Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 454: Sủng Thú (34)

Trước Sau
Edit: Kim

Du Hạo rất không yên tâm, nghe thấy tiếng hổ kêu dồn dập, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Chẳng lẽ nó tới đây bị Du Chiêu phát hiện, Du Chiêu đánh tiểu hổ?

Không đâu, không đâu.

Du Hạo lắc đầu, đi tới đi lui trong phòng hai vòng, lại lay cha tỉnh dậy.

Du Hồng:……

Có phải buổi tối không ngủ được liền không cho ta ngủ?

Du Hạo nói: “Cha, tiểu hổ kêu không ngừng, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, chúng ta đi xem thử đi.”

Du Hồng nghiêng người đưa lưng về phía Du Hạo: “Không đi không đi, con lo lắng thì tự đi đi, lôi kéo ta làm gì?”

Du Hạo lại kéo cha mình, “Cha, đi thôi đi thôi.”

Du Hồng không còn cách nào khác đành phải theo con trai đến sân của cháu trai, có không ít người vây lấy sân viện, Du Hồng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Những người khác đáp: “Không biết, gia chủ không cho chúng ta vào.”

“Chắc là Phong Dực Thần Hổ không chịu quản giáo, hẳn là đang giáo huấn đi.”

“Một cái tiểu súc sinh mà thôi.”

Du Hồng nhíu mày, “Ta vào xem.”

Du Hạo cũng thuận thế đi theo cha đi vào, nhìn thấy tiểu hổ đang nằm ở cửa phòng, lắc lắc đầu, cổ họng phát ra tiếng ùng ục.

“Ngươi làm sao vậy?” Du Hạo nhỏ giọng hỏi.

Nam Chi nước mắt lưng tròng, vô cùng ủy khuất, “Ta đang ngon giấc thì thiếu chút nữa đã bị Du Chiêu bóp chết, hắn còn cắn lỗ tai ta, lỗ tai ta đau quá.”

Cô cố tình không làm Du Chiêu bị thương, bằng không Du Tĩnh sẽ tức giận.

Du Chiêu thật sự muốn bóp chết cô!

Nếu không phải cô kêu lên, nhất định là đã chết rồi.

Du Hạo nhìn lỗ tai của tiểu hổ, quả nhiên thấy được vết máu màu đỏ sậm, kinh ngạc, “Sao có thể?”

Du Chiêu rất thương yêu tiểu hổ, vì có được tiểu hổ mà nỗ lực.

Không thể nào muốn bóp chết tiểu hổ được.

Du Hồng đẩy nhóm người ra, đi vào, Du Tĩnh không kiên nhẫn nói: “Ta đã nói rồi, không được vào.”

“Đại ca, là ta, ta vào xem xem.” Du Hồng nói.

Du Tĩnh quay đầu liếc nhìn Du Hồng, “Là lão tam à, không có chuyện gì đâu, ngươi về đi.”



Du Hồng nhìn thoáng qua Du Chiêu đang bất tỉnh trên giường, “Cháu trai xảy ra chuyện gì vậy?”

Du Tĩnh: “Không có việc gì, chỉ là bị bệnh, tiểu hổ mới kêu thê thảm một chút mà thôi.”

Du Hồng nhìn Du Tĩnh còn muốn gạt mình, nói: “Đại ca, chúng ta là huynh đệ.”

Du Tĩnh: “Là huynh đệ, trở về đi.”

Du Hồng: “Được, ta trở về, có việc gì thì gọi ta.”

Du Hồng ra khỏi phòng, cùng Du Hạo rời đi, Du Hạo cũng không dám dưới mí mắt của đại bá quá mức thân cận với tiểu hổ.

Trên đường trở về sân, Du Hạo hỏi: “Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”

Du Hồng: “Không có chuyện gì, là bị tà khí nhập thể.”

Bước chân của Du Hạo dừng lại một chút: “A?!”

Chuyện nghiêm trọng như vậy, sao cha có thể nói nhẹ nhàng như vậy.

Du Hạo nuốt nước miếng, “Cha, Chiêu đệ nhập ma sao?”

Du Hồng: “Không đến mức nhập ma, nhưng nó có tiên cốt, rất dễ nhập ma, linh căn có thể giúp tu luyện giả kết nối với thế giới, sử dụng linh khí cho riêng mình.”

“Như vậy cũng sẽ có một ít khí đục từ trời đất, tà khí xâm nhập vào cơ thể, cho nên tu luyện giả sẽ có ma tâm, thậm chí không cẩn thận sẽ đi sai đường.”

“Nhưng toàn thân đều là linh căn, tiên cốt đấy, cơ thể Du Chiêu giống như một cái sàng, người khác có lẽ cả đời chỉ bị tâm ma tà khí quấy nhiễu vài lần, nhưng đối với Du Chiêu lại xảy ra thường xuyên như cơm bữa, thậm chí một số linh hồn lang thang cũng bị hấp thụ vào cơ thể nó.”

Du Hạo: “À cái này…..”

Bị quỷ quấn thân sao?

Lúc trước Du Hạo bị tâm ma tra tấn, tuy rằng là giả, nhưng cũng rất khó chịu, rất nặng nề.

Sau này Du Chiêu sẽ thường xuyên đối mặt với tình huống này sao?

Du Hồng chỉ nói: “Nếu Du Chiêu có thể chịu đựng được, vượt qua những chuyện này, tương lai của nó sẽ không có giới hạn.”

“Cho nên, thế gian này không có thứ gì là miễn phí, tiên cốt sao, là đồ tốt, nhưng hậu quả phải gánh chịu bởi tiên cốt rất nặng nề.”

Du Hạo:……

Được rồi, loại đồ giống như tiên cốt này hắn cũng không dám mơ ước, dù sao thì cũng không có trên người mình.

Nhưng mà tiểu hổ……

Đoán chừng là Du Chiêu gặp mê chướng, nên mới bóp cổ tiểu hổ, muốn ăn tiểu hổ.

Nếu Du Chiêu thường xuyên như vậy, tiểu hổ sẽ rất thảm.

Du Hạo lắc đầu, phải quan tâm tiểu hổ, cũng phải quan tâm Du Chiêu, mặc kệ thế nào, Du Chiêu cũng là đường đệ của hắn.



Du Hạo cảm thấy có chút áy náy, hắn quan tâm đến tiểu hổ nhiều hơn Du Chiêu, thật là tội lỗi!

Ngày hôm sau, Du Chiêu mệt mỏi tỉnh lại, cho dù ngủ cả đêm nhưng trong người lại cảm thấy rất khó chịu, gặp ác mộng suốt đêm, bị thứ đáng sợ truy đuổi, không ngừng chạy trốn.

Vừa mệt vừa đói, hắn chộp lấy thứ gì đó lên ăn, nhưng thứ đó lại biến mất khỏi tay hắn.

“Cha!” Du Chiêu nhìn thấy cha, hỏi: “Cha, sao cha lại ở đây?”

Du Tĩnh thở dài một tiếng, xoa đầu Du Chiêu, “Đêm qua con gặp mê chướng.”

Du Chiêu ồ một tiếng, cười nói: “Con biết, cha, con không sao, những con quái vật đó muốn bắt con, nhưng không thể bắt được con.”

Giọng Du Tĩnh có chút run rẩy: “Khổ cho con rồi.”

“Cha, con không sao, con có thể làm được.” Du Chiêu kiên định mà nói.

Du Tĩnh lấy đan dược ra, “Đây là thanh tâm đan, có thể bình tâm tĩnh khí, cảm thấy khó chịu thì dùng một chút.”

“Con biết rồi cha.” Du Chiêu ngoan ngoãn nói.

Du Chiêu nhìn tiểu hổ đi vào nhà, nhìn thấy trên tai nó có máu, chấn động, “Sao ngươi lại bị thương?”

Nam Chi trợn trắng mắt, hừ một tiếng, Du Tĩnh giải thích nói: “Con cắn nó.”

Nam Chi: “Còn véo ta.”

Du Chiêu căn bản không biết, lập tức đi vỗ về Nam Chi, lấy ra rất nhiều đồ ăn đút cho Nam Chi, Nam Chi đều quay mông về phía Du Chiêu, nằm trong ổ mèo không thèm để ý tới hắn.

Du Tĩnh thấy vậy, cũng không can thiệp vào chuyện giữa chủ nhân và sủng thú, bảo Du Chiêu nghỉ ngơi thật tốt mà rời đi rồi.

Du Chiêu khom lưng uốn gối với Nam Chi, ra sức lấy lòng, Nam Chi cảm thấy thoải mái thì dừng lại, bằng không Du Chiêu cũng sẽ tức giận.

Nam Chi cảm thấy mình không cần thiết phải so đo với Du Chiêu, chờ đến khi Du Chiêu ra ngoài rèn luyện, cô sẽ chạy trốn.

Nhưng mà lỗ tai đau quá!

Cảm nhận rõ ràng hàm răng cắn vào tai mình.

Du Chiêu bôi thuốc vào tai Nam Chi, vừa bôi vừa áy náy nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

Nam Chi chỉ nói: “Không cần, ta biết ngươi không cố ý, lúc ấy ngươi không biết gì cả.”

Tiểu hổ lương thiện nói như vậy khiến Du Chiêu cảm động rơi nước mắt, ôm lấy Nam Chi khóc thành tiếng, khóc ướt lông Nam Chi.

Nam Chi: Đàn ông khóc cũng không phải là tội lỗi!

Buổi tối Nam Chi vốn định đi tìm Du Hạo, nhưng Du Tĩnh lại tới đây ngủ cùng con trai, khiến Nam Chi không thể chạy được.

Du Tĩnh không yên tâm về con trai, buổi tối tới đây trông chừng con trai, Du Chiêu rất vui khi được ngủ cùng cha.

Từ sau khi có thể ngủ một mình, Du Chiêu không được ngủ cùng cha nữa.

Du Tĩnh đắp lại tấm chăn mỏng cho đứa trẻ, nói: “Lần tỷ thí gia tộc này, con tham gia đi, sau khi tham gia thì ra ngoài một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau