Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới
Chương 8
Đang lúc Dương Trường Miên không biết nên làm hay không làm thì một thanh niên tàn nhang chạy tới gần, gã nhìn bóng lưng cậu, giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói lớn, thái độ gay gắt như cậu thiếu nợ gã tiền vậy.
Hắn mở mồm: "Dương thiếu gia-Dương Trường Miên, gia chủ cho mời ngài qua đó một chuyến, có chuyện quan trọng cần bàn. Mong ngài phối hợp."
Chuyện quan trọng? Cần cậu phối hợp? Cả tháng trời không thèm đếm xỉa đến cậu, bây giờ vừa nghe tin cậu có hôn ước với nam chính thì sôi nổi kêu cậu đến bàn chuyện, không đi được không trời? cậu lười phải nhìn sắc mặt của mấy lão già Dương gia rồi, y như mấy ông cổ đông bụng phệ trong công ty cậu, có tiếng mà không có miếng, còn thích dạy đời người khác. Không phải tại lương cao chắc cậu nghỉ ngang rồi.
Dương gia vừa hay tin nam chính tới chơi nhà nên ra lệnh cho Dương Trường Miên triệu kiến. Chắc là mấy ông già này cũng biết rồi, vụ hôn ước á.
Quả là nam chính, đi tới đâu cũng có người tung kẻ hứng, vừa bước vào Viên Châu cái là cả làng biết liền.
Dương Trường Miên minh bạch, đây là bắt ép cậu giao ra hôn nhân này cho nữ nhân khác đây mà, thái độ của tên thư đồng này cũng gay gắt khó chịu thiệt, dù sao cậu cũng họ Dương mà, làm gì réo tên cậu như kêu chó gọi mèo.
Thanh niên tàn nhang này vì tìm Dương Trường Miên mà phải đi vòng vòng trong Dương gia nãy giờ mới tìm thấy cậu, gã ta bất mãn lắm, đã là phế vật rồi thì ngồi im một chỗ cho người ta bớt phiền đi, còn đi loạn tùm lum, báo hại người khác tìm kiếm, tốn thời gian của gã.
Dương Trường Miên gật đầu, đứng dậy, phủi phủi quần áo vài cái cho có lệ, dẫn đầu bước tới thính phòng của Dương gia. Cậu híp mắt nhìn gã thư đồng, làm như phủi bụi nhưng thật ra là rắc bột thuốc gây ngứa lên người gã. Cậu vừa mới làm thuốc xổ dạng bột này xong á, thuốc này chuyên trị các loại hạng người hống hách như vậy đó, cho chừa.
Gã ta tu vi chỉ có Nhập Đạo thôi nên không phát giác ra Dương Trường Miên chơi chiêu, có thấy thì cũng nghĩ là cậu đang nghịch cát thôi. Gã cũng không tin cậu có thể pha chế thuốc được đâu nên tối đó rồi gã sẽ nhận được món quà vận động từ cậu.
Tên thư đồng kia lúc đầu không để ý vì cậu quay lưng về phía gã, nhưng lúc này khi thấy cận mặt cậu, gã bị gương mặt và thần thái của Dương Trường Miên kinh diễm tới.
Gã ta không ngời chỉ mới tháng không gặp mà cậu lại thay đổi như trời với đất như vậy. Cậu linh động hơn trước, không còn tự ti khi cúi đầu đi như trước. Đặc biệt là gương mặt này, xinh đẹp hơn trước rất nhiều, gã ta nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Dương gia cũng khá lớn, nhưng vì Dương Trường Miên ở ngọn núi gần đó nên đi lại không quá mỏi chân, nếu xa chắc cậu sẽ không thèm nghe lời mà tự đi rồi, chờ mấy lão tới "thỉnh".
Khoảng 10 phút sau, Dường Trường Miên chầm chậm đi vào trong phòng. Như dự đoán của cậu, Dương gia chủ Dương Tầm cũng ở nhưng lão ta chỉ ngồi đó làm cảnh, con trai lão, Dương Tấn mới là cái nói nhiều kia kìa.
Dương Tấn vẻ ngoài có bụng phệ, còn lưu trữ chòm râu cá trê, nhìn đã biết là kẻ gian xảo, bịp bợp. Đứng bên cạnh Dương Tấn là cháu gái rượu của lão, Dương Ngọc Linh.
Dương Ngọc Linh đúng là rất đẹp, kiểu em gái nhà bên ngây thơ nhưng ngọt ngào, đây là khoản em gái rất được lòng mấy nam chủ trong tiểu thuyết mở hậu cung. Không biết sức trâu ở đâu mà sủng hạnh một lượt mấy chục cô, không hổ danh là nam chính ngựa đực văn.
Có hôn ước với thằng con trai như cậu, hắn chắc gì đã chịu, chắc là tới hủy hôn rồi. Chắc rồi ha?
Dương Trường Miên chỉ nhìn sơ qua Dương Ngọc Linh một cái rồi thôi, cậu không thích nổi ả ta, cứ cảm thấy ả ta không đơn thuần như vẻ ngoài, tâm tư đàn bà tàng đến sâu.
Dương gia ai có thanh thuần như vẻ ngoài đâu? Một đám ra vẻ đạo mạo trưởng giả nghĩ cho tiểu bối, nhưng ai biết lòng họ nghĩ gì. Dương Trường Miên cậu ghét nhất là lá mặt lá trái với bọn họ.
Dương Trường Miên vừa bước chân vào trong thì cả đám lão già ngậm lại mồm.
Ai đây?
Bọn họ gọi Dương Trường Miên tới mà, còn cậu cong tử trẻ trung, thần thái phi dương này là ai? Chẳng lẽ Dương Trường Miên mướn người tới qua mặt bọn họ?
Dương Trường Miên nhìn quanh một lượt các ông cụ Dương gia, Dương Tầm, Dương Tấn, Dương Ngọc Linh và một số trưởng lão trong tộc khác. Trận thượng này, Vip à nha.
Hệ thống Bánh Ngọt ăn dưa: [Èo, toàn mấy lão già, cay đôi mắt của bổn hệ thống quá à.]
Dương Trường Miên: "..." Mày đui à? Dương Ngọc Linh xanh tươi mơn mởn kia kìa.
Dương Trường Miên mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải chấp tay, vấn an từng ông già.
Dương Trường Miên vờ cung kính: "Vãn bối Dương Trường Miên con trai độc nhất của Dương Hải. Tham kiến các vị."
Ghét nhất là phải làm lễ như kiểu này, rườm tà không nói, còn đau lưng sốc hong nữa chứ!
Dương gia bọn họ lấy lại tinh thần, thật là Dương Trường Miên không sai á. Vậy thằng nhỏ ăn trúng cái gì mà trở nên tuấn tú như vậy chứ?
Hệ thống vỗ tay: [ Giỏi lắm cục cưng! Mấy ổng lóa mắt rồi kìa!]
Xời! Cậu mà lị, giả bộ tinh anh, cậu là số 2 à nha!
Hắn mở mồm: "Dương thiếu gia-Dương Trường Miên, gia chủ cho mời ngài qua đó một chuyến, có chuyện quan trọng cần bàn. Mong ngài phối hợp."
Chuyện quan trọng? Cần cậu phối hợp? Cả tháng trời không thèm đếm xỉa đến cậu, bây giờ vừa nghe tin cậu có hôn ước với nam chính thì sôi nổi kêu cậu đến bàn chuyện, không đi được không trời? cậu lười phải nhìn sắc mặt của mấy lão già Dương gia rồi, y như mấy ông cổ đông bụng phệ trong công ty cậu, có tiếng mà không có miếng, còn thích dạy đời người khác. Không phải tại lương cao chắc cậu nghỉ ngang rồi.
Dương gia vừa hay tin nam chính tới chơi nhà nên ra lệnh cho Dương Trường Miên triệu kiến. Chắc là mấy ông già này cũng biết rồi, vụ hôn ước á.
Quả là nam chính, đi tới đâu cũng có người tung kẻ hứng, vừa bước vào Viên Châu cái là cả làng biết liền.
Dương Trường Miên minh bạch, đây là bắt ép cậu giao ra hôn nhân này cho nữ nhân khác đây mà, thái độ của tên thư đồng này cũng gay gắt khó chịu thiệt, dù sao cậu cũng họ Dương mà, làm gì réo tên cậu như kêu chó gọi mèo.
Thanh niên tàn nhang này vì tìm Dương Trường Miên mà phải đi vòng vòng trong Dương gia nãy giờ mới tìm thấy cậu, gã ta bất mãn lắm, đã là phế vật rồi thì ngồi im một chỗ cho người ta bớt phiền đi, còn đi loạn tùm lum, báo hại người khác tìm kiếm, tốn thời gian của gã.
Dương Trường Miên gật đầu, đứng dậy, phủi phủi quần áo vài cái cho có lệ, dẫn đầu bước tới thính phòng của Dương gia. Cậu híp mắt nhìn gã thư đồng, làm như phủi bụi nhưng thật ra là rắc bột thuốc gây ngứa lên người gã. Cậu vừa mới làm thuốc xổ dạng bột này xong á, thuốc này chuyên trị các loại hạng người hống hách như vậy đó, cho chừa.
Gã ta tu vi chỉ có Nhập Đạo thôi nên không phát giác ra Dương Trường Miên chơi chiêu, có thấy thì cũng nghĩ là cậu đang nghịch cát thôi. Gã cũng không tin cậu có thể pha chế thuốc được đâu nên tối đó rồi gã sẽ nhận được món quà vận động từ cậu.
Tên thư đồng kia lúc đầu không để ý vì cậu quay lưng về phía gã, nhưng lúc này khi thấy cận mặt cậu, gã bị gương mặt và thần thái của Dương Trường Miên kinh diễm tới.
Gã ta không ngời chỉ mới tháng không gặp mà cậu lại thay đổi như trời với đất như vậy. Cậu linh động hơn trước, không còn tự ti khi cúi đầu đi như trước. Đặc biệt là gương mặt này, xinh đẹp hơn trước rất nhiều, gã ta nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Dương gia cũng khá lớn, nhưng vì Dương Trường Miên ở ngọn núi gần đó nên đi lại không quá mỏi chân, nếu xa chắc cậu sẽ không thèm nghe lời mà tự đi rồi, chờ mấy lão tới "thỉnh".
Khoảng 10 phút sau, Dường Trường Miên chầm chậm đi vào trong phòng. Như dự đoán của cậu, Dương gia chủ Dương Tầm cũng ở nhưng lão ta chỉ ngồi đó làm cảnh, con trai lão, Dương Tấn mới là cái nói nhiều kia kìa.
Dương Tấn vẻ ngoài có bụng phệ, còn lưu trữ chòm râu cá trê, nhìn đã biết là kẻ gian xảo, bịp bợp. Đứng bên cạnh Dương Tấn là cháu gái rượu của lão, Dương Ngọc Linh.
Dương Ngọc Linh đúng là rất đẹp, kiểu em gái nhà bên ngây thơ nhưng ngọt ngào, đây là khoản em gái rất được lòng mấy nam chủ trong tiểu thuyết mở hậu cung. Không biết sức trâu ở đâu mà sủng hạnh một lượt mấy chục cô, không hổ danh là nam chính ngựa đực văn.
Có hôn ước với thằng con trai như cậu, hắn chắc gì đã chịu, chắc là tới hủy hôn rồi. Chắc rồi ha?
Dương Trường Miên chỉ nhìn sơ qua Dương Ngọc Linh một cái rồi thôi, cậu không thích nổi ả ta, cứ cảm thấy ả ta không đơn thuần như vẻ ngoài, tâm tư đàn bà tàng đến sâu.
Dương gia ai có thanh thuần như vẻ ngoài đâu? Một đám ra vẻ đạo mạo trưởng giả nghĩ cho tiểu bối, nhưng ai biết lòng họ nghĩ gì. Dương Trường Miên cậu ghét nhất là lá mặt lá trái với bọn họ.
Dương Trường Miên vừa bước chân vào trong thì cả đám lão già ngậm lại mồm.
Ai đây?
Bọn họ gọi Dương Trường Miên tới mà, còn cậu cong tử trẻ trung, thần thái phi dương này là ai? Chẳng lẽ Dương Trường Miên mướn người tới qua mặt bọn họ?
Dương Trường Miên nhìn quanh một lượt các ông cụ Dương gia, Dương Tầm, Dương Tấn, Dương Ngọc Linh và một số trưởng lão trong tộc khác. Trận thượng này, Vip à nha.
Hệ thống Bánh Ngọt ăn dưa: [Èo, toàn mấy lão già, cay đôi mắt của bổn hệ thống quá à.]
Dương Trường Miên: "..." Mày đui à? Dương Ngọc Linh xanh tươi mơn mởn kia kìa.
Dương Trường Miên mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải chấp tay, vấn an từng ông già.
Dương Trường Miên vờ cung kính: "Vãn bối Dương Trường Miên con trai độc nhất của Dương Hải. Tham kiến các vị."
Ghét nhất là phải làm lễ như kiểu này, rườm tà không nói, còn đau lưng sốc hong nữa chứ!
Dương gia bọn họ lấy lại tinh thần, thật là Dương Trường Miên không sai á. Vậy thằng nhỏ ăn trúng cái gì mà trở nên tuấn tú như vậy chứ?
Hệ thống vỗ tay: [ Giỏi lắm cục cưng! Mấy ổng lóa mắt rồi kìa!]
Xời! Cậu mà lị, giả bộ tinh anh, cậu là số 2 à nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất