sẽ chú ý đến cô ta.
Các sư đệ khác cũng lục tục ngồi xuống, tất nhiên chỗ bên cạnh nam chính là dành cho sư muội bọn họ. Sư muội tên là Đào Kiều Kiều, con gái của một trưởng lão Lạc Thiên Tông, rất được lòng ông ta nên lần rèn luyện lần này, Đào Kiều Kiều nằng nặc đòi theo nam chính, ông ta cũng không thể nề hà mà chấp nhận.
Tiểu sư muội là bạch nguyệt quang trong lòng hầu hết các đệ tử Lạc Thiên Tông, Đào Kiều Kiều xinh đẹp, có chút kêu ngạo, ngang ngược nhưng bọn họ lại cảm thấy có cá tính, đáng yêu.
Đúng là một lũ mù, nam chính cảm thấy cô ta còn không đẹp bằng Dương Trường Miên vừa gặp.
Có một đệ tử hơi thông minh một chút, tên là Quý Minh, gã ta nhanh nhẹn mà dời đi đề tài, cung kính chấp tay nói với nam chính.
"Hàn sư huynh, la bàn của sư phụ ban cho vừa có phản ứng mới. Dựa theo phương vị trên bản đồ, Địa Âm Hỏa rất có khả năng nằm ở lãnh địa của Dương gia."
Linh hỏa, chính là mục đích của chuyến đi lần này của nam chính, hắn tuy là kiếm tu nhưng cũng có chút hứng thú với linh hỏa.
Linh hỏa là tạo vật tự sinh thành trong thiên nhiên, vừa là vũ khí sắc bén của tu sĩ vừa là công cụ chế tạo pháp khí, làm người xua như xua vịt.
Linh hỏa từ lúc sinh ra đã không kém, có linh hỏa lâu đời còn khai linh trí, giá trị liên thành, có khi vì phẩm cấp pha cao còn không thể mua bằng linh thạch được. Linh hỏa sinh thành sở hữu năng lượng, tu vi ít nhất có 200 năm trở lên, ai nắm trong tay, có thể vượt cấp khiêu chiến cũng không nói chơi.
Nam chính thân là kiếm tu, tự nhiên coi trọng đồ vật của luyện khí sư như linh hỏa, bắt linh hỏa về cho thuộc hạ dưới trướng, từ đây thế lực tự nhiên sẽ nâng cao một bậc.
Các đệ tử khác vừa nghe dị hỏa tin tức thì cũng động tâm không thôi, có dị hỏa trong tay, chiến lực phải nói là phiên gấp đôi, ai không động lòng? Nhưng bọn họ dù kích động nhưng cũng biết thực lực của bản thân tới đâu, không dám ham món lợi này, đều im thin thít.
Đào Kiều Kiều thì không như vậy, nét mặt cô ta sung sướng, cô ta nguyên căn chính là thổ, Địa Âm Hỏa hợp với cô ta hơn ai hết trong đây, trưởng lão cho bọn họ mượn dùng la bàn đúng là cha của Đào Kiều Kiều, lấy được dị hỏa, con ông ta sẽ lại tinh tiến tu vi, có khi nam chính còn động lòng với con gái lão thì sao?
Đào Kiều Kiều cười khúc khích, níu lấy vạt áo trắng tinh của nam chính, đôi mắt chớp a chớp, làm nũng: "Sư huynh, dị hỏa này, làm phiền huynh bắt lấy cho muội nha?"
Đào Kiều Kiều có thể tỏa mị lực mê đảo chúng để tử dựa vào ưu thế vẻ ngoài cũng như món giọng nhu mì, dịu dàng này.
Vì có được dị hỏa mà cô ta phải lá mặt lá trái với mấy tên đệ tử bình thường đã là quá sức chịu đựng của cô ta rồi. Bản tính của cô ta vốn kêu ngạo, đanh đá, nay lại khép nép đi theo chúng đệ tử ra ngoài lịch luyện đúng là làm khó cho cô ta rồi.
Nam chính không nói gì, hãy còn uống trà, nhẹ nhàng rút lại tay áo từ trong tay cô ta ra, thái độ như thường, xử theo phép công, lạnh nhạt nói: "Đào sư muội nói đùa, ta không có bản lĩnh lớn như vậy. Tùy duyên đi thôi."
Nam chính cũng không có bị cô ta mê hoặc tâm trí, mỹ nữ hắn thấy nhiều rồi. Đào Kiều Kiều làm hắn rung động hắn mới cảm thấy là mình có bệnh đó.
Dị hỏa chỉ có một, bắt lấy không công đưa cho Đào Kiều Kiều? Hắn đâu có ngu, hắn cũng muốn chiếm làm của riêng dị bảo này vậy. Con gái của Lạc Thiên Tông trưởng lão gì đó, trước sức hút của sức mạnh tuyệt đối, không đáng là gì.
Thái độ của nam chính lạnh nhạt làm Đào Kiều Kiều có chút không cao hứng nhấp môi đỏ, mấy đệ tử thấy người đẹp không vui thì ra sức an ủi, cũng có chút oán thầm nam chính không biết thương hương tiếc ngọc.
Nam chính thấy nhiều không trách, còn cảm thấy tình cảnh này thập phần buồn cười, hắn đặt chung trà xuống, liếc mắt nhìn Quý Minh: "Cụ thể là ở đâu tại Dương gia?"
Hắn vừa mới trở về từ Dương gia đại trạch, xung quanh trăm dặm không có gì bất thường, linh khí pha tạp, đúng là đất đai rất cằn cỏi, có thể thấy rằng Dương gia lập từ đường ở đây có là có chút thời gian trường.
Nam chính hơi suy tư lên, Dương gia, Dương Trường Miên là có cái gì bí mật?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất