Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 150: Muốn nựng báo đen ngạo kiều (7)

Trước Sau
Cúp điện thoại, tiếng rống giận ghen tị của Lê Tử Hàn vẫn còn vang bên tai Lai Tháp, hắn biết Lê Tử Hàn là người cuồng em trai, nhưng không ngờ nhà bọn họ lại cưng Lê Tử Ngôn đến vậy.

Hơn nữa nghĩ đến lời Lê Tử Hàn vừa nói...

"Bảo bối nấu cơm cho cậu hả?! Mắc gì chứ? Em ấy chưa bao giờ nấu cho tôi!"

"Em ấy ở nhà mười ngón tay không dính nước! Sao lại nấu cơm cho cậu được?!"

"Cậu có phúc gì mà hưởng!"

Cảm xúc trong giọng điệu của Lê Tử Hàn quá mạnh mẽ, làm cho Lai Tháp cảm thấy như mình trúng số độc đắc mới được nhận sự ưu ái của hoàng tử nhỏ nhà bọn họ.

Nhưng sau khi nghĩ lại thì Lai Tháp cảm thấy không đúng.

Dựa theo mức độ ỷ lại và thân cận với người trong nhà của Lê Tử Ngôn, thì không có khả năng là không nấu cơm cho bọn họ, vậy lý do Lê Tử Ngôn nấu cơm cho hắn là gì? Chỉ đơn giản là mối quan hệ bạn cùng phòng thôi sao?

Lai Tháp khẽ cau mày, trong đầu chợt loé lên một đáp án mơ hồ khiến hắn không dám xác nhận, cầm điện thoại mở công cụ tìm kiếm.

"Tại sao một á thú nhân ngày nào cũng nấu cơm cho tôi?"

Một vài liên kết xuất hiện trên trang web với tiêu đề giống hệt nhau.

Á thú nhân cứ nấu cơm cho tôi, tại sao vậy? Người ấy thích tôi à?

Năm dấu hiệu cho thấy một á thú nhân đang theo đuổi thú nhân: 1. Nấu cơm...

Muốn bắt trái tim của thú nhân, đầu tiên phải bắt được dạ dày của họ.

Lai Tháp nhìn nội dung hiện ra, vẻ mặt hơi thay đổi, nhất thời tâm trạng có chút phức tạp.

Lê Tử Ngôn nấu cơm cho mình, là bởi vì thích mình à? Nhớ tới những lời lẩm bẩm và thái độ của Lê Tử Ngôn đối với hắn, Lai Tháp cảm thấy suy đoán của mình có lẽ đã đúng rồi. Bàn tay cầm điện thoại hơi siết chặt, miệng mím thành một đường thẳng, nhưng lỗ tai lại có chút nóng lên.

Người theo đuổi hắn không phải ít, nhưng đây là lần đầu tiên có người làm cho hắn có cảm giác này, Lai Tháp gãi đầu cầm điện thoại đứng lên, đáy lòng có một niềm vui khó nói nên lời.

Tâm trạng phức tạp này kéo dài đến giữa trưa đã đạt đến đỉnh điểm, những đã bị hắn mạnh mẽ đè nén xuống, trở về khuôn mặt lạnh lùng.

Yêu tinh phiền phức: Anh Lai Tháp anh Lai Tháp, anh có ở văn phòng không? Bây giờ em có thể đến gặp anh không?

Yêu tinh phiền phức: [Mèo con lăn lăn.jpg]



Chỉ biết làm nũng là giỏi, có lẽ là bởi vì đã xem qua những bài viết kia nên Lê Tử Ngôn làm cái gì Lai Tháp cũng nhìn ra ý tứ làm nũng, nhưng hắn ngược lại không hề bất mãn, cau mày tỏ vẻ không vui nhưng động tác đánh chữ lại rất nhanh.

Anh Lai Tháp: Có chuyện gì?

Yêu tính phiền phức: Em đã chuẩn bị bữa trưa cho anh Lai Tháp nên muốn mang đến cho anh, được không?

Anh Lai Tháp:...

Anh Lai Tháp: Ừm.

Không phải Lai Tháp không muốn nhanh trả lời mà hắn phải giữ thể diện, nên cứng ngắc trả lời một chữ.

Hắn là chủ tịch hội sinh viên, văn phòng là một phòng đơn, lúc này lại là giờ nghỉ trưa nên không có ai.

Lai Tháp đứng dậy đi tới trước gương toàn thân trong phòng, sửa sang lại tóc và cổ áo của mình, sau đó nghiêm túc ngồi trên ghế, điều chỉnh tư thế nhìn trông như tổng tài bá đạo.

Chính hắn cũng không biết vì sao mình lại làm hành động dư thừa này, chỉ là làm theo bản năng.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, Lai Tháp nhướng mày, hắng giọng rồi lên tiếng, "Vào đi."

Cửa văn phòng được mở ra, trên khung cửa xuất hiện một cái tai mèo, sau đó một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bước vào, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, hơi lúng túng đi vào phòng.

"Anh Lai Tháp."

"Ừm, đến đây."

"Dạ." Lê Tử Ngôn gật đầu, làn da của cậu mềm mại, tối hôm qua tâm trạng lại xúc động quá lớn nên đến bây giờ tuy mắt đã bớt sưng, nhưng trong con ngươi vẫn còn tơ máu, hơn nữa đuôi mắt bị cậu dụi đến ửng đỏ, vô duyên vô cớ lại tăng thêm một phần vô tội cùng đáng thương.

"Anh Lai Tháp, em có làm vài món, anh ăn thử xem có thích không?"

Hộp cơm lấy ra được cẩn thận bày trước mặt Lai Tháp, nắp vừa mở ra liền bốc lên mùi thơm thoang thoảng, Lai Tháp nhìn thức ăn trước mặt ngay cả trang trí cũng tinh tế, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn. Hắn không cầm đũa mà nhìn Lê Tử Ngôn với ánh mắt thâm thúy khó hiểu làm cho người ta hoảng sợ.

"Anh Lai Tháp, sao thế?"

Giọng nói Lê Tử Ngôn có chút nhỏ, đầu cúi xuống co rụt người lại, tai mèo vào cái đuôi cũng cuộn tròn lại như đang sợ hãi, khiến người ta muốn đưa tay xoa bóp một cái.

"Tại sao cậu lại nấu cơm cho tôi?"

"......Bởi vì, bởi vì anh Lai Tháp rất tốt."



"Chỉ vậy thôi?"

Lai Tháp đứng lên, từng bước đi tới trước mặt Lê Tử Ngôn, hơi thở mãnh mẽ áp chế làm cho Lê Tử Ngôn lùi về phía sau.

"Dạ..."

Lê Tử Ngôn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Lai Tháp, nhưng đối phương lại không nghe thấy đáp án nên không bỏ qua, ép Lê Tử Ngôn dựa vào tường.

"Chỉ vì cái này thôi à? Trả lời tôi."

Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở quen thuộc trên đỉnh đầu, vành tai Lê Tử Ngôn không kiểm soát được mà ngứa ngáy nóng bỏng, lỗ tai lông xù cũng run rẩy, cậu cắn môi dưới, gò má ửng hồng, ngẩng đầu dùng đôi mắt ngậm nước liếc nhìn Lai Thấp, ngực không ngừng phập phồng lên xuống, tốc độ vẫy đuôi cũng tăng nhanh.

"Em, em thích anh Lai Tháp!"

Nói xong liền nhắm hai mắt lại, Lê Tử Ngôn cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng như đang nghẹn sữa, giọng nói lại không lớn được bao nhiêu, hai tay đặt ở sau lưng móc lại với nhau.

"Xin lỗi anh Lai Tháp, là em đã nói dối anh, em đã biết anh từ lâu rồi, em thi vào trường này cũng bởi vì có anh ở đây, em rất thích anh! Anh đừng ghét em mà!"

Tiểu á thú nhân căng thẳng muốn chết rồi, gương mặt đỏ bừng, hai tay ở phía sau trắng bệch, cơ thể vẫn đang run rẩy, Lai Tháp nói không nên lời mình có suy nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, sinh ra một tia khẩn trương cùng vui sướng mà mình chưa từng có.

Đây không phải là lần đầu tiên được người khác thổ lộ, nhưng đây vẫn là lần đầu hắn có một tình cảm phức tạp và vui mừng thế này.

Nhưng hắn cố tình không muốn thừa nhận, đột ngột đứng thẳng người, nghiêng đầu không nhìn gương mặt của Lê Tử Ngôn bởi vì ngượng ngùng mà càng thêm diễm lệ.

"Liên quan gì đến tôi? Đừng có làm phiền tôi là được."

Không từ chối chính là ngầm chấp nhận, Lê Tử Ngôn đã quen với tính cách của người này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Lai Tháp cũng thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là một thằng nhóc ngạo kiều, cậu vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.

"Dạ, chỉ cần anh Lai Tháp đừng đuổi em đi là tốt rồi, em sẽ nghe lời."

Lê Tử Ngôn chạy đến bên cạnh Lai Tháp, liên tục gật đầu, cái đuôi cũng đung đưa, giống như không kìm chế được mà quấn lấy cổ tay Lai Tháp.

Hai người đều cứng đờ, sắc mặt Lê Tử Ngôn đỏ hồng, vội vàng rụt đuôi về.

Lông xù trên đuôi trượt khỏi cánh tay trần trụi của Lai Tháp, để lại một cơn run rẩy ở vị trí nhạy cảm đó.

Lai Tháp chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại, nhưng cũng mong cái đuôi kia sẽ tiếp tục quấn quanh người mình.

Cổ họng trở nên khô khốc, Lai Tháp thu hồi tầm mắt không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau