Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 272: Trò Chơi Tín Ngưỡng (22)
Edit: Kim
“Tôi nghĩ cách anh không đồng ý thì thôi, có nhất thiết phải nói như vậy không, anh có cách khác thì nói ra xem nào?” Nữ sinh tức giận nói, ác ý nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Nữ sinh đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới, “Tôi biết tại sao anh lại như vậy rồi, là vì anh lớn lên quá xấu, gặp phải người đàn ông đẹp trai cho nên mới phản ứng dữ dội như vậy.”
“Đàn bà thối, cô nói cái gì, cái gì mà tôi tự ti, tôi nói này cô gái, không phải là cô đang muốn dùng tình cảm để cảm hóa người máy hay sao, đúng là đầu óc có bệnh.” Người đàn ông mỉa mai đáp trả.
“Ha ha, đàn ông các anh tất nhiên sẽ không hiểu dùng tình cảm đi cảm hóa là như thế nào, các anh chỉ muốn người máy người ta tự mình đưa tới cửa, tự động nằm ở dưới thân các anh thôi, phi, ghê tởm, đê tiện.” Vẻ mặt của nữ sinh vô cùng khinh bỉ.
“Được rồi được rồi, ở đây còn có trẻ con đấy.” Những người khác vội vàng khuyên can, “Việc cần làm của chúng ta là tìm cách sống sót, có cãi nhau cũng vô ích.”
Lúc này người đàn ông và cô gái mới chịu ngồi xuống, nhìn nhau rất không vừa mắt.
Lại có người nói: “Kỳ thực mượn sức người máy cũng là một cách hay, hắn rất mạnh.”
Một đôi tay có thể biến ra mười tám loại vũ khí, hơn nữa loại nào cũng mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Có quản gia, bọn họ có thể thành công sống sót qua mười ngày.
“Nhưng làm thế nào mượn sức người máy được, bọn chúng đều hoạt động theo chương trình được lập trình sẵn, không thể dùng lợi ích hay sắc để dụ dỗ được.”
Người máy không có dục vọng giống con con người.
Mọi người đều đỏ mắt thèm muốn sức chiến đấu của người máy, nhưng lại không tìm ra cách nhờ quản gia giúp sức.
Hai ngày này đủ để tinh thần của người ta kiệt quệ, còn tám ngày làm sao có thể vượt qua.
【Ôi trời ơi, vậy mà lại có người muốn mượn sức người máy, bọn họ hoàn toàn không biết gì về lòng trung thành của người máy cả.】
【Loại người như mấy người không thể đâu, tốt nhất là không nên thử, những người này vậy mà lại nảy sinh dục vọng với người máy?】
【Quả nhiên vẫn là người cấp thấp, còn bị một chút dục vọng khống chế đi làm mấy hành động đáng xấu hổ, nói ra mấy lời kỳ quặc.】
【Ban ngày chẳng có gì thú vị cả, buổi tối mới kích thích, buổi tối ánh sáng không tốt, một con quái vật có thể nhảy ra ở một góc nào đó.】
【Đúng vậy, nhìn khuôn mặt giật mình biến dạng thật là buồn cười.】
【Cấp bậc của người máy kia hẳn là cũng không thấp đi, tôi cũng muốn có một quản gia như vậy, bao nhiêu tiền.】
【Đây không phải là người máy xuất hiện trên quảng cáo sao, chẳng lẽ đây là mẫu người máy mới nhất của tập đoàn Tư Ân?】
【Đây không phải mẫu người máy phổ thông, trên người nó còn có rất nhiều loại vũ khí.】
【Khẳng định là nhà tài trợ muốn quảng bá sản phẩm.】
Tất cả các hành động trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị người ở vi diện cấp cao nhìn thấy hết, còn có những người đang bị giam cầm.
“Tôi đề nghị tối nay tất cả mọi người nên ở cùng nhau đi, ở chung mới có sức chống cự, phân tán ra một mình căn bản là không thể sống sót được, chỉ có thể cùng nhau chống đỡ mới có thể sống sót.” Có người đề xuất.
“Mọi người đều công bố kỹ năng thiên bẩm hay đạo cụ bảo vệ đi, đã là lúc này rồi không cần phải giấu giếm nữa.”
Nói trắng ra là, có thể sống sót được đều là người có bản lĩnh, những người chết đầu tiên đều là thỏ trắng, lại không có người để ôm đùi.
Ôm đùi cũng là một loại kỹ năng, ở trong hoàn cảnh này có được một người đồng ý bảo vệ mình cũng là một loại bản lĩnh.
“Tôi trước, kỹ năng của tôi là tàng hình.” Người đưa ra ý kiến này là người đầu tiên nói ra kỹ năng của mình.
Tàng hình?
Con mẹ nó!
Đây là loại kỹ năng nghịch thiên cỡ nào!
Có biết bao nhiêu người mơ ước có kỹ năng này để làm chút chuyện chứ!
Mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tỵ nhìn nam sinh tóc ngắn.
Nam sinh tóc ngắn gãi đầu, “Nhưng mà cũng chỉ có thể tàng hình trong thời gian ngắn thôi, chỉ được có năm phút, muốn tàng hình lần nữa phải chờ sáu tiếng sau.”
Năm phút đã là không ít rồi, ở thời khắc gặp nguy hiểm, nửa phút cũng có thể cứu được cái mạng.
“Tôi có nọc độc…”
“Tôi có thanh đao bằng xương…”
“……”
Mọi người đều lần lượt nói ra kỹ năng thiên bẩm hoặc đạo cụ của mình.
Trên thực tế, không ai tình nguyện muốn nói ra kỹ năng của mình, loại đồ này chính là đồ dưới đáy hòm, có thể trở thành quân át chủ bài giúp bản thân chuyển bại thành thắng.
Nhưng bây giờ muốn hợp tác thì phải nói ra một số thứ, mới có thể hiểu lẫn nhau.
Mọi người đều hướng ánh mắt tới chỗ Nam Chi đang chăm chú ăn uống, “Bạn nhỏ, kỹ năng thiên bẩm của cháu là gì?”
Nam Chi khó khăn nuốt miếng cháo xuống, không biết vì sao cô còn không thể nuốt xuống được, cứ lăn đi lăn lại trong cổ họng Nam Chi, nước mắt cô trào ra.
Chưa từng ăn qua món nào có hương vị khủng khiếp như vậy, Nam Chi cảm thấy mình phải nhớ thật kỹ hương vị này, sau này còn phải kể với cha mẹ.
Nam Chi ngây ngô nói: “Kỹ năng của cháu là nói là làm ngay.”
“Nói là làm ngay, có tác dụng gì, là chỉ vào một người nói hắn chết là hắn sẽ chết ngay lập tức sao?” Có người hỏi.
Nam Chi lắc đầu, “Cháu không biết, chú nói sau này sẽ biết.”
Mọi người nhìn nhau, lại hỏi: “Dùng một lần rồi thì thời gian chờ cho lần tiếp theo là bao lâu?”
Nam Chi có chút mê mang, lắc đầu, “Không biết.”
Mọi người:……
Nghe có vẻ như đang nói dối.
Thân phận của đứa trẻ này càng thêm thần bí, càng có nhiều điểm khả nghi.
“Được rồi, chúng ta quay về nghỉ ngơi thôi, cả đêm qua đã không được nghỉ rồi, mọi người nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tinh thần cho tối nay.”
Có người ăn xong bánh quy lập tức đi rồi, về phần bát cháo, cơ bản là không hề động vào.
Cho dù có người ăn, thì cũng là vẻ mặt đau khổ, hoảng hốt.
Ăn không ngon, ngủ không yên, đây là cái loại khổ gì?
Trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Chán nản tuyệt vọng, bóng ma bao trùm lấy tâm trí, không có một chút ánh sáng, không có một chút hy vọng.
Nam Chi nhìn các cô chú, sau khi cô nói ra kỹ năng của mình, bọn họ vẫn dùng ánh mắt quái dị mà nhìn cô.
Cô hỏi chị gái ngồi gần mình nhất, “Chị ơi, em khiến mọi người không vui sao?”
Nữ sinh:……
Cũng không thể nói mọi người đang nghi ngờ cô là quái vật được.
Nữ sinh nói: “Mọi người đều ngạc nhiên khi một đứa trẻ như em vẫn còn sống?”
Nam Chi nghiêng đầu, hồi lâu sau mới hiểu ra, “Mọi người cho rằng em không phải là con người.”
Nam Chi nghiêm túc nói: “Em là con người, thật sự là con người.”
Tuy rằng cô đã chết rồi, nhưng bây giờ cô thật sự là con người!
Khóe miệng nữ sinh co rút, tùy ý nói: “Ừm, chị tin em.”
Nam Chi:……
Người lớn các người chỉ thích gạt người.
Nam Chi lại hỏi: “Đến buổi tối cháu có thể ở cùng mọi người không?”
Mọi người nhíu mày nhìn Nam Chi, một trong số họ nói: “Xin lỗi, chúng tôi không thể chấp nhận cháu.”
“A……” Nam Chi vươn tay, “Mọi người sờ thử đi, cháu đúng là con người mà.”
“Cũng chưa chắc, làn da của quản gia cũng rất ấm áp, tôi từng sờ qua lúc tàng hình rồi.” Chàng trai tóc ngắn có kỹ năng tàng hình nói.
Mọi người:……
Thật là cạn lời!
Còn có thể dùng kỹ năng đi làm loại chuyện này, đúng là biến thái!
Nam Chi không được chấp nhận vào tập thể, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng cũng không buồn.
Cô cũng không thể bắt ép người khác chấp nhận mình được.
“Tôi nghĩ cách anh không đồng ý thì thôi, có nhất thiết phải nói như vậy không, anh có cách khác thì nói ra xem nào?” Nữ sinh tức giận nói, ác ý nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Nữ sinh đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới, “Tôi biết tại sao anh lại như vậy rồi, là vì anh lớn lên quá xấu, gặp phải người đàn ông đẹp trai cho nên mới phản ứng dữ dội như vậy.”
“Đàn bà thối, cô nói cái gì, cái gì mà tôi tự ti, tôi nói này cô gái, không phải là cô đang muốn dùng tình cảm để cảm hóa người máy hay sao, đúng là đầu óc có bệnh.” Người đàn ông mỉa mai đáp trả.
“Ha ha, đàn ông các anh tất nhiên sẽ không hiểu dùng tình cảm đi cảm hóa là như thế nào, các anh chỉ muốn người máy người ta tự mình đưa tới cửa, tự động nằm ở dưới thân các anh thôi, phi, ghê tởm, đê tiện.” Vẻ mặt của nữ sinh vô cùng khinh bỉ.
“Được rồi được rồi, ở đây còn có trẻ con đấy.” Những người khác vội vàng khuyên can, “Việc cần làm của chúng ta là tìm cách sống sót, có cãi nhau cũng vô ích.”
Lúc này người đàn ông và cô gái mới chịu ngồi xuống, nhìn nhau rất không vừa mắt.
Lại có người nói: “Kỳ thực mượn sức người máy cũng là một cách hay, hắn rất mạnh.”
Một đôi tay có thể biến ra mười tám loại vũ khí, hơn nữa loại nào cũng mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Có quản gia, bọn họ có thể thành công sống sót qua mười ngày.
“Nhưng làm thế nào mượn sức người máy được, bọn chúng đều hoạt động theo chương trình được lập trình sẵn, không thể dùng lợi ích hay sắc để dụ dỗ được.”
Người máy không có dục vọng giống con con người.
Mọi người đều đỏ mắt thèm muốn sức chiến đấu của người máy, nhưng lại không tìm ra cách nhờ quản gia giúp sức.
Hai ngày này đủ để tinh thần của người ta kiệt quệ, còn tám ngày làm sao có thể vượt qua.
【Ôi trời ơi, vậy mà lại có người muốn mượn sức người máy, bọn họ hoàn toàn không biết gì về lòng trung thành của người máy cả.】
【Loại người như mấy người không thể đâu, tốt nhất là không nên thử, những người này vậy mà lại nảy sinh dục vọng với người máy?】
【Quả nhiên vẫn là người cấp thấp, còn bị một chút dục vọng khống chế đi làm mấy hành động đáng xấu hổ, nói ra mấy lời kỳ quặc.】
【Ban ngày chẳng có gì thú vị cả, buổi tối mới kích thích, buổi tối ánh sáng không tốt, một con quái vật có thể nhảy ra ở một góc nào đó.】
【Đúng vậy, nhìn khuôn mặt giật mình biến dạng thật là buồn cười.】
【Cấp bậc của người máy kia hẳn là cũng không thấp đi, tôi cũng muốn có một quản gia như vậy, bao nhiêu tiền.】
【Đây không phải là người máy xuất hiện trên quảng cáo sao, chẳng lẽ đây là mẫu người máy mới nhất của tập đoàn Tư Ân?】
【Đây không phải mẫu người máy phổ thông, trên người nó còn có rất nhiều loại vũ khí.】
【Khẳng định là nhà tài trợ muốn quảng bá sản phẩm.】
Tất cả các hành động trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị người ở vi diện cấp cao nhìn thấy hết, còn có những người đang bị giam cầm.
“Tôi đề nghị tối nay tất cả mọi người nên ở cùng nhau đi, ở chung mới có sức chống cự, phân tán ra một mình căn bản là không thể sống sót được, chỉ có thể cùng nhau chống đỡ mới có thể sống sót.” Có người đề xuất.
“Mọi người đều công bố kỹ năng thiên bẩm hay đạo cụ bảo vệ đi, đã là lúc này rồi không cần phải giấu giếm nữa.”
Nói trắng ra là, có thể sống sót được đều là người có bản lĩnh, những người chết đầu tiên đều là thỏ trắng, lại không có người để ôm đùi.
Ôm đùi cũng là một loại kỹ năng, ở trong hoàn cảnh này có được một người đồng ý bảo vệ mình cũng là một loại bản lĩnh.
“Tôi trước, kỹ năng của tôi là tàng hình.” Người đưa ra ý kiến này là người đầu tiên nói ra kỹ năng của mình.
Tàng hình?
Con mẹ nó!
Đây là loại kỹ năng nghịch thiên cỡ nào!
Có biết bao nhiêu người mơ ước có kỹ năng này để làm chút chuyện chứ!
Mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tỵ nhìn nam sinh tóc ngắn.
Nam sinh tóc ngắn gãi đầu, “Nhưng mà cũng chỉ có thể tàng hình trong thời gian ngắn thôi, chỉ được có năm phút, muốn tàng hình lần nữa phải chờ sáu tiếng sau.”
Năm phút đã là không ít rồi, ở thời khắc gặp nguy hiểm, nửa phút cũng có thể cứu được cái mạng.
“Tôi có nọc độc…”
“Tôi có thanh đao bằng xương…”
“……”
Mọi người đều lần lượt nói ra kỹ năng thiên bẩm hoặc đạo cụ của mình.
Trên thực tế, không ai tình nguyện muốn nói ra kỹ năng của mình, loại đồ này chính là đồ dưới đáy hòm, có thể trở thành quân át chủ bài giúp bản thân chuyển bại thành thắng.
Nhưng bây giờ muốn hợp tác thì phải nói ra một số thứ, mới có thể hiểu lẫn nhau.
Mọi người đều hướng ánh mắt tới chỗ Nam Chi đang chăm chú ăn uống, “Bạn nhỏ, kỹ năng thiên bẩm của cháu là gì?”
Nam Chi khó khăn nuốt miếng cháo xuống, không biết vì sao cô còn không thể nuốt xuống được, cứ lăn đi lăn lại trong cổ họng Nam Chi, nước mắt cô trào ra.
Chưa từng ăn qua món nào có hương vị khủng khiếp như vậy, Nam Chi cảm thấy mình phải nhớ thật kỹ hương vị này, sau này còn phải kể với cha mẹ.
Nam Chi ngây ngô nói: “Kỹ năng của cháu là nói là làm ngay.”
“Nói là làm ngay, có tác dụng gì, là chỉ vào một người nói hắn chết là hắn sẽ chết ngay lập tức sao?” Có người hỏi.
Nam Chi lắc đầu, “Cháu không biết, chú nói sau này sẽ biết.”
Mọi người nhìn nhau, lại hỏi: “Dùng một lần rồi thì thời gian chờ cho lần tiếp theo là bao lâu?”
Nam Chi có chút mê mang, lắc đầu, “Không biết.”
Mọi người:……
Nghe có vẻ như đang nói dối.
Thân phận của đứa trẻ này càng thêm thần bí, càng có nhiều điểm khả nghi.
“Được rồi, chúng ta quay về nghỉ ngơi thôi, cả đêm qua đã không được nghỉ rồi, mọi người nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tinh thần cho tối nay.”
Có người ăn xong bánh quy lập tức đi rồi, về phần bát cháo, cơ bản là không hề động vào.
Cho dù có người ăn, thì cũng là vẻ mặt đau khổ, hoảng hốt.
Ăn không ngon, ngủ không yên, đây là cái loại khổ gì?
Trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Chán nản tuyệt vọng, bóng ma bao trùm lấy tâm trí, không có một chút ánh sáng, không có một chút hy vọng.
Nam Chi nhìn các cô chú, sau khi cô nói ra kỹ năng của mình, bọn họ vẫn dùng ánh mắt quái dị mà nhìn cô.
Cô hỏi chị gái ngồi gần mình nhất, “Chị ơi, em khiến mọi người không vui sao?”
Nữ sinh:……
Cũng không thể nói mọi người đang nghi ngờ cô là quái vật được.
Nữ sinh nói: “Mọi người đều ngạc nhiên khi một đứa trẻ như em vẫn còn sống?”
Nam Chi nghiêng đầu, hồi lâu sau mới hiểu ra, “Mọi người cho rằng em không phải là con người.”
Nam Chi nghiêm túc nói: “Em là con người, thật sự là con người.”
Tuy rằng cô đã chết rồi, nhưng bây giờ cô thật sự là con người!
Khóe miệng nữ sinh co rút, tùy ý nói: “Ừm, chị tin em.”
Nam Chi:……
Người lớn các người chỉ thích gạt người.
Nam Chi lại hỏi: “Đến buổi tối cháu có thể ở cùng mọi người không?”
Mọi người nhíu mày nhìn Nam Chi, một trong số họ nói: “Xin lỗi, chúng tôi không thể chấp nhận cháu.”
“A……” Nam Chi vươn tay, “Mọi người sờ thử đi, cháu đúng là con người mà.”
“Cũng chưa chắc, làn da của quản gia cũng rất ấm áp, tôi từng sờ qua lúc tàng hình rồi.” Chàng trai tóc ngắn có kỹ năng tàng hình nói.
Mọi người:……
Thật là cạn lời!
Còn có thể dùng kỹ năng đi làm loại chuyện này, đúng là biến thái!
Nam Chi không được chấp nhận vào tập thể, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng cũng không buồn.
Cô cũng không thể bắt ép người khác chấp nhận mình được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất