Xuyên Không & Trọng Sinh

Chương 6: Học Sinh Năm Nhất Phải Biết Đường Đi

Trước Sau
Editor: Yuki

Beta: Băng

Lễ phân viện cho năm nhất cứ như vậy mà trôi qua.

Harry và Ron vô cùng vui vẻ khi bọn họ lại một nữa bước vào phòng ngủ cũ trong ký túc xá Gryffindor, và thỏa mãn ngủ một giấc đến hừng đông.

Slytherin thì không có yên tĩnh như vậy, buổi tối ngày hôm đó rất hỗn loạn, và ngày hôm sau, hầu hết tất cả mọi người đều có hai quầng thâm mắt rất lớn.

Vào bữa sáng, mọi người kinh ngạc phát hiện bàn dài nhà Slytherin hầu hết đều trống hơn một nửa.

Ron tìm một lúc lâu, cũng nhìn thấy mái tóc màu bạch kim nổi bật kia, hắn hạ thấp giọng thì thầm với Harry, "—— chẳng lẽ ngày hôm qua có cự quái tấn công hầm? —— ồ, Draco malfoy vẫn còn ở đó."

Harry cười toe toét vì câu nói đùa của Ron.

Tin tức cuối cùng nhận được là, những tên gia hỏa nhà Slytherin đều ở Bệnh Thất, có khả năng phải nằm ở đó đến một tuần.

Draco người khởi xướng chuyện này đang vô cùng bất mãn, cuộc đấu tay đôi của ngàn năm trước chính là cuộc quyết đấu sinh tử, lại bị một đám rắn nhỏ làm nó trở nên không còn trang trọng nữa.

"Đã nói là một cuộc đấu tay đôi một chọi một." Draco bất mãn phàn nàn với Pansy, và hắn cũng ăn một miếng khoai tây chiên.

Khuôn mặt Pansy tái nhợt, "Nếu bọn họ không ngăn cản cậu, cậu thật sự muốn gϊếŧ chết Huynh trưởng?"

"Đó là cuộc đấu tay đôi." Draco kỳ quái nhìn cô nàng, "Đấu tay đôi vốn dĩ chính là như vậy."

"Draco, đây cũng không phải là thời đại man rợ như một ngàn năm trước! Cậu là học sinh năm nhất! Vừa mới nhập học, cậu lại dám—— cậu lại dám chuẩn bị gϊếŧ chết một Huynh trưởng?" Pansy trừng mắt nhìn hắn, "Xin lỗi cậu, ngày hôm qua mình không thể không viết thư nói cho dì Narcissa biết."

"Ồ......" Draco uống một ngụm nước bí đỏ, nhếch miệng cười, "Đây là bằng chứng chứng minh về tôn nghiêm và lòng can đảm của đàn ông, Lucius sẽ hiểu......"

Nếu lấy thân phận của tứ đại đầu sỏ mà quyết đấu với một học sinh lớn tuổi, Salazar chắc chắn sẽ không do dự mà gϊếŧ chết học sinh đó —— nếu đối tượng là học sinh nhà Slytherin, Salazar tuyệt đối sẽ thả xà quái ra để bóp cổ người đó sau đó hóa đá người đó và nghiền nát người đó "Tan xương nát thịt" mà không hề có chút do dự —— nhưng lúc này thân phận của Godric không còn là tứ đại đầu sỏ nữa, hắn bất quá cũng chỉ là một học sinh năm nhất 11 tuổi vừa mới nhập học, tuy rằng hắn có ký ức lúc trước, nhưng lại không có pháp lực cường đại trước đây, hắn hiện tại là Draco Malfoy, không phải là Godric Gryffindor.

Nói về sự phát triển của ma lực, thì ma lực của vị Huynh trưởng đó tuyệt đối cao hơn hắn một hoặc hai bậc.

Bởi vậy, thân phận của bọn họ cũng không xa nhau lắm, bọn họ đều là học sinh cấp thấp, nên sự chênh lệch của cuộc đấu tay đôi giữa hai bên cũng không lớn lắm, điểm này cũng không tính là Draco đang chiếm tiện nghi, nếu Salazar có ở đây cũng không thể nói gì.



Chỉ là Draco so với Huynh trưởng kia thì có vô số kinh nghiệm chiến đấu, trong những trận đấu tay đôi, hắn bùng nổ tất cả khí thế mạnh mẽ vẫn tiếp tục tiến lên không sợ chết làm vị Huynh trưởng kia chưa bao giờ trải qua cuộc chiến sinh tử cũng phải chùn bước.

Draco chỉ sử dụng có mấy câu bùa chú, thì vị Huynh trưởng kia đã tê liệt ngã xuống đất —— thật xin lỗi hắn không biết câu bùa chú chảy máu ở ngàn năm trước sẽ trở thành phép thuật hắc ám trong mắt các học sinh......

Tuy rằng bùa chảy máu thoạt nhìn trông rất dọa người, nhưng một ngàn năm trước có rất nhiều Phù thủy đã sử dụng bùa chú này để trị bệnh. Trong cuốn bách khoa toàn thư về bùa chú do Ravenclaw biên soạn, thì câu bùa chú này chắc chắn thuộc về bùa trị liệu......

Nếu phép thuật hắc ám thực sự ở trình độ này, thì một ngàn năm trước các bạch phù thủy đã chiến đấu với hắc phù thủy sẽ đều khóc lên hết.

Nhưng những học sinh đó đều không biết, trong đám người đang vây xem trong phòng sinh hoạt chung bỗng nhiên lao ra một số học sinh lớn tuổi, lạnh lùng hét lên và muốn dừng trận đấu lại, sau đó họ giơ đũa phép lên lao vào trận đấu tay đôi.

...... Trận đấu tay đôi đâu thể nào chỉ vì vậy mà dừng lại.

Nhưng mà có quá nhiều kẻ địch, Draco không thể không sử dụng các vật phẩm trong phòng sinh hoạt chung, chuyển pháp lực vào các món đồ, để chúng có thể yểm họ hắn khi có kẻ xông vào bất ngờ......

Cuối cùng hắn dùng hết pháp lực, mà trên bàn dài nhà Slytherin, thiếu một nửa học sinh......

"Ngày hôm qua không phải là một cuộc đấu tay đôi." Draco bất mãn oán giận.

Bỗng nhiên bên ngoài Đại Sảnh Đường truyền tới vô số tiếng động, những học sinh có kinh nghiệm bắt đầu nhanh chóng tiêu diệt thức ăn trong đĩa của mình, cũng cẩn thận di chuyển ly nước bí đỏ trước mặt mình, lập tức, có vô số cú mèo bay ập vào, lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này nhóm học sinh năm nhất kinh hãi hét lên, có mấy con cú mèo đâm sầm vào ly nước bí ngô, nước bí ngô văng tung tóe khắp nơi, khiến cho các học sinh không thể không luống cuống tay chân mà nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

Một con cú mèo mạnh mẽ đen như mực, bộ lông sáng bóng bay đầu đàn, Draco nâng cánh tay lên, vươn một ngón tay ra, con cú mèo ngoan ngoãn đậu trên cánh tay hắn, thân mật mổ mổ ngón tay của hắn.

Draco cọ cọ khuôn mặt vào đôi cánh của nó, sau đó mới thỏa mãn buông nó ra.

Pansy không còn lời gì để nói với tên gia hỏa có khuôn mặt ngây ngô kia, cô làm ra vẻ mặt ghét bỏ, rồi quay mặt về phía bên kia, "Buông con cú mèo của cậu ra! Vừa rồi cậu trông như một tên biếи ŧɦái vậy!"

"Huh." Draco khịt mũi, từ trên chân của hoàng tử nhà mình lấy xuống bức thư từ nhà gửi tới.

"Thật thất vọng khi nó không phải là một bức thư sấm." Pansy bĩu môi.

"Cậu đúng là một cô gái độc ác." Draco cười mắng một câu, hắn mở bức thư ra, đắc ý nhướng mày lên, "Mẹ hỏi mình có bị thương không, lại hỏi những ai được đưa vào Bệnh Thất, mẹ khen mình rất giỏi...... A, còn nói những người kia đều là kẻ hèn nhát!"

Draco cau mày giận dữ, Pansy nhanh nhạy thấy được nên vội vàng hỏi, "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?"

Draco buồn bã xếp bức thư lại, bắt đầu phàn nàn, "Mẹ nói rằng bà và cha sẽ xử lý tất cả mọi chuyện, họ đã dùng rất nhiều tiền để thu xếp mọi chuyện, và nói mình đừng lo lắng quá."



Pansy "Oh wow" một tiếng, "Vậy cậu còn tức giận cái gì nữa?"

Draco liếc mắt nhìn cô nàng một cái, rầu rĩ không vui, "Từ lúc mình đưa ra lời thách đấu, từ lúc Huynh trưởng kia chấp nhận lời thách đấu, thì đây chỉ là chuyện thuộc về hai người là mình và vị Huynh trưởng kia, nếu mình thua, hay là cho dù mình có chết ở trong tay Huynh trưởng, thì gia tộc của mình cũng không nên nhúng tay vào, cũng không thể ở bên ngoài trận đấu tay đôi mà dùng cách khác để trả thù. Đây là quy tắc mà toàn bộ thế giới đều công nhận. Đây là cuộc đấu tay đôi. Nhưng những kẻ hèn nhát kia lại dám lợi dụng chuyện này để tống tiền gia đình mình!"

Pansy cười khúc khích nói, "Đừng ngốc thế, Draco, đây cũng không phải là nơi chỉ vì một con ngỗng mà cũng đấu tay đôi như thời Trung cổ, nếu cậu chết, gia tộc Malfoy sẽ đem toàn bộ thế giới phù thủy náo đến long trời lở đất."

Draco sửng sốt một chút, thoạt nhìn trông rất chán nản, "Cậu nói đúng, đây không phải là một ngàn năm trước......"

Hắn lặng lẽ thì thầm trong lòng, Salazar, trò chơi giải trí lớn nhất của chúng ta sẽ không thể tiếp tục hoạt động ở một ngàn năm sau, ông bạn già à, điều này thực sự rất buồn, bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất mình có thể duy trì số lần đấu tay đôi cao hơn so với cậu đã được thế giới phép thuật ghi nhận lại.

Bữa sáng kết thúc rất nhanh, và các học sinh nhà Slytherin vội vã đi đến các lớp học khác nhau ở nhiều địa điểm khác nhau để học các môn học khác nhau.

Các học sinh năm nhất không thể không rời đi sớm hơn so với các đàn anh đàn chị, bởi vì bọn họ muốn bảo đảm rằng bọn họ sẽ không đến trễ vì dành quá nhiều thời gian ở trên đường.

Mọi thứ ở Hogwarts đều sẽ chuyển động, những bậc thang sẽ biến mất, cầu thang sẽ tự chuyển động, có những cánh cửa được mở cố định, những bức tường vẽ những cánh cửa và bậc thang trông rất giống y như thật.

Những trò đùa dai này được xuất phát từ Gryffindor, Ravenclaw phụ trách việc cầu thang tự chuyển động, Hufflepuff sẽ vẽ tranh lên tường trông giống y như thật, Slytherin phụ trách sửa chữa các trận pháp trong lâu đài.

Một ngàn năm trước, luôn thích trượt xuống dưới bằng tay vịn của cầu thang, cùng với đó là những tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai, trò chơi được yêu thích nhất chính là nhảy từ trên lầu năm xuống, sau đó thực hành các loại phép thuật có thể làm cho họ đứng yên trong không trung, khi đó các học sinh đều xuất thân từ các gia đình quý tộc, bởi vì số lượng rất ít, mọi người lại quen biết lẫn nhau, mọi người trong trường đều là những người bạn thân thiết của nhau, và đoàn kết làm một.

Lúc ấy, nó thực sự rất đơn giản và hạnh phúc.

Chỉ là sau này, lại xuất hiện ngăn cách, họ bắt đầu nói chuyện và kiểm tra lẫn nhau, bắt đầu tính toán chi li, bắt đầu hoài nghi và chỉ trích, bắt đầu phẫn nộ và thất vọng.

Mà sau một ngàn năm, loại ngăn cách này dường như càng ngày càng tồi tệ.

Pansy ảo não cầm tấm bản đồ được chuẩn bị cho học sinh năm nhất, trên bản đồ, chỉ cần cô đi qua một hành lang, là có thể tới phòng học môn biến hình, nhưng trước mặt cô bây giờ chỉ có một bức tường cứng rắn.

Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, Draco thấy hai anh em sinh đôi tóc đỏ đang đi ngang qua.

"Pansy, tại sao chúng ta không đi hỏi đường?" Draco đề nghị nói.

Pansy không biết từ khi nào đã xếp tờ bản đồ lại, giờ phút này cô giả bộ trông rất bình tĩnh và tự tin, giống như vừa rồi người gấp đến độ xoay vòng vòng không hề tồn tại vậy.

Cô nàng liếc mắt nhìn hai nam sinh kia một cái, mím môi, "Bọn họ sẽ không nói đâu, đừng khiến bản thân mình mất mặt...... Đó là hai Gryffindor. Chậc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau