Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 398: Nhân Sinh Đối Lập (50)
Edit: Kim
Dù sao thì bọn họ cũng là một cặp vợ chồng yêu thương nhau, Cung Kiêu nghe thấy tiếng vợ khóc thút thít, an ủi nói: “Không phải chuyện gì to tát cả, đừng lo lắng.”
Hắn bảo đảm, “Em sẽ không sao đâu.”
Nhận được sự đảm bảo của chồng, Thang Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong giới giải trí này chỉ cần có tư bản nâng đỡ, sẽ không thể xảy ra chuyện gì.
Cho dù có khoe mẽ thì thế nào, cùng lắm là khiến người xem chán ghét một chút, nhưng người xem có chán ghét thì đã sao, chỉ cần fans thích là được.
Thang Tuyết quyết định sẽ khiêm tốn hơn một chút, xem ra ngày thường có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô, chờ thời điểm thích hợp sẽ giáng cho cô một đòn chí mạng.
Cư dân mạng nói cô là kỹ nữ trà xanh, nhưng đối với Thang Tuyết mà nói, đây chỉ là mối quan hệ bình thường giữa các cá nhân, tích cực xã giao với những người có địa vị cao một chút.
Nói trà xanh, chỉ là đang ghen tị mà thôi.
Sáng sớm, đạo diễn rụt rè đi tới, nhìn thấy tâm trạng của Thang Tuyết và Cung Kiêu đều không tốt, trong lòng lập tức giật thót, chắc sẽ không ngừng quay đi.
Chương trình mùa này liệu có đi đời?
Đạo diễn chỉ muốn làm chút chuyện nhỏ, nhưng ai có thể ngờ tới mọi chuyện lại bung bét tới vậy?
Hắn là muốn có chút đề tài thảo luận, nhưng ai ngờ lại làm lớn chuyện?
Hắn lo lắng suốt đêm, sợ kim chủ ba ba Cung Kiêu xé nát mình ra.
Tôi có thể làm sao bây giờ, tôi cũng rất tuyệt vọng, nếu có thể biết trước, có đánh chết tôi cũng không mời Khương Tấn Ngôn.
Ai biết Khương Tấn Ngôn mấy năm nay vẫn luôn trầm lặng, trong lòng hắn lại ôm tâm lý muốn đồng quy vu tận.
Mặt khác những gia đình còn lại cũng đã thức dậy, mở cửa đi ra, ánh mắt nhìn vợ chồng Cung Kiêu có chút vi diệu.
Lại nhìn Khương Tấn Ngôn, ánh mắt càng thêm vi diệu.
Cung Kiêu cảm nhận được ánh mắt của mọi người chung quanh, vốn dĩ đã ngủ không ngon giấc, đầu càng thêm đau nhức, trong lòng rất bực bội.
Loại ánh mắt vi diệu xem náo nhiệt này, đối với Cung Kiêu mà nói, rất xa lạ, cũng rất nhục nhã, hắn là thiên chi kiêu tử, mặc kệ người khác nhìn hắn như thế nào, cho dù là thù hận, Cung Kiêu đều không thèm để ý.
Chỉ có ánh mắt giễu cợt này, giống như đang nhìn một tên hề, mới khiến Cung Kiêu không chịu nổi.
Ánh mắt như vậy là đặt Cung Kiêu vào thế yếu, để người ta chế giễu, giống như một kẻ yếu bị người ta đánh giá.
Một người cả đời đứng ở trên cao như Cung Kiêu sao có thể chịu đựng được.
Vốn là đồng ý tiếp tục quay phim, nhưng bây giờ Cung Kiêu lại nói: “Tư liệu quay được trước đó có lẽ là đã đủ dùng rồi đi, chương trình kỳ này dừng lại được rồi.”
“Ông xã?” Thang Tuyết không nhịn được nhìn về phía chồng, đêm qua không phải đã thỏa thuận xong là không rời khỏi chương trình rồi sao?
Bây giờ rời khỏi chương trình, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy cô chột dạ.
Hành động đột ngột của Cung Kiêu, càng khiến Thang Tuyết thêm bị động.
Thang Tuyết khó chịu đến mức muốn khóc!
Cung Kiêu quan tâm nói: “Trạng thái của em không tốt, vẫn là không nên tiếp tục ghi hình.”
Mang trạng thái này lên chương trình, sẽ chỉ làm người xem thấy chán ghét, vẫn là bị mắng, nếu đã như vậy, còn không bằng không quay nữa đâu.
Hơn nữa, Cung Kiêu nhạy bén cảm nhận được, hắn không nên tiếp tục thu hút sự chú ý thêm nữa, thu hút sự chú ý như vậy không có lợi ích gì cho hắn.
Hắn vốn nên là người khống chế toàn cục, chứ không phải kéo bản thân xuống địa vị minh tinh giống Thang Tuyết.
Hơn nữa một người đã xảy ra chuyện, một người khác cũng phải có đủ thời gian để xử lý, không nên trói buộc hai người lại với nhau, xử lý mọi chuyện sẽ càng thêm khó khăn.
Mấu chốt là, Cung Kiêu không muốn bị mắng, trong tình huống này phải hạn chế xuất hiện trước mặt công chúng.
Trước mặt mọi người, Thang Tuyết không thể cãi nhau với Cung Kiêu, chỉ có thể gật đầu nói: “Ông xã, em nghe anh, cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em.”
Tại sao đến bây giờ hướng gió trên mạng vẫn chưa đổi chiều, Thang Tuyết nghi ngờ bộ phận xử lý truyền thông của công ty chồng mình căn bản chưa dốc toàn lực.
Bằng không tại sao lại vẫn như vậy, trên mạng vẫn có rất nhiều người mắng cô.
Những người đó giống như đỉa đói, gắt gao bám chặt vào người cô.
Đạo diễn:……
Đúng là có tư liệu, nhưng vẫn rất đau lòng nha!
Chương trình của mình phải ngừng lại, nhưng cũng không thể yêu cầu khách mời bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, không riêng gì không thể lấy được tiền vi phạm hợp đồng, mà còn phải trả tiền công, phải trả theo số tiền trên hợp đồng.
Công việc ít đi nhưng vẫn phải trả tiền, cho dù là đạo diễn thì vẫn cảm thấy đau lòng!
Quên đi, bọn họ chỉ đang làm công thôi, có tiền là được, những chuyện khác không liên quan tới bọn họ.
Khương Tấn Ngôn hỏi: “Đạo diễn, còn tiền công thì sao?”
Tôi tới đây tham gia chương trình, chính là vì tiền.
Đạo diễn liếc nhìn Cung Kiêu, Cung Kiêu hơi gật đầu, “Trả.”
Khương Tấn Ngôn lập tức vui vẻ, “Cảm ơn đạo diễn.” Ngày nào cũng làm việc tới kiệt sức, Khương Tấn Ngôn cảm thấy mình không thể kiên trì được tới khi chương trình kết thúc.
Nam Chi cũng nói với Cung Kiêu: “Cảm ơn chú Cung.”
Mọi người:……
Cha con hai người thật đúng là có thể đổ dầu vào lửa.
Trang Nghị:……
Hắn mới tới tham gia chương trình có một ngày, bây giờ chương trình đã giải tán, nhận không tiền công.
Hắn có chút choáng váng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trang Nghị liếc nhìn Thang Tuyết, trong lòng nghĩ thầm, nữ diễn viên Thang Tuyết này có chút đen đủi, một chương trình đang tốt đẹp cũng có thể phá hỏng.
Sau này hắn sẽ không để cô ta tới đoàn làm phim của hắn, miếu nhỏ không chứa được Phật lớn.
Thang Tuyết không biết mình đã bị một đạo diễn lớn âm thầm kết án tử hình, chỉ sợ biết được sẽ càng muốn khóc.
Chương trình cứ như vậy mà đình chỉ, tổ chương trình bố trí xe cho các vị khách mời, đưa bọn họ ra sân bay, còn về vấn đề tiền bạc, phải đợi một chút thời gian nữa mới chuyển vào tài khoản sau.
Nam Chi trao đổi cách thức liên lạc với mấy người bạn nhỏ, nói về sau sẽ thường xuyên liên lạc, cùng nhau đi chơi.
Tiếng trẻ con nói chuyện vang vọng trong xe, Thang Tuyết nhìn đứa trẻ Nam Chi dễ dàng có được thông tin liên lạc của các gia đình, tin can cồn cào khó chịu.
Lại nhìn con gái mình vì còn quá nhỏ, không thể chơi cùng bọn chúng, đặc biệt là Trang Minh Gia, từ lúc tham gia chương trình cho tới nay còn chưa từng nói chuyện với Cung Tiêu Tiêu.
Một cậu bé sẽ không chơi đùa với bé gái, trừ phi là một bé gái giống Khương Mỹ Bảo, có thể chạy theo cậu bé chơi đùa khắp nơi.
Nam Chi trở lại chỗ ngồi, nói với Khương Tấn Ngôn: “Cha ơi, con muốn mua đồng hồ thông minh nhỏ, bọn họ đều có, chỉ có con không có, con không thể gọi điện thoại với bọn họ được.”
Khương Tấn Ngôn: “Đợi về rồi sẽ mua.”
Tới sân bay rồi, mọi người mỗi người một ngả, Trang Minh Gia nói với Nam Chi: “Mỹ Bảo, em phải gọi điện thoại cho anh đấy.”
Nam Chi gật đầu, “Được, chờ em mua đồng hồ thông minh, sẽ gọi cho anh.”
Bởi vì một nhà ba người Cung gia ở cùng một thành phố với Khương Tấn Ngôn, cho nên mua vé cùng một chuyến bay, bây giờ mọi người đều đang chờ ở phòng chờ dành cho khách VIP.
Thang Tuyết nhìn Khương Tấn Ngôn, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói: “Anh hủy hoại tôi rồi, chắc bây giờ anh đang vui lắm.”
Khương Tấn Ngôn không trả lời Thang Tuyết ngay, mà nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Cô thật sự muốn nói mấy lời này ở đây, tăng thêm chủ đề bàn luận?”
Phòng chờ dành cho khác VIP còn có những người khác, nghe thấy giọng nói uất ức, nức nở của Thang Tuyết, đều nhìn lại đây.
Thang Tuyết muốn gây chuyện, Khương Tấn Ngôn còn lười tiếp chuyện đấy.
Thang Tuyết nghẹn lại một cục, cúi đầu không nói nữa.
Trước khi lên máy bay, Khương Tấn Ngôn gọi điện thoại cho người đại diện của mình, bảo hắn tới đón hai cha con bọn họ.
Trương ca đợi ở lối ra, nhìn thấy Khương Tấn Ngôn nắm tay đứa trẻ kéo hành lý đi ra, lập tức tiến lên giúp đỡ, nhìn thấy hai vợ chồng Cung gia đang đứng trước một chiếc siêu xe, hắn nháy mắt với Khương Tấn Ngôn.
Dù sao thì bọn họ cũng là một cặp vợ chồng yêu thương nhau, Cung Kiêu nghe thấy tiếng vợ khóc thút thít, an ủi nói: “Không phải chuyện gì to tát cả, đừng lo lắng.”
Hắn bảo đảm, “Em sẽ không sao đâu.”
Nhận được sự đảm bảo của chồng, Thang Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong giới giải trí này chỉ cần có tư bản nâng đỡ, sẽ không thể xảy ra chuyện gì.
Cho dù có khoe mẽ thì thế nào, cùng lắm là khiến người xem chán ghét một chút, nhưng người xem có chán ghét thì đã sao, chỉ cần fans thích là được.
Thang Tuyết quyết định sẽ khiêm tốn hơn một chút, xem ra ngày thường có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô, chờ thời điểm thích hợp sẽ giáng cho cô một đòn chí mạng.
Cư dân mạng nói cô là kỹ nữ trà xanh, nhưng đối với Thang Tuyết mà nói, đây chỉ là mối quan hệ bình thường giữa các cá nhân, tích cực xã giao với những người có địa vị cao một chút.
Nói trà xanh, chỉ là đang ghen tị mà thôi.
Sáng sớm, đạo diễn rụt rè đi tới, nhìn thấy tâm trạng của Thang Tuyết và Cung Kiêu đều không tốt, trong lòng lập tức giật thót, chắc sẽ không ngừng quay đi.
Chương trình mùa này liệu có đi đời?
Đạo diễn chỉ muốn làm chút chuyện nhỏ, nhưng ai có thể ngờ tới mọi chuyện lại bung bét tới vậy?
Hắn là muốn có chút đề tài thảo luận, nhưng ai ngờ lại làm lớn chuyện?
Hắn lo lắng suốt đêm, sợ kim chủ ba ba Cung Kiêu xé nát mình ra.
Tôi có thể làm sao bây giờ, tôi cũng rất tuyệt vọng, nếu có thể biết trước, có đánh chết tôi cũng không mời Khương Tấn Ngôn.
Ai biết Khương Tấn Ngôn mấy năm nay vẫn luôn trầm lặng, trong lòng hắn lại ôm tâm lý muốn đồng quy vu tận.
Mặt khác những gia đình còn lại cũng đã thức dậy, mở cửa đi ra, ánh mắt nhìn vợ chồng Cung Kiêu có chút vi diệu.
Lại nhìn Khương Tấn Ngôn, ánh mắt càng thêm vi diệu.
Cung Kiêu cảm nhận được ánh mắt của mọi người chung quanh, vốn dĩ đã ngủ không ngon giấc, đầu càng thêm đau nhức, trong lòng rất bực bội.
Loại ánh mắt vi diệu xem náo nhiệt này, đối với Cung Kiêu mà nói, rất xa lạ, cũng rất nhục nhã, hắn là thiên chi kiêu tử, mặc kệ người khác nhìn hắn như thế nào, cho dù là thù hận, Cung Kiêu đều không thèm để ý.
Chỉ có ánh mắt giễu cợt này, giống như đang nhìn một tên hề, mới khiến Cung Kiêu không chịu nổi.
Ánh mắt như vậy là đặt Cung Kiêu vào thế yếu, để người ta chế giễu, giống như một kẻ yếu bị người ta đánh giá.
Một người cả đời đứng ở trên cao như Cung Kiêu sao có thể chịu đựng được.
Vốn là đồng ý tiếp tục quay phim, nhưng bây giờ Cung Kiêu lại nói: “Tư liệu quay được trước đó có lẽ là đã đủ dùng rồi đi, chương trình kỳ này dừng lại được rồi.”
“Ông xã?” Thang Tuyết không nhịn được nhìn về phía chồng, đêm qua không phải đã thỏa thuận xong là không rời khỏi chương trình rồi sao?
Bây giờ rời khỏi chương trình, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy cô chột dạ.
Hành động đột ngột của Cung Kiêu, càng khiến Thang Tuyết thêm bị động.
Thang Tuyết khó chịu đến mức muốn khóc!
Cung Kiêu quan tâm nói: “Trạng thái của em không tốt, vẫn là không nên tiếp tục ghi hình.”
Mang trạng thái này lên chương trình, sẽ chỉ làm người xem thấy chán ghét, vẫn là bị mắng, nếu đã như vậy, còn không bằng không quay nữa đâu.
Hơn nữa, Cung Kiêu nhạy bén cảm nhận được, hắn không nên tiếp tục thu hút sự chú ý thêm nữa, thu hút sự chú ý như vậy không có lợi ích gì cho hắn.
Hắn vốn nên là người khống chế toàn cục, chứ không phải kéo bản thân xuống địa vị minh tinh giống Thang Tuyết.
Hơn nữa một người đã xảy ra chuyện, một người khác cũng phải có đủ thời gian để xử lý, không nên trói buộc hai người lại với nhau, xử lý mọi chuyện sẽ càng thêm khó khăn.
Mấu chốt là, Cung Kiêu không muốn bị mắng, trong tình huống này phải hạn chế xuất hiện trước mặt công chúng.
Trước mặt mọi người, Thang Tuyết không thể cãi nhau với Cung Kiêu, chỉ có thể gật đầu nói: “Ông xã, em nghe anh, cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em.”
Tại sao đến bây giờ hướng gió trên mạng vẫn chưa đổi chiều, Thang Tuyết nghi ngờ bộ phận xử lý truyền thông của công ty chồng mình căn bản chưa dốc toàn lực.
Bằng không tại sao lại vẫn như vậy, trên mạng vẫn có rất nhiều người mắng cô.
Những người đó giống như đỉa đói, gắt gao bám chặt vào người cô.
Đạo diễn:……
Đúng là có tư liệu, nhưng vẫn rất đau lòng nha!
Chương trình của mình phải ngừng lại, nhưng cũng không thể yêu cầu khách mời bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, không riêng gì không thể lấy được tiền vi phạm hợp đồng, mà còn phải trả tiền công, phải trả theo số tiền trên hợp đồng.
Công việc ít đi nhưng vẫn phải trả tiền, cho dù là đạo diễn thì vẫn cảm thấy đau lòng!
Quên đi, bọn họ chỉ đang làm công thôi, có tiền là được, những chuyện khác không liên quan tới bọn họ.
Khương Tấn Ngôn hỏi: “Đạo diễn, còn tiền công thì sao?”
Tôi tới đây tham gia chương trình, chính là vì tiền.
Đạo diễn liếc nhìn Cung Kiêu, Cung Kiêu hơi gật đầu, “Trả.”
Khương Tấn Ngôn lập tức vui vẻ, “Cảm ơn đạo diễn.” Ngày nào cũng làm việc tới kiệt sức, Khương Tấn Ngôn cảm thấy mình không thể kiên trì được tới khi chương trình kết thúc.
Nam Chi cũng nói với Cung Kiêu: “Cảm ơn chú Cung.”
Mọi người:……
Cha con hai người thật đúng là có thể đổ dầu vào lửa.
Trang Nghị:……
Hắn mới tới tham gia chương trình có một ngày, bây giờ chương trình đã giải tán, nhận không tiền công.
Hắn có chút choáng váng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trang Nghị liếc nhìn Thang Tuyết, trong lòng nghĩ thầm, nữ diễn viên Thang Tuyết này có chút đen đủi, một chương trình đang tốt đẹp cũng có thể phá hỏng.
Sau này hắn sẽ không để cô ta tới đoàn làm phim của hắn, miếu nhỏ không chứa được Phật lớn.
Thang Tuyết không biết mình đã bị một đạo diễn lớn âm thầm kết án tử hình, chỉ sợ biết được sẽ càng muốn khóc.
Chương trình cứ như vậy mà đình chỉ, tổ chương trình bố trí xe cho các vị khách mời, đưa bọn họ ra sân bay, còn về vấn đề tiền bạc, phải đợi một chút thời gian nữa mới chuyển vào tài khoản sau.
Nam Chi trao đổi cách thức liên lạc với mấy người bạn nhỏ, nói về sau sẽ thường xuyên liên lạc, cùng nhau đi chơi.
Tiếng trẻ con nói chuyện vang vọng trong xe, Thang Tuyết nhìn đứa trẻ Nam Chi dễ dàng có được thông tin liên lạc của các gia đình, tin can cồn cào khó chịu.
Lại nhìn con gái mình vì còn quá nhỏ, không thể chơi cùng bọn chúng, đặc biệt là Trang Minh Gia, từ lúc tham gia chương trình cho tới nay còn chưa từng nói chuyện với Cung Tiêu Tiêu.
Một cậu bé sẽ không chơi đùa với bé gái, trừ phi là một bé gái giống Khương Mỹ Bảo, có thể chạy theo cậu bé chơi đùa khắp nơi.
Nam Chi trở lại chỗ ngồi, nói với Khương Tấn Ngôn: “Cha ơi, con muốn mua đồng hồ thông minh nhỏ, bọn họ đều có, chỉ có con không có, con không thể gọi điện thoại với bọn họ được.”
Khương Tấn Ngôn: “Đợi về rồi sẽ mua.”
Tới sân bay rồi, mọi người mỗi người một ngả, Trang Minh Gia nói với Nam Chi: “Mỹ Bảo, em phải gọi điện thoại cho anh đấy.”
Nam Chi gật đầu, “Được, chờ em mua đồng hồ thông minh, sẽ gọi cho anh.”
Bởi vì một nhà ba người Cung gia ở cùng một thành phố với Khương Tấn Ngôn, cho nên mua vé cùng một chuyến bay, bây giờ mọi người đều đang chờ ở phòng chờ dành cho khách VIP.
Thang Tuyết nhìn Khương Tấn Ngôn, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói: “Anh hủy hoại tôi rồi, chắc bây giờ anh đang vui lắm.”
Khương Tấn Ngôn không trả lời Thang Tuyết ngay, mà nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Cô thật sự muốn nói mấy lời này ở đây, tăng thêm chủ đề bàn luận?”
Phòng chờ dành cho khác VIP còn có những người khác, nghe thấy giọng nói uất ức, nức nở của Thang Tuyết, đều nhìn lại đây.
Thang Tuyết muốn gây chuyện, Khương Tấn Ngôn còn lười tiếp chuyện đấy.
Thang Tuyết nghẹn lại một cục, cúi đầu không nói nữa.
Trước khi lên máy bay, Khương Tấn Ngôn gọi điện thoại cho người đại diện của mình, bảo hắn tới đón hai cha con bọn họ.
Trương ca đợi ở lối ra, nhìn thấy Khương Tấn Ngôn nắm tay đứa trẻ kéo hành lý đi ra, lập tức tiến lên giúp đỡ, nhìn thấy hai vợ chồng Cung gia đang đứng trước một chiếc siêu xe, hắn nháy mắt với Khương Tấn Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất