Xuyên Không & Trọng Sinh

Chương 50: SƯƠNG MÙ DẦN TAN ĐI

Trước Sau
EDITOR: YUKI

BETA: HARA

-o0o-

Đã mưa mấy ngày liền ở Hogwarts, nước trong hồ dâng lên cao, bồn hoa cũng toàn là bùn đất, đám bí đỏ mà Hagrid trồng đã lớn đến mức gần bằng một túp lều.

Vài ngày trước Halloween, vào một buổi hoàng hôn thứ bảy đầy giông bão, Harry quay trở lại tháp Gryffindor sau buổi huấn luyện với toàn thân ướt đẫm và dính đầy bùn lầy.

Gần đây Draco luôn chạy theo phía sau Alice, không cho cô tiếp tục bó ngực, canh chừng vì sợ cô nàng sẽ ăn quá ít, bởi vậy nên không có cơ hội tới rửa sạch cho Harry.

Harry òm ọp òm ọp bước đi trên hành lang không một bóng người, đột nhiên nhìn thấy một người đang có tâm sự nặng nề giống như cậu —— được rồi, cái kia cũng không tính là người —— là linh hồn của tháp Gryffindor.

"Suýt chút nữa là đã mất đầu" Nick buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng thì nhỏ giọng lẩm bẩm: "...... Không đáp ứng được điều kiện của họ...... Chỉ kém có nửa tấc, nếu điều đó......"

Từ từ.

Harry bỗng nhiên toát ra một loại dự cảm xấu rất mạnh mẽ.

Trong trí nhớ của cậu có một bữa tiệc tối rất bi thảm —— bánh kem mốc meo, thức ăn có dòi, những vị khách lạnh như băng —— a, đúng rồi, đó là một bữa tiệc của các hồn ma —— nó giống hệt như bữa tiệc sinh nhật của người sống vậy.

Là ai mời cậu tới? Bữa tiệc bi thảm đó là chuyện xảy ra ở năm thứ mấy?

Harry không muốn tỏ vẻ mình là người vô lễ, nhưng đó thật sự là một ký ức không hề tốt đẹp, trước khi bị Nick suýt mất đầu nhìn thấy, cậu quay đầu lại, trốn đi.

Cậu đụng phải một đám học sinh năm nhất ở trước cổng sân, Harry vội vàng xin lỗi và phát hiện ra đó là Alice.

Tóc của cô nàng không có bôi sáp chải tóc, thoạt nhìn vô cùng mượt mà thì hiện tại trông hơi lộn xộn. Cô quả thật lớn lên trông giống hệt y như Draco vậy, nhưng nếu nhìn kỹ thì các đường nét của cô nàng mềm mại hơn so với Draco —— đó là vẻ đẹp thuộc về nữ tính.

"Alice," Harry nhìn cô nàng và gật đầu, vì Draco nên cậu sẽ đối xử với cô nàng tốt một chút, "Xin chào."

Alice ngơ ngác nhìn cậu, "Potter."

Cô nàng kêu lên một tiếng, sau đó vành mắt đỏ lên và bắt đầu khóc.

Harry ngây ngẩn cả người, "Em, em làm sao vậy?"

Alice rũ mắt xuống ngây ngốc nhìn mặt đất một hồi lâu, "Tao......"

Cô nàng ngẩng đầu nhìn Harry, một giọt nước mắt trượt xuống khuôn mặt, đôi mắt ướŧ áŧ màu xám của cô nàng sáng lên một cách kinh người, "Mày......"

Bỗng nhiên cô nàng nhíu mày lại và lau đôi mắt, "Ah, chuyện này không liên quan đến mày, tránh ra."



Cô nàng đẩy Harry ra, vội vàng chạy đi.

Được rồi, khóe miệng Harry co rút, nghe nói gần đây tâm trạng Alice không tốt lắm, vui buồn bất thường, quả nhiên lời đồn này không phải là không có căn cứ......

Cậu ngẩng đầu, bỗng nhiên lại nhìn thấy một học sinh năm nhất khác.

Là cái cậu bé tóc đen người Đức.

"Xin chào, tôi tên là Leo." Leo phát âm từng chữ từng chữ một vô cùng rõ ràng.

"Xin chào." Harry nhìn y và gật đầu, "Tôi tên là Harry, có việc gì sao?"

Lông mi rất dài của Leo đổ bóng lên đôi mắt đen trong sáng của y, "Tôi vừa nhìn thấy cô gái kia đi về phía đồng cỏ bên kia với vẻ mặt hoảng hốt, cô gái muốn bóp chết gà trống mà người gác rừng nuôi dưỡng —— nhưng trước khi con gà chết, thì cô gái kia chợt tỉnh táo lại."

Lông mi của Leo hơi run rẩy, "Tôi nghĩ là nên nói với cậu một tiếng." Y suy nghĩ, "Tôi hẳn là nên nói với cậu một tiếng, đúng không?"

Harry mở to hai mắt nhìn, "Ý cậu nói là......" Harry kịp thời ngậm miệng lại.

Tinh thần hoảng hốt, bóp chết gà trống —— Merlin a.

Lần này người bị khống chế là Alice!?

Nhưng cậu cau mày lại và càng nghi ngờ thân phận của Leo —— tên nhóc này kỳ quái, Harry thậm chí nghĩ rằng y có lẽ là Tom Riddle trọng sinh?

"Tại sao cậu lại nói chuyện này với tôi?" Harry nói.

Leo nói với vẻ mặt vô cảm, "Cậu không phải là bạn của Draco sao? Tình huống của em gái cậu ấy không ổn, thì nói cho cậu nghe có chuyện gì không đúng sao?"

...... Loại lý do này —— không, không hề sơ hở!?

Khí thế của Harry cứng lại. "Được, được rồi." Harry lẩm bẩm rời đi.

Leo ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung. Y có nên đi nhìn xem coi xà quái còn ở đây không? Không biết sau khi y đi rồi, có người nuôi nấng nó không nữa, nó có lớn lên không......?

Nhưng Leo lại cúi đầu nhìn tay của mình, hiện tại y không có cách nào để ra lệnh cho tử xà...... Nếu tùy tiện tiến đến, lỡ như không cẩn thận chết đi, y không thể nào chấp nhận được kết quả này......

Y nắm tay lại, nhíu mày.

Harry không biết hiện tại Draco đang ở chỗ nào, đành phải vội vàng chạy về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor để tìm Ron và thấy cậu ấy đang làm bài tập về nhà môn Độc dược.

Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa to tầm tã, bầu trời đã tối đen như mực, nhưng trong phòng lại sáng ngời vui sướng. Cậu vừa định túm chặt lấy Ron và nói cho cậu ấy nghe chuyện vừa rồi, thì Ron đã vươn tay ngăn cản cậu lại, "Đừng! Hôm nay mình mới đổi quần áo mới! Đi tắm rửa xong đi rồi lại đây nói chuyện với mình!"

Harry nhìn cả người mình toàn là bùn lầy với vẻ mặt vô tội, ngượng ngùng chạy tới phòng tắm.

Harry thay quần áo xong, lau mái tóc ướt đẫm, thoải mái bước ra ngoài. Trong phòng sinh hoạt chung, ánh lửa phản chiếu lên vô số chiếc ghế bành mềm mạ, mọi người đều ngồi ở đó và đọc sách, nói chuyện phiếm, làm bài tập về nhà. Fred và George Weasley cặp anh em sinh đôi này đang nghiên cứu nếu đưa một con hỏa thằn lằn vào pháo hoa thì sẽ có hiệu quả gì. Fred "Cứu vớt" con thằn lằn màu cam hồng tươi đẹp từ lớp học Chăm sóc sinh vật huyền bí ra, hiện giờ nó đang nằm trên bàn rầu rĩ phát hỏa khiến cho một đám người tò mò vây quanh nó.



Harry đang muốn nói chuyện của Alice cho Ron nghe, đột nhiên con hỏa thằn lằn kia nhảy lên không trung, điên cuồng xoay tròn ở trong phòng, phát ra vài tia lửa và tiếng kêu rất lớn. Percy nghiêm khắc mắng Fred và George bằng giọng nói khàn khàn. Hỏa thằn lằn phun ra một ngôi sao màu cam hồng từ trong miệng ra, rất đẹp và lộng lẫy. Nó trốn vào trong ngọn lửa của lò sưởi và nổ mạnh vài tiếng liên tiếp.

Ron reo hò cỗ vũ lớn tiếng theo những học sinh khác.

Nhưng sau khi Harry nói cho Ron biết người bị cuốn sổ nhật ký khống chế là Alice, tiếng hoan hô của Ron đã nghẹn ở trong cổ họng.

"Cậu chắc chứ?" Ron cất bình mực nước và bút lông đi để phòng ngừa không cẩn thận làm đổ. Ron hoài nghi hỏi. "Cậu tận mắt nhìn thấy sao?"

"Không, là Leo nói." Harry nói.

"...... A, Harry, cậu cảm thấy có thể tin lời nói của Leo sao?" Ron cau mày.

Harry do dự một chút, "Nhưng mình cảm thấy Alice rất đáng nghi! Draco nói cậu ấy đã hỏi qua các học sinh nhà Slytherin nhưng không có ai nhìn thấy có người khác bước vào phòng của cậu ấy —— nhưng Alice lại lớn lên trông giống y như đúc Draco, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra sự khác nhau giữa hai người họ!"

"Nhưng tại sao cô nàng lại phải trộm cuốn sổ nhật ký?" Ron chống cằm, khó hiểu nói, "Cô nàng làm sao biết Draco có —— cuốn sổ nhật ký kia?"

"Có lẽ cô nàng chỉ muốn khiến Draco cảm thấy khó chịu?" Harry nói, "Mặc kệ nói như thế nào, cô nàng khẳng định có lý do trộm cuốn sổ!"

"Đừng như vậy, Harry, đừng mang ý kiến chủ quan......" Ron nói, trông có vẻ hơi lo lắng, "Nếu không có tận mắt nhìn thấy, không thể kết luận ngay được. Cậu còn nhớ Sirius không?"

Ron uyển chuyển nói —— Sirius.

Sirius là bởi vì chú ấy nghe lời từ một phía, hành động theo ý kiến chủ quan, cho nên mới chết.

Khi Harry nhận thức được điều này, cậu cảm thấy giống như bị dội một chậu nước lạnh vậy.

"Được rồi," Harry ngây ngốc nói, "Cậu nói đúng, chúng ta cần tận mắt nhìn thấy, à, tự mình đi kiểm tra."

"Tuy nhiên mình phải nói cho Draco biết. Chuyện này có thể đúng?" Harry nói.

"Đương nhiên." Ron dường như rất sợ tổn thương cậu lần nữa, vội vàng gật đầu. "Chúng ta có thể tìm cậu ấy lúc dùng bữa tối, nhưng hiện tại chúng ta không biết cậu ấy đang ở đâu."

Harry gật đầu, ngây người một lúc rồi đột nhiên đứng lên, "Mình muốn đi xem lối vào của căn phòng bí mật hiện ra sao rồi."

Ron vừa mới mở lọ mực nước ra, "Cậu nói —— cậu nói cái gì? Ông trời a, cậu quên là Myrtle chết như thế nào sao? Cô ta nhìn thấy tử xà từ trong căn phòng bí mật a! Và nhìn thẳng vào đôi mắt của nó!"

"Đúng vậy, nhưng đó là do kẻ thần bí mở căn phòng bí mật ra —— nhưng mình sẽ không! Không nhìn xem thì mình sẽ không yên tâm được ——" Harry nói rồi vội vàng chạy đi.

Ron không còn cách nào khác, cậu nhìn Harry chạy đi, thở dài, "Được rồi, được rồi, cứu vớt thế giới bảo vệ Phù thủy là trách nhiệm của Cậu bé vàng, mà trách nhiệm của tôi là phải làm xong bài tập môn Độc Dược......"

Ron vừa mới mở lọ mực nước ra, tiếp tục ngơ ngác nhìn bài tập môn Độc dược, cậu ngây người một lúc lâu và đột nhiên nổi giận, "Bài tập môn Độc dược chết tiệt, này, Harry, chờ mình với ——"

HẾT CHƯƠNG 51

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau