Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 377: Nhân Sinh Đối Lập (29)
Edit: Kim
【Kết quả, lại kéo bản thân vào, bị con gái lột da.】
【Đừng tưởng rằng trẻ con không hiểu gì cả, chúng có thể nhìn thấy mọi thứ. 】
【Ô ô ô, tôi chính là fan couple, BE thật rồi, lúc đầu tôi còn không tin, bây giờ tôi tin rồi.】
【Con mẹ nó, kích thích quá, cẩu huyết quá, tôi thích.】
Bạch Lương Triết bị mọi người nhìn, da mặt nóng lên, hắn không chịu nổi việc có nhiều người biết chuyện đời tư của hắn như vậy.
Bạch Lương Triết nhìn con gái mình, chỉ muốn đánh cô một cái.
Ông trời ơi!
Đây quả thật là hố cha.
Bạch Lương Triết nói: “Sao con lại nghĩ về cha như vậy, không tin thì con hỏi mẹ đi.”
Áp lực chuyển tới Thi Tư, Thi Tư mỉm cười nói với Bạch Lộ: “Nghe lời cha đi.”
Trong lòng Bạch Lương Triết thở phào nhẹ nhõm một hơi, tức giận nói với con gái: “Nghe lời đi, con không tin cha, thì cũng nên tin lời mẹ con nói đi.”
Nói với con gái, cũng là nói cho những khán giả trước màn ảnh nghe.
Là muốn giải thích, giữa vợ chồng, đặc biệt là đàn ông, chỉ cần được vợ tha thứ, người ngoài cũng không nên nói nhiều.
Vợ người ta còn không để ý, một người ngoài còn kêu cái gì?
Nam Chi kề tai nói nhỏ với Bạch Lộ: “Chị nói xấu cha chị, cha chị muốn đánh chị.”
Bạch Lộ liếc nhìn cha đang tức giận, “Chị trốn phía sau mẹ.”
Nam Chi còn nói thêm: “Bà nội chị cũng sẽ tức giận.”
Bạch Lộ: “Tại sao, chị chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”
Nam Chi nhìn Bạch Lộ, đột nhiên cũng có một loại cảm giác tang thương, trước kia cô cũng từng như vậy, nhưng hệ thống ca ca nói, không được.
Nam Chi nói: “Bởi vì người lớn chính là như vậy, bọn họ có thể làm, nhưng chúng ta không được nói ra.”
Bạch Lộ:……
Rõ ràng trông cô có chút không phục, “Không đâu, sẽ không đâu.”
Nam Chi nói với Bạch Lộ: “Lúc cha chị đánh chị, chị cứ chạy thật nhanh, chú ấy sẽ không đánh được chị.”
Bạch Lộ nhìn Nam Chi: “Sao em lại thuần thục như vậy, em từng bị đánh rồi sao?”
Nam Chi: “Còn ổn.” Cô cũng từng bị đánh như thế.
Bị đánh tới mức sắp chết.
Bạch Lộ tỏ vẻ không tin, cô tuyệt đối tự tin, mọi người trong nhà, cha mẹ cô đều rất yêu cô.
Thang Tuyết không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, cô nhìn sắc mặt khó coi của Bạch Lương Triết, ánh mắt Bạch Lương Triết và Thang Tuyết giao nhau, hắn lập tức nhìn đi chỗ khác.
Hiển nhiên là có chút giận chó đánh mèo, nếu không làm tổn hại đến lợi ích của chính mình có nói giúp cũng không sao, nhưng đã tổn hại tới lợi ích và thanh danh của mình, thì sẽ cảm thấy khác.
Thang Tuyết:……
Tên đàn ông này làm sao vậy?
Là anh tự nói giúp tôi, bây giờ lại trút giận lên người tôi.
Đàn ông ơi là đàn ông!
Tuy rằng trong lòng Thang Tuyết cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn muốn tìm cơ hội xoa dịu Bạch Lương Triết.
Khương Tấn Ngôn trầm mặc một hồi lâu, nói với Nam Chi: “Cơm nấu xong rồi, ăn cơm đi.”
Nam Chi làm như không có việc gì, bưng chén lên bắt đầu ăn cơm, Khương Tấn Ngôn thở dài một hơi, gắp trứng chiên cho đứa trẻ.
Nam Chi cười hì hì: “Cảm ơn cha.”
Không cần cảm ơn, con khóa miệng con lại là cha đã tạ ơn trời đất rồi.
Khương Tấn Ngôn nhìn đứa trẻ ngây thơ chất phác, nhỏ giọng nói: “Về sau không được nói năng lung tung nữa.”
Nam Chi như bà cụ non nói: “Cha không phải là người đầu tiên nói con đừng nói chuyện.”
Khương Tấn Ngôn:……
Có vẻ như có rất nhiều người không chịu nổi cái miệng này của con.
Nam Chi nhìn cha, “Đến bao giờ thì người ta mới không mắng cha nữa.”
Khương Tấn Ngôn: “Đến cả tiền còn có người chửi, huống hồ là con người, không có ai có thể được tất cả mọi người yêu quý.”
Nam Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con hy vọng cha có công việc để làm.” Có thể nói rõ chân tướng.
Nam Chi sợ đầu độc đồng đội, cô nghĩ một chút rồi bổ sung: “Kẻ xấu hại cha sẽ không có kết quả tốt.”
Nói cả hai đầu, ngẫu nhiên phát động, Nam Chi cảm thấy mình đã làm rất toàn diện.
Khương Tấn Ngôn nhìn đứa trẻ, “Cái gì mà người xấu hại cha.”
Nam Chi nói: “Con biết hết, cha thích dì Thang Tuyết như vậy, sao có thể sinh con với người khác được.”
Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Ăn đi.”
Đã nhiều năm trôi qua, lúc ấy cũng không tìm được chút chứng cứ nào, bây giờ lại càng không thể tìm thấy.
Cái vết nhơ này vẫn luôn dán chặt trên đầu hắn, quan trọng hơn là hắn thực sự đã ngủ với người phụ nữ khác và có con.
Chuyện ngoại tình là điều chắc chắn.
Bởi vì người lớn đều trầm mặc, mấy đứa trẻ cũng không dám ầm ĩ, một đám người vô cùng an tĩnh ăn cơm, rửa chén rồi đi vào phòng.
Trời mới chập choạng tối, đã dừng việc quay chụp.
Đạo diễn và các nhân viên cũng rất chu đáo, xảy ra chuyện lớn như vậy, cần phải dàn xếp cho ổn thỏa.
Nếu những người này không phải là những người không thể trêu vào, thì đạo diễn đã hận không thể trực tiếp đặt máy quay vào trong phòng của bọn họ.
Những lời riêng tư mới là những thứ mà khán giả thích xem nhất.
Bạch Lương Triết biết người của tổ chương trình đi rồi, mới đóng cửa lại, sau đó nhìn vợ và con gái, “Các người cũng thật là giỏi!”
“Rốt cuộc thì các người muốn làm gì, một người thái độ với tôi, một người nói xấu tôi, cô muốn hại chết tôi, hại chết Bạch gia sao?” Bạch Lương Triết hung hãn nói.
“Cha vốn dĩ có qua lại với những người phụ nữ đó đi.” Bạch Lộ mạnh miệng, Bạch Lương Triết vốn đang tức giận, thấy con gái không biết nhận sai, còn làm ra vẻ tôi không sai.
Trong lúc nhất thời, máu dồn thẳng lên trán, đầu óc còn chưa phản ứng lại, bàn tay đã nâng lên tát thẳng vào mặt con gái.
‘Bang’ một tiếng, một cái tát thật mạnh giáng thẳng vào mặt cô bé, Bạch Lộ choáng váng, ngay cả khóc cũng không biết, cô ngơ ngác.
Da mặt trẻ con mỏng manh, bị đánh, rất nhanh đã sưng lên.
“Anh điên rồi, anh đánh con bé làm gì?” Thi Tư kinh hãi nhìn chồng mình, nhanh chóng ôm đứa trẻ vào lòng, “Bạch Lương Triết.”
“Cô xem cô nuôi con……” Bàn tay Bạch Lương Triết run rẩy, giọng nói cũng run rẩy.
Bạch Lộ rúc vào lòng mẹ bây giờ mới phản ứng lại, cô òa khóc.
“Cha ơi, cha ơi, cha chị Bạch Lộ đánh chị ấy, cha nhanh đi giúp chị ấy đi.” Nam Chi lập tức mở cửa, nói với Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn lấy di động ra, xem qua một chút rồi cùng đứa trẻ ra ngoài, mặt khác các gia đình còn lại cũng đã đi ra.
“Bạch tiên sinh, đứa trẻ chưa hiểu chuyện, đừng đánh con bé.” La Hân gõ cửa.
“Chương trình này tôi không quay nữa.” Thi Tư ôm đứa trẻ mở cửa, mọi người đều nhìn thấy Bạch Lộ đang khóc thút thít, da mặt đã sưng tấy như hạt đậu đỏ.
A chuyện này……..
Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, Bạch Lương Triết đánh đứa trẻ, nếu tiếp tục ghi hình, nhìn vết thương trên mặt đứa trẻ, khán giả chắc chắn sẽ bàn tán sôi nổi, nhưng nếu rời khỏi chương trình, sẽ lại khiến người xem ngờ vực.
Thẹn quá hóa giận mà đánh đứa trẻ, bây giờ không thể giải quyết được nữa.
Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bạch Lương Triết, là do anh không đứng đắn, anh đánh con bé làm gì.
Còn là con gái ruột!
Khương Tấn Ngôn cũng chưa từng đánh con đâu.
Cái tên Bạch Lương Triết này không ổn!
Thang Tuyết thấy vậy, theo bản năng lùi về sau mấy bước, ở phía sau đám người.
【Kết quả, lại kéo bản thân vào, bị con gái lột da.】
【Đừng tưởng rằng trẻ con không hiểu gì cả, chúng có thể nhìn thấy mọi thứ. 】
【Ô ô ô, tôi chính là fan couple, BE thật rồi, lúc đầu tôi còn không tin, bây giờ tôi tin rồi.】
【Con mẹ nó, kích thích quá, cẩu huyết quá, tôi thích.】
Bạch Lương Triết bị mọi người nhìn, da mặt nóng lên, hắn không chịu nổi việc có nhiều người biết chuyện đời tư của hắn như vậy.
Bạch Lương Triết nhìn con gái mình, chỉ muốn đánh cô một cái.
Ông trời ơi!
Đây quả thật là hố cha.
Bạch Lương Triết nói: “Sao con lại nghĩ về cha như vậy, không tin thì con hỏi mẹ đi.”
Áp lực chuyển tới Thi Tư, Thi Tư mỉm cười nói với Bạch Lộ: “Nghe lời cha đi.”
Trong lòng Bạch Lương Triết thở phào nhẹ nhõm một hơi, tức giận nói với con gái: “Nghe lời đi, con không tin cha, thì cũng nên tin lời mẹ con nói đi.”
Nói với con gái, cũng là nói cho những khán giả trước màn ảnh nghe.
Là muốn giải thích, giữa vợ chồng, đặc biệt là đàn ông, chỉ cần được vợ tha thứ, người ngoài cũng không nên nói nhiều.
Vợ người ta còn không để ý, một người ngoài còn kêu cái gì?
Nam Chi kề tai nói nhỏ với Bạch Lộ: “Chị nói xấu cha chị, cha chị muốn đánh chị.”
Bạch Lộ liếc nhìn cha đang tức giận, “Chị trốn phía sau mẹ.”
Nam Chi còn nói thêm: “Bà nội chị cũng sẽ tức giận.”
Bạch Lộ: “Tại sao, chị chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”
Nam Chi nhìn Bạch Lộ, đột nhiên cũng có một loại cảm giác tang thương, trước kia cô cũng từng như vậy, nhưng hệ thống ca ca nói, không được.
Nam Chi nói: “Bởi vì người lớn chính là như vậy, bọn họ có thể làm, nhưng chúng ta không được nói ra.”
Bạch Lộ:……
Rõ ràng trông cô có chút không phục, “Không đâu, sẽ không đâu.”
Nam Chi nói với Bạch Lộ: “Lúc cha chị đánh chị, chị cứ chạy thật nhanh, chú ấy sẽ không đánh được chị.”
Bạch Lộ nhìn Nam Chi: “Sao em lại thuần thục như vậy, em từng bị đánh rồi sao?”
Nam Chi: “Còn ổn.” Cô cũng từng bị đánh như thế.
Bị đánh tới mức sắp chết.
Bạch Lộ tỏ vẻ không tin, cô tuyệt đối tự tin, mọi người trong nhà, cha mẹ cô đều rất yêu cô.
Thang Tuyết không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, cô nhìn sắc mặt khó coi của Bạch Lương Triết, ánh mắt Bạch Lương Triết và Thang Tuyết giao nhau, hắn lập tức nhìn đi chỗ khác.
Hiển nhiên là có chút giận chó đánh mèo, nếu không làm tổn hại đến lợi ích của chính mình có nói giúp cũng không sao, nhưng đã tổn hại tới lợi ích và thanh danh của mình, thì sẽ cảm thấy khác.
Thang Tuyết:……
Tên đàn ông này làm sao vậy?
Là anh tự nói giúp tôi, bây giờ lại trút giận lên người tôi.
Đàn ông ơi là đàn ông!
Tuy rằng trong lòng Thang Tuyết cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn muốn tìm cơ hội xoa dịu Bạch Lương Triết.
Khương Tấn Ngôn trầm mặc một hồi lâu, nói với Nam Chi: “Cơm nấu xong rồi, ăn cơm đi.”
Nam Chi làm như không có việc gì, bưng chén lên bắt đầu ăn cơm, Khương Tấn Ngôn thở dài một hơi, gắp trứng chiên cho đứa trẻ.
Nam Chi cười hì hì: “Cảm ơn cha.”
Không cần cảm ơn, con khóa miệng con lại là cha đã tạ ơn trời đất rồi.
Khương Tấn Ngôn nhìn đứa trẻ ngây thơ chất phác, nhỏ giọng nói: “Về sau không được nói năng lung tung nữa.”
Nam Chi như bà cụ non nói: “Cha không phải là người đầu tiên nói con đừng nói chuyện.”
Khương Tấn Ngôn:……
Có vẻ như có rất nhiều người không chịu nổi cái miệng này của con.
Nam Chi nhìn cha, “Đến bao giờ thì người ta mới không mắng cha nữa.”
Khương Tấn Ngôn: “Đến cả tiền còn có người chửi, huống hồ là con người, không có ai có thể được tất cả mọi người yêu quý.”
Nam Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con hy vọng cha có công việc để làm.” Có thể nói rõ chân tướng.
Nam Chi sợ đầu độc đồng đội, cô nghĩ một chút rồi bổ sung: “Kẻ xấu hại cha sẽ không có kết quả tốt.”
Nói cả hai đầu, ngẫu nhiên phát động, Nam Chi cảm thấy mình đã làm rất toàn diện.
Khương Tấn Ngôn nhìn đứa trẻ, “Cái gì mà người xấu hại cha.”
Nam Chi nói: “Con biết hết, cha thích dì Thang Tuyết như vậy, sao có thể sinh con với người khác được.”
Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Ăn đi.”
Đã nhiều năm trôi qua, lúc ấy cũng không tìm được chút chứng cứ nào, bây giờ lại càng không thể tìm thấy.
Cái vết nhơ này vẫn luôn dán chặt trên đầu hắn, quan trọng hơn là hắn thực sự đã ngủ với người phụ nữ khác và có con.
Chuyện ngoại tình là điều chắc chắn.
Bởi vì người lớn đều trầm mặc, mấy đứa trẻ cũng không dám ầm ĩ, một đám người vô cùng an tĩnh ăn cơm, rửa chén rồi đi vào phòng.
Trời mới chập choạng tối, đã dừng việc quay chụp.
Đạo diễn và các nhân viên cũng rất chu đáo, xảy ra chuyện lớn như vậy, cần phải dàn xếp cho ổn thỏa.
Nếu những người này không phải là những người không thể trêu vào, thì đạo diễn đã hận không thể trực tiếp đặt máy quay vào trong phòng của bọn họ.
Những lời riêng tư mới là những thứ mà khán giả thích xem nhất.
Bạch Lương Triết biết người của tổ chương trình đi rồi, mới đóng cửa lại, sau đó nhìn vợ và con gái, “Các người cũng thật là giỏi!”
“Rốt cuộc thì các người muốn làm gì, một người thái độ với tôi, một người nói xấu tôi, cô muốn hại chết tôi, hại chết Bạch gia sao?” Bạch Lương Triết hung hãn nói.
“Cha vốn dĩ có qua lại với những người phụ nữ đó đi.” Bạch Lộ mạnh miệng, Bạch Lương Triết vốn đang tức giận, thấy con gái không biết nhận sai, còn làm ra vẻ tôi không sai.
Trong lúc nhất thời, máu dồn thẳng lên trán, đầu óc còn chưa phản ứng lại, bàn tay đã nâng lên tát thẳng vào mặt con gái.
‘Bang’ một tiếng, một cái tát thật mạnh giáng thẳng vào mặt cô bé, Bạch Lộ choáng váng, ngay cả khóc cũng không biết, cô ngơ ngác.
Da mặt trẻ con mỏng manh, bị đánh, rất nhanh đã sưng lên.
“Anh điên rồi, anh đánh con bé làm gì?” Thi Tư kinh hãi nhìn chồng mình, nhanh chóng ôm đứa trẻ vào lòng, “Bạch Lương Triết.”
“Cô xem cô nuôi con……” Bàn tay Bạch Lương Triết run rẩy, giọng nói cũng run rẩy.
Bạch Lộ rúc vào lòng mẹ bây giờ mới phản ứng lại, cô òa khóc.
“Cha ơi, cha ơi, cha chị Bạch Lộ đánh chị ấy, cha nhanh đi giúp chị ấy đi.” Nam Chi lập tức mở cửa, nói với Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn lấy di động ra, xem qua một chút rồi cùng đứa trẻ ra ngoài, mặt khác các gia đình còn lại cũng đã đi ra.
“Bạch tiên sinh, đứa trẻ chưa hiểu chuyện, đừng đánh con bé.” La Hân gõ cửa.
“Chương trình này tôi không quay nữa.” Thi Tư ôm đứa trẻ mở cửa, mọi người đều nhìn thấy Bạch Lộ đang khóc thút thít, da mặt đã sưng tấy như hạt đậu đỏ.
A chuyện này……..
Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, Bạch Lương Triết đánh đứa trẻ, nếu tiếp tục ghi hình, nhìn vết thương trên mặt đứa trẻ, khán giả chắc chắn sẽ bàn tán sôi nổi, nhưng nếu rời khỏi chương trình, sẽ lại khiến người xem ngờ vực.
Thẹn quá hóa giận mà đánh đứa trẻ, bây giờ không thể giải quyết được nữa.
Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bạch Lương Triết, là do anh không đứng đắn, anh đánh con bé làm gì.
Còn là con gái ruột!
Khương Tấn Ngôn cũng chưa từng đánh con đâu.
Cái tên Bạch Lương Triết này không ổn!
Thang Tuyết thấy vậy, theo bản năng lùi về sau mấy bước, ở phía sau đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất