Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 172: Xử lý bạch nguyệt quangNẮM CHẶT TRÁI TIM ÁC MA (7)
Đôi mắt màu đỏ sậm của Cảnh Trạch lóe lên một tia sáng khó thấy, trên mặt không có cảm xúc khác nhưng lại vô tình khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Hắn nhìn điện thoại không hề có một tin nhắn của đối phương, tâm trạng không vui nổi. Sự buồn bực vì phải xử lý chuyện của Tô Kiến Bạch dâng lên, hắn liếc nhìn thời gian, tay vẫn cầm điện thoại nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.
Hai ngày nay hắn đã khá vừa lòng, hiện tại cũng không có hứng thú với chuyện này, hơn nữa hắn cũng sẽ không bao giờ chủ động liên hệ với một thế thân rẻ tiền.
Ánh mắt Cảnh Trạch trở nên lơ đễnh, không biết đang nghĩ gì mà ngay cả trang web lúc sáng lúc tối cũng không để ý. Hắn ném điện thoại sang một bên rồi cười nhạo một tiếng, không nghĩ tới chuyện của Lê Tử Ngôn và Tô Kiến Bạch nữa.
Cộc cộc
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Cảnh Trạch dựa người ra sau, hai tay đan chéo trước ngực,"Vào đi."
"Cảnh tổng, chủ tịch vừa gọi đến bảo ngài tuần này hãy về nhà."
"Về nhà? Có chuyện gì?"
"Cái này thì...chủ tịch không nói rõ, chỉ nói bảo ngài và phu nhân cùng về."
Trong lòng Cảnh Trạch đã hiểu rõ, e là bởi vì lần trước không trở về nhà với Lê Tử Ngôn nên mấy lão già kia lại bực bội. Tính tình của hắn cũng không tốt, còn bởi vì bản tính của ác ma và gia đình ưu việt nên làm người cũng rất phô trương, nhưng mà lễ nghi hiếu thảo thì hắn vẫn có.
"Biết rồi, cô đi ra đi."
"Cảnh, Cảnh tổng, còn có một chuyện..."
Thư ký muốn nói lại thôi, trông còn có vẻ rối rắm, Cảnh Trạch nhìn không thuận mắt bộ dáng dong dài này, nâng mắt nhìn cô một cái, trong nháy mắt thư ký đã bắt được tín hiệu nên không ấp úng nữa.
"Cảnh tổng, vừa rồi lại có hotsearch mới, ngài Tô đơn phương gắn tên ngài cùng với mấy người kia để tăng thêm nhiệt độ, bây giờ dưới trang Weibo của công ty xuất hiện rất nhiều fans của ngài Tô, phải trả lời sao ạ? Hay là xoá bỏ hotsearch?"
Đây đã là hành động bình thường của Tô Kiến Bạch. Cảnh Trạch thích y, theo đuổi y nên đương nhiên tự nguyện cho đối phương cọ nhiệt của mình. Cũng bởi vì thân phận hiển hách của hắn cùng với quan hệ mập mờ này, làm cho những fans của Tô Kiến Bạch cũng xây dựng cho y một bối cảnh gia thế ưu tú. Ngay cả khi y có nhiều tài nguyên không phù hợp với vị trí của y thì cũng không có ai nghi ngờ là y bị bao dưỡng hay là có nguyên nhân sâu xa.
Đây đương nhiên là chuyện tốt với Tô Kiến Bạch, nhưng đối với công ty như bọn họ mà nói thì lại không được lợi ích bao nhiêu. Điều quan trọng nhất đối với một công ty là nâng cao chất lượng sản phẩm, nhưng người đại diện cũng là một nhân tố. Trong mấy năm phát triển vừa qua, Tô Kiến Bạch có không ít kẻ thù, tuy y vẫn luôn duy trì hình tượng dịu dàng, hiểu chuyện, nhưng cách làm việc của đoàn đội lại không sạch sẽ, gần như hơn phân nửa nghệ sĩ trong giới giải trí đều bị y cướp tài nguyên. Những nghệ sĩ kia cũng không có khả năng cứ như thế mà bỏ qua, fans của minh tinh cũng không phải ăn chay, chuyện tẩy chay người đại diện này vẫn thỉnh thoảng xảy ra.
Fans của Tô Kiến Bạch cũng chỉ có hai đến ba mươi triệu, trong đó còn có một lượng fans ảo và người qua đường nhất định, mà fans chân chính có thể mua đại ngôn của y cũng không có bao nhiêu, thường xuyên qua lại tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cổ phần và doanh số sản phẩm của công ty Cảnh Trạch.
Nếu là trước kia thì thư ký nhất định sẽ không nói, nhưng hiện tại cô đã biết sự tồn tại phu nhân, hơn nữa hai năm gần đây công ty đã xuất hiện tình trạng thua lỗ, đương nhiên cô hy vọng cấp trên của mình có thể đưa ra một quyết định chính xác.
"Lúc trước tôi đã nói rồi, cậu ấy muốn cọ thì cọ, nghe không hiểu sao, sau này chuyện của Tô Kiến Bạch đừng hỏi tôi nữa."
"......Tôi biết rồi." Nói xong lời này, thư ký cũng không muốn mất chén cơm nên chỉ có thể rời khỏi văn phòng.
Cảnh Trạch không để tâm đến vấn đề cô nhắc tới mà lấy điện thoại. Không phải hắn muốn đi tìm Lê Tử Ngôn, mà vì người trong nhà yêu cầu, gọi điện thoại cho tài xế bảo y đến trường đón Lê Tử Ngôn về. Cảnh Trạch cười cười, đưa tay giật mạnh cổ áo, ngay cả đôi cánh phía sau cũng run run.
"Không phải nói muốn tận tâm làm Cảnh phu nhân à? Sao, đây là cách cậu thực hiện nghĩa vụ hả?"
Cảnh Trạch ngồi ở ghế sau, cửa vừa mở ra liền nói với Lê Tử Ngôn một câu như vậy, Lê Tử Ngôn chỉ liếc nhìn hắn một cái, chừa một khoảng trống lớn ở giữa mà tựa vào cửa xe.
"Em không hiểu ngài Cảnh có ý gì."
"Thật sự không hiểu hay là giả ngu? Kim chủ của cậu mà cậu không gọi được một cuộc điện thoại, tin nhắn cũng không."
"Ngài Cảnh, em nhớ lúc đó ngài nói rất rõ ràng là không muốn có bất kỳ quan hệ dư thừa nào với em, bây giờ lại cảm thấy em lạnh nhạt với ngài là sao."
Lê Tử Ngôn lắc đầu mỉm cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Em cho rằng chỉ cần em ở trên giường làm ngài hài lòng là được rồi, chẳng qua nếu ngài đã đưa ra yêu cầu như vậy thì em cũng sẽ không từ chối, nhưng mà phải cho em phương thức liên lạc của ngài chứ."
Lúc nghe vế trước, Cảnh Trạch còn đang cau mày, nhưng nghe được câu cuối của Lê Tử Ngôn, hắn lại sửng sốt, giọng điệu có chút không được tự nhiên: "Cậu không biết thông tin liên lạc của tôi à?"
"Dù sao thân phận giữa chúng ta cũng khác nhau, chắc là em vẫn chưa đủ tư cách để nhận được phương thức liên lạc của ngài."
Cảnh Trạch không nói gì mà chỉ nhíu mày, mở điện thoại ra gọi cho Lê Tử Ngôn một cuộc điện thoại, rồi thêm Wechat, "Không có việc gì thì đừng liên lạc với tôi."
Người cảm thấy đối phương không gửi tin nhắn cho mình mà bực bội là hắn, bây giờ người không cho đối phương liên lạc với mình cũng là hắn, trong lòng Lê Tử Ngôn thầm cười, chỉ cảm thấy người này đúng là thật khó hầu hạ.
"Biết rồi, không cần lo lắng."
Lê Tử Ngôn trông thì mềm mại ngoan ngoãn, nhưng trong xương cốt lại rất mạnh mẽ, cho dù đã ký hiệp ước với Cảnh Trạch nhưng cũng không cảm thấy mình thấp hèn, nói chuyện cũng không kiêu ngạo không nịnh nọt.
Mặc dù Cảnh Trạch cảm thấy Lê Tử Ngôn dùng giọng điệu này nói chuyện với mình có chút lớn gan, nhưng hắn lại không cảm thấy mình bị xúc phạm chút nào, mà chỉ cảm thấy thái độ không lạnh không nóng của đối phương khiến hắn không được thoải mái.
Dù sao về mặt tình cảm, tính tình của Lê Tử Ngôn lại khác xa với bình thường, đặc biệt mềm mại dịu dàng.
Hai người không nói gì nữa, nhất thời bầu không khí có hơi ngột ngạt, nhưng cũng may rất nhanh đã đến Cảnh gia, hai người một trước một sau xuống xe, cũng không có trao đổi bao nhiêu nhưng khoảng cách đã gần lại không ít, chỉ nhìn thôi thì đúng thật giống như một đôi vậy.
"Đi thôi Cảnh phu nhân."
Lê Tử Ngôn mỉm cười đặt tay lên khuỷu tay Cảnh Trạch, nhiệt độ ấm áp cách lớp áo sơ mi truyền đến cánh tay Cảnh Trạch, cơ thể Cảnh Trạch hơi thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, đôi mắt đỏ sậm lóe lên, dẫn Lê Tử Ngôn vào sân.
"Thiếu gia, tiểu phu nhân, hai người đã về, ông chủ và mọi người đã chờ ở trong, mau vào ạ."
"Ừm, cảm ơn."
Hai người vào nhà, không có mập mờ ngọt ngào gì, nhưng lại nhìn rất môn đăng hộ đối.
Cảnh Trạch vừa vào nhà đã thấy ánh mắt của vài người sáng lên, nhưng lập tức xụ mặt, đôi cánh vỗ một cái, thổi tới một cơn gió.
"Thằng này mày còn biết về nhà à."
Hắn nhìn điện thoại không hề có một tin nhắn của đối phương, tâm trạng không vui nổi. Sự buồn bực vì phải xử lý chuyện của Tô Kiến Bạch dâng lên, hắn liếc nhìn thời gian, tay vẫn cầm điện thoại nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.
Hai ngày nay hắn đã khá vừa lòng, hiện tại cũng không có hứng thú với chuyện này, hơn nữa hắn cũng sẽ không bao giờ chủ động liên hệ với một thế thân rẻ tiền.
Ánh mắt Cảnh Trạch trở nên lơ đễnh, không biết đang nghĩ gì mà ngay cả trang web lúc sáng lúc tối cũng không để ý. Hắn ném điện thoại sang một bên rồi cười nhạo một tiếng, không nghĩ tới chuyện của Lê Tử Ngôn và Tô Kiến Bạch nữa.
Cộc cộc
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Cảnh Trạch dựa người ra sau, hai tay đan chéo trước ngực,"Vào đi."
"Cảnh tổng, chủ tịch vừa gọi đến bảo ngài tuần này hãy về nhà."
"Về nhà? Có chuyện gì?"
"Cái này thì...chủ tịch không nói rõ, chỉ nói bảo ngài và phu nhân cùng về."
Trong lòng Cảnh Trạch đã hiểu rõ, e là bởi vì lần trước không trở về nhà với Lê Tử Ngôn nên mấy lão già kia lại bực bội. Tính tình của hắn cũng không tốt, còn bởi vì bản tính của ác ma và gia đình ưu việt nên làm người cũng rất phô trương, nhưng mà lễ nghi hiếu thảo thì hắn vẫn có.
"Biết rồi, cô đi ra đi."
"Cảnh, Cảnh tổng, còn có một chuyện..."
Thư ký muốn nói lại thôi, trông còn có vẻ rối rắm, Cảnh Trạch nhìn không thuận mắt bộ dáng dong dài này, nâng mắt nhìn cô một cái, trong nháy mắt thư ký đã bắt được tín hiệu nên không ấp úng nữa.
"Cảnh tổng, vừa rồi lại có hotsearch mới, ngài Tô đơn phương gắn tên ngài cùng với mấy người kia để tăng thêm nhiệt độ, bây giờ dưới trang Weibo của công ty xuất hiện rất nhiều fans của ngài Tô, phải trả lời sao ạ? Hay là xoá bỏ hotsearch?"
Đây đã là hành động bình thường của Tô Kiến Bạch. Cảnh Trạch thích y, theo đuổi y nên đương nhiên tự nguyện cho đối phương cọ nhiệt của mình. Cũng bởi vì thân phận hiển hách của hắn cùng với quan hệ mập mờ này, làm cho những fans của Tô Kiến Bạch cũng xây dựng cho y một bối cảnh gia thế ưu tú. Ngay cả khi y có nhiều tài nguyên không phù hợp với vị trí của y thì cũng không có ai nghi ngờ là y bị bao dưỡng hay là có nguyên nhân sâu xa.
Đây đương nhiên là chuyện tốt với Tô Kiến Bạch, nhưng đối với công ty như bọn họ mà nói thì lại không được lợi ích bao nhiêu. Điều quan trọng nhất đối với một công ty là nâng cao chất lượng sản phẩm, nhưng người đại diện cũng là một nhân tố. Trong mấy năm phát triển vừa qua, Tô Kiến Bạch có không ít kẻ thù, tuy y vẫn luôn duy trì hình tượng dịu dàng, hiểu chuyện, nhưng cách làm việc của đoàn đội lại không sạch sẽ, gần như hơn phân nửa nghệ sĩ trong giới giải trí đều bị y cướp tài nguyên. Những nghệ sĩ kia cũng không có khả năng cứ như thế mà bỏ qua, fans của minh tinh cũng không phải ăn chay, chuyện tẩy chay người đại diện này vẫn thỉnh thoảng xảy ra.
Fans của Tô Kiến Bạch cũng chỉ có hai đến ba mươi triệu, trong đó còn có một lượng fans ảo và người qua đường nhất định, mà fans chân chính có thể mua đại ngôn của y cũng không có bao nhiêu, thường xuyên qua lại tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cổ phần và doanh số sản phẩm của công ty Cảnh Trạch.
Nếu là trước kia thì thư ký nhất định sẽ không nói, nhưng hiện tại cô đã biết sự tồn tại phu nhân, hơn nữa hai năm gần đây công ty đã xuất hiện tình trạng thua lỗ, đương nhiên cô hy vọng cấp trên của mình có thể đưa ra một quyết định chính xác.
"Lúc trước tôi đã nói rồi, cậu ấy muốn cọ thì cọ, nghe không hiểu sao, sau này chuyện của Tô Kiến Bạch đừng hỏi tôi nữa."
"......Tôi biết rồi." Nói xong lời này, thư ký cũng không muốn mất chén cơm nên chỉ có thể rời khỏi văn phòng.
Cảnh Trạch không để tâm đến vấn đề cô nhắc tới mà lấy điện thoại. Không phải hắn muốn đi tìm Lê Tử Ngôn, mà vì người trong nhà yêu cầu, gọi điện thoại cho tài xế bảo y đến trường đón Lê Tử Ngôn về. Cảnh Trạch cười cười, đưa tay giật mạnh cổ áo, ngay cả đôi cánh phía sau cũng run run.
"Không phải nói muốn tận tâm làm Cảnh phu nhân à? Sao, đây là cách cậu thực hiện nghĩa vụ hả?"
Cảnh Trạch ngồi ở ghế sau, cửa vừa mở ra liền nói với Lê Tử Ngôn một câu như vậy, Lê Tử Ngôn chỉ liếc nhìn hắn một cái, chừa một khoảng trống lớn ở giữa mà tựa vào cửa xe.
"Em không hiểu ngài Cảnh có ý gì."
"Thật sự không hiểu hay là giả ngu? Kim chủ của cậu mà cậu không gọi được một cuộc điện thoại, tin nhắn cũng không."
"Ngài Cảnh, em nhớ lúc đó ngài nói rất rõ ràng là không muốn có bất kỳ quan hệ dư thừa nào với em, bây giờ lại cảm thấy em lạnh nhạt với ngài là sao."
Lê Tử Ngôn lắc đầu mỉm cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Em cho rằng chỉ cần em ở trên giường làm ngài hài lòng là được rồi, chẳng qua nếu ngài đã đưa ra yêu cầu như vậy thì em cũng sẽ không từ chối, nhưng mà phải cho em phương thức liên lạc của ngài chứ."
Lúc nghe vế trước, Cảnh Trạch còn đang cau mày, nhưng nghe được câu cuối của Lê Tử Ngôn, hắn lại sửng sốt, giọng điệu có chút không được tự nhiên: "Cậu không biết thông tin liên lạc của tôi à?"
"Dù sao thân phận giữa chúng ta cũng khác nhau, chắc là em vẫn chưa đủ tư cách để nhận được phương thức liên lạc của ngài."
Cảnh Trạch không nói gì mà chỉ nhíu mày, mở điện thoại ra gọi cho Lê Tử Ngôn một cuộc điện thoại, rồi thêm Wechat, "Không có việc gì thì đừng liên lạc với tôi."
Người cảm thấy đối phương không gửi tin nhắn cho mình mà bực bội là hắn, bây giờ người không cho đối phương liên lạc với mình cũng là hắn, trong lòng Lê Tử Ngôn thầm cười, chỉ cảm thấy người này đúng là thật khó hầu hạ.
"Biết rồi, không cần lo lắng."
Lê Tử Ngôn trông thì mềm mại ngoan ngoãn, nhưng trong xương cốt lại rất mạnh mẽ, cho dù đã ký hiệp ước với Cảnh Trạch nhưng cũng không cảm thấy mình thấp hèn, nói chuyện cũng không kiêu ngạo không nịnh nọt.
Mặc dù Cảnh Trạch cảm thấy Lê Tử Ngôn dùng giọng điệu này nói chuyện với mình có chút lớn gan, nhưng hắn lại không cảm thấy mình bị xúc phạm chút nào, mà chỉ cảm thấy thái độ không lạnh không nóng của đối phương khiến hắn không được thoải mái.
Dù sao về mặt tình cảm, tính tình của Lê Tử Ngôn lại khác xa với bình thường, đặc biệt mềm mại dịu dàng.
Hai người không nói gì nữa, nhất thời bầu không khí có hơi ngột ngạt, nhưng cũng may rất nhanh đã đến Cảnh gia, hai người một trước một sau xuống xe, cũng không có trao đổi bao nhiêu nhưng khoảng cách đã gần lại không ít, chỉ nhìn thôi thì đúng thật giống như một đôi vậy.
"Đi thôi Cảnh phu nhân."
Lê Tử Ngôn mỉm cười đặt tay lên khuỷu tay Cảnh Trạch, nhiệt độ ấm áp cách lớp áo sơ mi truyền đến cánh tay Cảnh Trạch, cơ thể Cảnh Trạch hơi thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, đôi mắt đỏ sậm lóe lên, dẫn Lê Tử Ngôn vào sân.
"Thiếu gia, tiểu phu nhân, hai người đã về, ông chủ và mọi người đã chờ ở trong, mau vào ạ."
"Ừm, cảm ơn."
Hai người vào nhà, không có mập mờ ngọt ngào gì, nhưng lại nhìn rất môn đăng hộ đối.
Cảnh Trạch vừa vào nhà đã thấy ánh mắt của vài người sáng lên, nhưng lập tức xụ mặt, đôi cánh vỗ một cái, thổi tới một cơn gió.
"Thằng này mày còn biết về nhà à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất