Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 306: Y Tế Thiên Hạ (6)
Edit: Kim
Nha dịch cầm đầu nhận lấy tờ ngân phiếu, cảm thấy người Đỗ gia rất thức thời.
Tại sao bọn họ lại phải áp giải phạm nhân đi lưu đày ngàn dặm xa xôi, còn không phải vì muốn kiếm tiền sao?
Đi một chuyến như vậy, có thể bằng với tiền lương một năm, hơn nữa họ hàng thân thích của phạm nhân đều sẽ lo liệu, có thể kiếm thêm được một khoản.
Tuy nhiên, nguy hiểm lại tỷ lệ thuận với thu nhập, trên đường có thể xảy ra đủ mọi tình huống.
Nhưng mà, nha dịch cầm đầu nhìn chằm chằm vào một bên giày khác của Đỗ Khang Bình, không biết bên trong có còn ngân phiếu hay không.
Đỗ Khang Bình cười cười, cũng không nói gì thêm, nhưng mà một bên giày của hắn đã bị hở miệng, đi lại rất khó khăn.
“Lão nhị, đưa giày đây cho ta, ta khâu lại cho.” Lão Bùi thị kéo quần áo lên, lấy ra một cây kim, trên cây kim còn xỏ một sợi chỉ.
Nam Chi: Wow, wow, wow……
Cô vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy người Đỗ gia rất giỏi giấu đồ.
Thúc thúc giấu tiền dưới giày, nãi nãi lại giấu kim chỉ trong quần áo.
Lão Bùi thị xe chỉ luồn kim, nhanh chóng khâu xong chiếc giày bị há miệng.
“Đệ đệ, ta cõng đệ.” Đỗ Phương Nhã nói với Nam Chi.
Nam Chi lắc đầu: “Tỷ tỷ, đệ tự đi, đệ có thể đi được.”
“Được rồi, nếu đệ đi không nổi nữa nhớ nói với tỷ, tỷ cõng đệ.” Đỗ Phương Nhã nói với Nam Chi.
Là người trong nhà lão đại, lại không còn mẹ nữa, Đỗ Phương Nhã tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc đệ đệ muội muội.
Chỉ là nàng mới chỉ là một cô nương chưa đến tuổi cập kê, trong lòng nàng tràn đầy nỗi sợ hãi và bất lực.
Đội ngũ im lặng đi về phía trước, muội muội bình thường vẫn khóc nháo trong lòng mẫu thân, cũng thiếp đi rồi.
Dọc đường đi cũng không xảy ra bất trắc gì, làm tâm trạng bọn quan binh cũng tốt hơn một chút.
Nam Chi đi phía sau đội ngũ, sau lưng cô còn có hai nha dịch theo sau, đề phòng bọn họ chạy mất.
Nhưng mà nhà này cũng toàn người già trẻ em, còn có người bị thương nặng, có muốn chạy cũng không dễ.
Bọn quan binh đều có thể nhìn ra, cả nhà này không có ý nghĩ muốn chạy trốn.
Dọc đường, Nam Chi hết nhìn đông lại nhìn tây, ước chừng là đi đường rừng cho nên cô cũng không cảm thấy khó chịu, có đôi khi ven đường sẽ có dâu dại, cô muốn hái, nhưng nhìn thấy khuôn mặt hung thần của đám quan binh, cũng chỉ có thể từ bỏ.
A, đi bộ mệt quá, lòng bàn chân đau quá, hai bắp đùi cũng căng cứng, hơn nữa thời tiết lại rất nóng, khổ quá!
Nam Chi thầm nói chuyện phiếm với hệ thống: “Ca ca, vị tỷ tỷ Kỷ gia kia bây giờ đang ở đâu vậy?”
Hệ thống: “Trốn đi rồi, cách Kinh Thành rất xa, đoán chừng bây giờ cũng đang đi đường.”
Nam Chi mơ hồ hỏi: “Vậy sao hoàng đế lại tìm thấy nàng?”
Hệ thống: “Tìm khắp nơi, một vị hoàng đế sao có thể không có chút thế lực ngầm, hoàng đế không tin nàng đã chết, giữ ý niệm như vậy, cuối cùng cũng thật sự tìm thấy người.”
Nam Chi bĩu môi: “...... Chà, thật xui xẻo!”
Bây giờ cô đã hiểu rõ thế nào là xui xẻo.
Vận mệnh của Đỗ gia có liên quan tới cái tỷ tỷ kia, nhưng cũng không có quan hệ mật thiết.
Vận mệnh của Đỗ gia là do hoàng đế tạo thành.
Ở trong mắt đứa trẻ Nam Chi, vị hoàng đế này chính là không biết nói lý, là ngươi tra tấn ngược đãi người ta, người ta đổ bệnh chạy mất, ngươi giết người khác thì có ích lợi gì?
Tại sao không sớm làm gì đó đi?
Ngay từ ban đầu tại sao lại không thể đối xử tốt với tỷ tỷ kia một chút?
Hệ thống: “Không cam lòng, không muốn thừa nhận bản thân lại có tâm tư như vậy với một nữ nhân, không muốn cúi đầu.”
Nam Chi:……
Người lớn làm sao vậy!
Nam Chi: “Tại sao hắn lại giết nhiều người như vậy?”
Hệ thống: “Chắc là để trút giận đi, giận chó đánh mèo, hắn đau khổ, trong lòng hắn đau đớn như vậy, hắn chỉ có thể làm một chút này vì nàng mà thôi.”
“Vì tỷ tỷ kia mà giết người, nhưng tỷ tỷ ấy cũng không bảo hắn giết người mà?” Đầu nhỏ của Nam Chi toàn là dấu chấm hỏi, trông rất mê mang.
Cô lẩm bẩm nói: “Là hoàng đế muốn giết người, lại đổ lên đầu người khác, người khác sẽ mắng tỷ tỷ, rõ ràng là hoàng đế giết người.”
Hệ thống:……
Đã nói là cô há mồm sẽ khiến người ta chán ghét mà, nếu cô nói những lời này trước mặt hoàng đế, khẳng định sẽ bị xé thành trăm mảnh.
Hệ thống chỉ nói: “Nếu có một người vì ngươi mà giết người, ngươi có thấy cảm động không?”
Nam Chi hừm một tiếng, “Nếu hắn vì ta mà giết người, ta sẽ đánh hắn.”
Hệ thống: “…… Ta nói là ngươi có thấy vui không?”
Nam Chi nghi hoặc, hỏi lại: “Tại sao ta lại thấy vui được, hắn là tội phạm giết người nha.”
Hệ thống:……
Tư duy của trẻ con cũng thật đơn giản.
Kỳ thực mọi chuyện trên đời đều rất đơn giản, thứ làm nó phức tạp chính là được mất về mặt lợi ích, chuyện tình cảm cũng chọn dây dưa vào trong đó, trộn lẫn vào nhau, trộn thành một thứ hỗn độn, tuy hai mà một.
Ngay cả những thứ đơn giản cũng trở nên mơ hồ.
Nam Chi thở dài: “Thật hy vọng bọn họ không ở bên nhau.”
Hệ thống:……
Không biết có kích hoạt ‘nói là làm ngay’ không nữa.
Hệ thống: “Ngươi có thể nói ngược lại không, ngươi nói, muốn bọn họ ở bên nhau.”
Nam Chi:???
“Ta không muốn, bọn họ là hoàng tử và công chúa, cuối cùng sẽ ở bên nhau, nhưng ta không muốn bọn họ ở bên nhau.” Nam Chi nói.
Hệ thống: “Được rồi.”
Nam Chi bị phơi nắng cảm thấy choáng váng, hai chân đã tê rần, cảm giác sắp rơi vào hôn mê, cô lấy lá bạc hà ra nhai, trong miệng lập tức tràn ngập cảm giác mát lạnh.
Hơi mát xộc lên não, cũng không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa.
Thời điểm chạng vạng, gió đêm thổi tới, mang theo một luồng không khí mát mẻ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng sắc mặt của quan binh lại không được tốt, bọn họ nhìn những đám mây đen đang tụ lại trên trời, “Đi mau, trời sắp mưa rồi.”
Sắc mặt của người Đỗ gia lại càng xấu, bọn họ nhìn về phía hai người đang nằm trên cáng, nếu gặp mưa, cơ thể nhiễm lạnh, dậu đổ bìm leo, tỷ lệ sống sót sẽ càng nhỏ.
Cũng may, trên đường đi có gặp được một thợ săn vừa từ trên núi xuống, thợ săn vừa nhìn nhóm người này đã biết đã xảy ra chuyện gì, đoán chừng là nhà quan lớn nào đó bị lưu đày đây.
Đường tới Lĩnh Nam nhất định phải đi qua con đường này.
Thợ săn nói cách đó không xa có một ngôi miếu hoang tên là miếu Long Vương, hắn cũng không định dẫn người vào thôn.
Có binh lính, còn có tội phạm, mang về thôn sẽ mang đến tai họa cho thôn.
Quan binh cũng không nghĩ sẽ đưa người vào thôn, lỡ như người Đỗ gia mua chuộc được người trong thôn chạy trốn thì phải làm sao bây giờ.
Miếu Long Vương còn đổ nát hơn so với tưởng tượng của bọn họ, Long Vương quản lý chuyện mưa gió, theo lý thuyết thì không nên bỏ hoang không hương khói.
Nhóm người ngồi chật kín ngôi miếu nhỏ.
Hai huynh đệ nhìn lên nóc nhà, tìm một nơi không bị dột đặt cáng xuống.
Sắc trời dần tối sầm xuống, cuồng phong gào thét, mái ngói kêu lạch cạch, sau đó mưa to tầm tã, căn phòng cũng bắt đầu nhỏ nước tí tách, mọi người ai nấy đều chen chúc ở nơi không bị dột.
Nam Chi cũng không chê mặt đất bẩn, nằm xuống mặt đất ngủ say rồi.
Lão Bùi thị nói: “Tự mình xoa bóp chân đi, bằng không ngày mai sẽ đau, không được chọc vỡ bóng nước dưới lòng bàn chân.”
Bóng nước vỡ ra chịu ma sát sẽ càng đau hơn.
Mọi người cố nén cơn buồn ngủ xoa bóp đôi chân sưng tấy, tê nhức.
Nha dịch cầm đầu nhận lấy tờ ngân phiếu, cảm thấy người Đỗ gia rất thức thời.
Tại sao bọn họ lại phải áp giải phạm nhân đi lưu đày ngàn dặm xa xôi, còn không phải vì muốn kiếm tiền sao?
Đi một chuyến như vậy, có thể bằng với tiền lương một năm, hơn nữa họ hàng thân thích của phạm nhân đều sẽ lo liệu, có thể kiếm thêm được một khoản.
Tuy nhiên, nguy hiểm lại tỷ lệ thuận với thu nhập, trên đường có thể xảy ra đủ mọi tình huống.
Nhưng mà, nha dịch cầm đầu nhìn chằm chằm vào một bên giày khác của Đỗ Khang Bình, không biết bên trong có còn ngân phiếu hay không.
Đỗ Khang Bình cười cười, cũng không nói gì thêm, nhưng mà một bên giày của hắn đã bị hở miệng, đi lại rất khó khăn.
“Lão nhị, đưa giày đây cho ta, ta khâu lại cho.” Lão Bùi thị kéo quần áo lên, lấy ra một cây kim, trên cây kim còn xỏ một sợi chỉ.
Nam Chi: Wow, wow, wow……
Cô vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy người Đỗ gia rất giỏi giấu đồ.
Thúc thúc giấu tiền dưới giày, nãi nãi lại giấu kim chỉ trong quần áo.
Lão Bùi thị xe chỉ luồn kim, nhanh chóng khâu xong chiếc giày bị há miệng.
“Đệ đệ, ta cõng đệ.” Đỗ Phương Nhã nói với Nam Chi.
Nam Chi lắc đầu: “Tỷ tỷ, đệ tự đi, đệ có thể đi được.”
“Được rồi, nếu đệ đi không nổi nữa nhớ nói với tỷ, tỷ cõng đệ.” Đỗ Phương Nhã nói với Nam Chi.
Là người trong nhà lão đại, lại không còn mẹ nữa, Đỗ Phương Nhã tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc đệ đệ muội muội.
Chỉ là nàng mới chỉ là một cô nương chưa đến tuổi cập kê, trong lòng nàng tràn đầy nỗi sợ hãi và bất lực.
Đội ngũ im lặng đi về phía trước, muội muội bình thường vẫn khóc nháo trong lòng mẫu thân, cũng thiếp đi rồi.
Dọc đường đi cũng không xảy ra bất trắc gì, làm tâm trạng bọn quan binh cũng tốt hơn một chút.
Nam Chi đi phía sau đội ngũ, sau lưng cô còn có hai nha dịch theo sau, đề phòng bọn họ chạy mất.
Nhưng mà nhà này cũng toàn người già trẻ em, còn có người bị thương nặng, có muốn chạy cũng không dễ.
Bọn quan binh đều có thể nhìn ra, cả nhà này không có ý nghĩ muốn chạy trốn.
Dọc đường, Nam Chi hết nhìn đông lại nhìn tây, ước chừng là đi đường rừng cho nên cô cũng không cảm thấy khó chịu, có đôi khi ven đường sẽ có dâu dại, cô muốn hái, nhưng nhìn thấy khuôn mặt hung thần của đám quan binh, cũng chỉ có thể từ bỏ.
A, đi bộ mệt quá, lòng bàn chân đau quá, hai bắp đùi cũng căng cứng, hơn nữa thời tiết lại rất nóng, khổ quá!
Nam Chi thầm nói chuyện phiếm với hệ thống: “Ca ca, vị tỷ tỷ Kỷ gia kia bây giờ đang ở đâu vậy?”
Hệ thống: “Trốn đi rồi, cách Kinh Thành rất xa, đoán chừng bây giờ cũng đang đi đường.”
Nam Chi mơ hồ hỏi: “Vậy sao hoàng đế lại tìm thấy nàng?”
Hệ thống: “Tìm khắp nơi, một vị hoàng đế sao có thể không có chút thế lực ngầm, hoàng đế không tin nàng đã chết, giữ ý niệm như vậy, cuối cùng cũng thật sự tìm thấy người.”
Nam Chi bĩu môi: “...... Chà, thật xui xẻo!”
Bây giờ cô đã hiểu rõ thế nào là xui xẻo.
Vận mệnh của Đỗ gia có liên quan tới cái tỷ tỷ kia, nhưng cũng không có quan hệ mật thiết.
Vận mệnh của Đỗ gia là do hoàng đế tạo thành.
Ở trong mắt đứa trẻ Nam Chi, vị hoàng đế này chính là không biết nói lý, là ngươi tra tấn ngược đãi người ta, người ta đổ bệnh chạy mất, ngươi giết người khác thì có ích lợi gì?
Tại sao không sớm làm gì đó đi?
Ngay từ ban đầu tại sao lại không thể đối xử tốt với tỷ tỷ kia một chút?
Hệ thống: “Không cam lòng, không muốn thừa nhận bản thân lại có tâm tư như vậy với một nữ nhân, không muốn cúi đầu.”
Nam Chi:……
Người lớn làm sao vậy!
Nam Chi: “Tại sao hắn lại giết nhiều người như vậy?”
Hệ thống: “Chắc là để trút giận đi, giận chó đánh mèo, hắn đau khổ, trong lòng hắn đau đớn như vậy, hắn chỉ có thể làm một chút này vì nàng mà thôi.”
“Vì tỷ tỷ kia mà giết người, nhưng tỷ tỷ ấy cũng không bảo hắn giết người mà?” Đầu nhỏ của Nam Chi toàn là dấu chấm hỏi, trông rất mê mang.
Cô lẩm bẩm nói: “Là hoàng đế muốn giết người, lại đổ lên đầu người khác, người khác sẽ mắng tỷ tỷ, rõ ràng là hoàng đế giết người.”
Hệ thống:……
Đã nói là cô há mồm sẽ khiến người ta chán ghét mà, nếu cô nói những lời này trước mặt hoàng đế, khẳng định sẽ bị xé thành trăm mảnh.
Hệ thống chỉ nói: “Nếu có một người vì ngươi mà giết người, ngươi có thấy cảm động không?”
Nam Chi hừm một tiếng, “Nếu hắn vì ta mà giết người, ta sẽ đánh hắn.”
Hệ thống: “…… Ta nói là ngươi có thấy vui không?”
Nam Chi nghi hoặc, hỏi lại: “Tại sao ta lại thấy vui được, hắn là tội phạm giết người nha.”
Hệ thống:……
Tư duy của trẻ con cũng thật đơn giản.
Kỳ thực mọi chuyện trên đời đều rất đơn giản, thứ làm nó phức tạp chính là được mất về mặt lợi ích, chuyện tình cảm cũng chọn dây dưa vào trong đó, trộn lẫn vào nhau, trộn thành một thứ hỗn độn, tuy hai mà một.
Ngay cả những thứ đơn giản cũng trở nên mơ hồ.
Nam Chi thở dài: “Thật hy vọng bọn họ không ở bên nhau.”
Hệ thống:……
Không biết có kích hoạt ‘nói là làm ngay’ không nữa.
Hệ thống: “Ngươi có thể nói ngược lại không, ngươi nói, muốn bọn họ ở bên nhau.”
Nam Chi:???
“Ta không muốn, bọn họ là hoàng tử và công chúa, cuối cùng sẽ ở bên nhau, nhưng ta không muốn bọn họ ở bên nhau.” Nam Chi nói.
Hệ thống: “Được rồi.”
Nam Chi bị phơi nắng cảm thấy choáng váng, hai chân đã tê rần, cảm giác sắp rơi vào hôn mê, cô lấy lá bạc hà ra nhai, trong miệng lập tức tràn ngập cảm giác mát lạnh.
Hơi mát xộc lên não, cũng không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa.
Thời điểm chạng vạng, gió đêm thổi tới, mang theo một luồng không khí mát mẻ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng sắc mặt của quan binh lại không được tốt, bọn họ nhìn những đám mây đen đang tụ lại trên trời, “Đi mau, trời sắp mưa rồi.”
Sắc mặt của người Đỗ gia lại càng xấu, bọn họ nhìn về phía hai người đang nằm trên cáng, nếu gặp mưa, cơ thể nhiễm lạnh, dậu đổ bìm leo, tỷ lệ sống sót sẽ càng nhỏ.
Cũng may, trên đường đi có gặp được một thợ săn vừa từ trên núi xuống, thợ săn vừa nhìn nhóm người này đã biết đã xảy ra chuyện gì, đoán chừng là nhà quan lớn nào đó bị lưu đày đây.
Đường tới Lĩnh Nam nhất định phải đi qua con đường này.
Thợ săn nói cách đó không xa có một ngôi miếu hoang tên là miếu Long Vương, hắn cũng không định dẫn người vào thôn.
Có binh lính, còn có tội phạm, mang về thôn sẽ mang đến tai họa cho thôn.
Quan binh cũng không nghĩ sẽ đưa người vào thôn, lỡ như người Đỗ gia mua chuộc được người trong thôn chạy trốn thì phải làm sao bây giờ.
Miếu Long Vương còn đổ nát hơn so với tưởng tượng của bọn họ, Long Vương quản lý chuyện mưa gió, theo lý thuyết thì không nên bỏ hoang không hương khói.
Nhóm người ngồi chật kín ngôi miếu nhỏ.
Hai huynh đệ nhìn lên nóc nhà, tìm một nơi không bị dột đặt cáng xuống.
Sắc trời dần tối sầm xuống, cuồng phong gào thét, mái ngói kêu lạch cạch, sau đó mưa to tầm tã, căn phòng cũng bắt đầu nhỏ nước tí tách, mọi người ai nấy đều chen chúc ở nơi không bị dột.
Nam Chi cũng không chê mặt đất bẩn, nằm xuống mặt đất ngủ say rồi.
Lão Bùi thị nói: “Tự mình xoa bóp chân đi, bằng không ngày mai sẽ đau, không được chọc vỡ bóng nước dưới lòng bàn chân.”
Bóng nước vỡ ra chịu ma sát sẽ càng đau hơn.
Mọi người cố nén cơn buồn ngủ xoa bóp đôi chân sưng tấy, tê nhức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất