Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 369: Nhân Sinh Đối Lập (21)

Trước Sau
Edit: Kim

“Tôi rất mong chờ cuộc gọi của Thang tiểu thư, chắc là ngon lắm đây.” La Hân mỉm cười.

“Cô khách khí quá, gọi tôi là Thang Tuyết là được rồi.” Thang Tuyết thấy gương mặt tươi cười của La Hân, giọng điệu cũng trở nên thân mật muốn bắt chuyện với La Hân.

Nguyễn Thâm nhìn thấy, im lặng không nói chuyện, Nguyễn Thâm là loại người rất ít nói, cũng được xem là một người lạnh lùng, tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng sẽ không trực tiếp lên tiếng hỏi.

“Dì Tiêu, dì Tiêu, dì Thang giúp nấu cơm, dì mau đưa rổ rau cho dì Thang đi.” Bạch Lộ giống như một con ong mật nhỏ lao tới trù nghệ của Thang Tuyết.

Đêm qua Tiêu Na cãi nhau với chồng, lại còn là vì Thang Tuyết, mới sáng sớm đã nghe thấy cái tên Thang Tuyết, trong người liền cảm thấy khó chịu vô cùng.

Tiêu Na còn chưa kịp đáp lời, Mễ Thành đã nói trước: “Như vậy thì ngại quá, chúng tôi tự làm là được rồi.”

Cha Mễ Nhạc cũng không phải là một người đàn ông đẹp trai, trong mấy người đàn ông, khuôn mặt của hắn là bình thường nhất, nhưng hắn vẫn có rất nhiều fans, dù sao thì hắn cũng là quán quân thế giới.

Hắn bị Thang Tuyết nhìn, lúc nói chuyện có chút xấu hổ, Thang Tuyết nói: “Không sao đâu, giúp một nhà cũng là nấu, hai nhà cũng là nấu….”

Tiêu Na hít sâu một hơi, nói thẳng: “Được rồi, tôi nấu ăn không ngon, vất vả cho Thang tiểu thư rồi.”

Mễ Thành nói với vợ, “Tiêu Na, em đi giúp đi.”

Tiêu Na: “Em phải gọi con dậy đi rửa mặt, anh đi giúp đi.

Hắn sao có thể đi được.

Mễ Thành có thể cảm nhận được vợ mình đang tức giận, nhưng lại không biết cô giận vì điều gì.

Hơn nữa để một mình Thang Tuyết bận rộn cũng không tốt lắm, nhất định người xem sẽ lại nói những lời không hay.

Ở trước ống kính, Mễ Thành cũng không thể cãi nhau với vợ.

Thang Tuyết cầm theo mấy cái rổ đi vào phòng bếp, nhìn thấy Khương Tấn Ngôn đang nấu cháo, hắn dùng muỗng khuấy đều, bên cạnh còn có một đĩa đồ muối chua ăn kèm.

Khương Tấn Ngôn đã học nấu ăn, vẻ mặt hắn có chút mơ hồ trong làn sương trắng, bộ dạng nghiêm túc khiến Thang Tuyết kinh ngạc.

Khương Tấn Ngôn là một kẻ diễn điên rồ, ngoài diễn xuất ra hắn hoàn toàn không quan tâm tới thứ gì khác, bây giờ vì chăm sóc đứa trẻ mà rửa tay nấu canh, cảm giác hơi ảo diệu.

Rốt cuộc là hắn đã có con với người phụ nữ nào, đã có con rồi, hắn còn không thể ở bên cạnh người phụ nữ đó.

Hơn nữa, người phụ nữ đó bây giờ cũng không có thành tựu gì, có lẽ hai người còn không liên lạc với nhau.

Khương Tấn Ngôn thấy Thang Tuyết đứng ở bên kia, nói: “Chờ một chút, tôi sắp xong rồi.”



Khương Tấn Ngôn múc cháo trứng gà ra bát rồi đặt vào trong mâm.

Thang Tuyết rửa nguyên liệu, nghĩ đến việc còn nhiều người chờ cơm như vậy, lại nhìn đồ ăn trong rổ nhiều như vậy, đột nhiên lại cảm thấy phiền, hình như cô đã trở thành bảo mẫu chuyên nấu cơm rồi.

Cô không thể để tay mình bị thô được.

Cô cũng không thể để người khác coi mình là bảo mẫu được, bằng không sau này những người này sẽ coi là điều đương nhiên mà bắt cô làm việc.

Thang Tuyết nghĩ, phải làm thế nào để cự tuyệt đây.

Thang Tuyết nhìn Khương Tấn Ngôn trầm mặc ít nói, đột nhiên hỏi: “Mấy năm nay, anh sống có tốt không?”

Khương Tấn Ngôn:……

Trong lòng cô không biết tôi có sống tốt hay không sao?

Dù sao thì Khương Tấn Ngôn cũng không nghĩ Thang Tuyết không biết, cho dù không biết, thì cô cũng không lên mạng sao?

Mấy năm nay hắn không có tác phẩm nào, nên biết hắn nhàn rỗi cỡ nào đi.

Còn giả vờ cái gì?!

Khương Tấn Ngôn không biết Thang Tuyết có ý gì, chỉ nói: “Vẫn tốt.”

Thang Tuyết vừa cắt rau, vừa nói: “Vậy là tốt rồi, tuy rằng anh không nói ra, nhưng tôi cũng biết sự nghiệp của anh không tốt lắm, kỹ thuật diễn xuất của anh tốt, chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống, sẽ có đạo diễn tới tìm anh mời đóng phim.”

Khương Tấn Ngôn không nói một lời, Thang Tuyết liếc nhìn khuôn mặt thờ ơ của Khương Tấn Ngôn, nói: “Nhiều năm như vậy, chuyện kia, tôi cũng không còn trách anh nữa, tôi cũng hy vọng anh có thể sống tốt.”

“Anh cũng đã có con, dù như thế nào cũng phải cho đứa trẻ một gia đình hoàn chỉnh.” Thang Tuyết chần chờ hỏi, “Mẹ của đứa trẻ là ai vậy?”

Khương Tấn Ngôn quay đầu nhìn về phía Thang Tuyết, “Cô rất tò mò muốn biết mẹ của đứa trẻ là ai sao?”

“Đúng vậy.” Thang Tuyết nói trắng ra, “Không chỉ mình tôi tò mò, mà các khán giả cũng rất tò mò mẹ của đứa trẻ là ai.”

“Thang Tuyết……” Khương Tấn Ngôn đột nhiên thấp giọng kêu tên cô, khiến Thang Tuyết cảm thấy có chút quái dị, trái tim cô đột nhiên đập thịch thịch thịch không ngừng, “Chuyện, chuyện gì?”

“Sao cô có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, đi nói với tôi những lời như vậy, cô quan tâm tôi như vậy, tôi sẽ hiểu lầm, hiểu lầm cô muốn ở bên cạnh tôi một lần nữa.” Khương Tấn Ngôn đột nhiên lại nói nhiều như vậy.

Thang Tuyết giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nghe thấy lời này, trừng to hai mắt: “Anh hiểu lầm rồi, giữa chúng ta không có kết quả, tôi đã kết hôn rồi.”

“Bây giờ tôi coi anh là bạn.”

Khương Tấn Ngôn nói thẳng: “Đừng, bạn bè cái gì, người cũ cứ coi như đã chết rồi đi, cô như vậy, tôi còn cho rằng cô muốn ngoại tình với tôi.”



“Anh, anh…………” Thang Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối, “Anh bị làm sao vậy?”

Khương Tấn Ngôn dùng giọng chắc nịch nói: “Cô lúc nào cũng nhìn tôi, bắt chuyện với tôi, không phải là muốn dụ dỗ tôi sao?”

Thang Tuyết:……

Ông trời ơi, mấy năm qua Khương Tấn Ngôn đã trải qua những gì, sao lại biến thành một con quỷ như vậy.

Thang Tuyết cảm thấy có chút buồn nôn, đúng là con quỷ dầu mỡ.

Anh nói anh không có tác phẩm, không có nhân khí, không có nhiệt, anh nói tôi dụ dỗ anh, đúng là vớ vẩn.

Khương Tấn Ngôn lạnh giọng nói: “Cho nên cô đừng nói chuyện với tôi nữa.”

“Cái gì mà ngoại tình, cái gì mà dụ dỗ.” Nam Chi đứng ở ngoài cửa, hỏi.

Khương Tấn Ngôn và Thang Tuyết đều giật mình, Khương Tấn Ngôn bình tĩnh đưa mâm đồ ăn cho Nam Chi, “Mang ra đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Nam Chi ừm một tiếng, xoay người, đột nhiên lại quay đầu lại, hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”

Khương Tấn Ngôn: “Không có gì.”

Chờ đứa trẻ đi rồi, Thang Tuyết lo lắng hỏi: “Đừng để đứa trẻ nói bậy, nghe nhầm đi đồn bậy bạ, sẽ không tốt cho thanh danh của cả hai chúng ta.”

Khương Tấn Ngôn lạnh lùng nhìn Thang Tuyết, “Cho nên, đừng có nói chuyện với tôi.” Hắn cũng không thèm quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng bếp.

“Ăn cơm đi.” Khương Tấn Ngôn múc đồ ăn cho đứa trẻ, “Ăn đi.”

Nam Chi dạ một tiếng, liếc nhìn chú quay phim, ghé sát vào tai cha nói: Cha, cha đã nói chuyện gì với dì ấy vậy?”

“Không có gì, chỉ khiến cô ta khó chịu, hù dọa cô ta một chút mà thôi.” Khương Tấn Ngôn nói, “Con không được nói bậy ra ngoài biết chưa, bằng không cha con sẽ bị người ta mắng chết.”

Nam Chi lập tức làm động tác khóa miệng mình lại, “Không nói, cha, con sẽ không nói.”

Nói ra cha cô sẽ không có việc làm.

Tay chân Thang Tuyết rất nhanh nhẹn, mọi người rất nhanh đã được thưởng thức bữa sáng mỹ vị, nhưng mà Thang Tuyết lại có chút bất an, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Khương Tấn Ngôn.

Cung Kiêu cảm nhận được vợ mình có chỗ khác lạ, hỏi: “Làm sao vậy, có phải nấu cơm mệt rồi không?”

Thang Tuyết nói: “Không sao.”

Cung Kiêu nhìn mọi người nói: “Thật ngại quá, một mình vợ tôi nấu cơm thật sự rất mệt, từ giờ mọi người tự làm việc của mình nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau