Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 329: Y Tế Thiên Hạ (29)
Edit: Kim
“Vị tỷ tỷ kia xinh đẹp như vậy, hoàng đế sẽ nhanh chóng tìm ra nàng thôi.”
Hoàng đế và Kỷ tỷ tỷ mới là hoàng tử và công chúa, công chúa và hoàng tử sẽ hạnh phúc bên nhau.
Câu chuyện này không có tên tiểu thúc thúc.
Lão Bùi thị nghe cháu trai nói, trong lòng lập tức hy vọng hoàng đế nhanh chóng tìm được nữ tử Kỷ gia, sau đó tốt đẹp bên nhau đi.
Cũng không biết nữ tử Kỷ gia kia có bán đứng Đỗ gia hay không.
Chỉ là, cũng không biết tình hình ở kinh thành và chỗ Kỷ cô nương thế nào rồi.
Trong lòng lão Bùi thị thầm mắng hoàng đế, ngươi muốn theo đuổi cô nương nhà người ta, lại không thể đối xử tốt với người ta một chút sao?
Muốn theo đuổi, lại đối xử không tốt với người ta, người ta không chạy thì ở lại làm gì.
Ngươi là hoàng đế, vừa có quyền thế, vừa có tài phú, tùy tiện cho người ta một chút lợi ích, đối xử với người ta tốt một chút, chuyện rung động không phải chỉ còn là vấn đề thời gian thôi sao?
Nam Chi thấy sắc mặt nãi nãi không tốt, liền kéo tay áo bà lắc lắc, “Nãi nãi, ta muốn đưa các tỷ tỷ ra bãi biển, thúc thúc rất bận, các tỷ tỷ có thể giúp.”
Có thể mang các tỷ tỷ ra bờ cát chơi đùa, thúc thúc có thể bận một mình.
Lão Bùi thị hồi phục lại tinh thần, trên mặt nở nụ cười hiền lành: “Không được.” Nam nhân các ngươi bị thiêu đen thui cũng thôi đi, nhưng nữ hài thì không được.
Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Vì sao, các tỷ tỷ ở nhà cũng không làm việc gì mà?”
Lão Bùi thị: “Sao lại không làm gì, học quản gia, học thêu hoa, học quản lý chuyện túi thơm.”
Tuyệt đối không được ra bờ biển.
“Tuổi của các tỷ tỷ ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên học những thứ này, mấy năm nữa cũng tới lúc gả chồng rồi.”
Nam Chi:???
Hả?
Tỷ tỷ sắp thành thân, tỷ tỷ còn nhỏ như vậy mà?
Ở trong lòng Nam Chi, hai tỷ tỷ cùng lắm cũng chỉ là các chị gái học sơ trung (cấp 2) mà thôi.
Lão Bùi thị thấy đứa trẻ dại ra, có chút buồn cười nói: “Có phải lưu luyến tỷ tỷ hay không.”
Nam Chi:……
Nãi, người nói như vậy, cứ như thể tỷ tỷ sắp phải thành thân luôn rồi!
Nam Chi khó hiểu hỏi hệ thống, hệ thống nói: “Trong hoàn cảnh sinh tồn kém, lại phải đối mặt với thiên tai dịch bệnh, ăn không đủ no, vô cùng mệt mỏi, cho nên tuổi thọ trung bình sẽ không cao, đặc biệt là những người dân lao động ở tầng chót, bọn họ tự nhiên là sẽ muốn kết hôn sớm một chút, để lại càng nhiều đời sau càng tốt.”
Vẫn sẽ có những người sống thọ, nhưng hơn phân nửa đều là những người giàu sang phú quý, bọn họ được chăm sóc tốt, cũng được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.
Nam chi nghe lời giải thích này, cảm thấy thật khổ sở.
Cô không muốn tỷ tỷ phải thành thân sớm, các tỷ tỷ nên đọc sách.
Hệ thống: “Người hiện đại giống như ngươi, khoảng 30 tuổi sẽ kết hôn, nhưng với người dân cổ đại, 30 tuổi đất chôn đã tới cẳng chân rồi.”
Nam Chi:……
Biết không bao lâu nữa tỷ tỷ sẽ phải thành thân, cô càng muốn đưa tỷ tỷ ra bờ biển.
Nam Chi ngửa đầu nói với nãi nãi: “Có thể bịt kín mặt tỷ tỷ lại, sẽ không bị phơi nắng đâu, trên bờ cát có rất nhiều vỏ sò, nhất định tỷ tỷ sẽ rất thích, còn có thể bắt cá.”
Nam Chi còn nói thêm: “Nãi nãi cũng cùng đi đi, thật sự rất vui, còn có con cua nhỏ chạy trên bờ cát, có rong biển trôi dạt vào bờ, trông rất giống tóc người, tiểu thúc thúc còn nói đó là tóc của ma nữ.”
Lão Bùi thị: “……”
Nghe ngươi nói như vậy, ta lại càng không muốn đi.
Đỗ Kinh Luân:……
Mặc dù vậy, may mắn là lực chú ý của mẫu thân đã rời khỏi việc thành gia lập thất của hắn.
Đỗ Kinh Luân còn chưa gặp được nữ tử mình muốn cưới về nhà, tuy rằng không cần phải mỹ lệ vô song giống nữ tử Kỷ gia, nhưng ít nhất cũng phải cũng phải vừa mắt.
Lão Bùi thị đi rồi, để lại Nam Chi và Đỗ Kinh Luân mắt to trừng mắt nhỏ.
Nam Chi ngây ngô hỏi: “Thúc thúc, thúc thích Kỷ tỷ tỷ sao?”
Đỗ Kinh Luân: “Không có.”
Nam Chi tin, “Vậy là tốt rồi, nàng sẽ không kết…. Thành thân với thúc đâu.”
Đỗ Kinh Luân:???
Ta không phục!
Nam nhân đều không muốn bị phủ định, lúc này, Đỗ Kinh Luân nổi lên chút tâm lý phản nghịch, cố tình nói ngược, “Tại sao ta lại không thể thành thân với Kỷ cô nương?”
Nam Chi: “Kỷ tỷ tỷ là thê tử của người khác, thúc cũng sẽ có thê tử của mình, công chúa của thúc.”
Đỗ Kinh Luân:……
Công chúa hắn cũng không nghĩ tới, hắn chỉ là một phạm nhân lưu đày, cái gì mà công chúa?
Nam Chi thấy tiểu thúc thúc ngơ ngác, giống như thật sự không thích Kỷ tỷ tỷ, liền đi tìm các tỷ tỷ.
Nhưng mà, Nam Chi vẫn cảm thấy không yên tâm, hỏi hệ thống: “Tiểu thúc thúc sẽ không thích Kỷ tỷ tỷ chứ?”
Một lát sau hệ thống mới trả lời: “Không biết, nữ nhân khổ vì tình, nam nhân khổ vì dục, là nam nhân sẽ đều thích nhìn nữ nhân xinh đẹp.”
Nam Chi nhìn tiểu thúc, suy nghĩ, nhưng cô cũng không thể thay đổi suy nghĩ của tiểu thúc thúc được.
Dù sao thì tiểu thúc thúc ở chỗ này cũng cách kinh thành rất xa, hắn có muốn cũng vô dụng, hắc hắc…..
Nam Chi không hề có gánh nặng tâm lý mà đi rồi.
Hai tỷ tỷ nhìn thấy đệ đệ, đều mỉm cười, ngay cả nhị tỷ Đỗ Lệnh Tuệ ban đầu rất thích khóc, bây giờ cũng không khóc nữa.
Cho dù trong lòng vẫn nhớ tới mẫu thân, nhưng cũng sẽ không âm thầm rơi nước mắt nữa.
Nuôi một thời gian cũng đã thành bộ dạng môi hồng răng trắng, rất có khí chất của tiểu thư khuê các.
“Tỷ tỷ, các tỷ có muốn ra bờ biển chơi không, vui lắm.”
Hai tỷ tỷ còn đang muốn cự tuyệt, nhưng Nam Chi đã nói thẳng, ngày mai sẽ đi, đội mũ bịt khăn kín mít, sẽ không bị phơi đen.
Các nàng nhìn nhau, cũng chưa nói gì.
Nam Chi lại chạy tới chỗ gia gia và phụ thân, ngày nào cũng nhờ hệ thống ca ca rà quét một lượt, xem vết thương của bọn họ thế nào.
Động đến gân cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, càng đừng nói tới vết thương nghiêm trọng như vậy.
Người Đỗ gia để hai người này trong vòng một năm không cần làm gì cả.
Cho dù bây giờ bọn họ đã có thể đứng lên, có thể ngồi, nhưng rốt cuộc vết thương cũng quá nặng, ngồi lâu một chút đã cảm thấy đau eo, đặc biệt là gia gia, đa số thời gian đều là nằm.
Phụ tử ba người cùng nhau nghiên cứu một loại thuốc mỡ giúp hồi phục xương cốt, trước tiên là vì chính mình, nếu thật sự có thể nghiên cứu ra, bản thân có thể dùng, người khác cũng có thể dùng.
Đặc biệt là Đỗ Chí Học, thật vất vả mới giữ được mạng, lại càng thêm yêu quý mạng sống của mình, nói thật, Đỗ Chí Học cảm thấy mình có thể sống sót được, hoàn toàn là nhờ vào kỳ tích.
Đã có thể sống, tất nhiên là không thể phụ vận may này được.
Đối mặt với sinh tử, cuộc sống trước đây đã mờ nhạt theo gió thoảng mây bay, muốn nói ông có oán hận hoàng đế không, đã hoàn toàn không còn.
Đỗ Chí Học cảm thấy với tính khí này của tân hoàng, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Không phải xem bệnh cho hắn nữa cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có lẽ trước kia hoàng đế quá cố gắng đè nén không muốn gây sự chú ý, cho nên vừa bước lên ngôi vị hoàng đế, việc đầu tiên là muốn trả thù cũ.
Nói hoàng đế sai, hắn dường như cũng không sai, đã bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn rồi còn không phải là muốn làm gì thì làm sao.
Chỉ có thể nói Đỗ gia xui xẻo đi.
Đỗ Chí Học cố gắng lục lại hồi ức, có phải ở trong cung hắn đã vô tình đắc tội với vị hoàng đế này hay không, làm hoàng đế bắt được cơ hội, dứt khoát phá hủy Đỗ gia.
Đỗ Chí Học nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc ở trong mớ ký ức hỗn độn cũng nhớ ra một tình huống.
Đỗ Chí Học nói với nhi tử: “Con có nhớ cái chết của mẫu phi hoàng đế không?”
Đỗ Bác Hậu nhíu nhíu mày, “Con nhớ lần đó Từ quý nhân bị bệnh rất nặng, đã uống thuốc, châm cứu cũng không thể cứu được.”
Đỗ Chí Học nói: “Trước khi con đi xem bệnh cho Từ quý nhân, Ngũ hoàng tử đã tới tìm ta.”
“Vị tỷ tỷ kia xinh đẹp như vậy, hoàng đế sẽ nhanh chóng tìm ra nàng thôi.”
Hoàng đế và Kỷ tỷ tỷ mới là hoàng tử và công chúa, công chúa và hoàng tử sẽ hạnh phúc bên nhau.
Câu chuyện này không có tên tiểu thúc thúc.
Lão Bùi thị nghe cháu trai nói, trong lòng lập tức hy vọng hoàng đế nhanh chóng tìm được nữ tử Kỷ gia, sau đó tốt đẹp bên nhau đi.
Cũng không biết nữ tử Kỷ gia kia có bán đứng Đỗ gia hay không.
Chỉ là, cũng không biết tình hình ở kinh thành và chỗ Kỷ cô nương thế nào rồi.
Trong lòng lão Bùi thị thầm mắng hoàng đế, ngươi muốn theo đuổi cô nương nhà người ta, lại không thể đối xử tốt với người ta một chút sao?
Muốn theo đuổi, lại đối xử không tốt với người ta, người ta không chạy thì ở lại làm gì.
Ngươi là hoàng đế, vừa có quyền thế, vừa có tài phú, tùy tiện cho người ta một chút lợi ích, đối xử với người ta tốt một chút, chuyện rung động không phải chỉ còn là vấn đề thời gian thôi sao?
Nam Chi thấy sắc mặt nãi nãi không tốt, liền kéo tay áo bà lắc lắc, “Nãi nãi, ta muốn đưa các tỷ tỷ ra bãi biển, thúc thúc rất bận, các tỷ tỷ có thể giúp.”
Có thể mang các tỷ tỷ ra bờ cát chơi đùa, thúc thúc có thể bận một mình.
Lão Bùi thị hồi phục lại tinh thần, trên mặt nở nụ cười hiền lành: “Không được.” Nam nhân các ngươi bị thiêu đen thui cũng thôi đi, nhưng nữ hài thì không được.
Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Vì sao, các tỷ tỷ ở nhà cũng không làm việc gì mà?”
Lão Bùi thị: “Sao lại không làm gì, học quản gia, học thêu hoa, học quản lý chuyện túi thơm.”
Tuyệt đối không được ra bờ biển.
“Tuổi của các tỷ tỷ ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên học những thứ này, mấy năm nữa cũng tới lúc gả chồng rồi.”
Nam Chi:???
Hả?
Tỷ tỷ sắp thành thân, tỷ tỷ còn nhỏ như vậy mà?
Ở trong lòng Nam Chi, hai tỷ tỷ cùng lắm cũng chỉ là các chị gái học sơ trung (cấp 2) mà thôi.
Lão Bùi thị thấy đứa trẻ dại ra, có chút buồn cười nói: “Có phải lưu luyến tỷ tỷ hay không.”
Nam Chi:……
Nãi, người nói như vậy, cứ như thể tỷ tỷ sắp phải thành thân luôn rồi!
Nam Chi khó hiểu hỏi hệ thống, hệ thống nói: “Trong hoàn cảnh sinh tồn kém, lại phải đối mặt với thiên tai dịch bệnh, ăn không đủ no, vô cùng mệt mỏi, cho nên tuổi thọ trung bình sẽ không cao, đặc biệt là những người dân lao động ở tầng chót, bọn họ tự nhiên là sẽ muốn kết hôn sớm một chút, để lại càng nhiều đời sau càng tốt.”
Vẫn sẽ có những người sống thọ, nhưng hơn phân nửa đều là những người giàu sang phú quý, bọn họ được chăm sóc tốt, cũng được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.
Nam chi nghe lời giải thích này, cảm thấy thật khổ sở.
Cô không muốn tỷ tỷ phải thành thân sớm, các tỷ tỷ nên đọc sách.
Hệ thống: “Người hiện đại giống như ngươi, khoảng 30 tuổi sẽ kết hôn, nhưng với người dân cổ đại, 30 tuổi đất chôn đã tới cẳng chân rồi.”
Nam Chi:……
Biết không bao lâu nữa tỷ tỷ sẽ phải thành thân, cô càng muốn đưa tỷ tỷ ra bờ biển.
Nam Chi ngửa đầu nói với nãi nãi: “Có thể bịt kín mặt tỷ tỷ lại, sẽ không bị phơi nắng đâu, trên bờ cát có rất nhiều vỏ sò, nhất định tỷ tỷ sẽ rất thích, còn có thể bắt cá.”
Nam Chi còn nói thêm: “Nãi nãi cũng cùng đi đi, thật sự rất vui, còn có con cua nhỏ chạy trên bờ cát, có rong biển trôi dạt vào bờ, trông rất giống tóc người, tiểu thúc thúc còn nói đó là tóc của ma nữ.”
Lão Bùi thị: “……”
Nghe ngươi nói như vậy, ta lại càng không muốn đi.
Đỗ Kinh Luân:……
Mặc dù vậy, may mắn là lực chú ý của mẫu thân đã rời khỏi việc thành gia lập thất của hắn.
Đỗ Kinh Luân còn chưa gặp được nữ tử mình muốn cưới về nhà, tuy rằng không cần phải mỹ lệ vô song giống nữ tử Kỷ gia, nhưng ít nhất cũng phải cũng phải vừa mắt.
Lão Bùi thị đi rồi, để lại Nam Chi và Đỗ Kinh Luân mắt to trừng mắt nhỏ.
Nam Chi ngây ngô hỏi: “Thúc thúc, thúc thích Kỷ tỷ tỷ sao?”
Đỗ Kinh Luân: “Không có.”
Nam Chi tin, “Vậy là tốt rồi, nàng sẽ không kết…. Thành thân với thúc đâu.”
Đỗ Kinh Luân:???
Ta không phục!
Nam nhân đều không muốn bị phủ định, lúc này, Đỗ Kinh Luân nổi lên chút tâm lý phản nghịch, cố tình nói ngược, “Tại sao ta lại không thể thành thân với Kỷ cô nương?”
Nam Chi: “Kỷ tỷ tỷ là thê tử của người khác, thúc cũng sẽ có thê tử của mình, công chúa của thúc.”
Đỗ Kinh Luân:……
Công chúa hắn cũng không nghĩ tới, hắn chỉ là một phạm nhân lưu đày, cái gì mà công chúa?
Nam Chi thấy tiểu thúc thúc ngơ ngác, giống như thật sự không thích Kỷ tỷ tỷ, liền đi tìm các tỷ tỷ.
Nhưng mà, Nam Chi vẫn cảm thấy không yên tâm, hỏi hệ thống: “Tiểu thúc thúc sẽ không thích Kỷ tỷ tỷ chứ?”
Một lát sau hệ thống mới trả lời: “Không biết, nữ nhân khổ vì tình, nam nhân khổ vì dục, là nam nhân sẽ đều thích nhìn nữ nhân xinh đẹp.”
Nam Chi nhìn tiểu thúc, suy nghĩ, nhưng cô cũng không thể thay đổi suy nghĩ của tiểu thúc thúc được.
Dù sao thì tiểu thúc thúc ở chỗ này cũng cách kinh thành rất xa, hắn có muốn cũng vô dụng, hắc hắc…..
Nam Chi không hề có gánh nặng tâm lý mà đi rồi.
Hai tỷ tỷ nhìn thấy đệ đệ, đều mỉm cười, ngay cả nhị tỷ Đỗ Lệnh Tuệ ban đầu rất thích khóc, bây giờ cũng không khóc nữa.
Cho dù trong lòng vẫn nhớ tới mẫu thân, nhưng cũng sẽ không âm thầm rơi nước mắt nữa.
Nuôi một thời gian cũng đã thành bộ dạng môi hồng răng trắng, rất có khí chất của tiểu thư khuê các.
“Tỷ tỷ, các tỷ có muốn ra bờ biển chơi không, vui lắm.”
Hai tỷ tỷ còn đang muốn cự tuyệt, nhưng Nam Chi đã nói thẳng, ngày mai sẽ đi, đội mũ bịt khăn kín mít, sẽ không bị phơi đen.
Các nàng nhìn nhau, cũng chưa nói gì.
Nam Chi lại chạy tới chỗ gia gia và phụ thân, ngày nào cũng nhờ hệ thống ca ca rà quét một lượt, xem vết thương của bọn họ thế nào.
Động đến gân cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, càng đừng nói tới vết thương nghiêm trọng như vậy.
Người Đỗ gia để hai người này trong vòng một năm không cần làm gì cả.
Cho dù bây giờ bọn họ đã có thể đứng lên, có thể ngồi, nhưng rốt cuộc vết thương cũng quá nặng, ngồi lâu một chút đã cảm thấy đau eo, đặc biệt là gia gia, đa số thời gian đều là nằm.
Phụ tử ba người cùng nhau nghiên cứu một loại thuốc mỡ giúp hồi phục xương cốt, trước tiên là vì chính mình, nếu thật sự có thể nghiên cứu ra, bản thân có thể dùng, người khác cũng có thể dùng.
Đặc biệt là Đỗ Chí Học, thật vất vả mới giữ được mạng, lại càng thêm yêu quý mạng sống của mình, nói thật, Đỗ Chí Học cảm thấy mình có thể sống sót được, hoàn toàn là nhờ vào kỳ tích.
Đã có thể sống, tất nhiên là không thể phụ vận may này được.
Đối mặt với sinh tử, cuộc sống trước đây đã mờ nhạt theo gió thoảng mây bay, muốn nói ông có oán hận hoàng đế không, đã hoàn toàn không còn.
Đỗ Chí Học cảm thấy với tính khí này của tân hoàng, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Không phải xem bệnh cho hắn nữa cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có lẽ trước kia hoàng đế quá cố gắng đè nén không muốn gây sự chú ý, cho nên vừa bước lên ngôi vị hoàng đế, việc đầu tiên là muốn trả thù cũ.
Nói hoàng đế sai, hắn dường như cũng không sai, đã bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn rồi còn không phải là muốn làm gì thì làm sao.
Chỉ có thể nói Đỗ gia xui xẻo đi.
Đỗ Chí Học cố gắng lục lại hồi ức, có phải ở trong cung hắn đã vô tình đắc tội với vị hoàng đế này hay không, làm hoàng đế bắt được cơ hội, dứt khoát phá hủy Đỗ gia.
Đỗ Chí Học nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc ở trong mớ ký ức hỗn độn cũng nhớ ra một tình huống.
Đỗ Chí Học nói với nhi tử: “Con có nhớ cái chết của mẫu phi hoàng đế không?”
Đỗ Bác Hậu nhíu nhíu mày, “Con nhớ lần đó Từ quý nhân bị bệnh rất nặng, đã uống thuốc, châm cứu cũng không thể cứu được.”
Đỗ Chí Học nói: “Trước khi con đi xem bệnh cho Từ quý nhân, Ngũ hoàng tử đã tới tìm ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất