Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 26: Củ Khoai Tây Mà Biến Thành Tiểu Hoa Miêu
Nhìn thấy thái độ của nàng hoàn toàn thay đổi, hai cụ đều không yên tâm, sợ nàng lại làm điều gì xấu!
Giang Oản Oản thấy hai cụ đều có vẻ nghi ngờ, liền giải thích: "Vài ngày trước con bị nhiễm phong hàn, trong mơ màng con đã mơ rất nhiều giấc mơ, cảm thấy mình như sắp chết vậy, thật vất vả mới tỉnh lại, do đó con cảm thấy chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi!"
"Trước đây đều là lỗi của con, con quá ngang ngược rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, con sẽ đối xử tốt với Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn."
Đoàn Đoàn thấy nương của mình buồn bã, liền quay người ôm nãi nãi: "Nãi nãi, người đừng giận nương của con, nương đối xử với Đoàn Đoàn rất tốt!"
Tần Tĩnh Trì vòng tay qua vai Giang Oản Oản an ủi, nói với Tần phụ Tần mẫu: "Cha nương! Hai người yên tâm, Oản Oản thực sự rất tốt, nàng ấy đối xử với con và Đoàn Đoàn đều rất tốt, sau này chúng con sẽ phụng dưỡng hai người thật tốt!"
Tần phụ Tần mẫu nghe Giang Oản Oản nói lời từ đáy lòng, không khỏi đỏ hoe mắt, Tần mẫu nắm tay nàng dặn dò: "Tốt! Tốt! Một nhà sống hòa thuận mới là tốt, Oản Oản à, sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi hai chúng ta, con cũng đừng ngại."
Giang Oản Oản nhìn hai cụ, tâm trạng phức tạp, khi nàng ở thời mạt thế chính là một cô nhi, cuối cùng cũng đợi được đến tuổi trưởng thành nhưng không qua được vài năm thì mạt thế đã đến, nàng lại tiếp tục lang thang, bây giờ nàng đến nơi này lại cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
Giang Oản Oản nở một nụ cười rạng rỡ: "Vâng vâng, con biết rồi nương!"
"Cha nương! Mau ăn đi! Thức ăn sắp nguội rồi!"
"Được! Được, ăn ngay đây!"
Sau khi Tân phụ Tần mẫu ăn thức ăn liền vô cùng kinh ngạc, món ăn này thực sự quá ngon! Sợ rằng mở một tửu lâu cũng dư sức.
Tần Tĩnh Nghiễn gặm một cục xương, mùi khói đặc trưng của thịt xông khói rất thơm, lại thêm ớt, hạt tiêu và các loại gia vị khác, ăn vào có vị cay nồng thơm ngon, còn phải nói quá đã!
Trước đây họ đều không dùng ớt và hạt tiêu, hai thứ này ăn vào đều thấy cay lưỡi, hoàn toàn không biết cho vào thức ăn lại ngon đến vậy!
Cậu ăn đến mức đầu muốn vùi vào bát: "Tẩu tử! Tay nghề nấu nướng của tẩu quá tuyệt, sao tẩu nấu món nào cũng ngon thế này!"
Giang Oản Oản chỉ cười, lại gắp thêm cho cậu vài đũa thức ăn: "Ăn nhiều vào!"
Giang Oản Oản gắp thêm cho Tần phụ Tần mẫu một ít khoai tây: "Cha nương! Hai người nếm thử khoai tây đi, răng của hai người không tốt, khoai tây bên ngoài giòn nhưng bên trong rất mềm và ngấm gia vị."
"Được! Được! Con cũng ăn đi!"
Tần nương ăn khoai tây thấy rất ngon, nhưng lại không biết đây là thứ này làm từ gì: "Oản Oản à, cái gọi khoai tây là thứ gì vậy, sao lại ngon thế này!"
Đoàn Đoàn nghe thấy câu hỏi của nãi nãi, mắt sáng lên: "Nãi nãi, Đoàn Đoàn biết, Đoàn Đoàn đi lấy cho người xem!" Nói xong liền nhảy xuống ghế đi vào bếp lấy một củ khoai tây lớn.
Giang Oản Oản bất đắc dĩ lau mặt cho Đoàn Đoàn, đi lấy một củ khoai tây mà mặt mũi lem luốc, đúng là một tiểu hoa miêu!
"Con xem con kìa, đi lấy một củ khoai tây mà biến thành tiểu hoa miêu rồi!"
Đoàn Đoàn cười híp mắt nhìn nương mình, còn có chút chột dạ: "Đoàn Đoàn muốn chọn một củ to cho nãi nãi mà!"
Giang Oản Oản bế Đoàn Đoàn ngồi lên ghế: "Được rồi, tha thứ cho con, ăn nhanh đi!"
Tần mẫu cầm củ khoai tây, mặt bỗng nhợt nhạt, kinh ngạc sợ hãi: "Oản Oản! Sao các con lại đào cái này để ăn thế! Trước đây có người ăn thứ này chết người đấy! Người đó ăn xong thì đau bụng dữ dội, nôn mửa tiêu chảy, mấy ngày sau thì chết!"
Nghe vậy, mọi người đều buông đũa, nhổ thức ăn trong miệng ra: "Á! Nhưng hôm qua chúng ta cũng đã ăn! Giờ phải làm sao đây!"
Giang Oản Oản bình tĩnh hỏi: "Người đó đào lúc nào để ăn vậy?"
Tần mẫu nhớ lại một lúc lâu mới nói: "Hình như là lúc sắp hết mùa đông!"
Giang Oản Oản thấy hai cụ đều có vẻ nghi ngờ, liền giải thích: "Vài ngày trước con bị nhiễm phong hàn, trong mơ màng con đã mơ rất nhiều giấc mơ, cảm thấy mình như sắp chết vậy, thật vất vả mới tỉnh lại, do đó con cảm thấy chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi!"
"Trước đây đều là lỗi của con, con quá ngang ngược rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, con sẽ đối xử tốt với Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn."
Đoàn Đoàn thấy nương của mình buồn bã, liền quay người ôm nãi nãi: "Nãi nãi, người đừng giận nương của con, nương đối xử với Đoàn Đoàn rất tốt!"
Tần Tĩnh Trì vòng tay qua vai Giang Oản Oản an ủi, nói với Tần phụ Tần mẫu: "Cha nương! Hai người yên tâm, Oản Oản thực sự rất tốt, nàng ấy đối xử với con và Đoàn Đoàn đều rất tốt, sau này chúng con sẽ phụng dưỡng hai người thật tốt!"
Tần phụ Tần mẫu nghe Giang Oản Oản nói lời từ đáy lòng, không khỏi đỏ hoe mắt, Tần mẫu nắm tay nàng dặn dò: "Tốt! Tốt! Một nhà sống hòa thuận mới là tốt, Oản Oản à, sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi hai chúng ta, con cũng đừng ngại."
Giang Oản Oản nhìn hai cụ, tâm trạng phức tạp, khi nàng ở thời mạt thế chính là một cô nhi, cuối cùng cũng đợi được đến tuổi trưởng thành nhưng không qua được vài năm thì mạt thế đã đến, nàng lại tiếp tục lang thang, bây giờ nàng đến nơi này lại cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
Giang Oản Oản nở một nụ cười rạng rỡ: "Vâng vâng, con biết rồi nương!"
"Cha nương! Mau ăn đi! Thức ăn sắp nguội rồi!"
"Được! Được, ăn ngay đây!"
Sau khi Tân phụ Tần mẫu ăn thức ăn liền vô cùng kinh ngạc, món ăn này thực sự quá ngon! Sợ rằng mở một tửu lâu cũng dư sức.
Tần Tĩnh Nghiễn gặm một cục xương, mùi khói đặc trưng của thịt xông khói rất thơm, lại thêm ớt, hạt tiêu và các loại gia vị khác, ăn vào có vị cay nồng thơm ngon, còn phải nói quá đã!
Trước đây họ đều không dùng ớt và hạt tiêu, hai thứ này ăn vào đều thấy cay lưỡi, hoàn toàn không biết cho vào thức ăn lại ngon đến vậy!
Cậu ăn đến mức đầu muốn vùi vào bát: "Tẩu tử! Tay nghề nấu nướng của tẩu quá tuyệt, sao tẩu nấu món nào cũng ngon thế này!"
Giang Oản Oản chỉ cười, lại gắp thêm cho cậu vài đũa thức ăn: "Ăn nhiều vào!"
Giang Oản Oản gắp thêm cho Tần phụ Tần mẫu một ít khoai tây: "Cha nương! Hai người nếm thử khoai tây đi, răng của hai người không tốt, khoai tây bên ngoài giòn nhưng bên trong rất mềm và ngấm gia vị."
"Được! Được! Con cũng ăn đi!"
Tần nương ăn khoai tây thấy rất ngon, nhưng lại không biết đây là thứ này làm từ gì: "Oản Oản à, cái gọi khoai tây là thứ gì vậy, sao lại ngon thế này!"
Đoàn Đoàn nghe thấy câu hỏi của nãi nãi, mắt sáng lên: "Nãi nãi, Đoàn Đoàn biết, Đoàn Đoàn đi lấy cho người xem!" Nói xong liền nhảy xuống ghế đi vào bếp lấy một củ khoai tây lớn.
Giang Oản Oản bất đắc dĩ lau mặt cho Đoàn Đoàn, đi lấy một củ khoai tây mà mặt mũi lem luốc, đúng là một tiểu hoa miêu!
"Con xem con kìa, đi lấy một củ khoai tây mà biến thành tiểu hoa miêu rồi!"
Đoàn Đoàn cười híp mắt nhìn nương mình, còn có chút chột dạ: "Đoàn Đoàn muốn chọn một củ to cho nãi nãi mà!"
Giang Oản Oản bế Đoàn Đoàn ngồi lên ghế: "Được rồi, tha thứ cho con, ăn nhanh đi!"
Tần mẫu cầm củ khoai tây, mặt bỗng nhợt nhạt, kinh ngạc sợ hãi: "Oản Oản! Sao các con lại đào cái này để ăn thế! Trước đây có người ăn thứ này chết người đấy! Người đó ăn xong thì đau bụng dữ dội, nôn mửa tiêu chảy, mấy ngày sau thì chết!"
Nghe vậy, mọi người đều buông đũa, nhổ thức ăn trong miệng ra: "Á! Nhưng hôm qua chúng ta cũng đã ăn! Giờ phải làm sao đây!"
Giang Oản Oản bình tĩnh hỏi: "Người đó đào lúc nào để ăn vậy?"
Tần mẫu nhớ lại một lúc lâu mới nói: "Hình như là lúc sắp hết mùa đông!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất