Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 410: Nhân Sinh Đối Lập (62)
Edit: Kim
Thang Tuyết tức giận đến mức mấy ngày ăn không ngon, rốt cuộc Trang Nghị này bị làm sao vậy?
Có phải có bệnh không?!
Từ khi trọng sinh đến nay, Thang Tuyết cảm thấy không có người nào mình không công lược được, ỷ vào tiên tri biết trước một số chuyện bí mật, mọi chuyện Thang Tuyết làm đều thuận lợi.
Nhưng mà, Trang Nghị chính là một tên đàn ông thối dầu muối đều không ăn.
Thang Tuyết không nhịn được nói với Cung Kiêu: “Có đạo diễn nào khác có thể so sánh được với Trang Nghị không?”
Nhìn thấy Trang Nghị vẻ vang như vậy, Thang Tuyết tức giận đến mức đầu óc choáng váng, muốn tìm một đạo diễn khác để tranh tài một trận với Trang Nghị, khiến hắn rơi khỏi đám mây, kiêu ngạo như vậy.
Cung Kiêu chỉ nói: “Tất nhiên là có, nhưng người ta vẫn nể mặt nhau, sẽ không giống mấy mụ đàn bà đanh đá chửi đổng xé nát mặt nhau.”
Thang Tuyết:……
Tôi đây là mụ đàn bà đanh đá sao?
Thang Tuyết hỏi: “Có đạo diễn nào tương đương với Trang Nghị không, em muốn diễn trong bộ phim của đạo diễn đó?”
Diễn vai nữ chính, để Trang Nghị nhìn rõ, cho dù hắn có không cần cô, thì cũng có người dùng cô, còn là vai nữ chính.
Cung Kiêu có chút đau đầu mà nói: “Đừng làm loạn, đạo diễn mà có trình độ như vậy sẽ có phong cách làm việc riêng, không thể can thiệp nhiều được.”
Mỗi một tác phẩm đều được tạo hình tỉ mỉ, không thiếu tiền, muốn quay cái gì thì quay cái đó.
Thang Tuyết:……
Khó chịu quá, khó chịu quá!
Tại sao làm việc gì cũng không suôn sẻ?
Thang Tuyết cảm thấy khắp nơi đều bực bội, giống như đang ở trong một cái lồng bốn phía đều là tường đồng vách sắt.
Nhưng Thang Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới, phàm là những người không chấp nhận, không tỏ ra cảm kích, thậm chí là cảm động rơi nước mắt với cô, Thang Tuyết sẽ cảm thấy khó chịu.
Thang Tuyết đã quen với việc chỉ cần cô tỏ ra tử tế một chút, thậm chí là chỉ cần hơi cho chút sắc mặt tốt, những người khác đều phải biết ơn.
Bây giờ gặp phải một người không thích mình, cô sẽ trực tiếp ném đối phương vào đội ngũ kẻ địch, cần phải bị tiêu diệt.
Không thể sống chung trên cùng một mảnh đất.
Với sự kiêu ngạo vì được trọng sinh, lại có Cung Kiêu chống lưng, tầm mắt của Thang Tuyết trở nên rất nhỏ bé.
Kiếp trước yếu đuối tự ti, một kiếp này, tự ti trở thành tự đại, một khi có người đối nghịch với mình, Thang Tuyết phải lập tức tiêu diệt họ, bởi vì sự tự ti từ sâu trong thâm tâm cô sẽ trỗi dậy.
Mọi hành động của cô đều chỉ có một mục đích, đó là không biến thành bộ dạng của kiếp trước.
Cung Kiêu nhìn Thang Tuyết tràn ngập oán hận, không nhịn được mà nhíu mày nói: “Em không cần phải lo mấy chuyện này, em thích đóng phim thì cứ đóng phim đi, không bao lâu nữa sẽ diễn ra lễ trao giải Bạch Ngọc Lan, em có thể thử xem.”
“Không phải bọn họ nói em không phải ảnh hậu sao, em phải trở thành ảnh hậu cho bọn họ thấy.”
Trên thế giới này, thực lực mới là đồng tiền mạnh nhất.
Không có chuyện đã làm tặc, lại có thể làm vương.
Chỉ có thể chọn một, Cung Kiêu đương nhiên là hy vọng Thang Tuyết có thể làm vương, có đủ thực lực.
Nhìn Khương Tấn Ngôn mà xem, cho dù là một nghệ sĩ mang tiếng xấu, nhưng khi tham gia phim điện ảnh của Trang Nghị, chỉ trong mấy cảnh phim ngắn ngủi cũng có thể cống hiến kỹ thuật diễn xuất tuyệt hảo.
Năng lực chuyên môn vượt qua thử thách, bây giờ cộng đồng mạng đều nói nếu Khương Tấn Ngôn biết tự quản bản thân mình một chút, không làm đông làm tây, tập trung đóng phim thì tốt rồi.
Đây là sự tự tin của thực lực.
Nếu đức không tương xứng sẽ chịu phản phệ.
Trong khoảng thời gian này, Cung Kiêu rất không hài lòng với Thang Tuyết, “Em quá nóng nảy, lúc này em đi so đo với bọn họ, còn không bằng rèn luyện kỹ thuật diễn xuất cho tốt, tham gia một bộ phim truyền hình, đi cạnh tranh giải ảnh hậu Bạch Ngọc Lan đâu.”
Thang Tuyết:……
Trong lòng cô dâng lên cảm giác ủy khuất, Cung Kiêu lại nói cô không có phong độ.
Cung Kiêu đã thay đổi rồi, nếu trước đây cô bị ủy khuất, hắn sẽ giúp cô.
Bây giờ chỉ biết chê trách cô.
Cung Kiêu còn nói thêm: “Trúc Sanh đã gia nhập công ty của Khương Tấn Ngôn.”
Thang Tuyết đã chết lặng, hai người này sẽ ở bên nhau, cho dù bây giờ Khương Tấn Ngôn đã là một kẻ rách rưới, Trúc Sanh vẫn muốn ở bên hắn.
Các người không ở bên nhau thì sẽ chết sao?
Sau bộ phim, những lời mời đóng phim như những bông tuyết rơi xuống Trúc Sanh, ngày nào Trúc Sanh cũng bận rộn quay phim, thời điểm cân nhắc kỹ thuật diễn xuất, đã giúp kỹ thuật diễn xuất của Trúc Sanh tiến bộ hơn.
Khương Tấn Ngôn cũng dần dần có một ít vai diễn, đều là những nhân vật không quan trọng, đại khái là muốn thử xem khán giả có thể tiếp nhận Khương Tấn Ngôn hay không.
Rốt cuộc thì bây giờ cư dân mạng cũng không còn quá thành kiến với Khương Tấn Ngôn nữa.
Tại lễ trao giải Bạch Ngọc Lan thường niên, Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh đều tham dự, Thang Tuyết thấy hai người này, lộ ra nụ cười dối trá đi tới hàn huyên.
Trúc Sanh cũng mỉm cười, một tay cô ôm lấy cánh tay Khương Tấn Ngôn, cười rạng rỡ khoe lúm đồng tiền tươi như hoa trò chuyện với Thang Tuyết, hơi nghiêng đầu về phía Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn:……
Hắn nhíu mày, vẻ mặt có chút ghét bỏ, nói chuyện với Thang Tuyết làm gì, lại còn phải diễn kịch.
Ánh mắt Thang Tuyết tối sầm nhìn hai người thân mật, nhìn Trúc Sanh ôm cánh tay Khương Tấn Ngôn.
Vẻ mặt cô có chút cứng đờ, xoay người đi rồi.
Trúc Sanh buông cánh tay Khương Tấn Ngôn ra, chậc lưỡi hai tiếng, “Thang Tuyết vẫn còn thích anh.”
Khương Tấn Ngôn:???
Cô nói đùa cái quái gì vậy!
Thang Tuyết thích hắn, không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!
Trúc Sanh mỉm cười, ngồi xuống vị trí.
Kỳ thực Trúc Sanh cảm nhận không sai, đối với Thang Tuyết kiếp trước mà nói, Khương Tấn Ngôn là một tồn tại đặc biệt, một tồn tại không thể với tới.
Thang Tuyết hết lần này đến lần khác bắt chước Trúc Sanh, muốn giống Trúc Sanh, trong tiềm thức cảm thấy, chỉ cần cô giống Trúc Sanh, Khương Tấn Ngôn sẽ thích cô.
Đó là sự mong chờ thầm kín trong nội tâm của loại người tự ti, nhìn người ta tỏa sáng mà khao khát.
Hắn là một tồn tại đặc biệt, sau khi trọng sinh, việc đầu tiên Thang Tuyết làm chính là đi tìm Khương Tấn Ngôn, đồng thời cũng cướp đi cơ hội của Trúc Sanh.
Có lẽ thời gian trôi qua, Thang Tuyết ngày càng thấy được nhiều thứ, gặp được những người tốt hơn, người cô từng xem như cách xa vạn trượng cũng chỉ tầm thường mà thôi.
Nhưng mà, cũng không đồng nghĩa với việc Thang Tuyết sẽ thấy vui khi nhìn thấy người phụ nữ khác chiếm được Khương Tấn Ngôn.
Cho dù Khương Tấn Ngôn đã có một đứa con, Thang Tuyết cũng không có cảm giác gì, nhưng khi Trúc Sanh vừa xuất hiện, lại khiến tâm trạng của Thang Tuyết dao động kịch liệt.
Lễ trao giải bắt đầu, các ngôi sao đều tập trung về đây tham dự buổi lễ trao giải được phát sóng trực tiếp, khi được ống kính quay đến đều nở nụ cười thích hợp nhất.
Thang Tuyết hơi lo lắng, lần này cô tới là cạnh tranh giải ảnh hậu, cô liếc nhìn Trúc Sanh đang thoải mái tự tại.
Cô ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng này của Trúc Sanh, cô luôn tỏ ra thoải mái tự tin, giống như không thèm để ý mọi thứ, nhưng lại có được tất cả.
Bộ dạng này thật sự khiến người ta chán ghét.
Không giống như cô lo lắng bất an, lo được lo mất, thật khó chịu.
Thời điểm cạnh tranh giải ảnh hậu, Thang Tuyết nghe thấy tên mình trong hạng mục đề cử, cô vô thức cử động thân thể, mỉm cười trước ống kính, chỉ là vẻ mặt có chút căng thẳng, nụ cười hơi mất tự nhiên.
Lại nghe thấy Trúc Sanh cũng được đề cử, Thang Tuyết vừa cảm thấy tuyệt vọng lại vừa không cam lòng, quá nhanh, bây giờ Trúc Sanh đã cùng cô cạnh tranh giải ảnh hậu.
Nếu Trúc Sanh giành được danh hiệu ảnh hậu, cái tên ‘tiểu Thang Tuyết’ sẽ trở thành trò hề, là một loại nhạo báng đối với cô.
Tiểu Thang Tuyết lúc trước sẽ trở thành trò cười của cô.
Cô biết sẽ như thế này mà, một khi không áp xuống được, Trúc Sanh sẽ một bước lên trời.
Thang Tuyết tức giận đến mức mấy ngày ăn không ngon, rốt cuộc Trang Nghị này bị làm sao vậy?
Có phải có bệnh không?!
Từ khi trọng sinh đến nay, Thang Tuyết cảm thấy không có người nào mình không công lược được, ỷ vào tiên tri biết trước một số chuyện bí mật, mọi chuyện Thang Tuyết làm đều thuận lợi.
Nhưng mà, Trang Nghị chính là một tên đàn ông thối dầu muối đều không ăn.
Thang Tuyết không nhịn được nói với Cung Kiêu: “Có đạo diễn nào khác có thể so sánh được với Trang Nghị không?”
Nhìn thấy Trang Nghị vẻ vang như vậy, Thang Tuyết tức giận đến mức đầu óc choáng váng, muốn tìm một đạo diễn khác để tranh tài một trận với Trang Nghị, khiến hắn rơi khỏi đám mây, kiêu ngạo như vậy.
Cung Kiêu chỉ nói: “Tất nhiên là có, nhưng người ta vẫn nể mặt nhau, sẽ không giống mấy mụ đàn bà đanh đá chửi đổng xé nát mặt nhau.”
Thang Tuyết:……
Tôi đây là mụ đàn bà đanh đá sao?
Thang Tuyết hỏi: “Có đạo diễn nào tương đương với Trang Nghị không, em muốn diễn trong bộ phim của đạo diễn đó?”
Diễn vai nữ chính, để Trang Nghị nhìn rõ, cho dù hắn có không cần cô, thì cũng có người dùng cô, còn là vai nữ chính.
Cung Kiêu có chút đau đầu mà nói: “Đừng làm loạn, đạo diễn mà có trình độ như vậy sẽ có phong cách làm việc riêng, không thể can thiệp nhiều được.”
Mỗi một tác phẩm đều được tạo hình tỉ mỉ, không thiếu tiền, muốn quay cái gì thì quay cái đó.
Thang Tuyết:……
Khó chịu quá, khó chịu quá!
Tại sao làm việc gì cũng không suôn sẻ?
Thang Tuyết cảm thấy khắp nơi đều bực bội, giống như đang ở trong một cái lồng bốn phía đều là tường đồng vách sắt.
Nhưng Thang Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới, phàm là những người không chấp nhận, không tỏ ra cảm kích, thậm chí là cảm động rơi nước mắt với cô, Thang Tuyết sẽ cảm thấy khó chịu.
Thang Tuyết đã quen với việc chỉ cần cô tỏ ra tử tế một chút, thậm chí là chỉ cần hơi cho chút sắc mặt tốt, những người khác đều phải biết ơn.
Bây giờ gặp phải một người không thích mình, cô sẽ trực tiếp ném đối phương vào đội ngũ kẻ địch, cần phải bị tiêu diệt.
Không thể sống chung trên cùng một mảnh đất.
Với sự kiêu ngạo vì được trọng sinh, lại có Cung Kiêu chống lưng, tầm mắt của Thang Tuyết trở nên rất nhỏ bé.
Kiếp trước yếu đuối tự ti, một kiếp này, tự ti trở thành tự đại, một khi có người đối nghịch với mình, Thang Tuyết phải lập tức tiêu diệt họ, bởi vì sự tự ti từ sâu trong thâm tâm cô sẽ trỗi dậy.
Mọi hành động của cô đều chỉ có một mục đích, đó là không biến thành bộ dạng của kiếp trước.
Cung Kiêu nhìn Thang Tuyết tràn ngập oán hận, không nhịn được mà nhíu mày nói: “Em không cần phải lo mấy chuyện này, em thích đóng phim thì cứ đóng phim đi, không bao lâu nữa sẽ diễn ra lễ trao giải Bạch Ngọc Lan, em có thể thử xem.”
“Không phải bọn họ nói em không phải ảnh hậu sao, em phải trở thành ảnh hậu cho bọn họ thấy.”
Trên thế giới này, thực lực mới là đồng tiền mạnh nhất.
Không có chuyện đã làm tặc, lại có thể làm vương.
Chỉ có thể chọn một, Cung Kiêu đương nhiên là hy vọng Thang Tuyết có thể làm vương, có đủ thực lực.
Nhìn Khương Tấn Ngôn mà xem, cho dù là một nghệ sĩ mang tiếng xấu, nhưng khi tham gia phim điện ảnh của Trang Nghị, chỉ trong mấy cảnh phim ngắn ngủi cũng có thể cống hiến kỹ thuật diễn xuất tuyệt hảo.
Năng lực chuyên môn vượt qua thử thách, bây giờ cộng đồng mạng đều nói nếu Khương Tấn Ngôn biết tự quản bản thân mình một chút, không làm đông làm tây, tập trung đóng phim thì tốt rồi.
Đây là sự tự tin của thực lực.
Nếu đức không tương xứng sẽ chịu phản phệ.
Trong khoảng thời gian này, Cung Kiêu rất không hài lòng với Thang Tuyết, “Em quá nóng nảy, lúc này em đi so đo với bọn họ, còn không bằng rèn luyện kỹ thuật diễn xuất cho tốt, tham gia một bộ phim truyền hình, đi cạnh tranh giải ảnh hậu Bạch Ngọc Lan đâu.”
Thang Tuyết:……
Trong lòng cô dâng lên cảm giác ủy khuất, Cung Kiêu lại nói cô không có phong độ.
Cung Kiêu đã thay đổi rồi, nếu trước đây cô bị ủy khuất, hắn sẽ giúp cô.
Bây giờ chỉ biết chê trách cô.
Cung Kiêu còn nói thêm: “Trúc Sanh đã gia nhập công ty của Khương Tấn Ngôn.”
Thang Tuyết đã chết lặng, hai người này sẽ ở bên nhau, cho dù bây giờ Khương Tấn Ngôn đã là một kẻ rách rưới, Trúc Sanh vẫn muốn ở bên hắn.
Các người không ở bên nhau thì sẽ chết sao?
Sau bộ phim, những lời mời đóng phim như những bông tuyết rơi xuống Trúc Sanh, ngày nào Trúc Sanh cũng bận rộn quay phim, thời điểm cân nhắc kỹ thuật diễn xuất, đã giúp kỹ thuật diễn xuất của Trúc Sanh tiến bộ hơn.
Khương Tấn Ngôn cũng dần dần có một ít vai diễn, đều là những nhân vật không quan trọng, đại khái là muốn thử xem khán giả có thể tiếp nhận Khương Tấn Ngôn hay không.
Rốt cuộc thì bây giờ cư dân mạng cũng không còn quá thành kiến với Khương Tấn Ngôn nữa.
Tại lễ trao giải Bạch Ngọc Lan thường niên, Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh đều tham dự, Thang Tuyết thấy hai người này, lộ ra nụ cười dối trá đi tới hàn huyên.
Trúc Sanh cũng mỉm cười, một tay cô ôm lấy cánh tay Khương Tấn Ngôn, cười rạng rỡ khoe lúm đồng tiền tươi như hoa trò chuyện với Thang Tuyết, hơi nghiêng đầu về phía Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn:……
Hắn nhíu mày, vẻ mặt có chút ghét bỏ, nói chuyện với Thang Tuyết làm gì, lại còn phải diễn kịch.
Ánh mắt Thang Tuyết tối sầm nhìn hai người thân mật, nhìn Trúc Sanh ôm cánh tay Khương Tấn Ngôn.
Vẻ mặt cô có chút cứng đờ, xoay người đi rồi.
Trúc Sanh buông cánh tay Khương Tấn Ngôn ra, chậc lưỡi hai tiếng, “Thang Tuyết vẫn còn thích anh.”
Khương Tấn Ngôn:???
Cô nói đùa cái quái gì vậy!
Thang Tuyết thích hắn, không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!
Trúc Sanh mỉm cười, ngồi xuống vị trí.
Kỳ thực Trúc Sanh cảm nhận không sai, đối với Thang Tuyết kiếp trước mà nói, Khương Tấn Ngôn là một tồn tại đặc biệt, một tồn tại không thể với tới.
Thang Tuyết hết lần này đến lần khác bắt chước Trúc Sanh, muốn giống Trúc Sanh, trong tiềm thức cảm thấy, chỉ cần cô giống Trúc Sanh, Khương Tấn Ngôn sẽ thích cô.
Đó là sự mong chờ thầm kín trong nội tâm của loại người tự ti, nhìn người ta tỏa sáng mà khao khát.
Hắn là một tồn tại đặc biệt, sau khi trọng sinh, việc đầu tiên Thang Tuyết làm chính là đi tìm Khương Tấn Ngôn, đồng thời cũng cướp đi cơ hội của Trúc Sanh.
Có lẽ thời gian trôi qua, Thang Tuyết ngày càng thấy được nhiều thứ, gặp được những người tốt hơn, người cô từng xem như cách xa vạn trượng cũng chỉ tầm thường mà thôi.
Nhưng mà, cũng không đồng nghĩa với việc Thang Tuyết sẽ thấy vui khi nhìn thấy người phụ nữ khác chiếm được Khương Tấn Ngôn.
Cho dù Khương Tấn Ngôn đã có một đứa con, Thang Tuyết cũng không có cảm giác gì, nhưng khi Trúc Sanh vừa xuất hiện, lại khiến tâm trạng của Thang Tuyết dao động kịch liệt.
Lễ trao giải bắt đầu, các ngôi sao đều tập trung về đây tham dự buổi lễ trao giải được phát sóng trực tiếp, khi được ống kính quay đến đều nở nụ cười thích hợp nhất.
Thang Tuyết hơi lo lắng, lần này cô tới là cạnh tranh giải ảnh hậu, cô liếc nhìn Trúc Sanh đang thoải mái tự tại.
Cô ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng này của Trúc Sanh, cô luôn tỏ ra thoải mái tự tin, giống như không thèm để ý mọi thứ, nhưng lại có được tất cả.
Bộ dạng này thật sự khiến người ta chán ghét.
Không giống như cô lo lắng bất an, lo được lo mất, thật khó chịu.
Thời điểm cạnh tranh giải ảnh hậu, Thang Tuyết nghe thấy tên mình trong hạng mục đề cử, cô vô thức cử động thân thể, mỉm cười trước ống kính, chỉ là vẻ mặt có chút căng thẳng, nụ cười hơi mất tự nhiên.
Lại nghe thấy Trúc Sanh cũng được đề cử, Thang Tuyết vừa cảm thấy tuyệt vọng lại vừa không cam lòng, quá nhanh, bây giờ Trúc Sanh đã cùng cô cạnh tranh giải ảnh hậu.
Nếu Trúc Sanh giành được danh hiệu ảnh hậu, cái tên ‘tiểu Thang Tuyết’ sẽ trở thành trò hề, là một loại nhạo báng đối với cô.
Tiểu Thang Tuyết lúc trước sẽ trở thành trò cười của cô.
Cô biết sẽ như thế này mà, một khi không áp xuống được, Trúc Sanh sẽ một bước lên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất