Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 339: Y Tế Thiên Hạ (39)

Trước Sau
Edit: Kim

Nha dịch nhìn số bạc, cũng coi như hài lòng, rốt cuộc thì nơi này cũng nghèo đến mức không thể vớt được chút dầu trong nước nào.

“Nghe nói ngươi có thể mua được rất nhiều muối?” Nha dịch hỏi.

Đỗ Kinh Luân thở dài nói: “Ta phải đi rất nhiều nơi để mua, nhưng cũng chỉ có thể mua được một ít, không biết nơi nào có nhiều muối.”

Nha dịch nói: “Nếu muốn sẽ có.”

“Mong đại ca chỉ đường, đến lúc đó….”

Từ lúc nha dịch xuất hiện, Đỗ Kinh Luân đã biết chuyện này sẽ ngày càng trở nên phức tạp hơn.

Cho dù hắn có không muốn mua muối, thì cũng chỉ có thể mua muối.

Rất có khả năng là muối lậu.

Thời điểm Đỗ Kinh Luân xoay người lại, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, lạnh nhạt nhìn người làng chài.

Người làng chài thấy Đỗ Kinh Luân như vậy, sợ tới mức tim đập loạn xạ, có người còn mím chặt môi.

“Ông chủ Phương…..” Trưởng thôn đành phải đứng dậy lên tiếng.

Đỗ Kinh Luân cười lạnh nói: “Còn sợ bị bóc lột chưa đủ tàn nhẫn sao, lại còn đi tìm quan phủ tới, các ngươi đúng là quá thông minh.”

“Sao, muốn lợi dụng quan phủ để ép ta thỏa hiệp sao, có phải nếu ta vẫn mặc kệ các ngươi, các ngươi sẽ còn tới quan phủ cáo trạng ta hay không?”

Sắc mặt của người dân làng chài thay đổi, trưởng thôn vội vàng nói: “Không phải, chúng ta tìm quan nha chỉ vì muốn giúp chúng ta điều tiết cục diện, không phải như vậy.”

Đỗ Kinh Luân cười lạnh, “Việc làm ăn này ai mà chẳng muốn làm, yên tâm, sẽ nhanh chóng có người tới tiếp nhận thôi.”

Người dân làng chài nhỏ nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi, bọn họ cầu xin Đỗ Kinh Luân.

Đỗ Kinh Luân hoàn toàn không có chút động tâm nào, bọn họ đã gấp đến mức không còn cách nào khác, tới tìm ông chủ Phương, kết quả ông chủ Phương lại vắng nhà, không còn cách nào chỉ có thể đi tìm quan phủ.

Thôn trưởng cắn chặt răng, “Ông chủ Phương, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không ăn nói xằng bậy nữa, ngài nói cái gì thì chính là cái đó, sau này, ngài chính là trưởng thôn của làng chài.”

Khuôn mặt Đỗ Kinh Luân co rút, “Ông muốn ta làm trưởng thôn?”

Trưởng thôn gật đầu, “Ta đã lớn tuổi rồi, có một số việc nghĩ không ra, không giống như ông chủ Phương, ngài còn là người đọc sách, kiến thức sâu rộng.”

Trưởng thôn càng nghĩ càng cảm thấy cách này rất hay, như vậy có thể cột chặt ông chủ Phương vào với làng chài nhỏ, mà không giống như bây giờ nói đi là đi.



Chức vụ trưởng thôn, một phần có quyền lực, nhưng cũng có một phần trách nhiệm.

Trong đầu Đỗ Kinh Luân trong nháy mắt lướt qua rất nhiều dòng suy nghĩ, hắn nhìn những người khác nói: “Còn các ngươi thì sao, các ngươi có đồng ý không?”

“Đồng ý, đồng ý, chúng ta nghe trưởng thôn.” Các thôn dân gật đầu liên tục.

Kiếm tiền sẽ gây nghiện, một ngày không được đếm tiền sẽ cảm thấy khó chịu, nhất là trong kế hoạch của bọn họ phải cần rất nhiều tiền.

Trước kia làng chài nhỏ thật sự rất nghèo, trai tráng trong làng muốn làm mai thật sự rất khó, nhưng mà bây giờ, có không ít gia đình sẵn sàng gả cô nương trong nhà tới đây.

Nhưng cũng phải cần có tiền!

Kết quả công việc của xưởng sản xuất phải dừng lại, không biết sẽ còn đình công trong bao lâu.

Người làm mai cũng do dự, sợ xưởng sản xuất sẽ sập xuống.

Ông chủ Phương trở thành trưởng thôn, xưởng sản xuất sẽ không phải dừng lại nữa, loại chuyện như giao bán hàng giao cho ông chủ Phương, những người khác làm công việc thủ công là được rồi.

Ngón tay Đỗ Kinh Luân khẽ động đậy, “Ta trở thành trưởng thôn rồi, các ngươi có nghe lời ta không?”

“Nghe, nghe, nhất định nghe……” Mọi người giống như một đứa trẻ ngoan mà gật đầu, chỉ cần ông chủ Phương trở về, muốn bọn họ làm gì cũng được.

Có thể nói là vì tiền mà đã không còn tôn nghiêm.

Nhưng những bá tánh bình thường cũng chỉ có muốn có một miếng ăn để nuôi sống gia đình mà thôi.

Vì thế, một vị trưởng thôn mới đã ra đời, Đỗ Kinh Luân trở thành trưởng thôn, trưởng thôn của một làng chài nhỏ.

Sau khi những người trong làng chài nhỏ rời đi, nụ cười trên mặt Đỗ Kinh Luân hiện lên không chút che đậy, sắc mặt người Đỗ gia có chút phức tạp.

Đều nói tâm của người đọc sách đều bẩn thỉu.

Lão Bùi thị hỏi: “Có phải con vẫn luôn muốn làm trưởng thôn của làng chài hay không?’

“Chỉ là chuyện vui ngoài ý muốn mà thôi, người làng chài vẫn luôn xem con là người ngoài, sau khi xây xưởng xong, vẫn luôn bài xích con, con chỉ mượn cớ kéo đẩy một chút mà thôi.”

“Không nghĩ tới bọn họ lại còn tới tìm quan phủ, một khi quan phủ đã tham gia, sẽ có những người khác tới tiếp nhận, bọn họ lập tức luống cuống, để những người khác tiếp nhận, còn không bằng để con tiếp nhận.”

Đỗ Chí Học vuốt chòm râu trắng, “Ít ra bọn họ cũng đã biết Đỗ gia, những người khác thì bọn họ hoàn toàn không biết, cho nên mới luống cuống.”

Đây là mở cửa dẫn sói vào nhà.

Đại khái là thấy nếu Đỗ Kinh Luân thật sự không trở về tiếp quản bọn họ, sự nghiệp này cũng chỉ có thể từ bỏ, làng chài nhỏ bất lực.



Đỗ Chí Học nói: “Nếu con đã làm trưởng thôn, nhất định phải đối xử tốt với bọn họ.”

“Con biết.” Là người ngoài, mọi chuyện đều phải đến gặp trưởng thôn, nhưng nếu bây giờ hắn trở thành trưởng thôn rồi, mọi chuyện sẽ càng dễ kiểm soát.

Lão Bùi thị cũng rất vui mừng, dù thế nào thì trưởng thôn cũng có thể coi là một chức quan, nhi tử đọc nhiều sách như vậy, bây giờ có đất dụng võ, là chuyện tốt.

Vốn tưởng rằng đến Lĩnh Nam sẽ phải sống khổ sở, nhưng xem ra cũng không tệ, cả nhà còn bên nhau, mấy nhi tử đều có công việc của mình.

Cũng không còn buồn bực không vui, ngay cả con dâu thứ tới nơi này sống một thời gian, đã lại mang thai, điều này khiến lão Bùi thị rất vui mừng.

Suy cho cùng, có nhiều con cháu chính là có nhiều phúc khí, đặc biệt là Đỗ gia đã từng trải qua tai ương suýt bị diệt vong, mỗi một đứa trẻ đều rất trân quý.

Mong rằng đứa trẻ này sẽ là một nam hài, bởi vì nam nhi trong nhà quá ít, chỉ có một mình đứa trẻ Tam nhi bận rộn, vừa phải học y thuật, vừa phải đi theo lão tam đọc sách viết chữ.

Hiếm có đứa trẻ nào lại phải bận rộn như vậy!

Có thêm một đứa trẻ sẽ giảm bớt áp lực.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, con dâu cả lại không ở đây, bằng không người một nhà sẽ thật sự đoàn viên.

Chỉ là con đường lưu đày sống chết còn chưa biết, thêm một người là thêm một xác chết, không dám đánh cuộc.

Đỗ Kinh Luân đi theo đứa trẻ vào núi mua muối, người dân trong trại đều rất vui mừng khi thấy bọn họ tới.

Tộc trưởng cũng lo lắng hỏi mọi chuyện đã được giải quyết chưa, Đỗ Kinh Luân nói, đều đã giải quyết xong.

Trừ việc vào núi mua muối của bộ tộc Bách Việt, Đỗ Kinh Luân còn phải mua muối theo đường dây của quan phủ, dù sao cũng đã nói rõ.

Quả thực là đắt hơn rất nhiều, đắt gấp đôi so với mua của người Bách Việt, nhưng ở địa bàn của người ta, Đỗ Kinh Luân cũng không thể hiện vẻ bất mãn ra ngoài.

Mọi việc đã được chuẩn bị ổn thỏa, xưởng sản xuất lại một lần nữa khởi công, bầu không khí nặng nề bao trùm làng chài nhỏ tan biến, ngay cả mấy đứa trẻ cũng trở nên sôi nổi.

Ngày nào cũng nhìn thấy người lớn thở dài, cũng biết là đã không còn công việc làm công, mấy đứa trẻ cũng ăn không ngon, trong lòng đầy sầu muộn.

Đỗ Kinh Luân trở thành trưởng thôn, sắp xếp mọi việc, mọi người cũng không dám ép hắn làm gì, một lần đình công nhiều ngày như vậy đã khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Lại cũng hiểu ra việc làm ăn buôn bán gì đó, bọn họ cũng thật sự không thể làm được, không riêng gì mua đồ không chiếm được hời, mà làm xong cũng không thể bán ra được.

Lão trưởng thôn trước kia cũng đi theo Đỗ Kinh Luân giúp đỡ, ông đã ở trong thôn nhiều năm như vậy, lão trưởng thôn vẫn có chút uy tín.

Làng chài nhỏ đã hoạt động trở lại, vì muốn bán được đồ, lần này Đỗ Kinh Luân quyết định mang hải sản đi xa hơn.

Muốn vận chuyển đồ đi khắp nơi, cần phải có một nhà giao hàng, ký khế ước chắc chắn, sau này còn phải ấn định thời gian đưa hàng hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau