Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 83: Độc Nữ (4)
Edit: Kim
Mục đích lập nên Tuyệt Tình Cung chính là che chở cho những nữ nhân gặp nạn, nữ nhân bị vứt bỏ, bất luận tuổi tác.
Nhưng hiện tại, cung chủ lại tra tấn một đứa trẻ, nó còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết.
“Liên tỷ……” Chung Ly Sương quay đầu nhìn về phía nàng, Đỗ Đan Liên lập tức cúi đầu nói: “Cung chủ, là thuộc hạ đi quá giới hạn.”
“Ngươi nói trẻ con là vô tội sao, nhưng khi ta nhìn đến nó, liền nhớ đến mẫu thân của nó là Thôi Lãnh Hương, là con của Phương Hành với nữ nhân khác, ta liền hận không chịu nổi, ta nghĩ hay là ta xách đứa trẻ này đến trước mặt bọn họ, tra tấn nó, giết chết nó trước mặt bọn họ, khiến cho bọn họ thống khổ.” Giọng nói Chung Ly Sương trở nên run rẩy, cố gắng kìm nén.
“Nhưng ta muốn nhịn, phải nhịn, muốn cho bọn họ phải thống khổ hơn.”
Tay Đỗ Đan Liên khẽ run lên, trong lòng cung chủ toàn là ma quỷ, miệng thì nói khinh thường nam nhân, nhưng trong lòng lại không buông bỏ được, tại sao phải tra tấn bản thân như vậy.
Người ta căn bản không thèm để ý đến ngươi.
Đỗ Đan Liên nhìn thoáng qua đứa trẻ trong lồng sắt, vẫn không nhúc nhích, giống như không còn hơi thở, nàng nhịn xuống ý muốn đi xem đứa trẻ, một khi nàng biểu hiện ra hành động nào khác thường, cung chủ sẽ lại nghĩ nàng có tâm tư khác.
Đỗ Đan Liên tỏ vẻ tỷ muội tâm sự, đồng cảm giống như chính mình cũng trải qua, “Ta biết ngươi rất đau khổ, ngươi từ nhỏ đã yêu ghét rõ ràng, đem toàn bộ tấm lòng đặt vào một người, nhưng người kia lại không biết quý trọng.”
“Chỉ là…” Đỗ Đan Liên do dự nói: “Oan có đầu nợ có chủ, hẳn là nên đi tìm Phương Hành.”
“Ngươi tưởng ta không muốn sao, nhưng hắn lại tỏ vẻ chấp nhận mặc ta muốn chém muốn giết, sao ta có thể cam tâm được, hắn căn bản không hiểu nỗi thống khổ trong lòng ta, hắn cảm thấy đã cô phụ ta, hắn để mặc ta giết hắn, không được, như thế không đủ…”
“Hắn cho rằng làm như vậy là có thể giải quyết được mọi chuyện, không có đơn giản như vậy.” Chung Ly Sương cười lạnh, nàng ta nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong lồng sắt, “Ta muốn nó trở thành lưỡi dao sắc bén nhất, đâm về phía bọn họ, khiến bọn họ hiểu thế nào là đau thấu tâm can, cái gì là đau khổ nhất thế gian.”
Mặc kệ là ai chết, đều sẽ là chuyện khiến ngươi ta vui sướng.
Thật là, gấp không chờ nổi, gấp không chờ nổi muốn nhìn vẻ mặt của Phương Hành lúc đó!
Ta có thể chờ, ta có thể nhẫn.
Đỗ Đan Liên cũng không dám khuyên tiếp, mà Phương Hành cũng không phải là thân thích của nàng, chỉ là, đứa nhỏ này…
Mỗi giây mỗi phút đều trôi qua thật khó khăn, Nam Chi quá khổ sở, vì chính cô, cũng là vì Phi Yên tỷ tỷ.
Hóa ra, hóa ra không phải đứa trẻ nào cũng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Tại sao phải thương tổn một đứa trẻ đến vậy, trẻ con chúng tôi cái gì cũng không làm nha!
Nam Chi đau đến hốt hoảng, cô hỏi hệ thống: “Ca ca, mẹ nói, tình yêu làm chúng ta tốt lên, nhưng tại sao bọn họ lại như vậy?”
Hệ thống: “Bởi vì tham lam, bởi vì chiếm hữu, bởi vì không cam lòng, bởi vì thù hận, hơn nữa Tuyệt Tình Cung vốn là cực đoan, trong đầu các nàng không có ở giữa, hoặc là yêu, hoặc là hận, không có chuyện bỏ qua.”
“Mỗi ngày đều đay nghiến nam nhân, càng dễ phản tác dụng, là đệ tử của Tuyệt Tình Cung, bọn họ không được phép động tâm, may mắn có được một đoạn tình cảm, ngược lại các nàng lại trở nên oán hận.”
Nam Chi: “Ồ”
Nghe không hiểu lắm!
Người lớn các người có thể nói đơn giản một chút được không?
“Ca ca, ta còn phải đau bao lâu nữa?” Nam Chi hỏi.
“Hết đêm nay.” Hệ thống nói.
Mắt Nam Chi rưng rưng, trái tim tổn thương như những mảnh thủy tinh vỡ nát.
Cứu với!
Phi Yên tỷ tỷ chịu không nổi nỗi đau như vậy, cô cũng không chịu nổi.
Một đêm này, Chung Ly Sương canh chừng nội lực của nàng ta, lạnh lùng nhìn đứa trẻ chịu dày vò, vừa đến hừng đông, tia nắng ban mai vừa ló rạng, nàng ta nhanh chóng hút nội lực về, tùy tay ném đứa trẻ vào trong lồng.
Dù là trẻ con cũng không thể khơi dậy được chút thương cảm từ người lớn.
Nam Chi tỉnh lại, cả người đều đau, đầu óc ong ong, trên người đắp chăn, không còn sức nhấc tay lên.
Nam Chi không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, có lẽ, giống như bị ném từ trên trời xuống đất.
“Tỉnh rồi, ăn chút gì đi.” Đỗ Đan Liên bưng một cái chén, ngồi bên cạnh lồng sắt, đút thìa vào trong lồng, đút vào miệng Nam Chi.
Đầu óc Nam Chi cứng đờ, thậm chí còn không thể há miệng nhận đồ ăn, Đỗ Đan Liên giống như hiểu ra, mặt không biến sắc, với một tay khác vào lồng sắt, bóp miệng đứa trẻ, đổ canh vào miệng.
Cảm giác được trong miệng có thứ gì đó, rốt cuộc Nam Chi cũng chậm rãi nuốt xuống, một ít chảy ra từ khóe miệng, vẻ mặt của Đỗ Đan Liên vẫn không thay đổi, nàng lấy khăn tay lau sạch, rồi lại tiếp tục cho ăn, ăn vào được thì ít, chảy ra ngoài thì nhiều.
Cho ăn xong xuôi rồi, vẻ mặt Đỗ Đan Liên hững hờ muốn rời đi.
“Cảm ơn, dì… Liên.” Nam Chi trầm giọng nói, giọng nói rất nhỏ, nhưng đối với những người luyện võ, đều có thể nghe được những âm thanh nhỏ nhất ở xung quanh.
Thân thể Đỗ Đan Liên dừng lại một chút, sau đó tăng tốc ra khỏi phòng, đóng sập cửa rồi khóa lại.
Ánh sáng trong phòng lập tức mờ đi, thậm chí còn không có cửa sổ, Nam Chi nằm bất động trong lồng.
Cơ thể quá đau đớn và mệt mỏi, Nam Chi lại chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, trong phòng vẫn còn tối om, không biết là ngày hay đêm, Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, kể chuyện cổ tích cho ta nghe đi.”
Hệ thống phát video giáo dục trẻ em, “Nhân lúc rảnh rỗi không có gì làm, chúng ta học tập một chút.”
Đứa trẻ còn chưa đi học, về sau phải hoàn thành nhiệm vụ thế nào.
Nam Chi nhìn màn hình chiếu trước mặt, đang phát video giáo dục trẻ em rất thú vị, có ánh sáng, vô cùng náo nhiệt, thân thể cùng tâm hồn bị tàn phá của Nam Chi rốt cuộc cũng thấy khá hơn một chút, có chút tinh thần.
Nam Chi, Nam Chi chưa bao giờ đau đến thế này, cô không biết nên kinh ngạc, hay là nên khóc vì đau quá!
Hệ thống nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn xem video, nhỏ như vậy, nằm yên không nhúc nhích, khẳng định là cơ thể đau muốn kêu cha gọi mẹ.
Chần chờ một chút, hệ thống vẫn hỏi: “Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào, trong lòng đang nghĩ gì?”
Nam Chi sâu kín thở dài, lão luyện thành thục nói: “Phi Yên tỷ tỷ chịu khổ thật nhiều, phụ mẫu tỷ ấy cũng không biết tỷ ấy còn sống.”
“Đúng rồi, hệ thống ca ca, có phải chỉ cần đi tìm phụ mẫu, là có thể thay đổi.” Đứa nhỏ đi tìm phụ mẫu hẳn là không sai đi?
Hệ thống: “…… Vậy trước hết ngươi phải thoát khỏi bức tường sắt này trước đã, sau đó thoát khỏi sự truy đuổi của Tuyệt Tình Cung, tìm được phụ mẫu, khiến phụ mẫu tin tưởng ngươi, tin ngươi là khuê nữ của bọn họ.”
Nam Chi nhìn lồng sắt, “Ta không làm được, vậy bây giờ phải làm thế nào, người dì xấu xa kia hẳn là có bệnh, ngày nào cũng tra tấn ta.”
“Sao nàng ta không đi tìm phụ thân ta, mà lại bắt nạt ta, đúng là xấu xa.”
Mục đích lập nên Tuyệt Tình Cung chính là che chở cho những nữ nhân gặp nạn, nữ nhân bị vứt bỏ, bất luận tuổi tác.
Nhưng hiện tại, cung chủ lại tra tấn một đứa trẻ, nó còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết.
“Liên tỷ……” Chung Ly Sương quay đầu nhìn về phía nàng, Đỗ Đan Liên lập tức cúi đầu nói: “Cung chủ, là thuộc hạ đi quá giới hạn.”
“Ngươi nói trẻ con là vô tội sao, nhưng khi ta nhìn đến nó, liền nhớ đến mẫu thân của nó là Thôi Lãnh Hương, là con của Phương Hành với nữ nhân khác, ta liền hận không chịu nổi, ta nghĩ hay là ta xách đứa trẻ này đến trước mặt bọn họ, tra tấn nó, giết chết nó trước mặt bọn họ, khiến cho bọn họ thống khổ.” Giọng nói Chung Ly Sương trở nên run rẩy, cố gắng kìm nén.
“Nhưng ta muốn nhịn, phải nhịn, muốn cho bọn họ phải thống khổ hơn.”
Tay Đỗ Đan Liên khẽ run lên, trong lòng cung chủ toàn là ma quỷ, miệng thì nói khinh thường nam nhân, nhưng trong lòng lại không buông bỏ được, tại sao phải tra tấn bản thân như vậy.
Người ta căn bản không thèm để ý đến ngươi.
Đỗ Đan Liên nhìn thoáng qua đứa trẻ trong lồng sắt, vẫn không nhúc nhích, giống như không còn hơi thở, nàng nhịn xuống ý muốn đi xem đứa trẻ, một khi nàng biểu hiện ra hành động nào khác thường, cung chủ sẽ lại nghĩ nàng có tâm tư khác.
Đỗ Đan Liên tỏ vẻ tỷ muội tâm sự, đồng cảm giống như chính mình cũng trải qua, “Ta biết ngươi rất đau khổ, ngươi từ nhỏ đã yêu ghét rõ ràng, đem toàn bộ tấm lòng đặt vào một người, nhưng người kia lại không biết quý trọng.”
“Chỉ là…” Đỗ Đan Liên do dự nói: “Oan có đầu nợ có chủ, hẳn là nên đi tìm Phương Hành.”
“Ngươi tưởng ta không muốn sao, nhưng hắn lại tỏ vẻ chấp nhận mặc ta muốn chém muốn giết, sao ta có thể cam tâm được, hắn căn bản không hiểu nỗi thống khổ trong lòng ta, hắn cảm thấy đã cô phụ ta, hắn để mặc ta giết hắn, không được, như thế không đủ…”
“Hắn cho rằng làm như vậy là có thể giải quyết được mọi chuyện, không có đơn giản như vậy.” Chung Ly Sương cười lạnh, nàng ta nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong lồng sắt, “Ta muốn nó trở thành lưỡi dao sắc bén nhất, đâm về phía bọn họ, khiến bọn họ hiểu thế nào là đau thấu tâm can, cái gì là đau khổ nhất thế gian.”
Mặc kệ là ai chết, đều sẽ là chuyện khiến ngươi ta vui sướng.
Thật là, gấp không chờ nổi, gấp không chờ nổi muốn nhìn vẻ mặt của Phương Hành lúc đó!
Ta có thể chờ, ta có thể nhẫn.
Đỗ Đan Liên cũng không dám khuyên tiếp, mà Phương Hành cũng không phải là thân thích của nàng, chỉ là, đứa nhỏ này…
Mỗi giây mỗi phút đều trôi qua thật khó khăn, Nam Chi quá khổ sở, vì chính cô, cũng là vì Phi Yên tỷ tỷ.
Hóa ra, hóa ra không phải đứa trẻ nào cũng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Tại sao phải thương tổn một đứa trẻ đến vậy, trẻ con chúng tôi cái gì cũng không làm nha!
Nam Chi đau đến hốt hoảng, cô hỏi hệ thống: “Ca ca, mẹ nói, tình yêu làm chúng ta tốt lên, nhưng tại sao bọn họ lại như vậy?”
Hệ thống: “Bởi vì tham lam, bởi vì chiếm hữu, bởi vì không cam lòng, bởi vì thù hận, hơn nữa Tuyệt Tình Cung vốn là cực đoan, trong đầu các nàng không có ở giữa, hoặc là yêu, hoặc là hận, không có chuyện bỏ qua.”
“Mỗi ngày đều đay nghiến nam nhân, càng dễ phản tác dụng, là đệ tử của Tuyệt Tình Cung, bọn họ không được phép động tâm, may mắn có được một đoạn tình cảm, ngược lại các nàng lại trở nên oán hận.”
Nam Chi: “Ồ”
Nghe không hiểu lắm!
Người lớn các người có thể nói đơn giản một chút được không?
“Ca ca, ta còn phải đau bao lâu nữa?” Nam Chi hỏi.
“Hết đêm nay.” Hệ thống nói.
Mắt Nam Chi rưng rưng, trái tim tổn thương như những mảnh thủy tinh vỡ nát.
Cứu với!
Phi Yên tỷ tỷ chịu không nổi nỗi đau như vậy, cô cũng không chịu nổi.
Một đêm này, Chung Ly Sương canh chừng nội lực của nàng ta, lạnh lùng nhìn đứa trẻ chịu dày vò, vừa đến hừng đông, tia nắng ban mai vừa ló rạng, nàng ta nhanh chóng hút nội lực về, tùy tay ném đứa trẻ vào trong lồng.
Dù là trẻ con cũng không thể khơi dậy được chút thương cảm từ người lớn.
Nam Chi tỉnh lại, cả người đều đau, đầu óc ong ong, trên người đắp chăn, không còn sức nhấc tay lên.
Nam Chi không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, có lẽ, giống như bị ném từ trên trời xuống đất.
“Tỉnh rồi, ăn chút gì đi.” Đỗ Đan Liên bưng một cái chén, ngồi bên cạnh lồng sắt, đút thìa vào trong lồng, đút vào miệng Nam Chi.
Đầu óc Nam Chi cứng đờ, thậm chí còn không thể há miệng nhận đồ ăn, Đỗ Đan Liên giống như hiểu ra, mặt không biến sắc, với một tay khác vào lồng sắt, bóp miệng đứa trẻ, đổ canh vào miệng.
Cảm giác được trong miệng có thứ gì đó, rốt cuộc Nam Chi cũng chậm rãi nuốt xuống, một ít chảy ra từ khóe miệng, vẻ mặt của Đỗ Đan Liên vẫn không thay đổi, nàng lấy khăn tay lau sạch, rồi lại tiếp tục cho ăn, ăn vào được thì ít, chảy ra ngoài thì nhiều.
Cho ăn xong xuôi rồi, vẻ mặt Đỗ Đan Liên hững hờ muốn rời đi.
“Cảm ơn, dì… Liên.” Nam Chi trầm giọng nói, giọng nói rất nhỏ, nhưng đối với những người luyện võ, đều có thể nghe được những âm thanh nhỏ nhất ở xung quanh.
Thân thể Đỗ Đan Liên dừng lại một chút, sau đó tăng tốc ra khỏi phòng, đóng sập cửa rồi khóa lại.
Ánh sáng trong phòng lập tức mờ đi, thậm chí còn không có cửa sổ, Nam Chi nằm bất động trong lồng.
Cơ thể quá đau đớn và mệt mỏi, Nam Chi lại chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, trong phòng vẫn còn tối om, không biết là ngày hay đêm, Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, kể chuyện cổ tích cho ta nghe đi.”
Hệ thống phát video giáo dục trẻ em, “Nhân lúc rảnh rỗi không có gì làm, chúng ta học tập một chút.”
Đứa trẻ còn chưa đi học, về sau phải hoàn thành nhiệm vụ thế nào.
Nam Chi nhìn màn hình chiếu trước mặt, đang phát video giáo dục trẻ em rất thú vị, có ánh sáng, vô cùng náo nhiệt, thân thể cùng tâm hồn bị tàn phá của Nam Chi rốt cuộc cũng thấy khá hơn một chút, có chút tinh thần.
Nam Chi, Nam Chi chưa bao giờ đau đến thế này, cô không biết nên kinh ngạc, hay là nên khóc vì đau quá!
Hệ thống nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn xem video, nhỏ như vậy, nằm yên không nhúc nhích, khẳng định là cơ thể đau muốn kêu cha gọi mẹ.
Chần chờ một chút, hệ thống vẫn hỏi: “Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào, trong lòng đang nghĩ gì?”
Nam Chi sâu kín thở dài, lão luyện thành thục nói: “Phi Yên tỷ tỷ chịu khổ thật nhiều, phụ mẫu tỷ ấy cũng không biết tỷ ấy còn sống.”
“Đúng rồi, hệ thống ca ca, có phải chỉ cần đi tìm phụ mẫu, là có thể thay đổi.” Đứa nhỏ đi tìm phụ mẫu hẳn là không sai đi?
Hệ thống: “…… Vậy trước hết ngươi phải thoát khỏi bức tường sắt này trước đã, sau đó thoát khỏi sự truy đuổi của Tuyệt Tình Cung, tìm được phụ mẫu, khiến phụ mẫu tin tưởng ngươi, tin ngươi là khuê nữ của bọn họ.”
Nam Chi nhìn lồng sắt, “Ta không làm được, vậy bây giờ phải làm thế nào, người dì xấu xa kia hẳn là có bệnh, ngày nào cũng tra tấn ta.”
“Sao nàng ta không đi tìm phụ thân ta, mà lại bắt nạt ta, đúng là xấu xa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất