Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 259: Trò Chơi Tín Ngưỡng (9)

Trước Sau
Edit: Kim

Trong trò chơi không được ăn ngon khiến Nam Chi rất muốn được ăn ngon, muốn ăn gà rán, uống coca..

Ở trên phố, Nam Chi nắm tay mẹ, thấy gà rán và hamburger, liền nói: “Mẹ, con muốn ăn.”

“Được, con yêu, con chờ ở đây mẹ đi mua cho con, đứng im ở đây không được chạy lung tung nha.” Mẹ nói với Nam Chi.

Nam Chi có chút nghi hoặc, “Mẹ, con muốn đi cùng mẹ.” Để bảo bảo ở đây, sẽ có người bắt bảo bảo đi mất.

“Mẹ chỉ đi một lát rồi sẽ quay lại ngay.” Mẹ để Nam Chi ở ven đường, chờ tới khi đèn xanh, chạy băng qua đường tới cửa hàng đối diện mua đồ.

“Bành……”

Chiếc xe tải khổng lồ đang phóng nhanh hất tung mẹ lên không trung, tựa như không thể dừng lại mà vẫn tiếp tục chạy.

“Phụt……”

Chiếc xe tải chở rất nhiều hàng hóa cán bánh xe khổng lồ lên thân thể người, rất nhanh, người trên mặt đất đã bị nghiền nát thành một lớp mỏng dính dán xuống đất, thậm chí còn muốn hòa lẫn vào lòng đất.

Giống như lớp sơn loang lổ bắn tung tóe trên mặt đất, đỏ đen đan xen, xám trắng hỗn tạp, bắn tung tóe.

Lại mơ hồ có thể nhìn ra hình người.

“A, a……” Trong đám người vang lên tiếng thét chói tai, tiếng xe gầm rú không ngừng, ồn ào mà dồn dập, còi báo động vang lên.

Nam Chi hốt hoảng, cô dường như không nghe thấy âm thanh xung quanh nữa, chỉ có thể nhìn người qua lại, vô cùng tấp nập.

Đã xảy ra chuyện gì?

Đã xảy ra chuyện gì?

Nam Chi rất mờ mịt, rõ ràng là nhìn thấy, nhưng lại không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đầu óc cô tê liệt, không thể suy nghĩ được gì.

Cô ôm gấu bông đứng ở ven đường, nhìn xung quanh có rất nhiều người, rất tấp nập…

Sau đó, cô thấy cha chạy tới với vẻ mặt đau lòng tuyệt vọng, hắn bị ai đó chặn lại mà ngã ngồi xuống mặt đất.

“Con gái, con gái đâu?” Cha hốt hoảng nhìn quanh, nhìn thấy con gái đứng ở ven đường, hắn chạy tới, bế con gái lên.

Toàn thân run rẩy, khuôn mặt run rẩy, răng va vào nhau lập cập, cha không thể kiểm soát được biểu cảm của mình nữa, trông thật đáng sợ.

Giọng hắn run rẩy: “Tại sao con lại muốn ăn gà rán và hamburger, tại sao, tại sao?”

Nam Chi ngơ ngác nhìn cha, giống như một người máy nhỏ, cứng đờ mà quay đầu nhìn đám người vây quanh, lại nhìn vẻ mặt đáng sợ của cha.

Con, con không biết…..



Đôi mắt Nam Chi bất giác rơi nước mắt, cô không biết, không hiểu….

“Sao lại có một đứa trẻ như mày, là mày hại chết mẹ, là mày hại chết mẹ mày…”

“Con không, con không có, con không biết.” Nam Chi yếu ớt nói.

“Nếu không phải vì mày muốn ăn mấy thứ kia, mẹ mày đã không phải đi mua cho mày, sẽ không bị xe đụng phải.” Cha đau đớn rít gào.

Thật khó chịu, trong lòng có quá nhiều thứ chèn ép khiến Nam Chi rất khó chịu.

“Mày là một đứa trẻ hư, tao không cần mày, không cần mày.” Cha đem đứa trẻ nho nhỏ thả xuống, ném xuống ven đường, không hề quay đầu lại mà đi mất.

Nam Chi khó khăn cử động hai chân, đuổi theo được hai bước thì không nhúc nhích được nữa.

Thần thở dài, thần thương xót nói: “Đứa trẻ đáng thương, ngươi đã mất đi tất cả.”

Một màn sương trắng vụt qua trước mắt, Nam Chi trở về Nông Gia Nhạc, khuôn mặt đẫm lệ, thân hình bé nhỏ run rẩy.

Nam Chu vùi đầu vào gấu bông mà khóc, ô ô ô mà khóc thút thít, nước mắt dính ướt gấu bông, “Ô ô ô……”

Những người khác cũng lục tục về đến Nông Gia Nhạc, đều là bộ dạng sảng khoái, hiển nhiên, vì có thần, cuộc sống của bọn họ đã thay đổi.

Mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, mọi người đều hiểu ra, là bởi vì đứa nhỏ này vẫn luôn không thể hoàn thành nhiệm vụ của thần giao cho.

Khinh nhờn thần linh phải bị trừng phạt, nhìn xem, sự trừng phạt đến rồi.

Khuôn mặt của mọi người tràn đầy sợ hãi, nhất định càng phải thêm thành kính mà tín ngưỡng thần.

Khang Dương gõ cửa phòng Nam Chi, Nam Chi thút tha thút thít mở cửa, hai mắt đỏ bừng, trên gấu bông màu nâu còn có những vết ướt sẫm màu hơn.

Khóc ướt gấu bông.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Khang Dương hỏi.

Có không ít người tới xem, muốn biết đứa trẻ này đã xảy ra chuyện gì.

Nam Chi oa một tiếng nói: “Chú ơi, mẹ cháu chết rồi, chết rồi, cha cũng không cần cháu nữa, không cần cháu nữa.”

Trong lòng mọi người run lên, hình phạt của thần quá khủng bố rồi, trực tiếp khiến người ta mất đi cha mẹ.

【Lợi ích và quyền lực, nhìn xem, điểm tín ngưỡng tăng lên rồi.】

【Giết gà dọa khỉ, đứa trẻ này là một con gà.】

【Xán Xán, tuyệt lắm, đóng cửa đánh chó, phải dụ con chó vào tròng rồi mới có thể đánh.】

【Cho lợi ích, bây giờ những người này chỉ có thể dựa vào thần, đã trên cùng một con thuyền rồi.】

【Này này này, tổng điểm tín ngưỡng bị giảm, số âm, số âm….】



【Rõ ràng điểm tín ngưỡng đang tăng, tại sao lại bị giảm xuống.】

【Tôi dám chắc là vì đứa trẻ kia lại giảm, trong tình huống này mà đứa trẻ lại không cầu xin Thần giúp đỡ sao?】

【Có phải trong lòng nó còn thầm hận Thần không?】

Không riêng gì mấy người bình luận khó hiểu, mà ngay đến cả Thần cũng vô cùng cạn lời.

Quả nhiên, đứa nhỏ này chính là hố đen nuốt điểm tín ngưỡng, phải xử lý.

Khang Dương hỏi: “Mẹ cháu chết rồi sao?”

“Ô ô ô, chết rồi, thần dùng cách đáng sợ nhất để giết mẹ, thần làm cha không cần cháu nữa, thần là người xấu, cháu ghét hắn.”

Hệ thống ca ca nói đó đều là giả, cho dù giả, nhưng hình ảnh kia vẫn khiến Nam Chi vĩnh viễn không thể quên được, một người đã chết đi.

Cú sốc khiến linh hồn Nam Chi cũng đang run rẩy, trái tim đau nhói.

Chị Tân Nguyệt quá đau lòng.

“Thần chỉ đang nắm giữ những thứ mà cháu quan tâm rồi tùy ý đùa giỡn mà thôi, là giả, đều là giả.” Bàn tay thô ráp của Khang Dương lau nước mắt cho Nam Chi.

Hắn ngồi xổm xuống, tiến đến bên tai Nam Chi, nhỏ giọng mà nói: “Chúng ta cùng nhau tìm ra thần, giết chết thần, được không?”

Nam Chi gật đầu, “Được.”

【Điểm tín ngưỡng vẫn tiếp tục giảm, của đứa trẻ giảm, của Khang Dương cũng giảm, những người khác cống hiến cũng không đủ để hai người này giảm.】

【Tôi đoán lực tinh thần của bọn họ rất mạnh.】

【Hành động dũng mãnh như hổ, đúng là kỷ lục.】

【Thật vất vả mới có được điểm tín ngưỡng lại thảm quá.】

Bà nội trợ bắt đầu có chút run sợ thuyết phục đứa trẻ: “Bé con, cháu có thể tin vào thần, thầm cầu nguyện trong lòng, để thần biết được cháu thành kính tín ngưỡng hắn.”

Bà lo lắng thần tức giận sẽ liên lụy đến mọi người.

Bà không thể quay lại cuộc sống ngột ngạt trước đây được, chỉ có thần, chỉ có thần mới có thể thay đổi.

Nam Chi ôm gấu bông, lắc đầu nói: “Cháu ghét hắn, cháu ghét hắn, hắn làm cháu đau.”

Hình ảnh đáng sợ đó là thần hù dọa cô, buổi tối cô sẽ gặp ác mộng.

“Sao cháu lại ngoan cố như vậy, thần là vạn năng, cháu chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn là một đứa trẻ.” Bà nội trợ tức giận nói.

Nam Chi nghiêng đầu, “Thần không quan tâm đến cháu, nếu hắn quan tâm đến cháu, thì sẽ không làm cháu đau lòng như vậy.”

Bà nội trợ: “... Cháu cho rằng mình là ai, tại sao thần lại phải quan tâm đến cháu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau