Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 250: Mẹ Ta Là Kiều Thê (Xong)

Trước Sau
Edit: Kim

Nam Chi trở lại không gian, nhìn thấy trên mặt đất là một cái bình thủy tinh, bên cạnh là bốn đồng tiền xu sáng lấp lánh.

Thật bất ngờ nha!

Nam Chi lập tức vui vẻ chạy tới, nhặt tiền xu lên, ôm lấy bình thủy tinh, vô cùng vui vẻ, “Cảm ơn ca ca, ca ca thật tốt.”

Hệ thống: “Thích là tốt rồi.” Đừng tìm ta đòi gặp cha mẹ là được!

Nam Chi cười híp mắt, vô cùng xán lạn, “Ta thích, ta rất thích, ca ca nhớ kỹ lời Chi Chi nói, Chi Chi rất vui.”

Nam Chi nói muốn tiết kiệm tiền, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sẽ ném một đồng xu vào bình thủy tinh.

Vừa trở lại không gian đã nhìn thấy, trong lòng Nam Chi rất vui mừng.

Cô mở nắp thủy tinh ra, lần lượt thả từng đồng xu vào trong bình.

“Đinh, đinh, đinh, đinh……”

Bốn đồng xu va vào thành thủy tinh phát ra âm thanh thanh thúy*, Nam Chi ôm bình thủy tinh lên lắc lên lắc xuống, những đồng xu trong bình va chạm kêu leng keng.

(* Âm thanh thanh thúy: Tiếng trong trẻo và vang xa.)

Toàn bộ không gian là những âm thanh thanh thúy.

Nam Chi ôm bình thủy tinh chơi một hồi lâu mới đặt xuống, hỏi hệ thống: “Ca ca, chúng ta cứ như vậy mà đi cũng được sao?”

“Đúng vậy, Lục Tấn và Quan Hinh đã kết thúc.” Hệ thống giải thích nói.

Nam Chi lại hỏi: “Sẽ không có ai giống như em Lục Dữ Quan chứ?”

Hệ thống: “Không đâu, nguyên nhân là do hai người này phải hướng về nhau, nếu đã không hướng về nhau nữa, thì sẽ không có nguyên nhân.”

“Mọi chuyện trên đời biến đổi vô thường, con người cũng sẽ thay đổi.”

Giữa thế giới rộng lớn, trong dòng sông dài của thời gian, trong vũ trụ bao la, tình yêu của bọn họ quá nhỏ bé để có thể nhìn thấy.

Nam Chi yên tâm rồi, cô chỉ lo em Lục Dữ Quan trở về, tử kiếp vẫn không thay đổi được.

Về phần cha mẹ ly hôn không thể ở bên nhau, cũng không phải là chuyện gì lớn!

Điều quan trọng nhất là được sống!

Nam Chi rất thích bà nội của em Lục, sau này không được gặp bà, quả thực cũng rất nhớ.

Hai tay Nam Chi chống mặt, nhìn chằm chằm vào bốn đồng xu trong bình thủy tinh, hỏi: “Ca ca, có phải chỉ cần bỏ đầy bình thì có thể về nhà, gặp lại cha mẹ không?”

Hệ thống:……

Nó không thể đảm bảo được!

Hệ thống nói sang chuyện khác: “Này, ngươi nhanh đi xem chậu hoa đã nảy nầm hay chưa!”

Lực chú ý của Nam Chi lập tức rời đi, lập tức đi xem chậu hoa, trên mặt đất vẫn là một hạt giống đen tuyền.

Nam Chi cũng không thất vọng, nói với hệ thống: “Chưa nảy mầm đâu, ca ca nói, hạt giống này không dễ nảy mầm.”

Hệ thống: “Ừm, người nói đúng, chúng ta xem phần thưởng lần này đi.”



Số hiệu: 1

Họ tên: Quý Nam Chi

Tuổi: 3

Cấp bậc: Sơ cấp

Điểm kinh nghiệm EXP: 700+300

Giá trị linh hồn: 100

Giá trị mị lực: 60+5

May mắn: 35+5

Trí tuệ: 30+5

Thể lực: 0+5

Kỹ năng: Oa oa oa (Người lớn không thể làm lơ tiếng khóc của trẻ em.)

Danh hiệu vinh dự: Thiên Sơn Đồng Mỗ, Đứa con hoang dã của bầu trời (Hướng đi hoang dã là hành trình trở về tâm linh và là hành trình tìm về cội nguồn.)

Vật phẩm: Bí kíp võ công thất truyền (xuất hiện ở vi diện võ thuật cấp thấp, thật rác rưởi, thật thô sơ!)

Nhiệm vụ giả Quý Nam Chi hoàn thành nhiệm vụ vi diện, mức độ hoàn thành 100%, đạt được 300 điểm tích phân, 20 điểm thuộc tính, nhận được vật phẩm ‘Gấu bông nhỏ’ do nguyên chủ Lục Dữ Quan gửi tặng.

“Điểm thuộc tính vẫn như cũ thêm ở mị lực, may mắn, trí tuệ đi, lần này có thêm điểm thể lực, ngươi vẫn là trẻ con cho nên trước kia điểm thể lực bằng 0, sau này có thể tăng thêm điểm thể lực.”

Nam Chi cái hiểu cái không gật đầu, “Sao cũng được.”

Những thứ này không hấp dẫn đối với Nam Chi lắm, cô thích gấu bông nhỏ màu nâu hơn, cô vui vẻ nói: “Trân Trân tặng quà cho ta, ta rất thích món quà mà Trân Trân tặng.”

Oa, hôm nay có thật là nhiều bất ngờ!

Nam Chi phát hiện đồ trong không gian này ngày càng nhiều lên, vô cùng vui vẻ nói với hệ thống: “Ca ca, sau này ta muốn đưa hết mấy thứ này cho cha mẹ.”

Hệ thống: “Cũng tốt, cha mẹ người nhất định sẽ rất vui.”

Nam Chi gật đầu.

Hệ thống lập tức rẽ sang một hướng khác, “Có muốn chơi cái gì kích thích một chút không?”

Nam Chi ôm thú bông, chớp đôi mắt hỏi: “Chơi trò gì, ca ca muốn chơi trò chơi với Chi Chi sao?”

Hệ thống: “Đến thế giới khác chơi đi, có mấy thế giới nhỏ rất thú vị.”

Nam Chi trợn tròn mắt, “Biết ngay là ca ca sẽ bắt ta làm việc mà, nhưng ta sẽ không tức giận, làm xong nhiệm vụ rồi ta sẽ được gặp lại cha mẹ.”

Hệ thống:……

Quá khó, dỗ trẻ con quả thực quá khó!

Đứa trẻ ngoan ngoãn thật làm người ta vui mừng!

Hệ thống nhẹ nhõm nói: “Vậy đi thôi.”



Nam Chi: “Nhưng Chi Chi muốn nghỉ ngơi, thường xuyên phát bệnh quá mệt mỏi rồi, ca ca, không thể nghỉ ngơi được sao?”

Hệ thống: “…… Có thể.”

Vì thế Nam Chi ôm gấu bông nhỏ ngồi xuống một góc, “Ca ca, ta muốn ngủ trên giường.” Muốn ngủ trên một chiếc giường mềm mại.

“Có thể đổi trong thương thành.” Hệ thống hiện giao diện thương thành ra, “Ngươi thích cái nào?”

Nam Chi nhìn đủ các loại giường muốn hoa cả mắt, “Đổi một chiếc giường nhỏ là được rồi, đủ cho ta và gấu bông nhỏ có thể ngủ là được.”

Cô lại ngập ngừng nói: “Ca ca, ta không có tiền!” Muốn mua đồ cần phải có tiền.

“Có thể đổi bằng điểm tích phân, cũng không đắt, chỉ cần mấy điểm tích phân là có thể đổi được.” Hệ thống giải thích nói, “Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều có điểm thưởng.”

Hệ thống chọn một chiếc giường gỗ đơn giản cho đứa trẻ, không có đặc điểm giới tính rõ ràng.

Một chiếc giường xuất hiện trong không gian trắng như tuyết, Nam Chi vui vẻ ôm gấu bông leo ​​lên giường, đôi mắt dần nhắm lại.

Trong lòng ngân nga khúc hát ru tự dỗ mình vào giấc ngủ.

Dỗ mãi dỗ mãi, tự dỗ mình ngủ rồi.

Lúc Nam Chi tỉnh lại, cô duỗi eo một cái, “Ca ca, ta có thể làm việc rồi, có thể làm việc rồi!”

Hệ thống:……

Hai chữ này nghe nhiều, sinh ra ảo giác rồi.

Nam Chi lại hỏi: “Ca ca, ngươi nói chơi trò chơi mà, chúng ta chơi trò gì?”

“Đến thế giới nhỏ có rất nhiều trò chơi, có rất nhiều bạn chơi đùa với ngươi.”

Nam Chi vui vẻ vỗ tay: "Được, được."

……

“Ca ca, ta trở thành trẻ mồ côi rồi?” Nam Chi ôm một con thú nhồi bông bẩn thỉu đứng trong sân, có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi trò chơi.

Đây là có rất nhiều bạn chơi đùa với cô?

Hệ thống: “Đương nhiên không phải, sẽ có người tới tìm ngươi.”

Nam Chi ừm một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.

Hệ thống bắt đầu giới thiệu cốt truyện cho Nam Chi: “Nguyên chủ tên là Tân Nguyệt, năm tuổi, cha mẹ mất tích, bị người ta đưa đến cô nhi viện.”

Nam Chi kinh ngạc: “Sao lại có thể mất tích được?”

Hệ thống: “Bọn họ bị một trò chơi chọn trúng, chết ở trong trò chơi, điều kiện của cô nhi viện này cũng không tồi, chuyên dùng để nhận nuôi những đứa trẻ giống như ngươi.”

Nam Chi trợn trừng mắt, “Chơi trò chơi mà có thể chết người, đây là cái trò chơi gì?”

Nghe thật đáng sợ.

Nam Chi còn muốn nói gì đó, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái khung, trong khung có mấy chữ, Nam Chi nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, nhưng lại không hiểu.

“Chào mừng bạn bước vào trò chơi tín ngưỡng, người chơi Tân Nguyệt, chúc mừng bạn đã may mắn trở thành người chơi, hai giờ nữa sẽ tiến vào trò chơi, mời bạn chuẩn bị sẵn sàng.”

Hệ thống: “Trò chơi bắt đầu rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau