Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 379: Nhân Sinh Đối Lập (31)

Trước Sau
Edit: Kim

“Cô có cái gì mà tỏ vẻ kiêu ngạo trước mặt đàn ông, bày đôi mắt ngấn nước đấy ra cho ai xem?”

“Nửa đêm rồi còn rên rỉ, cô muốn dụ dỗ ai, Bạch Lương Triết nghe thấy tiếng kêu của cô, còn thở dốc, vặn vẹo người thành bánh quai chèo.”

“Một phòng là bạn trai cũ, một phòng là người cô muốn dụ dỗ, hoàn toàn không có chút e dè.”

Mọi người:……

Con mẹ nó, đây là thứ bọn họ có thể nghe?

Chết tiệt, chết tiệt…

Khương Tấn Ngôn lập tức bịt tai đứa trẻ lại, Nam Chi quay đầu nhìn cha mình, nhỏ giọng nói: “Con nghe thấy rồi.”

Sắc mặt Khương Tấn Ngôn tối sầm lại, thấy vẻ mặt ngây thơ của đứa trẻ, chắc là nghe không hiểu đi.

Nam Chi lại nhỏ giọng nói: “Bọn họ là muốn sinh em bé.”

Khương Tấn Ngôn:……

Chuyện quái gì đây?

Tình huống này thật xấu hổ!

Khương Tấn Ngôn còn chưa nghĩ tới việc đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải giáo dục giới tính.

Sở dĩ đứa trẻ phóng khoáng như vậy có lẽ là vì ảnh hưởng từ mẹ cô.

Người phụ nữ kia cũng giống như đứa trẻ này, có chuyện gì cũng nói tuột ra bên ngoài.

Mọi chuyện giống như quân domino, khi một quân bị đẩy thì các quân domino khác cũng sẽ đổ theo.

Nói đến cùng, mọi chuyện đều liên quan tới Thang Tuyết.

Khương Tấn Ngôn không thể không thừa nhận một sự thật, trước kia Thang Tuyết không hề yêu hắn, hắn chẳng qua chỉ là một ván cầu giúp Thang Tuyết bước chân vào giới giải trí mà thôi.

Thi Tư là một người phụ nữ luôn biết giữ thể diện, bây giờ lại nói những lời này ra trước mặt mọi người, không chỉ khiến đối phương xấu hổ mà hình tượng của chính bản thân cô cũng không khá hơn là bao.

Nhưng cũng cho thấy được Thi Tư thật sự rất tức giận.

Là đương sự bị Thi Tư nhắc đến, sắc mặt của Bạch Lương Triết, Cung Kiêu và Thang Tuyết đều khó coi đến cực điểm.



Trước mặt mọi người bị nói đến chuyện giường chiếu riêng tư của vợ chồng, thật sự khiến người ta nổi giận.

Mà Bạch Lương Triết trong miệng Thi Tư càng thêm khó xử, hắn là người nằm ở một góc tường mà nghe chuyện giường chiếu của người khác.

“Thi Tư, đủ rồi.” Sắc mặt Bạch Lương Triết càng thêm đặc sắc, pha trộn đến mức cực kỳ khó coi, hắn thấp giọng gầm gừ, mang theo hàm ý uy hiếp.

Rốt cuộc thì Thang Tuyết cũng không thể chịu đựng được nữa, tiến lên muốn giơ tay lên đánh Thi Tư, Thi Tư không chút khách khí đánh lại Thang Tuyết, hai người giật tóc, tát vào mặt nhau, đá vào người nhau, tận dụng mọi cơ hội để đá vào người đối phương.

Hai người phụ nữ xinh đẹp đoan trang giờ đây đang đánh nhau như hạng phụ nữ chua ngoa đanh đá, cảnh tượng căng thẳng đến nghẹt thở.

“Mẹ, mẹ…” Cung Tiêu Tiêu thấy mẹ mình đánh nhau, sợ tới mức òa khóc, khóc rống lên, càng thêm hỗn loạn.

Mọi người định thần lại, lập tức kéo hai người tách nhau ra, tóc các cô rối bù, mặt bầm tím, rõ ràng là đều dùng sức, hoàn toàn không hề khách khí.

Cung Kiêu hô: “Đủ rồi, đều dừng lại cho tôi.”

Đại Boss một khi mở lời, khung cảnh hỗn loạn cũng được kiềm chế hơn một chút, Cung Kiêu dùng ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn Thi Tư, “Chuyện này chưa xong đâu, sẽ có luật sư tới tìm cô.”

Thi Tư cười lạnh một tiếng: “Muốn tới thì tới đi, nhưng mà mấy người tìm nhầm người rồi, anh hẳn là nên tới tìm Bạch Lương Triết.”

Thi Tư phi một tiếng, “Anh xứng đáng làm một tên rùa đen đầu đội nón xanh, ngay cả có chuyện gì xảy ra cũng không biết.”

Cung Kiêu bị mắng sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng lại cũng không thể phân cao thấp với một người phụ nữ được.

Thang Tuyết nhìn sắc mặt khó coi của chồng, trong lòng hoảng hốt, biết chuyện hôm nay nhất định phải giải quyết cho rõ ràng: “Thi Tư, cô đừng ngậm máu phun người, là tình cảm vợ chồng giữa hai người không tốt, lại tới đây vu khống tôi, tôi thấy cô điên rồi, cô không nói chuyện với chồng cô, lại đem mọi chuyện đổ lên đầu một người ngoài.”

“Cô đúng là có bệnh, có phải cô cảm thấy chỉ cần là phụ nữ thì đều muốn giành đàn ông với cô phải không, tôi đã có người đàn ông của mình rồi, còn giành với cô làm gì.”

Thi Tư cười như không cười, “Còn không phải cô thấy hắn có tiền, có lẽ về sau còn có chỗ có lợi sao, cứ nắm được vào tay trước đã.”

Thi Tư nắm tay con gái, dịu dàng nói: “Mẹ trả thù cho con rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Bây giờ là lúc tâm lý Bạch Lộ yếu đuối nhất, được mẹ an ủi, nước mắt lại chảy ròng ròng, cô nhào vào lòng mẹ nức nở khóc thút thít.

Thi Tư bế con gái lên, liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại nhìn về phía La Hân nói: “Tốt nhất là cô nên cẩn thận một chút, chồng cô đẹp trai, nói không chừng về sau người ta lại muốn tạo quan hệ tốt với chồng cô đấy.”

Giữa nam và nữ, sao có thể có mối quan hệ tốt được.

La Hân mỉm cười, thản nhiên nói: “Cũng muộn rồi, tôi tiễn cô ra cửa, đứa trẻ chịu nhiều tổn thương, cô an ủi con bé nhiều một chút.”

Thi Tư nhìn La Hân, ánh mắt quét qua khuôn mặt cô, cuối cùng cười khổ: “Cảm ơn.”

Nam Chi lập tức về phòng, lấy đồ ăn vặt và hoa hướng dương của mình ra, đuổi theo ra sân.

“Chị Bạch Lộ, không cần đau lòng, em cho chị hết, lúc đau lòng thì ăn chút gì đó, chị sẽ vui vẻ hơn một chút.” Nam Chi đưa đồ cho Bạch Lộ.



Cô cảm thấy có chút có lỗi với Bạch Lộ, chị Bạch Lộ bị đánh nhất định là do miệng quạ đen của cô.

Bạch Lộ nhận lấy những thứ này, khàn giọng nói: “Cảm ơn Mỹ Bảo.”

Nam Chi an ủi nói: “Chị đừng khóc nữa, không cần đau lòng, người lớn làm sai, thì người lớn mới nên đau lòng, trẻ con chúng ta không cần đau lòng.”

Thi Tư và La Hân nghe lời nói ngây ngô của đứa trẻ, đều không nhịn được muốn bật cười, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng có lý.

Bạch Lộ chủ yếu là vì bị cha đánh, trong lòng lại càng cảm thấy đau lòng hơn, cô nói: “Chị không thèm quan tâm tới cha nữa.”

Nam Chi gật đầu nói: “Không thèm quan tâm thì không thèm quan tâm đi, trẻ con chúng ta không vui, không thèm quan tâm tới ai cả.”

Quả nhiên là vừa tùy hứng lại vừa mang theo một tia bá đạo.

Bạch Lộ nghe vậy trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cô nói: “Chờ sau khi chương trình kết thúc, chị tới tìm em chơi.”

Nam Chi không chút suy nghĩ lập tức đồng ý: “Được nha được nha.”

Thi Tư bế đứa trẻ lên xe, Thang Tuyết đuổi tới, muốn tiếp tục lý luận với Thi Tư, nhưng Thi Tư đi luôn.

Điều này khiến Thang Tuyết không biết phải làm sao bây giờ, cũng không thể túm từng người ở đây lại giải thích nói: “Tôi không phải là người như vậy.”

Rõ ràng là không thể.

Thang Tuyết nhìn La Hân, không nhịn được nói: “La Hân, tôi không phải là loại người như Thi Tư nói.”

La Hân chỉ cười nói: “Mọi người đều rất mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”

Thang Tuyết nhìn bóng lưng La Hân, nhìn một nhà ba người bọn họ trở về phòng, trong lòng là một mảnh khói mù.

Ánh mắt chạm tới sắc mặt âm trầm của Cung Kiêu, trong lòng Thang Tuyết giật thót, trước hết cứ mặc kệ những người khác đã, nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này, hôn nhân của cô cũng sẽ gặp vấn đề.

Nam Chi đi ngang qua Thang Tuyết, ngẩng đầu lên nói với cô: “Dì Thang, tóc dì rối quá.”

Da mặt Thang Tuyết giật giật, vội vàng vuốt tóc, cảm thấy có chút hối hận, lẽ ra không nên đánh mất lý trí…..

Trong đầu cô thầm nghĩ, cô hẳn là nên nhẹ nhàng bâng quơ đối phó với nghi ngờ của Thi Tư.

Có thể là do Thi Tư vậy mà lại như một con đàn bà đanh đá, nói ra chuyện khuê phòng của cô, lại còn là trước mặt nhiều người như vậy, mới khiến Thang Tuyết thật sự không thể chịu đựng được.

Hơn nữa, cô càng sợ Cung Kiêu không vui, lúc làm loại chuyện đó, lại có người nghe thấy.

Thang Tuyết nhìn Cung Kiêu bế con gái đi vào phòng, cô cũng bất chấp ánh mắt của người khác, đi theo vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau