Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 424: Sủng Thú (4)

Trước Sau
Edit: Kim

Đây là thế giới tu tiên, công bằng, nhưng cũng không có công bằng như vậy.

Cho dù là một hoàng thân quốc thích, chỉ cần không có linh căn, đời này chỉ có thể là một phàm nhân, không có tư cách theo đuổi đại đạo, theo đuổi trường sinh bất tử, chỉ có thể làm một phàm nhân yếu đuối.

Cho dù ngươi chỉ là một tên ăn mày, nhưng chỉ cần kiểm tra ra có linh căn, cho dù linh căn đó có hơi hỗn loạn, cũng hoàn toàn thay đổi long trời lở đất so với tên ăn mày trước kia.

Thật không may, con trai của gia chủ Du gia, Du Chiêu, lại là một phế nhân, nói đúng hơn là có linh căn kỳ lạ, hắn không thể hấp thụ được chút linh khí nào, hơn nữa linh căn còn lúc ẩn lúc hiện, có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Phụ thân Du Chiêu tìm kiếm rất nhiều các phương pháp, điển tịch, muốn tìm ra cách chữa trị cho con trai.

Cũng vì lý do này, cơ thể Du Chiêu rất gầy yếu, vì giữ mạng cho con trai, gia chủ Du gia nghĩ ra một cách, đó là củng cố linh căn cho con trai.

Sử dụng một số loại nội đan điều chế thành đan dược, mục đích là để rèn luyện linh căn cho con trai.

Nhưng đây là một chuyện vô cùng đau đớn, nhưng phần thưởng sau mỗi trận đau đớn lại rất lớn, mạnh hơn những người khác tự mình tu luyện không ít.

Nhưng linh căn trong cơ thể Du Chiêu thật sự quá phức tạp, cần rất nhiều loại nội đan.

Hơn nữa chất lượng nhất định phải tương đối tốt, một số loại nội đan bình thường có quá nhiều tạp chất, có dùng cũng không thể đạt được hiệu quả cao, vì vậy mục tiêu nhắm đến là những loại yêu thú cường đại, có thiên phú, có trí tuệ.

Nhưng bắt được những con yêu thú như vậy không dễ, Du gia cũng không phải một gia tộc tu tiên lớn, nhưng người cha yêu thương con trai như mạng sống Du Tĩnh vẫn âm thầm thành lập một đội thợ săn, chuyên đi tìm nội đan phù hợp cho con trai.

Phong Dực Thần Hổ cũng là mục tiêu của Du Tĩnh, hơn nữa thực lực của Phong Dực Thần Hổ cũng rất mạnh, đã sắp Hóa Thần đấy, thậm chí còn mạnh hơn cả lão tổ tông của Du gia.

Yêu thú như vậy không dễ đối phó, nhưng may mắn là lại gặp được thời điểm Phong Dực Thần Hổ sinh con, lại vừa trải qua thiên lôi, khiến Du gia có cơ hội.

Trong cốt truyện, Du gia không lấy được nội đan bên trong Phong Dực Thần Hổ, lại mang về một con Phong Dực Thần Hổ non trở về.

Hổ con đi theo tiểu chủ nhân Du Chiêu, cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, thân mật khăng khít, tin tưởng đối phương.

Du Chiêu là thiên chi kiêu tử, lại luôn bị người ta gọi là phế vật, nhưng thực lực của hắn không hề yếu, thậm chí còn vượt xa những người cùng cấp, vượt cấp khiêu chiến cấp độ tiếp theo.



Thật khiến người ta phải kêu lên, người này thật đáng sợ!

Trong một lần gặp nguy hiểm, Du Chiêu rơi vào nguy cơ chưa từng có, tiểu hổ lúc này đã hóa hình, cam tâm tình nguyện dâng nội đan của mình ra, nội đan này là của mẹ để lại cho nàng.

Nội đan bên trong tiểu hổ không ngừng tăng mạnh, không ngừng thanh lọc, càng trở nên mạnh mẽ hơn, Du Chiêu đương nhiên không muốn nhận, một khi nhận rồi, đồng đội của hắn sẽ lại biến thành Phong Dực Thần Hổ bình thường, phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu, ngay cả người quen cũng không nhận ra.

Nhưng tiểu hổ vẫn buộc Du Chiêu nhận lấy, bổ sung linh căn trong cơ thể, sức mạnh tăng lên rất nhiều, trực tiếp giết chết kẻ thù.

Du Chiêu là thiên chi kiêu tử, tất nhiên bên cạnh không thiếu hồng nhan tri kỷ, một hai người còn chưa đủ, cũng phải đến mười tám người.

Mà tiểu hổ trong đám nữ nhân luôn bị gọi là súc sinh, đặc biệt là sau khi hóa hình, tiểu hổ hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp hoang dã, lại luôn ở chung, giữa hai người này không thể không có chút tình cảm đặc biệt, thậm chí còn vượt qua cả tình yêu.

Nam Chi nằm nghe câu chuyện, không nhịn được mà dùng lưỡi liếm móng vuốt, lại liếm liếm mặt.

Nam Chi không nhịn được nói với hệ thống: “Ca ca, ta không bình thường.”

Hệ thống: “Bình thường, động vật họ mèo đều có tập tính như vậy.”

“Ồ, hóa ra là vậy!” Cô lập tức không còn gánh nặng tâm lý bắt đầu liếm lông liếm mặt, liếm một lúc thì bắt đầu mệt mỏi buồn ngủ.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, Nam Chi chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, Nam Chi nghe thấy một tiếng loảng xoảng, lỗ tai cô theo bản năng dựng lên, toàn thân tỉnh táo lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị ném đi ‘bịch’ một tiếng.

Nam Chi:???

Đầu nhỏ của cô nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy mình đang bị nhốt trong một cái lồng sắt, xung quanh có một số con vật đang tru lên, tràn ngập hơi thở hung bạo, tai cô lập tức cụp xuống, cảm thấy rất khó chịu.

“Đây là con của Phong Dực Thần Hổ sao?” Mọi người vây quanh chiếc lồng, nhìn hổ con chỉ to bằng nắm tay mới được nhặt về.

Hổ con đi đứng còn loạng choạng, có muốn chạy trốn cũng không thể chạy thoát, Nam Chi cũng không muốn chạy, trực tiếp nằm xuống, mặc kệ cho người ta đánh giá, dù sao thì cũng không chết được.



“Cha, nó thật nhỏ.” Du Chiêu nói, Du Chiêu thoạt nhìn chưa tới mười tuổi, bởi vì cơ thể gầy yếu, nên hắn mặc một chiếc áo lông xù dày cộp.

Sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng ngũ quan tinh xảo, nói chuyện cũng phải dùng sức, Du Tĩnh nói: “Để lại nuôi đi.”

Du Chiêu bị cha kéo đi, thi thoảng vẫn quay đầu nhìn về phía tiểu hổ đang cuộn tròn nằm trong lồng sắt.

Nam Chi tỏ ra thờ ơ trước ánh mắt của cái ca ca kia, cô nâng móng vuốt lên sờ đầu mình, bên trong có một viên nội đan.

Cô không thể đưa viên nội đan này cho người kia được.

Hổ mẹ vì viên nội đan này mà chết, đã dặn dò cô không được đưa nó cho bất kỳ kẻ nào.

Nam Chi không hiểu, liền hỏi: “Tại sao tiểu hổ tỷ tỷ lại giao nội đan ra?”

Hệ thống: “Khi ấy nàng còn quá nhỏ, thời gian ở cùng mẹ không lâu, mà lại lớn lên cùng Du Chiêu, tình cảm chân thành, tình huống lúc ấy quá nguy hiểm, nàng chỉ có thể vi phạm lời mẹ dặn.”

Nam Chi ồ một tiếng, “Vậy tại sao nàng lại muốn bắt đầu lại?”

Nếu là chân thành, tại sao lại hối hận?

Hệ thống suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ là vì mối thù giết mẹ, cũng có lẽ là vì, sau khi dâng nội đan ra rồi, thực lực của tiểu hổ giảm xuống rất nhiều, nếu muốn bắt đầu tu luyện lại một lần nữa, sẽ dần tránh ra khỏi vòng tròn bên cạnh Du Chiêu.”

“Từ từ bị gạt ra, lại bị hồng nhan tri kỷ của Du Chiêu giết chết, lúc đầu Du Chiêu rất tức giận, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng bỏ qua.”

“Tiểu hổ nhận ra, có lẽ lúc trước vì nàng có sức chiến đấu mạnh mẽ, có thể bảo vệ được Du Chiêu, bọn họ chiến đấu cùng nhau, tín nhiệm giao tính mạng mình cho đối phương, Du Chiêu sủng nàng, cho dù có người muốn cướp nàng đi, Du Chiêu có phải mạo hiểm mạng sống cũng muốn bảo vệ nàng.”

“Lúc đó là thật lòng, nhưng sau đó thực lực của tiểu hổ giảm sút, tự nhiên sẽ bị xem nhẹ, mà lúc này thực lực của Du Chiêu đã thay đổi, sức mạnh tăng lên rất nhiều, vì gia tộc, vì giới tu tiên, thời gian hắn ở cùng tiểu hổ ngày càng ít, càng ngày càng xa cách.”

“Có một số chuyện thay đổi chính là thay đổi, không thể quay lại, tiểu hổ càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với mẹ, càng tu luyện, nàng càng có khuynh hướng nghiêng về đồng loại, nói chuyện với con người, còn không bằng lớn lên cùng vạn vật, cũng không giữa đường chết non.”

Đầu nhỏ của Nam Chi thu nạp từng chút một, “Ca ca, nói đơn giản một chút, Chi Chi không hiểu.”

Hệ thống: “Nàng không muốn ở cùng Du Chiêu, không muốn trở thành sủng vật, tại sao nàng phải hỗ trợ Du Chiêu tu tiên, nàng cũng có thể thành tiên.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau