Xuyên Không & Trọng Sinh

Chương 51: HALLOWEEN NĂM THỨ HAI

Trước Sau
EDITOR: YUKI

BETA: HARA

-o0o-

Tuy nhiên, có vẻ bọn họ đã tới chậm một bước.

Khi bọn họ tới phòng tắm của Myrtle, ở đó có rất đông học sinh đang thì thầm nói chuyện với nhau, chuyện này khiến trái tim của Harry và Ron đồng loạt nhảy dựng lên.

Bọn họ cố gắng chen vào trong, sau đó phát hiện trên tường có gì đó phát sáng lấp lánh —— ở giữa hai cái cửa sổ, từ mặt đất cách mặt tường khoảng một thước, một số chữ bị bôi đi tỏa sáng lấp lánh dưới ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đuốc.

Căn phòng bí mật đã bị mở ra.

Hãy cảnh giác những kẻ thù của người thừa kế.

Tất cả những chuyện này đều giống y như đúc đời trước, bao gồm một vũng nước ở trên mặt đất —— Ron nắm chặt lấy cánh tay của Harry ——

Điểm khác biệt duy nhất là, người bị bọn học sinh vây quanh không phải là Harry —— mà là Leo người đang đứng một mình, trước mặt bà Norris bị hóa đá.

Draco và Leo đứng yên nhìn nhau, Harry và Ron cũng nhìn nhau bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Đám người đang nhỏ giọng nghị luận sôi nổi, Blaise đang duy trì trật tự, cấm những học sinh không được tới gần, tránh việc phá hủy hiện trường, cậu ta liên tục hét lên, "Chờ giáo sư tới đây!"

"Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?" Filch bị thu hút bởi đám đông ồn ào,

Harry nhìn Leo, y đứng ở đó với khuôn mặt vô cảm, nhìn Draco một cách lạnh nhạt.

Filch dùng bả vai để chen qua đám đông. Tiếp theo, ông ta nhìn thấy bà Norris, ông lảo đảo lùi về phía sau vài bước, hoảng sợ mà dùng tay ôm lấy khuôn mặt của mình.

Harry và Ron liếc nhìn nhau.

"Mèo của ta! Mèo của ta! Bà Norris bị làm sao vậy?" Filch hét to.

Theodore nói: "Khi chúng tôi đến thì đã thấy Leo đứng ở cửa và nhìn chằm chằm bà Norris, lúc đó nó đã như thế này rồi ——"

"Mày!" Filch nhìn Leo, hét to, "Mày! Mày gϊếŧ chết mèo của tao! Mày gϊếŧ chết nó! Tao muốn gϊếŧ chết mày! Tao muốn ——" Filch vô cùng tức giận lao tới, nhưng Draco đã ngăn cản ông ta lại ở giữa đường.

Draco đứng ở giữa Filch và Leo, ôm lấy Filch người đang không ngừng giãy gụa muốn nhào về phía Leo. Hắn ôn hòa giống như một vị trưởng bối đáng kính và an ủi Filch người đang đau khổ khóc nước mắt nước mũi như mưa, "Đừng như vậy, đừng như vậy, chúng ta không có một ai nhìn thấy Leo biến bà Norris thành như vậy? Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút —— mèo của ông không có chết, nó sẽ sống lại......"

"Filch!" Lúc này Dumbledore chạy tới hiện trường, phía sau còn có rất nhiều giáo khác đi theo. Draco ôm Filch, người đang ôm mặt khóc sang một bên, trong nháy mắt hắn đi qua Harry và Ron, giải cứu bà Norris từ trên giá của cây đuốc xuống.

"Đi theo ta, Filch." Dumbledore nói với Filch, "Còn có các trò,trò Zabini, trò Nott, trò Malfoy —— và trò Hydson."

Lockhart vội vàng đi lên phía trước. "Nơi này gần với văn phòng của tôi, hiệu trưởng, nó ở trên lầu, mọi người có thể ——"

"Cảm ơn thầy, Gilderoy." Dumbledore nói.

Đám đông im lặng tách sang hai bên và để bọn họ đi ngang qua. Lockhart vô cùng kích động, ngữ khí chân thật, vội vàng đi theo phía sau Dumbledore, kgiáo sư McGonagall và Snape cũng đi theo.

Harry và Ron cũng vội vàng đi theo.

Nhưng khi bọn họ đi tới cánh cửa bên ngoài văn phòng, giáo sư McGonagall cấm không cho Harry và Ron bước vào.

"Chuyện này không có quan hệ gì với các trò. Không cần trộn lẫn lung tung." Giáo sư McGonagall nói như vậy và nhốt bọn họ ở ngoài cửa.

"Được rồi, hiện tại chúng ta là người không liên quan." Ron buông tay Harry ra.

Bọn họ liếc nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà áp tai vào cánh cửa để bắt đầu nghe lén.

Lockhart thắp ngọn nến ở trên bàn và lùi lại phía sau. Dumbledore đặt bà Norris lên trên mặt bàn sáng bóng, bắt đầu cẩn thận kiểm tra. Mấy học sinh nhà Slytherin liếc mắt nhìn Draco một cái, sau đó đi theo Draco tìm mấy cái ghế rồi ngồi xuống, Draco nhìn Leo, làm động tác mời ngồi và kéo cái ghế ở bên cạnh mình ra.

Leo lịch sự gật đầu với Draco bày tỏ lòng cảm ơn.

Chiếc mũi ưng dài của Dumbledore gần như chạm vào đám lông trên người bà Norris. Ông cẩn thận quan sát nó thông qua chiếc mắt kính hình bán nguyệt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc chỗ này rồi lại chọc chỗ kia. Giáo sư McGonagall cúi người xuống, khuôn mặt gần như đụng vào con mèo, nheo mắt nhìn kỹ. Snape đứng ở sau lưng bọn họ, nửa người khuất trong bóng tối, trông có vẻ âm u.



Lockhart lượn lờ xung quanh bọn họ, liên tục đưa ra đề nghị.

"Nó hẳn là bị gϊếŧ bởi một lời nguyền độc ác. Nó có thể là một lời nguyền tra tấn biếи ŧɦái. Tôi đã thấy người sử dụng qua rất nhiều lần. Thật đáng tiếc khi lúc đó tôi không có ở đó. Tôi tình cờ biết được phương pháp hóa giải lời nguyền đó, vốn dĩ có thể cứu nó......"

Lời nói của Lockhart bị cắt ngang bởi tiếng khóc vô cùng đau khổ của Filch. Filch ngồi liệt xuống một chiếc bên cạnh cái bàn, dùng tay bụm mặt của mình lại, không dám nhìn bà Norris. Ông ta khóc lóc đau khổ như vậy, sự đau đớn khiến người khác cũng cảm thấy xót xa.

Lúc này, Dumbledore nhỏ giọng lẩm bẩm một số từ kỳ lạ, sử dụng đũa phép gõ nhẹ vào bà Norris, nhưng nó không có phản ứng gì hết: Bà Norris vẫn cứng đờ nằm ở chỗ đó, giống như một cái tiêu bản vừa mới được làm xong.

"Tôi nhớ từng có một chuyện tương tự xảy ra ở Ouagadougou," Lockhart nói, "Một loạt vụ tấn công, trong cuốn tự truyện của tôi có ghi lại tỉ mỉ từng chi tiết. Lúc đó, tôi đã cung cấp cho người dân đủ loại bùa hộ mệnh, vấn đề lập tức được giải quyết......"

Lúc hắn ta nói chuyện, những bức ảnh Lockhart ở trên tường đều sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Trong đó có một cái quên gỡ dây buộc tóc của mình xuống.

Ngoài cửa Harry và Ron làm mặt quỷ, im lặng cường điệu lại lời nói khoa trương của Lockhart, tỏ vẻ thái độ khinh thường của mình.

Cuối cùng, Dumbledore cũng đứng thẳng dậy.

"Nó không có chết, Filch." Ông nhẹ giọng nói.

Lockhart đang đếm xem hắn ta đã ngăn chặn được bao nhiêu vụ án gϊếŧ người thì đột nhiên dừng lại

"Không có chết?" Filch nghẹn ngào nói, "Vậy tại sao cả người nó đều cứng đờ, giống như bị đông cứng lại vậy?"

"Nó bị hóa đá," Dumbledore nói.

"A! Tôi cũng cho là như vậy!" Lockhart nói.

Theodore và Blaise nhướng mày lên, Blaise trợn trắng mắt, dùng khẩu hình lặp lại câu nói vừa rồi, "Tôi cũng cho là như vậy!"

Theodore mím môi cười.

"Nhưng rốt cuộc là chuyện xảy ra như thế nào, ta cũng không rõ lắm......" Dumbledore xoa xoa mắt kính.

"Hỏi tên đó!" Filch hét lên và chỉ Leo.

"Trò ấy chỉ mới học năm nhất thôi," Dumbledore nói một cách chắc chắn, "Cái này yêu cầu phép thuật hắc ám cao cấp......"

"Tên đó đến từ nước Đức!" Filch nói mà nước miếng văng khắp nơi, khuôn mặt mập mập chảy xệ của ông ta biến thành màu đỏ tím. "Durmstrang là nơi giáo dục phép thuật hắc ám!" Khuôn mặt của Filch co giật một cách kinh khủng. "Phù thủy nước Đức đều là chuyên gia về phép thuật hắc ám!"

"Cho dù là vậy thì trò ấy chỉ mới học năm nhất," Dumbledore nói, "Nếu Phù thủy nước Đức mới mười một tuổi mà có thể sử dụng phép thuật hắc ám cao cấp...... Thì ta không thể hiểu tại sao họ vẫn chưa thống nhất thế giới Phù thủy."

Filch lớn tiếng khịt mũi.

"Không phải tôi." Leo bình tĩnh nói. "Tại sao tôi lại phải hóa đá một con mèo? Tôi cũng không có bất cứ thù hận hay chán ghét gì với ngài Filch."

"Mày nói bậy!" Filch rít gào nói, "Tao biết bọn học sinh đều hận tao! Tụi bây luôn bày ra những trò đùa dai quá mức! Lần này mày đã hại chết mèo của tao!"

"Có lẽ trò Hydson không nên ở chỗ đó vào thời điểm ấy," Lockhart cho rằng bản thân mình đã nói vô cùng công bằng, "Nhưng chúng ta quả thật đã phát hiện một loạt điểm đáng ngờ. Rốt cuộc là vì cái gì mà bọn họ lại xuất hiện trên hành lang? Đi đến phòng vệ sinh nữ thường xuyên bị hư và không thường được sử dụng?"

Khuôn mặt của Leo lộ rõ vẻ xấu hổ và buồn bực —— một ngàn năm trước chỗ đó cũng không phải là nhà vệ sinh nữ!

Bọn họ đều nhìn Leo.

"Có rất nhiều câu hỏi không nhất thiết phải có câu trả lời." Draco bỗng nhiên nói, "Có đôi khi là do tâm huyết dâng trào không cần lý do. Có đôi khi tôi nửa đêm thường không ngủ được nên chạy đến phòng sinh hoạt chung và nhìn sóng nước lấp lánh trên trần nhà, nhưng nếu có người hỏi tôi tại sao không ngủ được, thì tôi cũng không trả lời được."

Blaise nhìn ra được là Draco tin tưởng là Leo vô tội, vì thế hắn miễn cưỡng phụ hoa theo, "Nói cũng đúng, không có ai quy định là nam Phù thủy không được đi dạo ở bên ngoài phòng vệ sinh nữ?"

Draco bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt nhìn Blaise.

"Chỉ cần không có bị chứng minh là có tội, thì chính là vô tội." Dumbledore kiên định nói. Draco lộ ra nụ cười tán thành.

Leo âm thầm lẩm bẩm ở dưới đáy lòng, tiêu chuẩn tư duy của Gryffindor.

Snape nhìn Leo trông có vẻ rất tức giận và thất vọng —— bởi vì người bị bắt chính là học sinh nhà Slytherin, mà không phải là học sinh nhà Gryffindor —— đặc biệt là, lại không phải là Cậu bé vàng Harry Potter.

Filch thét chói tai: "Mèo của tôi bị hóa đá! Tôi muốn nhìn thấy ai đó bị trừng phạt!"

"Chúng ta có thể chữa khỏi nó, Filch." Dumbledore kiên nhẫn nói, "Gần đây bà Sprout đang trồng một ít cỏ Mandrake. Một khi chúng nó trưởng thành, ta có thể sử dụng chúng làm thuốc chữa khỏi cho bà Norris."



"Để tôi điều chế," Lockhart nói xen vào, "Tôi khẳng định có thể điều chế được một trăm lần, tôi vừa có thể nằm mơ vừa điều chế độc dược để cho bà Norris sống lại ——"

Harry và Ron, Blaise và Theodore, trong và ngoài cửa, bọn họ đồng thời trợn trắng mắt.

"Xin lỗi," Snape lạnh lùng mà nói, "Tôi cho rằng tôi mới là giáo sư độc dược của trường học này."

"Chỉ khi Snape phun nọc độc với người mà mình rất ghét, thì mình mới cảm ơn Merlin vì đã cho hắn ta tài năng độc miệng mạnh mẽ như vậy." Harry nhìn Ron và nói.

Trong phòng đều im lặng đến mức khó xử.

"Các trò có thể đi rồi." Một lát sau, Dumbledore nhìn nhóm của Draco và nói. Harry và Ron vội vàng xoay người chạy vào một góc để trốn.

Bọn họ vừa mới trốn xong, cánh cửa đã mở ra.

Nhóm của Draco đi ra cùng nhau, không có giáo sư đi cùng, Draco đang nhỏ giọng an ủi Leo, nhưng rõ ràng là Leo không cần cậu ấy an ủi.

Harry và Ron vội vàng chạy tới chào hỏi bọn họ.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Harry hỏi.

Draco thở dài, liếc mắt nhìn Leo một cái, "Mình và Blaise, Theodore đang cùng nhau tránh né giáo sư Lockhart. Blaise nói chỗ này có một phòng vệ sinh nữ bị vứt bỏ. Tụi mình có thể vào đó tránh một chút. Kết quả khi tụi mình vừa đến nơi thì thấy Leo đang đứng trước cửa, tụi mình gọi cậu ta một tiếng, cậu ta quay người lại, thì tụi mình mới phát hiện cậu ta đang nhìn bà Norris bị hóa đá."

"Cậu ta vô tội." Draco trao đổi ánh mắt với Harry —— đúng vậy, bọn họ đều biết rõ điểm này.

Blaise và Theodore tin tưởng Draco vô điều kiện, chỉ là từ khi Ron xuất hiện Blaise vẫn luôn nghiêm mặt lại.

"Tránh né giáo sư Lockhart?" Bởi vì có Leo và Blaise, Theodore ở, bọn họ không thể nói chuyện về căn phòng bí mật của Slytherin, Harry đành phải dò hỏi một chuyện khác mà cậu cảm thấy hứng thú. "Tại sao vậy?"

"Phốc." Theodore không thể nhịn cười được nữa, "Là như thế này, giáo sư Lockhart muốn biểu diễn một vở kịch trong tiệc tối Halloween...... Về, về......"

Bọn họ vừa đi vừa nói, "Câu chuyện giáo sư Lockhart muốn kể là như thế này. Một ngàn năm trước, Gryffindor và Slytherin là một đôi bạn tốt, nhưng," Theodore khoa trương nói, "Các cậu không biết là, thật ra Godric Gryffindor vẫn luôn yêu thầm vị hôn thê! Của Salazar Slytherin!!"

Leo vốn dĩ tính toán một mình bỏ đi, nhưng nghe thấy điều này y tiếp tục yên lặng đi cùng với bọn họ.

"Vì thế bọn họ trở mặt thành thù ——" Theodore kể lại giống như thật vậy, "Vung tay đánh nhau!"

Harry và Ron khóe miệng run rẩy nhìn Draco, Draco lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Cuối cùng, Salazar hiểu lầm vị hôn thê lựa chọn Godric, cho ên thất vọng bỏ đi —— nhưng mà vị hôn thê lại là hồng nhan bạc mệnh, đã chết vì bệnh!!"

Theodore trở nên phấn khích, "Đến cuối cùng! Godric Gryffindor đem theo di vật của vị hôn thê đi tìm tung tích của Salazar Slytherin, và nói với y rằng vị hôn thê của y thật sự rất yêu Salazar! Nhưng mà Salazar không chịu gặp hắn. Salazar lại không biết vì tìm y mà Godric đã chịu rất nhiều đau khổ. Khi hắn đi qua một khu rừng, hắn đã bị một cây độc làm bị thương! Đã không còn sống được bao lâu! Gryffindor nói hắn rất hối hận vì một người phụ nữ mà làm mất đi tình bạn của họ! Cuối cùng! Hắn chết ở trong lòng ngực của Salazar! Được sự tha thứ của Salazar!!! Toàn bộ vở kịch kết thúc!!"

Leo không may lảo đảo một cái, cũng may Draco kịp thời đỡ y, khóe miệng y co rút nói: "Tôi nghe xong liền cảm thấy choáng váng."

Harry: "......" Ngọa tào giáo sư Lockhart hắn rất giỏi nha!!

Ron: "......" Nima ông đây không còn sức lực để trực tiếp phun tào nữa......

"Giáo sư Lockhart tìm Draco là để diễn vai Godric Gryffindor sao?" Harry yếu ớt hỏi.

"Không," Theodore cười ha ha, "Hắn ta tìm Draco diễn vai vị hôn thê......"

"...... Mình có thể hỏi một chút là ai đóng vai Godric Gryffindor không?" Harry hỏi.

"À, hiện tại còn chưa biết." Theodore nhún vai, "Tuy nhiên Lockhart muốn chế tạo một chủ đề nhất định, có lẽ là người diễn vai đó cũng đặc biệt giống như Draco vậy?"

"Ai là người viết kịch bản thần kỳ này vậy? Không phải là giáo sư Lockhart chứ? Phong cách của giáo sư Lockhart hẳn là mọi người đều yêu hắn ta......" Ron nhu nhược hỏi.

"Đây là một câu chuyện dã sử đã được lưu truyền từ rất lâu rồi." Blaise có vẻ không nghiêm mặt mình lại được nữa, mỉm cười nói, "Trong giới Phù thủy có rất nhiều phiên bản khác nhau về việc Slytherin bỏ đi. Trong số đó thì hai nam tranh một nữ được rất nhiều người chấp nhận...... Trước đây không lâu còn có một bộ kịch dựa theo nguyên bản của câu chuyện này, giáo sư Lockhart nói...... Tốt hơn hết là Hogwarts cũng nên có một lần, tuy nhiên mình cá là hắn ta đang tạo dư luận để quảng cáo cho cuốn sách mới của hắn ta."

"Hắn ta lại muốn xuất bản sách mới?" Harry kinh ngạc hỏi.

"Hắn ta nói với mình là tên cuốn sách mới gọi là 《 thời gian chung giữa tôi và Hogwarts 》...... Đến lúc đó hắn ta có thể tặng miễn phí một cuốn cho mình......" Draco bụm mặt lại. "Cậu nói xem, có phải mình có đầy đủ lý do để tránh né hắn ta không?"

HẾT CHƯƠNG 52

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau