Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 426: Sủng Thú (6)
Edit: Kim
Du Chiêu cũng thật sự thích tiểu hổ, đối xử với tiểu hổ bằng sự chân thành và nhiệt tình.
Nhưng mối liên kết của bọn họ, không chỉ có tâm ý của Du Chiêu, mà còn có người đứng sau thúc đẩy.
Lúc này Nam Chi mới biết tiểu hổ tỷ tỷ không hiểu những gì người ta nói.
Cô chợt ngộ ra một điều, nói: “Ca ca ca ca, ta muốn học thật nhiều ngôn ngữ, bằng không sẽ không hiểu được người khác đang nói gì.”
Hệ thống: “Vịt ngoan, vịt ngoan, nên học nhiều.”
Đứa trẻ hiếu học là chuyện tốt.
Trưởng thành rồi trưởng thành rồi!
Đứa trẻ bây giờ không thể nói chuyện, trong lòng nhất định là nóng như lửa đốt, lộc cộc, lộc cộc…..
Tiểu hổ cả ngày chỉ biết ăn xong rồi lại ngủ, ngủ dậy thì đi tới đi lui trong lồng sắt, thử khống chế tứ chi, sau đó lại đói bụng.
Triệu quản sự bưng hết thùng thịt này tới thùng thịt khác cho những yêu thú khác ăn, còn cố tình đi qua đi lại trước lồng sắt của tiểu hổ, nhưng lại không ném cho tiểu hổ chút gì.
Nam Chi bị đói ngửi thấy mùi máu tươi, thèm muốn điên rồi, cảm thấy mùi máu tươi cũng không quá khó ngửi, thậm chí còn rất thơm.
Xong rồi xong rồi, cô sẽ không thật sự biến thành hổ có cánh thật đấy chứ.
Nhìn thấy những con yêu thú khác đang say sưa há mồm xé thịt trong lồng, đôi mắt mèo của Nam Chi tràn đầy hâm mộ, thật muốn ăn, đói quá!
Nam Chi hướng về phía Triệu quản sự kêu lên hai cái, bảo bảo đói lả rồi.
Triệu quản sự nhìn tiểu hổ trong lồng sắt, cũng không cho ăn, không hề có chút cảm xúc mà xoay người rời đi rồi.
Nam Chi cũng không thất vọng, cô biết hắn sẽ không cho.
Nam Chi không biết bộ dạng bây giờ của mình trông như thế nào, nhưng có thể cảm nhận được, ánh mắt bọn họ nhìn cô rất hờ hững.
Có lẽ là vì cô không phải là con người, ánh mắt nhìn người và nhìn động vật không giống nhau.
Nam Chi cảm thấy chờ tới khi Du Chiêu tới cho cô ăn, có khả năng cô đã chết đói rồi.
Làm trẻ con lâu như vậy, gặp được rất nhiều cha mẹ, bọn họ vẫn thường nói phải ăn cơm đúng giờ, nếu không ăn cơm, cơ thể sẽ suy nhược.
Bây giờ cô rất đói bụng.
Hệ thống nói: “Nếu không thì tu luyện đi, hấp thụ một chút linh khí từ đất trời.”
Nam Chi uể oải nói: “Được.” Sau đó hít sâu một hơi, mùi hương trên người yêu thú cùng mùi phân xộc vào khoang mũi của Nam Chi.
Nam Chi ngã xuống thẳng tắp, cả người cứng đờ, “Ca ca, ca ca, chết ta rồi.”
Hệ thống: “Khứu giác của động vật nhạy bén là chuyện bình thường, không cần dùng mũi hít mạnh.”
Nam Chi: “Ta không biết làm.”
Hệ thống: “Không vội, cẩn thận cảm nhận là được, tuy rằng nội đan đã bị hổ mẹ áp chế, nhưng vẫn có thể giúp ngươi hấp thụ linh khí.
“Ọc ọc ọc….”
Âm thanh từ bụng nhỏ truyền tới.
“Ăn đi, chắc là đói bụng rồi.” Đúng lúc Nam Chi bị đói tới mức muốn gặm chính mình thì cuối cùng Du Chiêu cũng tới.
Cô lao vào chậu sữa, mùi thơm quá!
Du Chiêu dùng ánh mắt ‘hiền từ’ nhìn tiểu hổ ăn, khóe miệng nở nụ cười.
Hắn duỗi tay muốn xoa đầu tiểu hổ, nhưng lại nghĩ đến việc bây giờ nó còn chưa thân cận mình.
Sớm muộn gì thì bọn họ cũng sẽ trở nên thân thiết.
Nam Chi uống xong sữa rồi, bụng nhỏ phình ra, trong lòng thỏa mãn, nhìn Du Chiêu suy nhược cũng thuận mắt hơn một chút.
Nhưng ăn no rồi, Nam Chi liền trở mặt không nhận người.
Kẻ địch đưa tới một viên đạn bọc đường, chỉ được ăn vỏ bọc đường, đạn phải ném trở về.
Ăn uống no đủ xong, Nam Chi có thể bình tĩnh cảm nhận linh khí mà hệ thống ca ca nói.
Nam Chi hỏi: “Linh khí và linh dịch có quan hệ như thế nào?”
Hệ thống: “Giống nhau, một cái thể khí, một cái thể lỏng.”
“Ồ…..” Nam Chi hiểu ra, cô lại hỏi: “Ta có thể ăn linh dịch trực tiếp sao?”
Hệ thống cự tuyệt: “Không thể, ngươi phải để cơ bắp, xương cốt, kinh mạch, thậm chí cả da lông học cách hấp thụ linh khí, như vậy mới có thể khống chế, hiểu rõ cơ thể của mình.”
“Tu luyện tu luyện, không riêng gì vì cường đại, mà còn là khiến bản thân trở nên tốt hơn, tìm ra đạo của riêng mình, hơn nữa còn phải đi theo con đường này cả đời, tới tận lúc chết.”
Nam Chi: “Đạo là gì?”
Hệ thống: “Có thể nói là niềm tin, cũng có thể là rất nhiều quy tắc phải tuân theo, sống hòa hợp với đất trời.”
Nam Chi căn bản không hiểu, cuộn bản thân thành một quả bóng, chìm vào giấc ngủ sâu.
Du Chiêu ở bên cạnh quan sát, hắn cảm thấy mỗi động tác của tiểu hổ, thậm chí đến một cái vươn vai lười biếng cũng rất đáng yêu, ngắm nhìn mãi như vậy cũng được.
Thẳng nam sao có thể chống cự lại một vật đáng yêu.
Đặc biệt là đôi cánh nhỏ nhắn kia, vô cùng đáng yêu, trông giống như đôi cánh của một chú ngỗng con.
Tuy rằng tiểu hổ vẫn không thèm để ý tới mình, nhưng trong lòng Du Chiêu cũng không hề oán giận một câu, cứ ngồi xổm trước lồng sắt như vậy mà nhìn tiểu hổ.
Triệu quản sự nhắc nhở nói: “Thiếu gia, người nên đi rồi.”
Du Chiêu hỏi Triệu quản sự: “Ta có thể đưa tiểu hổ đi được không?”
Triệu quản sự: “Không được, trừ phi nó đồng ý theo người, hơn nữa khi nó lớn lên, sức mạnh sẽ ngày càng lớn, càng ngày càng hung hãn, người có thể khống chế được nó sao?”
Du Chiêu rất muốn nói, ta có thể, nhưng nghĩ đến việc đến bây giờ tiểu hổ còn không cho hắn chạm vào, sờ một chút cũng không được, còn cách ngày thân cận rất xa.
Du Chiêu chỉ có thể thất vọng mà đi rồi, vẫn không ngừng nhìn lại về phía chiếc lồng, chỉ thấy tiểu hổ kia chổng mông nằm đó, hoàn toàn không có ý muốn thân cận với hắn.
“Ôi, thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng ra khỏi sân rồi sao?” Một đám thiếu gia mặc trang phục đệ tử của gia tộc đi tới, vừa nhìn thấy Du Chiêu gầy yếu, đã bắt đầu cười nhạo trêu chọc.
Du Chiêu vừa ra khỏi thú uyển, đang cảm thấy mất mát, lại gặp phải đám người như vậy, toàn là các thiếu niên choai choai, hằng ngày trừ bỏ việc tu luyện, cũng hoàn toàn không làm việc gì ngoài việc cười nhạo người khác.
Là con trai của gia chủ, vậy mà lại là một phế vật, không thể tu luyện, nhưng lại được cho rất nhiều đồ, dựa vào cái gì!
Gia chủ còn coi đứa con trai này như báu vật.
“Tránh ra.” Du Chiêu không muốn dây dưa với những người này, hắn cũng đã quen với những lời chế giễu như vậy, nhưng hắn cũng không đau lòng, cha đã nói, bây giờ hắn hơi yếu một chút, cũng không đồng nghĩa với việc về sau vẫn luôn yếu đuối.
Hắn chỉ là có bệnh, sẽ khỏi, hắn sẽ trở thành vinh quang của gia tộc.
“Chúng ta không tránh, không tránh đấy.” Có người còn cố ý nhảy qua nhảy lại trước mặt Du Chiêu, trông rất hèn hạ.
Một thiếu niên tuấn lãng, rất có khí chất nheo mắt nhìn Du Chiêu, hỏi: “Ngươi vừa đi từ đâu ra?”
Hắn nhìn về phía khoảng sân phía sau Du Chiêu, “Bên kia là thú uyển, ngươi chạy đến thú uyển làm gì?”
Những người khác cũng bị câu nói của thiếu niên thu hút, sôi nổi bàn tán: “Chẳng lẽ thú uyển lại có yêu thú lợi hại nào sao?”
“Chỗ đó thối muốn chết, ta không muốn đi.”
“Đúng, yêu thú còn rất hung dữ.”
Du Chiêu cũng thật sự thích tiểu hổ, đối xử với tiểu hổ bằng sự chân thành và nhiệt tình.
Nhưng mối liên kết của bọn họ, không chỉ có tâm ý của Du Chiêu, mà còn có người đứng sau thúc đẩy.
Lúc này Nam Chi mới biết tiểu hổ tỷ tỷ không hiểu những gì người ta nói.
Cô chợt ngộ ra một điều, nói: “Ca ca ca ca, ta muốn học thật nhiều ngôn ngữ, bằng không sẽ không hiểu được người khác đang nói gì.”
Hệ thống: “Vịt ngoan, vịt ngoan, nên học nhiều.”
Đứa trẻ hiếu học là chuyện tốt.
Trưởng thành rồi trưởng thành rồi!
Đứa trẻ bây giờ không thể nói chuyện, trong lòng nhất định là nóng như lửa đốt, lộc cộc, lộc cộc…..
Tiểu hổ cả ngày chỉ biết ăn xong rồi lại ngủ, ngủ dậy thì đi tới đi lui trong lồng sắt, thử khống chế tứ chi, sau đó lại đói bụng.
Triệu quản sự bưng hết thùng thịt này tới thùng thịt khác cho những yêu thú khác ăn, còn cố tình đi qua đi lại trước lồng sắt của tiểu hổ, nhưng lại không ném cho tiểu hổ chút gì.
Nam Chi bị đói ngửi thấy mùi máu tươi, thèm muốn điên rồi, cảm thấy mùi máu tươi cũng không quá khó ngửi, thậm chí còn rất thơm.
Xong rồi xong rồi, cô sẽ không thật sự biến thành hổ có cánh thật đấy chứ.
Nhìn thấy những con yêu thú khác đang say sưa há mồm xé thịt trong lồng, đôi mắt mèo của Nam Chi tràn đầy hâm mộ, thật muốn ăn, đói quá!
Nam Chi hướng về phía Triệu quản sự kêu lên hai cái, bảo bảo đói lả rồi.
Triệu quản sự nhìn tiểu hổ trong lồng sắt, cũng không cho ăn, không hề có chút cảm xúc mà xoay người rời đi rồi.
Nam Chi cũng không thất vọng, cô biết hắn sẽ không cho.
Nam Chi không biết bộ dạng bây giờ của mình trông như thế nào, nhưng có thể cảm nhận được, ánh mắt bọn họ nhìn cô rất hờ hững.
Có lẽ là vì cô không phải là con người, ánh mắt nhìn người và nhìn động vật không giống nhau.
Nam Chi cảm thấy chờ tới khi Du Chiêu tới cho cô ăn, có khả năng cô đã chết đói rồi.
Làm trẻ con lâu như vậy, gặp được rất nhiều cha mẹ, bọn họ vẫn thường nói phải ăn cơm đúng giờ, nếu không ăn cơm, cơ thể sẽ suy nhược.
Bây giờ cô rất đói bụng.
Hệ thống nói: “Nếu không thì tu luyện đi, hấp thụ một chút linh khí từ đất trời.”
Nam Chi uể oải nói: “Được.” Sau đó hít sâu một hơi, mùi hương trên người yêu thú cùng mùi phân xộc vào khoang mũi của Nam Chi.
Nam Chi ngã xuống thẳng tắp, cả người cứng đờ, “Ca ca, ca ca, chết ta rồi.”
Hệ thống: “Khứu giác của động vật nhạy bén là chuyện bình thường, không cần dùng mũi hít mạnh.”
Nam Chi: “Ta không biết làm.”
Hệ thống: “Không vội, cẩn thận cảm nhận là được, tuy rằng nội đan đã bị hổ mẹ áp chế, nhưng vẫn có thể giúp ngươi hấp thụ linh khí.
“Ọc ọc ọc….”
Âm thanh từ bụng nhỏ truyền tới.
“Ăn đi, chắc là đói bụng rồi.” Đúng lúc Nam Chi bị đói tới mức muốn gặm chính mình thì cuối cùng Du Chiêu cũng tới.
Cô lao vào chậu sữa, mùi thơm quá!
Du Chiêu dùng ánh mắt ‘hiền từ’ nhìn tiểu hổ ăn, khóe miệng nở nụ cười.
Hắn duỗi tay muốn xoa đầu tiểu hổ, nhưng lại nghĩ đến việc bây giờ nó còn chưa thân cận mình.
Sớm muộn gì thì bọn họ cũng sẽ trở nên thân thiết.
Nam Chi uống xong sữa rồi, bụng nhỏ phình ra, trong lòng thỏa mãn, nhìn Du Chiêu suy nhược cũng thuận mắt hơn một chút.
Nhưng ăn no rồi, Nam Chi liền trở mặt không nhận người.
Kẻ địch đưa tới một viên đạn bọc đường, chỉ được ăn vỏ bọc đường, đạn phải ném trở về.
Ăn uống no đủ xong, Nam Chi có thể bình tĩnh cảm nhận linh khí mà hệ thống ca ca nói.
Nam Chi hỏi: “Linh khí và linh dịch có quan hệ như thế nào?”
Hệ thống: “Giống nhau, một cái thể khí, một cái thể lỏng.”
“Ồ…..” Nam Chi hiểu ra, cô lại hỏi: “Ta có thể ăn linh dịch trực tiếp sao?”
Hệ thống cự tuyệt: “Không thể, ngươi phải để cơ bắp, xương cốt, kinh mạch, thậm chí cả da lông học cách hấp thụ linh khí, như vậy mới có thể khống chế, hiểu rõ cơ thể của mình.”
“Tu luyện tu luyện, không riêng gì vì cường đại, mà còn là khiến bản thân trở nên tốt hơn, tìm ra đạo của riêng mình, hơn nữa còn phải đi theo con đường này cả đời, tới tận lúc chết.”
Nam Chi: “Đạo là gì?”
Hệ thống: “Có thể nói là niềm tin, cũng có thể là rất nhiều quy tắc phải tuân theo, sống hòa hợp với đất trời.”
Nam Chi căn bản không hiểu, cuộn bản thân thành một quả bóng, chìm vào giấc ngủ sâu.
Du Chiêu ở bên cạnh quan sát, hắn cảm thấy mỗi động tác của tiểu hổ, thậm chí đến một cái vươn vai lười biếng cũng rất đáng yêu, ngắm nhìn mãi như vậy cũng được.
Thẳng nam sao có thể chống cự lại một vật đáng yêu.
Đặc biệt là đôi cánh nhỏ nhắn kia, vô cùng đáng yêu, trông giống như đôi cánh của một chú ngỗng con.
Tuy rằng tiểu hổ vẫn không thèm để ý tới mình, nhưng trong lòng Du Chiêu cũng không hề oán giận một câu, cứ ngồi xổm trước lồng sắt như vậy mà nhìn tiểu hổ.
Triệu quản sự nhắc nhở nói: “Thiếu gia, người nên đi rồi.”
Du Chiêu hỏi Triệu quản sự: “Ta có thể đưa tiểu hổ đi được không?”
Triệu quản sự: “Không được, trừ phi nó đồng ý theo người, hơn nữa khi nó lớn lên, sức mạnh sẽ ngày càng lớn, càng ngày càng hung hãn, người có thể khống chế được nó sao?”
Du Chiêu rất muốn nói, ta có thể, nhưng nghĩ đến việc đến bây giờ tiểu hổ còn không cho hắn chạm vào, sờ một chút cũng không được, còn cách ngày thân cận rất xa.
Du Chiêu chỉ có thể thất vọng mà đi rồi, vẫn không ngừng nhìn lại về phía chiếc lồng, chỉ thấy tiểu hổ kia chổng mông nằm đó, hoàn toàn không có ý muốn thân cận với hắn.
“Ôi, thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng ra khỏi sân rồi sao?” Một đám thiếu gia mặc trang phục đệ tử của gia tộc đi tới, vừa nhìn thấy Du Chiêu gầy yếu, đã bắt đầu cười nhạo trêu chọc.
Du Chiêu vừa ra khỏi thú uyển, đang cảm thấy mất mát, lại gặp phải đám người như vậy, toàn là các thiếu niên choai choai, hằng ngày trừ bỏ việc tu luyện, cũng hoàn toàn không làm việc gì ngoài việc cười nhạo người khác.
Là con trai của gia chủ, vậy mà lại là một phế vật, không thể tu luyện, nhưng lại được cho rất nhiều đồ, dựa vào cái gì!
Gia chủ còn coi đứa con trai này như báu vật.
“Tránh ra.” Du Chiêu không muốn dây dưa với những người này, hắn cũng đã quen với những lời chế giễu như vậy, nhưng hắn cũng không đau lòng, cha đã nói, bây giờ hắn hơi yếu một chút, cũng không đồng nghĩa với việc về sau vẫn luôn yếu đuối.
Hắn chỉ là có bệnh, sẽ khỏi, hắn sẽ trở thành vinh quang của gia tộc.
“Chúng ta không tránh, không tránh đấy.” Có người còn cố ý nhảy qua nhảy lại trước mặt Du Chiêu, trông rất hèn hạ.
Một thiếu niên tuấn lãng, rất có khí chất nheo mắt nhìn Du Chiêu, hỏi: “Ngươi vừa đi từ đâu ra?”
Hắn nhìn về phía khoảng sân phía sau Du Chiêu, “Bên kia là thú uyển, ngươi chạy đến thú uyển làm gì?”
Những người khác cũng bị câu nói của thiếu niên thu hút, sôi nổi bàn tán: “Chẳng lẽ thú uyển lại có yêu thú lợi hại nào sao?”
“Chỗ đó thối muốn chết, ta không muốn đi.”
“Đúng, yêu thú còn rất hung dữ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất