Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 437: Sủng Thú (17)

Trước Sau
Edit: Kim

Ta muốn đi lay hoa của ngươi, ăn hết nho của ngươi, còn không cho ngươi sờ, ngươi chỉ có thể nhìn…..

Nam Chi biến thành hổ, nếu không nằm thì cũng là đi lay một số đồ vật, đặc biệt là còn trong vườn hoa, Nam Chi cảm thấy rất ngứa ngáy.

Du Hồng đi tới phòng hội nghị của gia tộc, trong phòng có rất nhiều người, nhìn thấy Du Hồng đến, có người chào hỏi, cũng có người trực tiếp làm lơ Du Hồng.

Kỹ thuật tu luyện của Du Hồng rất đặc biệt, là tu đạo, lại không có một phương pháp tu luyện chuẩn xác, đến bây giờ Du Hồng vẫn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, so ra còn kém hơn con trai của mình.

Hơn phân nửa là đã bị phế.

Du Hồng đoan chính ngồi xuống vị trí cuối cùng của mình, bưng trà linh lên uống, bộ dạng tùy ý lười biếng.

Du Tĩnh đi vào nhìn thấy tam đệ của mình đang nằm trên ghế chuẩn bị ngủ, hắn ho khan nói: “Hôm nay ta triệu tập các vị tới đây là vì chuyện Phong Dực Thần Hổ đã chạy mất, nhưng vẫn còn ở trong Du gia, các vị cẩn thận tìm lại một chút.”

Có trưởng lão hỏi: “Phong Dực Thần Hổ bây giờ chỉ mới là một con non, sao có thể chạy trốn được?”

Du Tĩnh chỉ nói: “Phong Dực Thần Hổ có thể che giấu hơi thở, tránh khỏi việc tìm kiếm bằng thần thức.”

Lão Tằng già nua hỏi: “Sao nó lại có cơ hội chạy trốn, ta nghe nói gia chủ vẫn luôn cho đám con cháu tiếp cận thu phục con non này?”

Con non Phong Dực Thần Hổ này là do lão Tằng mang về, bây giờ lại để chạy mất, tất nhiên trong lòng lão Tằng sẽ cảm thấy không vui.

Lão Tằng nhìn Du Tĩnh bằng ánh mắt trách móc, làm trò như vậy làm cái gì, trực tiếp đưa con non kia cho Du Chiêu luôn không phải được rồi sao.

Du Tĩnh nói: “Lão Tằng, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đem tiểu súc sinh kia trở về.”

“Các vị trưởng lão cũng chú ý kiểm tra sân vườn nhà mình một chút, nó nhất định còn ở trong Du gia, tìm được rồi, cho dù có không thể cho người Du gia sử dụng, cũng có thể bán đấu giá, kiếm thêm linh thạch cho Du gia, trợ giúp cho người trong gia tộc tu luyện, tăng thực lực cho gia tộc.”

Các trưởng lão đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lần lượt rời khỏi phòng nghị sự, ngoài cửa có một đứa nhỏ đáng yêu đang thăm dò, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy lão Tằng

“Tằng gia gia, Tằng gia gia…….” Du Chiêu chạy chậm tới bên cạnh lão Tằng.

Lão Tằng vốn cô độc một mình, sau khi tới Du gia cung phụng, cũng vẫn luôn ở Du gia.

Lão Tằng tình nguyện gia nhập đội quân săn bắt, cũng là vì Du Chiêu.

Ngược lại những con cháu khác trong gia tộc nhìn thấy lão Tằng đều tỏ ra sợ hãi, lão Tằng trông rất già, ánh mắt khi nhìn mọi người đều là lạnh nhạt vô tình, có thể dọa trẻ con bật khóc.



Nhưng mà Du Chiêu lại thích lão Tằng, từ nhỏ đã quấn lấy lão Tằng, để ông kể chuyện cho mình.

Lão Tằng là một người tu luyện, đã trải qua rất nhiều chuyện, kiến thức sâu rộng, cho dù có dùng giọng điệu buồn tẻ, nhàm chán để kể, thì Du Chiêu cũng thích nghe.

Bởi vì Du Chiêu không thể đi ra ngoài, chỉ có thể từ trong lời kể của lão Tằng, tưởng tượng ra thế giới tu tiên rộng lớn bên ngoài.

Theo thời gian, mối quan hệ phát triển, trong lòng lão Tằng, đứa trẻ này không khác gì cháu ruột của hắn.

Hắn bôn ba khắp nơi giết yêu thú, cũng là muốn cho Du Chiêu có thể bắt đầu tu luyện.

“Ngươi tới đây làm gì?” Lão Tằng lạnh nhạt hỏi.

“Tằng gia gia, ta muốn nghe chuyện về tiểu hổ.” Du Chiêu bắt lấy cánh tay giống như cành củi khô của lão Tằng.

Lão Tằng cụp mắt xuống nhìn tay của hai người bọn họ, một cái đầy đặn, một cái khô héo, một già một trẻ.

Lão Tằng kể về lai lịch của tiểu hổ, Du Chiêu nghe xong cảm thấy có chút khó chịu, “Là chúng ta đã giết mẹ của tiểu hổ sao, khó trách tại sao tiểu hổ lại không thích ta.”

“Tằng gia gia, ta thật sự phải cần rất nhiều rất nhiều nội đan của yêu thú sao?”

“Sẽ có rất nhiều tiểu hổ mất đi cha mẹ như thế sao?”

Lão Tằng chỉ nói: “Thế gian này là như vậy, đó là quy tắc tự nhiên để bù đắp cho sự thiếu hụt, là tổn hại mà chỗ thừa cần bổ sung cho nơi thiếu.”

“Hơn nữa, ngươi đừng coi những con súc sinh đó giống như con người chúng ta, bọn chúng không có lễ nghĩa liêm sỉ, tình thương giống con người.”

“Nhưng mà hổ dữ không ăn thịt con, tình cảm của cha mẹ dành cho con cái luôn sâu nặng, những câu nói về trả ơn đều là nói về động vật nha.” Du Chiêu khó hiểu nói.

Lão Tằng cũng không tức giận trước lời phản bác của đứa trẻ, hắn giải thích nói: “Đây chỉ là dùng quy chuẩn đạo đức của con người áp lên đầu súc sinh thôi, trên thực tế, súc sinh chỉ có một suy nghĩ là tồn tại, đừng nói cái gì tới mẫu tử tình thâm, lúc không có thức ăn, ngay cả con mình cũng ăn thịt, sinh tồn là việc quan trọng nhất.”

Tuy nói như thế, nhưng Du Chiêu vẫn không thể vui lên được, lão Tằng dùng bàn tay giống như cành củi khô xoa đầu đứa trẻ, “Ngươi vẫn là một đứa trẻ, nghĩ thế nào khiến bản thân vui vẻ thì cứ nghĩ thế ấy.”

“Ngươi thật sự thích con hổ con kia sao?” Lão Tằng hỏi.

“Thích, rất thích, nhưng nó không thích ta.” Du Chiêu mất mát nói.

Lão Tằng chỉ nói: “Thích hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nó thần phục ngươi là được.”

Về phần con hổ kia, có lẽ đã bị ai đó giấu đi mất, độc chiếm tiểu hổ rồi.

Tiểu súc sinh kia là do hắn mang về, muốn xử lý thế nào không đến phiên người khác nói.



“Tam đệ.” Du Tĩnh gọi Du Hồng lại, hỏi: “Có phải đang ở chỗ của đệ không?”

Du Hồng mím môi, “Ca, huynh không thể có chuyện gì xấu cũng đổ lên đầu đệ được.”

Du Tĩnh: “Chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều, đệ nói đệ là người tu đạo, không tham bất kỳ cái gì, lạnh nhạt nhìn mọi việc, cho dù Du gia có diệt vong, thì đệ cũng trơ mắt nhìn Du gia diệt vong.”

“Con hổ kia một là để Du gia sử dụng, nếu không thì phải giết chết, đệ cũng biết, con hổ kia vì sao lại tới đây.”

Du Hồng buông tay nói: “Thật sự không ở chỗ đệ, huynh muốn sử dụng Phong Dực Thần Hổ này thế nào, cứ tìm được trước rồi nói sau đi.”

“Hơn nữa Du gia có đại ca anh minh thần võ dẫn dắt, không ngừng phát triển, ta chỉ là một kẻ nhàn rỗi mà thôi.”

Du Tĩnh chỉ nói: “Nếu có thể sử dụng vì Du gia, cho dù có cho đệ, hay cho Hạo Nhi, cũng đều được.”

Du Hồng buông tay, “Ta thì thôi đi, về phần Hạo Nhi, nó có số mệnh của riêng mình, không tới phiên ta quản.”

Du Tĩnh nhìn bóng lưng đệ đệ đi xa dần, quản gia đứng bên cạnh nói: “Có cần lục soát sân của lão tam một chút không?”

Du Tĩnh chỉ nói: “Không cần, ta muốn xem xem, hắn rốt cuộc có thật sự không có tu vi hay không.”

Mọi người tu tiên đều trở thành tiên nhân kéo dài tuổi thọ, mà Du Hồng lại không thể tu hành, không ăn đan dược, không mượn bất kỳ ngoại lực nào, thực lực vẫn luôn dậm chân tại chỗ.

Thiên tư của Du Hồng cũng không thể nói là tốt, đến tột cùng có phải là đang che giấu thiên tư thật, bịa ra mình không thể tu luyện, tất cả có phải đều là nói dối.

Du Hồng về tới sân, Du Hạo vội vàng ra đón, hỏi: “Cha, đại bá nói gì thế?”

Ngay cả Nam Chi cũng đi tới, nghiêng đầu, nhìn Du Hồng bằng đôi mắt trong veo.

Du Hồng nằm xuống, lắc ghế tựa hai lần rồi nói: “Đại bá con khẳng định vật nhỏ đang ở trong viện của ta.”

Du Hạo:???

Hắn bối rối khó hiểu, “Không nên như vậy, tiểu hổ không hề đi ra ngoài, sao lại bị phát hiện được.”

Du Hồng giải thích nói: “Phàm là chuyện xấu gì, đại bá con đều cảm thấy là do ta làm.”

Du Hạo: “??? Tại sao?”

Du Hồng: “Có lẽ là từ kinh nghiệm, là do ta trước kia hay trêu chọc hắn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau