Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 310: Y Tế Thiên Hạ (10)
Edit: Kim
Nếu không phải tình huống lúc này không tiện, Đỗ Khang Bình thật muốn cốc đầu cháu trai mình một cái, con lợn rừng to như vậy, còn muốn ăn thịt?
Con lợn này nhìn qua cũng khoảng hai trăm cân, tứ chi cường tráng, cả người săn chắc.
Chưa nói tới việc bị răng nanh cắm vào, chỉ riêng bị đâm một cái cũng đã không thể chịu nổi.
Răng nanh có thể đâm thủng bụng người, mà trong bọn họ còn có người già yếu, bệnh tật, còn có hai người không thể cử động được, tình hình không ổn chút nào.
Nhìn dáng vẻ thèm gặm thịt lợn của cháu trai, khiến Đỗ Khang Bình không nói nên lời.
Chỉ có thể tự an ủi chính mình, đứa nhỏ này rất gan dạ, hai tỷ tỷ đã sợ đến mức run rẩy, ngay cả lão Bùi thị và Vi thị cũng sợ hãi, nó lại chỉ một lòng muốn ăn thịt.
Con lợn rừng xấu xí nhìn chằm chằm vào mọi người, phát ra tiếng gầm gừ, móng guốc cào mạnh xuống mặt đất.
Đôi mắt đen lúng liếng chuyển động, giống như đang lựa chọn con mồi.
“Đại nhân, phải làm sao bây giờ?” Nha dịch nhỏ giọng hỏi, cho dù trong tay bọn họ có đao, nhưng hoàn toàn không có cảm giác an toàn, da của con lợn kia vừa nhìn đã thấy rất dày.
Con lợn rừng chạy toán loạn, căn bản không thể khống chế được.
Xong rồi, xong rồi…….
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, tiếng lợn rừng càng lúc càng lớn, giống như điềm báo trước cho một cuộc tấn công.
Đỗ Bác Hậu khàn giọng nói: “Khang Bình, ném ta qua đó đi.”
Đỗ Bác Hậu cảm thấy dù sao mình cũng không thể sống được, còn không bằng để cho lợn rừng ăn đi, những người khác còn có cơ hội trốn thoát.
Không có ai muốn chết, nhưng nếu nhất định phải chết thì cũng không còn cách nào khác, Đỗ Bác Hậu cảm thấy mình cũng không thể sống được tới Lĩnh Nam.
“Đại ca!” Đỗ Khang Bình không nhịn được kêu to, hốc mắt Đỗ Kinh Luân đỏ lên, vừa tức giận vừa tuyệt vọng.
Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với Đỗ gia như vậy.
Đỗ gia bọn họ đã cứu không ít người hấp hối, chữa trị cho rất nhiều người, nhưng bây giờ, lại không có ai thương hại bọn họ, bao gồm cả ông trời.
Trong lòng Nam Chi thở dài một hơi, không hiểu rõ lời phụ thân lắm.
Tại sao lại phải ném hắn qua đó.
Cô muốn gọi lợn rừng tới là vì muốn ăn thịt lợn rừng, không phải để lợn rừng ăn thịt phụ thân cô nha!
Hệ thống: “…… Ngươi đây là cầu được ước thấy, lợn rừng vốn hung hăng, tất cả mọi người ở đây còn không đủ cho lợn rừng gặm.”
Nam Chi nói: “Nhất định lợn rừng thích ăn thịt non, ta đi làm mồi nhử dẫn dụ lợn rừng, ca ca, cường hóa ta đi, ta lại bôi thêm một ít linh dịch lên người, nhất định lợn rừng sẽ thích.”
Nam Chi suy bụng ta ra bụng người, con người thích linh dịch, hẳn động vật cũng sẽ thích đi?!
Hệ thống:……
Ngươi đúng là một đứa nhỏ lanh lợi, còn không sợ lợn rừng ăn hết ngươi.
Hệ thống: “Cường hóa, đi đi.”
Lời này chính là, đã cường hóa, mau đi di.
Nam Chi nói với mọi người: “Ta sẽ dụ lợn rừng đuổi theo, các ngươi giết nó, sẽ có thịt lợn ăn.”
Mọi người:???
Một đứa trẻ như ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt người Đỗ gia tái nhợt, “Thừa Tự, ngươi muốn làm gì?”
Mà lợn rừng nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy Nam Chi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Nam Chi, vọt tới.
Nam Chi lập tức xoay người bỏ chạy, dùng tốc độ cực nhanh tách ra khỏi mọi người, lợn rừng giống như chỉ nhắm vào Nam Chi.
Nam Chi vừa chạy vừa kêu: “Mau đặt bẫy, nghĩ cách đi.”
Mọi người kinh hồn khiếp vía nhìn đứa trẻ dắt con lợn chạy quanh.
“Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách….” Toàn thân Đỗ Khang Bình tê dại, nhóm nữ quyến sợ hãi muốn ngất xỉu, che miệng khóc rống lên.
“Đại nhân, đại nhân, chúng ta mau chạy đi.” Có đứa trẻ chống đỡ, bọn họ có thể bỏ chạy.
“Không được, đứa trẻ kia cũng không cầm cự được lâu, con lợn rừng sẽ đuổi theo chúng ta.” Nha dịch cầm đầu nói.
“Không phải còn có Đỗ gia sao……” Lợn rừng lại không thèm để ý tới Đỗ gia không sức chống cự, lại đi đuổi theo bọn họ sao.
“Đông……” Lợn rừng đuổi không kịp, đâm sầm vào thân cây, nhưng da lợn rừng rất dày, bị đâm một cái chỉ lắc lắc đầu vài cái, lại tiếp tục đuổi theo Nam Chi, hơn nữa còn đuổi hăng hơn.
“Phía trước có cây lớn, dụ nó chạy về hướng thân cây đi.” Hệ thống nhắc nhở nói.
“Được….” Nam Chi gia tăng tốc độ, lợn rừng thấy mục tiêu cách mình ngày càng xa, cũng tăng tốc.
“Đông……” Lợn rừng đâm vào thân cây to, toàn bộ thân cây run rẩy, lá rơi xuống xào xạc.
Lực quá lớn khiến con lợn rừng bắn ngược về sau ngã ra đất, lại nhanh chóng hồi phục tinh thần đứng lên đuổi theo đồ hấp dẫn mình.
Sắc trời đã tối đen, mọi người nhìn thấy bóng đen mờ ảo di chuyển rất nhanh trong rừng, nếu không biết đó là một con lợn rừng và một đứa trẻ thì ai cũng tưởng mình gặp ma.
“Đệ đệ, đệ đệ……”
Đỗ Phương Nhã và Đỗ Lệnh Tuệ bật khóc.
“Đông, đông, đông……”
Trong rừng truyền đến tiếng va đập nặng nề, không biết tình hình đứa trẻ bây giờ thế nào rồi.
“Thúc thúc, thúc thúc nhanh tới đây, nhanh tới đây….” Là giọng của đứa trẻ, Đỗ Khang Bình vội vàng chạy tới, giọng nói run rẩy, “Ngươi thế nào rồi?”
“Nhanh, nhanh bảo nha dịch thúc thúc dùng đao chém chết nó đi.” Nam Chi chỉ vào con lợn rừng lúc này đã gãy hết răng nanh, tứ chi loạng choạng đang muốn đứng lên.
“Quan gia, quan gia……” Đỗ Khang Bình vội vàng hô, “Lợn rừng không đứng dậy được.”
Xác định an toàn, bọn quan binh mới đi tới, nhìn thấy cái trán máu me đầm đìa của lợn rừng thì vô cùng kinh ngạc, lập tức móc đao ra đâm liên tiếp vào con lợn rừng.
Rốt cuộc con lợn rừng cũng chết, không phải chết vì bị đao đâm, mà là tự đâm đầu vào thân cây chết.
“Hô……” Nam Chi ngồi bệt xuống đất, toàn thân mềm nhũn, còn không quên nói: “Thịt, thịt, ăn thịt, ăn thịt……”
Mọi người:……
Đúng là chấp niệm sâu nặng!
Nhưng mà nhìn thấy con lợn rừng to như vậy, bọn họ cũng thật sự muốn ăn.
Đặc biệt là người Đỗ gia, trong lòng vừa cảm thấy sợ hãi vừa muốn ăn.
“Tiểu tử thối nhà ngươi, dọa chết ta rồi, ngươi làm thế ta phải ăn nói thế nào với phụ thân của ngươi đây.” Đỗ Khang Bình xách đứa trẻ lên, bạch bạch đánh vào mông Nam Chi mấy cái, giọng nói run run.
Thân thể Nam Chi mềm như bông, lắc lư như một sợi mì.
“Nhị thúc, nhị thúc, đừng đánh đệ đệ nữa.” Đỗ Phương Nhã khóc lóc ôm lấy đệ đệ.
Đỗ Khang Bình nhìn lợn rừng, nói với quan binh: “Quan gia, thịt này hẳn là có thể ăn được đi.”
Đã không còn nguy hiểm, nha dịch lại bày ra cái giọng điệu kia, “Cũng không phải không thể……”
Đỗ gia rất tức giận, đúng là khinh người quá đáng…..
Thật sự cho rằng con lợn rừng này là do các ngươi giết hay sao?
Lợn rừng này là do đứa trẻ làm cho choáng váng, các ngươi chém xuống hai đao, lợn này đã là do các ngươi giết?
Nếu không có đứa trẻ, tối hôm nay các ngươi có thể sống sót được sao?
Đã không cần các ngươi cảm ơn, đã là lúc này rồi còn muốn moi tiền của Đỗ gia.
Lão Bùi thị chỉ là nói: “Quan gia, dù sao chúng ta cũng là đồng sinh cộng tử, không thể cho chúng ta chút tiện nghi sao, chúng ta đã thật sự không còn tiền nữa rồi, nếu quan gia không muốn, vậy thì thôi đi.”
Nha dịch cầm đầu nhìn người Đỗ gia, ánh mắt dừng lại trên người Nam Chi một lúc, hồi lâu sau mới nói: “Được.”
“Lão thân đa tạ quan gia.” Thậm chí lão Bùi thị còn hành lễ với bọn quan binh một cái, quan binh cũng không cản, dù sao bây giờ lão Tiền thị đã không còn là lão thái quân, chỉ là một tội phạm lưu đày.
Nếu không phải tình huống lúc này không tiện, Đỗ Khang Bình thật muốn cốc đầu cháu trai mình một cái, con lợn rừng to như vậy, còn muốn ăn thịt?
Con lợn này nhìn qua cũng khoảng hai trăm cân, tứ chi cường tráng, cả người săn chắc.
Chưa nói tới việc bị răng nanh cắm vào, chỉ riêng bị đâm một cái cũng đã không thể chịu nổi.
Răng nanh có thể đâm thủng bụng người, mà trong bọn họ còn có người già yếu, bệnh tật, còn có hai người không thể cử động được, tình hình không ổn chút nào.
Nhìn dáng vẻ thèm gặm thịt lợn của cháu trai, khiến Đỗ Khang Bình không nói nên lời.
Chỉ có thể tự an ủi chính mình, đứa nhỏ này rất gan dạ, hai tỷ tỷ đã sợ đến mức run rẩy, ngay cả lão Bùi thị và Vi thị cũng sợ hãi, nó lại chỉ một lòng muốn ăn thịt.
Con lợn rừng xấu xí nhìn chằm chằm vào mọi người, phát ra tiếng gầm gừ, móng guốc cào mạnh xuống mặt đất.
Đôi mắt đen lúng liếng chuyển động, giống như đang lựa chọn con mồi.
“Đại nhân, phải làm sao bây giờ?” Nha dịch nhỏ giọng hỏi, cho dù trong tay bọn họ có đao, nhưng hoàn toàn không có cảm giác an toàn, da của con lợn kia vừa nhìn đã thấy rất dày.
Con lợn rừng chạy toán loạn, căn bản không thể khống chế được.
Xong rồi, xong rồi…….
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, tiếng lợn rừng càng lúc càng lớn, giống như điềm báo trước cho một cuộc tấn công.
Đỗ Bác Hậu khàn giọng nói: “Khang Bình, ném ta qua đó đi.”
Đỗ Bác Hậu cảm thấy dù sao mình cũng không thể sống được, còn không bằng để cho lợn rừng ăn đi, những người khác còn có cơ hội trốn thoát.
Không có ai muốn chết, nhưng nếu nhất định phải chết thì cũng không còn cách nào khác, Đỗ Bác Hậu cảm thấy mình cũng không thể sống được tới Lĩnh Nam.
“Đại ca!” Đỗ Khang Bình không nhịn được kêu to, hốc mắt Đỗ Kinh Luân đỏ lên, vừa tức giận vừa tuyệt vọng.
Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với Đỗ gia như vậy.
Đỗ gia bọn họ đã cứu không ít người hấp hối, chữa trị cho rất nhiều người, nhưng bây giờ, lại không có ai thương hại bọn họ, bao gồm cả ông trời.
Trong lòng Nam Chi thở dài một hơi, không hiểu rõ lời phụ thân lắm.
Tại sao lại phải ném hắn qua đó.
Cô muốn gọi lợn rừng tới là vì muốn ăn thịt lợn rừng, không phải để lợn rừng ăn thịt phụ thân cô nha!
Hệ thống: “…… Ngươi đây là cầu được ước thấy, lợn rừng vốn hung hăng, tất cả mọi người ở đây còn không đủ cho lợn rừng gặm.”
Nam Chi nói: “Nhất định lợn rừng thích ăn thịt non, ta đi làm mồi nhử dẫn dụ lợn rừng, ca ca, cường hóa ta đi, ta lại bôi thêm một ít linh dịch lên người, nhất định lợn rừng sẽ thích.”
Nam Chi suy bụng ta ra bụng người, con người thích linh dịch, hẳn động vật cũng sẽ thích đi?!
Hệ thống:……
Ngươi đúng là một đứa nhỏ lanh lợi, còn không sợ lợn rừng ăn hết ngươi.
Hệ thống: “Cường hóa, đi đi.”
Lời này chính là, đã cường hóa, mau đi di.
Nam Chi nói với mọi người: “Ta sẽ dụ lợn rừng đuổi theo, các ngươi giết nó, sẽ có thịt lợn ăn.”
Mọi người:???
Một đứa trẻ như ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt người Đỗ gia tái nhợt, “Thừa Tự, ngươi muốn làm gì?”
Mà lợn rừng nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy Nam Chi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Nam Chi, vọt tới.
Nam Chi lập tức xoay người bỏ chạy, dùng tốc độ cực nhanh tách ra khỏi mọi người, lợn rừng giống như chỉ nhắm vào Nam Chi.
Nam Chi vừa chạy vừa kêu: “Mau đặt bẫy, nghĩ cách đi.”
Mọi người kinh hồn khiếp vía nhìn đứa trẻ dắt con lợn chạy quanh.
“Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách….” Toàn thân Đỗ Khang Bình tê dại, nhóm nữ quyến sợ hãi muốn ngất xỉu, che miệng khóc rống lên.
“Đại nhân, đại nhân, chúng ta mau chạy đi.” Có đứa trẻ chống đỡ, bọn họ có thể bỏ chạy.
“Không được, đứa trẻ kia cũng không cầm cự được lâu, con lợn rừng sẽ đuổi theo chúng ta.” Nha dịch cầm đầu nói.
“Không phải còn có Đỗ gia sao……” Lợn rừng lại không thèm để ý tới Đỗ gia không sức chống cự, lại đi đuổi theo bọn họ sao.
“Đông……” Lợn rừng đuổi không kịp, đâm sầm vào thân cây, nhưng da lợn rừng rất dày, bị đâm một cái chỉ lắc lắc đầu vài cái, lại tiếp tục đuổi theo Nam Chi, hơn nữa còn đuổi hăng hơn.
“Phía trước có cây lớn, dụ nó chạy về hướng thân cây đi.” Hệ thống nhắc nhở nói.
“Được….” Nam Chi gia tăng tốc độ, lợn rừng thấy mục tiêu cách mình ngày càng xa, cũng tăng tốc.
“Đông……” Lợn rừng đâm vào thân cây to, toàn bộ thân cây run rẩy, lá rơi xuống xào xạc.
Lực quá lớn khiến con lợn rừng bắn ngược về sau ngã ra đất, lại nhanh chóng hồi phục tinh thần đứng lên đuổi theo đồ hấp dẫn mình.
Sắc trời đã tối đen, mọi người nhìn thấy bóng đen mờ ảo di chuyển rất nhanh trong rừng, nếu không biết đó là một con lợn rừng và một đứa trẻ thì ai cũng tưởng mình gặp ma.
“Đệ đệ, đệ đệ……”
Đỗ Phương Nhã và Đỗ Lệnh Tuệ bật khóc.
“Đông, đông, đông……”
Trong rừng truyền đến tiếng va đập nặng nề, không biết tình hình đứa trẻ bây giờ thế nào rồi.
“Thúc thúc, thúc thúc nhanh tới đây, nhanh tới đây….” Là giọng của đứa trẻ, Đỗ Khang Bình vội vàng chạy tới, giọng nói run rẩy, “Ngươi thế nào rồi?”
“Nhanh, nhanh bảo nha dịch thúc thúc dùng đao chém chết nó đi.” Nam Chi chỉ vào con lợn rừng lúc này đã gãy hết răng nanh, tứ chi loạng choạng đang muốn đứng lên.
“Quan gia, quan gia……” Đỗ Khang Bình vội vàng hô, “Lợn rừng không đứng dậy được.”
Xác định an toàn, bọn quan binh mới đi tới, nhìn thấy cái trán máu me đầm đìa của lợn rừng thì vô cùng kinh ngạc, lập tức móc đao ra đâm liên tiếp vào con lợn rừng.
Rốt cuộc con lợn rừng cũng chết, không phải chết vì bị đao đâm, mà là tự đâm đầu vào thân cây chết.
“Hô……” Nam Chi ngồi bệt xuống đất, toàn thân mềm nhũn, còn không quên nói: “Thịt, thịt, ăn thịt, ăn thịt……”
Mọi người:……
Đúng là chấp niệm sâu nặng!
Nhưng mà nhìn thấy con lợn rừng to như vậy, bọn họ cũng thật sự muốn ăn.
Đặc biệt là người Đỗ gia, trong lòng vừa cảm thấy sợ hãi vừa muốn ăn.
“Tiểu tử thối nhà ngươi, dọa chết ta rồi, ngươi làm thế ta phải ăn nói thế nào với phụ thân của ngươi đây.” Đỗ Khang Bình xách đứa trẻ lên, bạch bạch đánh vào mông Nam Chi mấy cái, giọng nói run run.
Thân thể Nam Chi mềm như bông, lắc lư như một sợi mì.
“Nhị thúc, nhị thúc, đừng đánh đệ đệ nữa.” Đỗ Phương Nhã khóc lóc ôm lấy đệ đệ.
Đỗ Khang Bình nhìn lợn rừng, nói với quan binh: “Quan gia, thịt này hẳn là có thể ăn được đi.”
Đã không còn nguy hiểm, nha dịch lại bày ra cái giọng điệu kia, “Cũng không phải không thể……”
Đỗ gia rất tức giận, đúng là khinh người quá đáng…..
Thật sự cho rằng con lợn rừng này là do các ngươi giết hay sao?
Lợn rừng này là do đứa trẻ làm cho choáng váng, các ngươi chém xuống hai đao, lợn này đã là do các ngươi giết?
Nếu không có đứa trẻ, tối hôm nay các ngươi có thể sống sót được sao?
Đã không cần các ngươi cảm ơn, đã là lúc này rồi còn muốn moi tiền của Đỗ gia.
Lão Bùi thị chỉ là nói: “Quan gia, dù sao chúng ta cũng là đồng sinh cộng tử, không thể cho chúng ta chút tiện nghi sao, chúng ta đã thật sự không còn tiền nữa rồi, nếu quan gia không muốn, vậy thì thôi đi.”
Nha dịch cầm đầu nhìn người Đỗ gia, ánh mắt dừng lại trên người Nam Chi một lúc, hồi lâu sau mới nói: “Được.”
“Lão thân đa tạ quan gia.” Thậm chí lão Bùi thị còn hành lễ với bọn quan binh một cái, quan binh cũng không cản, dù sao bây giờ lão Tiền thị đã không còn là lão thái quân, chỉ là một tội phạm lưu đày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất