Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 235: Mẹ Ta Là Kiều Thê (47)

Trước Sau
Edit: Kim

Ký tên, ký tên……

Không thể ký, không thể ký…

Trong lòng Quan Hinh tràn ngập sợ hãi, có một loại cảm giác nguy hiểm cực độ khiến cô run rẩy.

Cô rất sợ hãi, theo bản năng muốn tìm người để dựa vào, nhưng tầm mắt của cô chỉ lọt vào mấy người Quan gia, sắc mặt của bọn họ đều rất lạnh nhạt, xen lẫn cảm giác không kiên nhẫn.

Lục Tấn, Lục Tấn……

Lúc này trong lòng Quan Hinh hiện lên khuôn mặt của Lục Tấn, nhưng lại nghĩ đến việc cô và Lục Tấn đã ly hôn.

Dưới tình huống như vậy, Quan Hinh vô cùng hối hận, trong lòng chỉ có sợ hãi và hối hận, giống như bị rút hết sức lực, run rẩy lấy điện thoại di động ra, khóc lóc gọi cho Lục Tấn, “Ông xã, ông xã, anh nhanh tới đây đi.”

Lục Tấn nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Quan Hinh ở đầu dây bên kia, không nhịn được hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Em không muốn ký tên, em không muốn ký tên, em không thể từ bỏ quyền nuôi con được.” Quan Hinh vừa khóc vừa nói, gây nên động tĩnh rất lớn ở Cục quản lý bất động sản, người Quan gia theo đó cũng trở thành tâm điểm chú ý.

Người Quan gia:...

Đúng là có bệnh!

Không phải cô nói cô muốn rời khỏi Lục Tấn sao, bây giờ gặp chuyện lại muốn đi tìm chồng, ly hôn kiểu gì vậy, đang đùa giỡn sao?

Luật sư đứng bên cạnh quan sát, chỉ cười nhạt, không hề bị ảnh hưởng, để mặc cho người Quan gia gây ầm ĩ, dáng vẻ lãnh đạm này khiến người Quan gia phải chịu áp lực rất lớn.

Cha Quan không khỏi hỏi luật sư: “Nếu không ký tên, có thật là sẽ phải ra tòa không?”

Luật sư gật đầu, “Đương nhiên, nếu không thực hiện cam kết, ra tòa rồi Lục gia có quyền thu hồi lại căn nhà cùng những thứ khác.”

“Không được, không được……” Người Quan gia có thể có được căn nhà đã rất thỏa mãn, không thể ngay đến cả một căn nhà cũng không có được, Lục gia có thể cho bọn họ căn nhà có thể xem như đã có lòng tốt rồi.

Cha Quan lập tức ép con gái đang khóc sướt mướt ký tên, “Nhanh ký đi, ký đi, chính mày là người muốn ly hôn mà, bây giờ lại không muốn ký tên, mày muốn làm gì?”

Cha Quan sợ đến cả căn nhà lớn cũng mất, khuôn mặt trở nên dữ tợn thúc giục con gái, lại quay đầu lại nói với luật sư: “Ký ngay đây, ký ngay đây.”



Lục Tấn thông qua điện thoại nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, hắn đau đầu xoa giữa hai hàng lông mày, lại nghe thấy tiếng Quan Hinh khóc nức nở, trong lòng hắn sinh ra cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Thật là phiền, quá phiền, trước đây Quan Hinh còn làm người ta cảm thấy thương tiếc, bây giờ nghe nhiều, lại cảm thấy thật phiền.

Lục Tấn nghĩ thầm, có thể hắn đã thay đổi rồi, rõ ràng trước kia hắn rất trân trọng và yêu thương Quan Hinh, sao bây giờ lại cảm thấy không làm được nữa.

Trong lòng Lục Tấn cảm thấy tự trách, thậm chí còn tự chán ghét bản thân mình, sao hắn có thể thay đổi được.

Trước kia thề non hẹn biển, tình yêu ngọt ngào sâu đậm, bây giờ vẫn như đang ở ngay trước mắt, nhưng tại sao hắn lại trở nên thế này.

Thậm chí Lục Tấn còn hơi chút nhận định mình là một tên tra nam, một tên tra nam hứa được nhưng không làm được.

Đồng tử của hắn nhìn chằm chằm vào một điểm, toàn thân hốt hoảng, lại nghe thấy âm thanh từ chiếc điện thoại trong tay truyền đến, hắn lắng nghe, lại như không nghe lọt.

Tiếng khóc lóc la hét hòa lẫn vào nhau, làm cho Lục Tấn chết lặng, đôi vai hắn rũ xuống, giống như đang bị một tầng khói đen bao phủ.

Lục phu nhân nói không sai, một cuộc hôn nhân rách nát sẽ chỉ khiến con người ta thêm mệt mỏi, mất đi ánh sáng.

Trước khi gặp Quan Hinh, Lục Tấn là một người rất cuồng công việc, công việc quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, nhưng từ sau khi gặp Quan Hinh, Quan Hinh lại chiến thắng tất cả.

Hắn giống như chỉ làm có một việc, chuyện gì cũng muốn làm đến cực hạn, làm hết khả năng, phong cách này của hắn lại khiến mọi chuyện hỏng bét.

Kỳ thực, Lục Tấn có yêu cầu rất cao với bản thân mình, yêu cầu về công việc, yêu cầu về đạo đức, lại không học được cách buông bỏ.

Cho dù có bị người ta nói là tra nam, thì hắn chỉ biết nói, đúng đúng đúng, tôi đúng là tra nam, như vậy mới có thể dễ chịu hơn một chút.

Buông bỏ là một nghệ thuật, buông tha cho bản thân mình cũng là một nghệ thuật, một lần nữa hiểu rõ hơn về bản thân mình.

“Lục Tấn, ông xã, sao anh lại không nói lời nào, anh nói một câu đi.” Đầu dây điện thoại bên kia luôn im lặng khiến Quan Hinh vô cùng sợ hãi.

Lục Tấn khó khăn nói: “Xin lỗi, anh không thể giúp được.”

Muốn ở trước mặt người phụ nữ trước đây hắn từng rất yêu, thừa nhận bản thân không làm được, là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.

“Lục Tấn, Lục Tấn……” Quan Hinh suy sụp khóc to, trong lòng bị sợ hãi và hoang mang bao trùm, cô không nên ly hôn, không nên ly hôn.

“Đừng khóc nữa, nhanh ký tên đi.” Cha Quan cũng lười quan tâm đến cảm xúc của con gái, bây giờ chuyện quan trọng nhất là lấy được căn nhà, nếu còn không ký tên, có khả năng còn mất đi căn nhà.

Lại còn có hơn hai trăm vạn tiền mặt!



Quan Hinh gần như bị người Quan gia cưỡng ép ký tên, mà Quan Hinh vì thái độ của Lục Tấn, đã trở nên thất thần, đặc biệt là sau khi ký tên xong, giống như vừa trải qua một trận ốm nặng, toàn thân khô héo.

Về đến nhà, Quan Hinh tự nhốt mình trong phòng, những người khác trong Quan gia thấy vậy cũng không quấy rầy Quan Hinh, không muốn ly hôn thì đừng có ly hôn, ly hôn xong rồi lại trở nên như vậy.

Mà cha Quan lại vô cùng vui vẻ, thậm chí còn uống rượu chúc mừng, không hề đến ý đến việc con gái đang đau lòng, trong mắt cha Quan, cô bị như vậy là đáng đời.

Trong lòng ông cũng không quá coi trọng đứa con gái này, đang làm thiếu phu nhân tốt đẹp lại tự đạp đổ.

Con gái ly hôn rồi, sau này ông phải đối mặt với mấy cụ ông cụ bà khác trong tiểu khu thế nào đây, quá mất mặt, cũng may là vẫn còn căn nhà.

Chị dâu bưng cơm tới cho Quan Hinh, nhìn thấy Quan Hinh đang nằm trên giường khóc, chị dâu nói: “Em gái, ăn chút gì đi, nếu thật sự không muốn chia tay với Lục tổng, thì đi nói cho hắn biết đi.”

“Tôi không muốn miễn cưỡng.” Quan Hinh quật cường nói.

Chị dâu cũng không nhiều lời, dù sao thì vẫn còn căn nhà, Quan Hinh muốn làm gì thì làm đi.

Cô nổi cơn một cái, làm cho tất cả mọi người đều ngã ngựa, mệt chết rồi.

Không thể sống bình yên được sao?

Chị dâu đặt đồ ăn xuống tủ đầu giường, “Đói bụng thì ăn một chút đi.”

Ngày nào Quan Hinh cũng tự nhốt mình ở trong nhà, mười ngày nửa tháng cũng không ra khỏi nhà lấy một lần, người Quan gia cũng xem như không có người này.

Thỉnh thoảng Quan Hinh sẽ lên mạng, nhìn thấy bên dưới nền tảng mạng xã hội của mình, có rất nhiều fans đang hỏi Quan Hinh tại sao lâu rồi không cập nhật trạng thái mới, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Cập nhật trạng thái cái gì?

Quan Hinh cũng lười cập nhật trạng thái mới, toàn thân không còn chút sức lực nào, cảm thấy cả thế giới đều là một màu u ám, cái gì cũng không còn quan trọng, giờ phút này, cảm xúc của cô là quan trọng nhất.

Cô vuốt màn hình, vậy mà lại nhìn thấy một bình luận nóng rực, “Còn cập nhật cái gì, cô ta và Lục Tấn đã ly hôn rồi, còn có thể cập nhật cuộc sống hào môn cái gì nữa?”

Phía dưới có fans không tin, “Rõ ràng bọn họ yêu nhau nhiều như vậy, sao có thể ly hôn được, đây là tin bịa đặt.”

Cũng có người nửa tin nửa ngờ, “Lâu như vậy rồi cũng không thấy cập nhật trạng thái mới, nói không chừng đúng là đã ly hôn rồi.”

Còn có người nhướng mày, âm u nói: “Tôi đã sớm nói rồi, hai người này nhất định sẽ ly hôn, nhìn xem mỗi ngày cô ta làm được cái việc gì, giống như một con chim bị nhốt trong lồng chờ người cho ăn, chờ người chăm sóc, nhìn xem những người khác cũng gả vào gia đình hào môn, người ta không tham gia yến hội thì cũng là tổ chức hoạt động từ thiện, mà cô ta, cả ngày chỉ biết khoe chồng, khoe con, y như một con ký sinh trùng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau