Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 421: Sủng Thú (1)
Edit: Kim
Sau khi ly hôn, Thang Tuyết hoàn toàn rời khỏi màn ảnh, ngược lại bắt đầu công việc hậu kỳ, bắt đầu đầu tư và làm đạo diễn.
Thang Tuyết nghĩ, nếu trở thành đạo diễn lớn, đạo diễn lớn có tầm ảnh hưởng trong ngành sản xuất, giống như Trang Nghị vậy, thì việc đối phó với một diễn viên như Khương Tấn Ngôn hay Trúc Sanh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng Thang Tuyết đối với công việc của một đạo diễn cảm thấy rất xa lạ, làm phim như thế nào hoàn toàn dựa vào cảm giác của bản thân, cô đầu tư vào một số bộ phim, nhưng lại khó thu hồi vốn, điều này khiến Thang Tuyết vô cùng khó chịu.
Chút tiền Cung Kiêu đưa đã gần hết, Thang Tuyết chỉ có thể dừng lại, không dám tiêu thêm tiền.
Nhìn Trúc Sanh tạo ra hết tác phẩm này đến tác phẩm khác, trước màn ảnh, cô giống như không bao giờ cạn kiệt sức lực và linh khí.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Trúc Sanh ngày càng tiến bộ, giống như kiếp trước, đi trên con đường lộng lẫy nhất.
Quả nhiên, cô và Trúc Sanh, chỉ có một người có thể đứng ở nơi sáng sủa, người còn lại phải đứng ở trong bóng tối không có ai quan tâm.
Không cam lòng, Thang Tuyết không cam lòng, cô không cam lòng từ bỏ, nhìn Trúc Sanh ngày càng sống tốt như vậy.
Hận ý của Thang Tuyết dành cho Trúc Sanh ngày càng sâu, nói ra cũng thật kỳ lạ, hận ý Thang Tuyết dành cho Trúc Sanh càng sâu hơn dành cho Khương Tấn Ngôn, cho dù cô vì Khương Tấn Ngôn mới phải ra tòa, khiến sự nghiệp và danh tiếng của cô tổn thất nặng nề.
Thang Tuyết cũng hận Khương Tấn Ngôn, nhưng càng hận Trúc Sanh hơn.
Trong một buổi họp báo, một người đột nhiên lao ra từ trong đám người, hướng về phía Trúc Sanh tạt ra một thứ chất lỏng có mùi vị hăng nồng.
“Là axít, chạy mau.”
“Cô không sao chứ, cô sao rồi?” Khương Tấn Ngôn nhanh tay lẹ mắt kéo Trúc Sanh tránh sang một bên, vẻ mặt cô trống rỗng, giống như bị dọa sợ rồi.
Trúc Sanh quay đầu lại, há miệng thở dốc, cô nhìn thấy trên quần áo của Khương Tấn Ngôn có mấy chấm đen, rất lo lắng, vội vàng nhìn về phía thính vòng, muốn tìm ra kẻ đã tạt thứ kia, lôi ra đánh một trận.
Khương Tấn Ngôn tóm lấy Trúc Sanh đang kích động, nhịn đau nói: “Đừng chạy lung tung, lỡ như hắn còn đang ẩn nấp trong đám người.”
Hiện trường trở nên hỗn loạn, thậm chí có một số khán giả bình thường cũng bị ảnh hưởng, bọn họ bị bỏng kêu lên đau đớn, cảnh sát và xe cứu thương lần lượt chạy tới.
Mà kẻ chủ mưu đã không thấy đâu.
Thời điểm Khương Tấn Ngôn kéo Trúc Sanh ra, trên người cũng bị bắn mấy giọt, làn da bị cháy bỏng vô cùng đau nhức, giờ phút này đang được xử lý vết thương.
May mắn là không bị bắn vào nhiều, diện tích bị thương cũng không lớn.
Trúc Sanh nhìn miệng vết thương, khàn giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Nếu khuôn mặt của cô bị hủy, đừng nói tới sự nghiệp diễn xuất, ngay đến cả sinh hoạt bình thường cũng rất khó khăn, cô nói với Khương Tấn Ngôn: “Để lại sẹo thì phải làm sao bây giờ?”
Khương Tấn Ngôn bình tĩnh nói: “Vết thương không quá lớn, sẽ không để lại sẹo rõ ràng đâu.”
Ở đây còn mấy người bị thương, Trúc Sanh hỗ trợ chi trả phần lớn tiền thuốc men.
Lại nói tiếp, lần này cũng là do cô tới tuyên truyền cho bộ phim truyền hình mới cho nên mới xảy ra chuyện, Trúc Sanh cảm thấy mình có một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Sự việc tàn ác như vậy đã khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng, là người nào độc ác như vậy, một khi bị thứ chất lỏng kia hủy dung, cả cuộc đời về sau cũng bị hủy hoại.
Đúng là thứ bệnh nhân tâm thần trả thù xã hội!
Thang Tuyết quấn chặt lấy mình, cô không có dũng khí giết người, nhưng muốn cô trơ mắt nhìn Trúc Sanh công thành danh toại, Thang Tuyết không làm được.
Chỉ có dùng cách này mới hủy hoại được cô, ai lại muốn nhìn thấy một khuôn mặt xấu xí chứ, một khuôn mặt với ngũ quan mơ hồ sẽ khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng sự việc này đã gây ra khủng hoảng rất lớn, một số người nổi tiếng sợ gặp phải chuyện như vậy nên đã hủy bỏ các hoạt động offline, ai biết được tên điên đó có tấn công người ta lần nữa hay không.
Khuôn mặt rất quan trọng đối với một minh tinh, không có khuôn mặt khác biệt này thì chẳng phải ai cũng có thể trở thành minh tinh hay sao.
Cảnh sát cũng tăng cường truy đuổi, rất nhanh đã lần ra Thang Tuyết, ban đầu Thang Tuyết không chịu thừa nhận.
Nhưng cảnh sát nhanh chóng tìm ra bằng chứng và ném nó trước mặt Thang Tuyết, gây náo động thật lớn, đặc biệt là câu nói kia của cô: “Tôi và Trúc Sanh tương khắc, hôm nay tôi biến thành như vậy đều là vì Trúc Sanh.”
“Chỉ cần cô ta không xuất hiện trước mặt công chúng, tôi sẽ trở về cuộc sống trước kia.”
Mọi người:……
Cảnh sát:……
Cô đang nói cái quỷ gì vậy?
Cô điên rồi sao?
Lập tức Thang Tuyết bị đưa đi kiểm tra trạng thái tinh thần, phải điên tới mức độ nào mới có thể nói ra mấy lời ma quỷ đó được?
Đều nói giới giải trí vì nổi tiếng mà chuyện gì cũng có thể làm ra được, bao gồm cả hoạt động mê tín.
Chẳng lẽ Thang Tuyết là nghe theo lời đại sư nào đó nói, mới làm ra chuyện như vậy.
Cư dân mạng đều không nói nên lời, chuyện gì đây?
Cái gì mà Trúc Sanh gây trở ngại cho cô, Trúc Sanh thì có liên quan gì tới cô, cô lại đối đầu như vậy, đúng là tuyệt.
Cư dân mạng cho rằng Thang Tuyết điên rồi, cho dù cô có thành công gây tổn thương cho Trúc Sanh, thì làm sao cô có thể trở về như trước đây?
Không thể chấp nhận thất bại, lại đem cuộc sống thất bại của mình đổ lên đầu người khác.
Trước kia Thang Tuyết còn nói Thi Tư ly hôn là do cô không quản lý tốt cuộc hôn nhân của mình, đừng đổ lên đầu người khác.
Bây giờ đến phiên bản thân mình, lại đem tất cả thất bại trong cuộc sống của mình lên người khác.
Chuyện của Thang Tuyết thật đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt, dù sao thì cô cũng không sai, có sai cũng là người khác sai.
Cư dân mạng sôi nổi đề nghị phong sát Thang Tuyết, người có nhân phẩm bại hoại như vậy không thể xuất hiện trước mặt công chúng được.
Quả thực là phát rồ, ngay cả pháp luật mà cũng dám khiêu chiến, quả thực là một người cực kỳ ác độc, người như vậy sao có thể làm minh tinh được.
Thang Tuyết bị hàng nghìn người chỉ trích, cô thầm cười nhạo, những người này cái gì cũng không biết, các người căn bản không biết cái gì cả.
Chỉ cần cô thành công, thế giới sẽ thay đổi.
Mọi người:……
Vẫn là nhanh chóng đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần đi thôi, cô ta thật sự điên rồi.
Đa số mọi người đều cho rằng vì Thang Tuyết đã thất bại quá nhiều chuyện, lại ly hôn, cuộc sống thay đổi như trời với đất, cho nên mới không thể chấp nhận được kết quả như vậy.
Cho nên mới đổ hết lên đầu một người vô tội, chỉ vì khi Thang Tuyết xảy ra chuyện thì Trúc Sanh lại ngày càng đi lên.
Cho nên mới đổ hết trách nhiệm lên đầu Trúc Sanh, thậm chí còn điên cuồng đến mức muốn hủy diệt người khác để nghịch chuyển nhân sinh, đúng là một kẻ ngốc.
Thang Tuyết lui khỏi tầm mắt dư luận, vì chuyện này có tính chất nguy hiểm, Thang Tuyết sẽ phải ngồi tù một khoảng thời gian.
Nam Chi thông qua màn hình máy chiếu nhìn Thang Tuyết ở trong tù, cô thở ra một hơi, cảm xúc lẫn lộn nói: “Tại sao dì Thang Tuyết lại biến thành như vậy.”
Đánh mất đi tất cả.
“Ca ca, vốn dĩ không như vậy đúng không?”
Hệ thống: “Một mặt là vì vận may nghịch chuyển, mặt khác là do bản thân Thang Tuyết khăng khăng muốn thay đổi vận mệnh của mình, kỳ thật, vận mệnh của cô ta đã sớm thay đổi rồi.”
“Cuộc đời cô ta như vậy còn chưa đủ viên mãn hay sao?”
“Một khi gặp được bug phải nắm cho chắc, cho dù quá trình tu chỉnh vẫn sẽ mất đi một số thứ, nhưng vẫn có thể nắm bắt được không ít, đáng tiếc, làm xằng làm bậy, trong tay không còn lại thứ gì.”
Sau khi ly hôn, Thang Tuyết hoàn toàn rời khỏi màn ảnh, ngược lại bắt đầu công việc hậu kỳ, bắt đầu đầu tư và làm đạo diễn.
Thang Tuyết nghĩ, nếu trở thành đạo diễn lớn, đạo diễn lớn có tầm ảnh hưởng trong ngành sản xuất, giống như Trang Nghị vậy, thì việc đối phó với một diễn viên như Khương Tấn Ngôn hay Trúc Sanh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng Thang Tuyết đối với công việc của một đạo diễn cảm thấy rất xa lạ, làm phim như thế nào hoàn toàn dựa vào cảm giác của bản thân, cô đầu tư vào một số bộ phim, nhưng lại khó thu hồi vốn, điều này khiến Thang Tuyết vô cùng khó chịu.
Chút tiền Cung Kiêu đưa đã gần hết, Thang Tuyết chỉ có thể dừng lại, không dám tiêu thêm tiền.
Nhìn Trúc Sanh tạo ra hết tác phẩm này đến tác phẩm khác, trước màn ảnh, cô giống như không bao giờ cạn kiệt sức lực và linh khí.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Trúc Sanh ngày càng tiến bộ, giống như kiếp trước, đi trên con đường lộng lẫy nhất.
Quả nhiên, cô và Trúc Sanh, chỉ có một người có thể đứng ở nơi sáng sủa, người còn lại phải đứng ở trong bóng tối không có ai quan tâm.
Không cam lòng, Thang Tuyết không cam lòng, cô không cam lòng từ bỏ, nhìn Trúc Sanh ngày càng sống tốt như vậy.
Hận ý của Thang Tuyết dành cho Trúc Sanh ngày càng sâu, nói ra cũng thật kỳ lạ, hận ý Thang Tuyết dành cho Trúc Sanh càng sâu hơn dành cho Khương Tấn Ngôn, cho dù cô vì Khương Tấn Ngôn mới phải ra tòa, khiến sự nghiệp và danh tiếng của cô tổn thất nặng nề.
Thang Tuyết cũng hận Khương Tấn Ngôn, nhưng càng hận Trúc Sanh hơn.
Trong một buổi họp báo, một người đột nhiên lao ra từ trong đám người, hướng về phía Trúc Sanh tạt ra một thứ chất lỏng có mùi vị hăng nồng.
“Là axít, chạy mau.”
“Cô không sao chứ, cô sao rồi?” Khương Tấn Ngôn nhanh tay lẹ mắt kéo Trúc Sanh tránh sang một bên, vẻ mặt cô trống rỗng, giống như bị dọa sợ rồi.
Trúc Sanh quay đầu lại, há miệng thở dốc, cô nhìn thấy trên quần áo của Khương Tấn Ngôn có mấy chấm đen, rất lo lắng, vội vàng nhìn về phía thính vòng, muốn tìm ra kẻ đã tạt thứ kia, lôi ra đánh một trận.
Khương Tấn Ngôn tóm lấy Trúc Sanh đang kích động, nhịn đau nói: “Đừng chạy lung tung, lỡ như hắn còn đang ẩn nấp trong đám người.”
Hiện trường trở nên hỗn loạn, thậm chí có một số khán giả bình thường cũng bị ảnh hưởng, bọn họ bị bỏng kêu lên đau đớn, cảnh sát và xe cứu thương lần lượt chạy tới.
Mà kẻ chủ mưu đã không thấy đâu.
Thời điểm Khương Tấn Ngôn kéo Trúc Sanh ra, trên người cũng bị bắn mấy giọt, làn da bị cháy bỏng vô cùng đau nhức, giờ phút này đang được xử lý vết thương.
May mắn là không bị bắn vào nhiều, diện tích bị thương cũng không lớn.
Trúc Sanh nhìn miệng vết thương, khàn giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Nếu khuôn mặt của cô bị hủy, đừng nói tới sự nghiệp diễn xuất, ngay đến cả sinh hoạt bình thường cũng rất khó khăn, cô nói với Khương Tấn Ngôn: “Để lại sẹo thì phải làm sao bây giờ?”
Khương Tấn Ngôn bình tĩnh nói: “Vết thương không quá lớn, sẽ không để lại sẹo rõ ràng đâu.”
Ở đây còn mấy người bị thương, Trúc Sanh hỗ trợ chi trả phần lớn tiền thuốc men.
Lại nói tiếp, lần này cũng là do cô tới tuyên truyền cho bộ phim truyền hình mới cho nên mới xảy ra chuyện, Trúc Sanh cảm thấy mình có một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Sự việc tàn ác như vậy đã khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng, là người nào độc ác như vậy, một khi bị thứ chất lỏng kia hủy dung, cả cuộc đời về sau cũng bị hủy hoại.
Đúng là thứ bệnh nhân tâm thần trả thù xã hội!
Thang Tuyết quấn chặt lấy mình, cô không có dũng khí giết người, nhưng muốn cô trơ mắt nhìn Trúc Sanh công thành danh toại, Thang Tuyết không làm được.
Chỉ có dùng cách này mới hủy hoại được cô, ai lại muốn nhìn thấy một khuôn mặt xấu xí chứ, một khuôn mặt với ngũ quan mơ hồ sẽ khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng sự việc này đã gây ra khủng hoảng rất lớn, một số người nổi tiếng sợ gặp phải chuyện như vậy nên đã hủy bỏ các hoạt động offline, ai biết được tên điên đó có tấn công người ta lần nữa hay không.
Khuôn mặt rất quan trọng đối với một minh tinh, không có khuôn mặt khác biệt này thì chẳng phải ai cũng có thể trở thành minh tinh hay sao.
Cảnh sát cũng tăng cường truy đuổi, rất nhanh đã lần ra Thang Tuyết, ban đầu Thang Tuyết không chịu thừa nhận.
Nhưng cảnh sát nhanh chóng tìm ra bằng chứng và ném nó trước mặt Thang Tuyết, gây náo động thật lớn, đặc biệt là câu nói kia của cô: “Tôi và Trúc Sanh tương khắc, hôm nay tôi biến thành như vậy đều là vì Trúc Sanh.”
“Chỉ cần cô ta không xuất hiện trước mặt công chúng, tôi sẽ trở về cuộc sống trước kia.”
Mọi người:……
Cảnh sát:……
Cô đang nói cái quỷ gì vậy?
Cô điên rồi sao?
Lập tức Thang Tuyết bị đưa đi kiểm tra trạng thái tinh thần, phải điên tới mức độ nào mới có thể nói ra mấy lời ma quỷ đó được?
Đều nói giới giải trí vì nổi tiếng mà chuyện gì cũng có thể làm ra được, bao gồm cả hoạt động mê tín.
Chẳng lẽ Thang Tuyết là nghe theo lời đại sư nào đó nói, mới làm ra chuyện như vậy.
Cư dân mạng đều không nói nên lời, chuyện gì đây?
Cái gì mà Trúc Sanh gây trở ngại cho cô, Trúc Sanh thì có liên quan gì tới cô, cô lại đối đầu như vậy, đúng là tuyệt.
Cư dân mạng cho rằng Thang Tuyết điên rồi, cho dù cô có thành công gây tổn thương cho Trúc Sanh, thì làm sao cô có thể trở về như trước đây?
Không thể chấp nhận thất bại, lại đem cuộc sống thất bại của mình đổ lên đầu người khác.
Trước kia Thang Tuyết còn nói Thi Tư ly hôn là do cô không quản lý tốt cuộc hôn nhân của mình, đừng đổ lên đầu người khác.
Bây giờ đến phiên bản thân mình, lại đem tất cả thất bại trong cuộc sống của mình lên người khác.
Chuyện của Thang Tuyết thật đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt, dù sao thì cô cũng không sai, có sai cũng là người khác sai.
Cư dân mạng sôi nổi đề nghị phong sát Thang Tuyết, người có nhân phẩm bại hoại như vậy không thể xuất hiện trước mặt công chúng được.
Quả thực là phát rồ, ngay cả pháp luật mà cũng dám khiêu chiến, quả thực là một người cực kỳ ác độc, người như vậy sao có thể làm minh tinh được.
Thang Tuyết bị hàng nghìn người chỉ trích, cô thầm cười nhạo, những người này cái gì cũng không biết, các người căn bản không biết cái gì cả.
Chỉ cần cô thành công, thế giới sẽ thay đổi.
Mọi người:……
Vẫn là nhanh chóng đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần đi thôi, cô ta thật sự điên rồi.
Đa số mọi người đều cho rằng vì Thang Tuyết đã thất bại quá nhiều chuyện, lại ly hôn, cuộc sống thay đổi như trời với đất, cho nên mới không thể chấp nhận được kết quả như vậy.
Cho nên mới đổ hết lên đầu một người vô tội, chỉ vì khi Thang Tuyết xảy ra chuyện thì Trúc Sanh lại ngày càng đi lên.
Cho nên mới đổ hết trách nhiệm lên đầu Trúc Sanh, thậm chí còn điên cuồng đến mức muốn hủy diệt người khác để nghịch chuyển nhân sinh, đúng là một kẻ ngốc.
Thang Tuyết lui khỏi tầm mắt dư luận, vì chuyện này có tính chất nguy hiểm, Thang Tuyết sẽ phải ngồi tù một khoảng thời gian.
Nam Chi thông qua màn hình máy chiếu nhìn Thang Tuyết ở trong tù, cô thở ra một hơi, cảm xúc lẫn lộn nói: “Tại sao dì Thang Tuyết lại biến thành như vậy.”
Đánh mất đi tất cả.
“Ca ca, vốn dĩ không như vậy đúng không?”
Hệ thống: “Một mặt là vì vận may nghịch chuyển, mặt khác là do bản thân Thang Tuyết khăng khăng muốn thay đổi vận mệnh của mình, kỳ thật, vận mệnh của cô ta đã sớm thay đổi rồi.”
“Cuộc đời cô ta như vậy còn chưa đủ viên mãn hay sao?”
“Một khi gặp được bug phải nắm cho chắc, cho dù quá trình tu chỉnh vẫn sẽ mất đi một số thứ, nhưng vẫn có thể nắm bắt được không ít, đáng tiếc, làm xằng làm bậy, trong tay không còn lại thứ gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất