Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 253: Đường về (3)
Lê Tử Ngôn đã từng rất tự tin, cậu có ba mẹ dịu dàng ưu tú, còn có một người anh rất thương cậu. Cậu lớn lên trong sự bảo bọc ấm áp vì thế quá trình trưởng thành của cậu cũng cực kỳ hạnh phúc. Tuy nhiên khi điều đó đến, thế giới của cậu đã bị phá hủy và sụp đổ nặng nề.
Ba mẹ từng yêu thương tự hào về cậu nhưng lúc ấy lại nhìn cậu như nhìn một bệnh nhân tâm thần, sau đó đưa cậu vào trung tâm cai nghiện. Mắng nhiếc, đánh đập chỉ vì cậu thích một đứa con trai.
Lê Tử Ngôn chưa bao giờ thấy tính hướng của mình là sai, cậu chỉ thấy mình đã thích nhầm người, cậu không nghĩ rằng khi mình thích con trai sẽ bị trách cứ nhiều như vậy nhưng khi ba mẹ dùng ánh mắt thất vọng nhìn cậu, dùng lời nói để kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu thì cậu đã bị tổn thương nặng nề.
Những bạn bè xung quanh ghê tởm nhìn cậu như thể đang nhìn thứ rác rưởi, thậm chí có người còn xúc phạm cậu, muốn xem cậu có khác với con trai bình thường hay không.
Tính tình của Lê Tử Ngôn quá hiền, người nhẹ dạ đều tạo một lớp vỏ cứng rắn để bảo vệ mình nhưng chiếc áo giáp ấy đã bị người thân nhất phá hủy từng chút một, cuối cùng phơi bày trần trụi tùy ý cho người khác chà đạp.
"Con chưa từng thấy anh ấy yếu ớt như vậy giống như mèo con bị thương trong đêm mưa, một mình tìm một bến đỗ nhưng lại không có chỗ nào để về." Hàn Tri Dao vừa nghĩ tới đoạn ký ức đó trong lòng đau đớn như bị dao rạch.
"Có lần con gặp được anh ấy, rõ ràng anh ấy không biết con, hai bên chỉ là người xa lạ nhưng anh ấy lại đồng ý giúp đỡ con, cõng con đi đến trường báo cáo."
Hàn Tri Dao nhắm mắt lại, nước mắt không kìm được liên tục tuôn rơi, "Anh ấy là ánh sáng của con, con muốn đuổi theo anh ấy, muốn sóng vai với anh ấy, nhưng không ngờ mình lại không thể bảo vệ được anh ấy."
Hồi Hàn Tri Dao học cấp ba gầy gò ốm yếu như cọng giá, thiếu đi sức sống tươi trẻ của thiếu niên. Cũng vì nguyên nhân này nên rất nhiều người không muốn chơi cùng hắn, lúc mới khai giảng hắn bị xe đạp đâm trúng nên bị thương, lúc ấy đã sắp trễ học, là Lê Tử Ngôn cõng hắn từ dưới đất lên đưa đến lớp, sau khi tan học lại tới đưa hắn đến phòng y tế.
Lúc đó Lê Tử Ngôn đã để lại một vị trí không ai thay thế được trong lòng Hàn Tri Dao.
Lần thứ hai gặp mặt là lúc Hàn Tri Dao bị cô lập, lẻ loi ngồi ăn cơm ở căn tin nhìn bài thi không tốt của mình. Lê Tử Ngôn đi đến bên cạnh hắn đưa cho hắn một ly sữa socola, sau đó kiên nhẫn phân tích chỗ sai trong bài thi của hắn.
Hàn Tri Dao không biết có phải với ai Lê Tử Ngôn cũng dịu dàng như vậy hay không, nhưng hắn biết cách đàn anh đối xử với hắn không giống với bất kì ai.
Hai người học chung một trường nên muốn gặp cũng không khó, Hàn Tri Dao không có chuyện gì đều chạy đến cửa lớp Lê Tử Ngôn nhìn cậu, bản thân cũng đang vì Lê Tử Ngôn mà dần trở nên tốt hơn.
Cho đến khi chuyện đó xảy ra.
Yêu đương đồng tính trong trường là một sự kiện gây tính tò mò, ngược lại mấy cô gái rất bao dung cho chuyện này nhưng người ghê tởm cũng không ít.
Lê Tử Ngôn không đi học một tháng cho đến khi cậu quay lại thì đã gầy đi một vòng, thịt mềm trên mặt đã biến mất, giữa hai hàng lông mày cũng đầy nét ưu sầu.
Năm lớp 12 quá căng thẳng, Lê Tử Ngôn còn bị bạn trong lớp cô lập xa lánh, thậm chí còn có không ít nam sinh lớp khác đến lớp bọn họ chỉ trỏ.
Là thiếu niên thì ai mà không gặp vấn đề tâm sinh lí, sau khi trải qua đau khổ với người nhà, trái tim thiếu niên đã sớm bị vết thương chồng chất. Cuối cùng dưới áp lực bên trong và bên ngoài nên đã ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.
Hàn Tri Dao đến chỗ chủ nhiệm lớp Lê Tử Ngôn hỏi cậu đi đâu nhưng chủ nhiệm lớp cũng không có tin tức.
Mãi đến lúc khai giảng, trái tim Hàn Tri Dao đã sống lại một lần nữa.
"Con muốn qua nói chuyện với anh ấy nhưng một khi có người tới gần thì anh ấy sẽ không ngừng run rẩy, đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể ngồi một mình ở trong góc."
Hàn Tri Dao hít sâu một hơi, đến bây giờ còn cảm thấy trái tim mình quặn đau, "Con...con không dám tới quá gần, con sợ anh ấy khó chịu nên chỉ có thể âm thầm bảo vệ."
Ngày nào cũng lén để một ly sữa socola cho Lê Tử Ngôn, dù cho Lê Tử Ngôn không uống thì hắn vẫn sẽ làm vậy. Để lại một tờ ghi chú động viên, Hàn Tri Dao không để lại tên nhưng vẫn kiên trì không biết mệt.
Nhưng tổn thương trong tâm hồn không phải có thể bù đắp trong một sớm một chiều, người luôn tự tin hoạt bát bây giờ lại trở nên ít nói, làm cái gì cũng sợ sệt, Hàn Tri Dao thấy mà đau trong lòng.
"Tử Ngôn rất giỏi, anh ấy thi đậu đại học tốt nhất nên con không muốn tụt lại phía sau, vẫn đuổi theo anh ấy." Trên mặt Hàn Tri Dao xuất hiện ý cười nhẹ nhưng nụ cười này sao lại xót xa đến thế.
Có lẽ do cảm thấy mình sẽ không dính líu đến quá khứ nữa, hoặc có lẽ do vì năm lớp 12 sống khép kín đã tạo thêm một lớp bảo vệ cho trái tim cậu nên sau khi lên đại học, dường như Lê Tử Ngôn đã hoà hợp lại với thế giới.
Cậu không sợ sệt nữa nhưng vẫn không tự tin được, cậu vẫn dịu dàng như trước nhưng lại không thể mở lòng. Mọi người đều thích cậu nhưng không ai có thể bước vào trái tim của cậu.
Ba Lê mẹ Lê đã khóc đến lạc giọng, bọn họ không hề biết những chuyện Hàn Tri Dao nói. Lúc đó bọn họ chỉ thấy bàng hoàng và thất vọng về chuyện "có vấn đề" về xu hướng tính dục của con trai nên sao nhớ được Lê Tử Ngôn ngoan ngoãn thế nào, cậu cũng là một đứa bé, điều cậu cần nhất chính là sự đồng hành và ủng hộ của gia đình.
Bọn họ không thể tưởng tượng sau khi Lê Tử Ngôn bị bọn họ mắng chửi đã đối mặt với cuộc sống như thế nào. Họ cho rằng Lê Tử Ngôn phản nghịch, không để ý đến cảm nhận của bọn họ muốn làm tổn thương bọn họ, không gặp mặt Lê Tử Ngôn bốn năm hiện tại mới hiểu được người sai chính là bọn họ.
"Là lỗi của ba, Tử Ngôn, là ba sai....nếu ba tỉnh ngộ sớm hơn, đến gặp con là tốt rồi, ba sai rồi, ba thật sự sai..."
Ba Lê mất đi vẻ nho nhã trước kia, lúc Lê Tử Ngôn học đại học năm nhất, ông đã bắt đầu tìm hiểu kiến thức về đồng tính luyến ái, ông biết đây không phải là bệnh, cũng biết tình cảm nào cũng đáng được tôn trọng.
Ông và mẹ Lê lại không muốn cúi đầu nhận lỗi trước, là bọn họ sai rồi.
"Bác trai, bác đừng nói vậy, con nghĩ Tử Ngôn sẽ không trách bác đâu."
Hàn Tri Dao ngẩn người nhìn Lê Tử Ngôn, "Nếu như có cơ hội, con hy vọng có thể đích thân nói với bác là con thích anh ấy, có lẽ con nên thổ lộ sớm hơn, đừng băn khoăn nhiều thì tốt rồi."
Mẹ Lê đã khóc đến ngã quỵ được Lê Tử Hàn ôm vào lòng, Lê Tử Hàn nhắm mắt lại, anh cũng sai rồi, anh cho rằng mình đã đủ quan tâm đến Lê Tử Ngôn, có thể an ủi nỗi đau của Lê Tử Ngôn, nhiều năm như vậy nhưng anh không có cắt đứt liên lạc với Lê Tử Ngôn, nói nhiều nhất vẫn là mong cậu về nhà.
Nhưng anh lại quên mất, là chính tay bọn họ phá hủy mái ấm của Lê Tử Ngôn.
Bốn người ngồi trong phòng bệnh với khuôn mặt đầy nước mắt.
Dù sao hai bác cũng đã lớn tuổi, Lê Tử Hàn đưa hai người đến khách sạn bên cạnh sau đó quay lại phòng bệnh.
Hàn Tri Dao đang quỳ dưới đất thả từng cái hôn lên mu bàn tay Lê Tử Ngôn, "Xin anh tỉnh lại đi, Tử Ngôn, em không thể mất anh."
"Nếu như có thể thì cho em đổi với anh, để em có thể trải qua lại một đời với anh, xin anh."
Tích——
Máy đo nhịp tim ở đầu giường biến thành một đường thẳng, đèn cấp cứu trong phòng liên tục nhấp nháy, Lê Tử Hàn đi đến bên giường bảo vệ Lê Tử Ngôn cùng Hàn Tri Dao, một giây sau đã chìm vào bóng tối.
Ba mẹ từng yêu thương tự hào về cậu nhưng lúc ấy lại nhìn cậu như nhìn một bệnh nhân tâm thần, sau đó đưa cậu vào trung tâm cai nghiện. Mắng nhiếc, đánh đập chỉ vì cậu thích một đứa con trai.
Lê Tử Ngôn chưa bao giờ thấy tính hướng của mình là sai, cậu chỉ thấy mình đã thích nhầm người, cậu không nghĩ rằng khi mình thích con trai sẽ bị trách cứ nhiều như vậy nhưng khi ba mẹ dùng ánh mắt thất vọng nhìn cậu, dùng lời nói để kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu thì cậu đã bị tổn thương nặng nề.
Những bạn bè xung quanh ghê tởm nhìn cậu như thể đang nhìn thứ rác rưởi, thậm chí có người còn xúc phạm cậu, muốn xem cậu có khác với con trai bình thường hay không.
Tính tình của Lê Tử Ngôn quá hiền, người nhẹ dạ đều tạo một lớp vỏ cứng rắn để bảo vệ mình nhưng chiếc áo giáp ấy đã bị người thân nhất phá hủy từng chút một, cuối cùng phơi bày trần trụi tùy ý cho người khác chà đạp.
"Con chưa từng thấy anh ấy yếu ớt như vậy giống như mèo con bị thương trong đêm mưa, một mình tìm một bến đỗ nhưng lại không có chỗ nào để về." Hàn Tri Dao vừa nghĩ tới đoạn ký ức đó trong lòng đau đớn như bị dao rạch.
"Có lần con gặp được anh ấy, rõ ràng anh ấy không biết con, hai bên chỉ là người xa lạ nhưng anh ấy lại đồng ý giúp đỡ con, cõng con đi đến trường báo cáo."
Hàn Tri Dao nhắm mắt lại, nước mắt không kìm được liên tục tuôn rơi, "Anh ấy là ánh sáng của con, con muốn đuổi theo anh ấy, muốn sóng vai với anh ấy, nhưng không ngờ mình lại không thể bảo vệ được anh ấy."
Hồi Hàn Tri Dao học cấp ba gầy gò ốm yếu như cọng giá, thiếu đi sức sống tươi trẻ của thiếu niên. Cũng vì nguyên nhân này nên rất nhiều người không muốn chơi cùng hắn, lúc mới khai giảng hắn bị xe đạp đâm trúng nên bị thương, lúc ấy đã sắp trễ học, là Lê Tử Ngôn cõng hắn từ dưới đất lên đưa đến lớp, sau khi tan học lại tới đưa hắn đến phòng y tế.
Lúc đó Lê Tử Ngôn đã để lại một vị trí không ai thay thế được trong lòng Hàn Tri Dao.
Lần thứ hai gặp mặt là lúc Hàn Tri Dao bị cô lập, lẻ loi ngồi ăn cơm ở căn tin nhìn bài thi không tốt của mình. Lê Tử Ngôn đi đến bên cạnh hắn đưa cho hắn một ly sữa socola, sau đó kiên nhẫn phân tích chỗ sai trong bài thi của hắn.
Hàn Tri Dao không biết có phải với ai Lê Tử Ngôn cũng dịu dàng như vậy hay không, nhưng hắn biết cách đàn anh đối xử với hắn không giống với bất kì ai.
Hai người học chung một trường nên muốn gặp cũng không khó, Hàn Tri Dao không có chuyện gì đều chạy đến cửa lớp Lê Tử Ngôn nhìn cậu, bản thân cũng đang vì Lê Tử Ngôn mà dần trở nên tốt hơn.
Cho đến khi chuyện đó xảy ra.
Yêu đương đồng tính trong trường là một sự kiện gây tính tò mò, ngược lại mấy cô gái rất bao dung cho chuyện này nhưng người ghê tởm cũng không ít.
Lê Tử Ngôn không đi học một tháng cho đến khi cậu quay lại thì đã gầy đi một vòng, thịt mềm trên mặt đã biến mất, giữa hai hàng lông mày cũng đầy nét ưu sầu.
Năm lớp 12 quá căng thẳng, Lê Tử Ngôn còn bị bạn trong lớp cô lập xa lánh, thậm chí còn có không ít nam sinh lớp khác đến lớp bọn họ chỉ trỏ.
Là thiếu niên thì ai mà không gặp vấn đề tâm sinh lí, sau khi trải qua đau khổ với người nhà, trái tim thiếu niên đã sớm bị vết thương chồng chất. Cuối cùng dưới áp lực bên trong và bên ngoài nên đã ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.
Hàn Tri Dao đến chỗ chủ nhiệm lớp Lê Tử Ngôn hỏi cậu đi đâu nhưng chủ nhiệm lớp cũng không có tin tức.
Mãi đến lúc khai giảng, trái tim Hàn Tri Dao đã sống lại một lần nữa.
"Con muốn qua nói chuyện với anh ấy nhưng một khi có người tới gần thì anh ấy sẽ không ngừng run rẩy, đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể ngồi một mình ở trong góc."
Hàn Tri Dao hít sâu một hơi, đến bây giờ còn cảm thấy trái tim mình quặn đau, "Con...con không dám tới quá gần, con sợ anh ấy khó chịu nên chỉ có thể âm thầm bảo vệ."
Ngày nào cũng lén để một ly sữa socola cho Lê Tử Ngôn, dù cho Lê Tử Ngôn không uống thì hắn vẫn sẽ làm vậy. Để lại một tờ ghi chú động viên, Hàn Tri Dao không để lại tên nhưng vẫn kiên trì không biết mệt.
Nhưng tổn thương trong tâm hồn không phải có thể bù đắp trong một sớm một chiều, người luôn tự tin hoạt bát bây giờ lại trở nên ít nói, làm cái gì cũng sợ sệt, Hàn Tri Dao thấy mà đau trong lòng.
"Tử Ngôn rất giỏi, anh ấy thi đậu đại học tốt nhất nên con không muốn tụt lại phía sau, vẫn đuổi theo anh ấy." Trên mặt Hàn Tri Dao xuất hiện ý cười nhẹ nhưng nụ cười này sao lại xót xa đến thế.
Có lẽ do cảm thấy mình sẽ không dính líu đến quá khứ nữa, hoặc có lẽ do vì năm lớp 12 sống khép kín đã tạo thêm một lớp bảo vệ cho trái tim cậu nên sau khi lên đại học, dường như Lê Tử Ngôn đã hoà hợp lại với thế giới.
Cậu không sợ sệt nữa nhưng vẫn không tự tin được, cậu vẫn dịu dàng như trước nhưng lại không thể mở lòng. Mọi người đều thích cậu nhưng không ai có thể bước vào trái tim của cậu.
Ba Lê mẹ Lê đã khóc đến lạc giọng, bọn họ không hề biết những chuyện Hàn Tri Dao nói. Lúc đó bọn họ chỉ thấy bàng hoàng và thất vọng về chuyện "có vấn đề" về xu hướng tính dục của con trai nên sao nhớ được Lê Tử Ngôn ngoan ngoãn thế nào, cậu cũng là một đứa bé, điều cậu cần nhất chính là sự đồng hành và ủng hộ của gia đình.
Bọn họ không thể tưởng tượng sau khi Lê Tử Ngôn bị bọn họ mắng chửi đã đối mặt với cuộc sống như thế nào. Họ cho rằng Lê Tử Ngôn phản nghịch, không để ý đến cảm nhận của bọn họ muốn làm tổn thương bọn họ, không gặp mặt Lê Tử Ngôn bốn năm hiện tại mới hiểu được người sai chính là bọn họ.
"Là lỗi của ba, Tử Ngôn, là ba sai....nếu ba tỉnh ngộ sớm hơn, đến gặp con là tốt rồi, ba sai rồi, ba thật sự sai..."
Ba Lê mất đi vẻ nho nhã trước kia, lúc Lê Tử Ngôn học đại học năm nhất, ông đã bắt đầu tìm hiểu kiến thức về đồng tính luyến ái, ông biết đây không phải là bệnh, cũng biết tình cảm nào cũng đáng được tôn trọng.
Ông và mẹ Lê lại không muốn cúi đầu nhận lỗi trước, là bọn họ sai rồi.
"Bác trai, bác đừng nói vậy, con nghĩ Tử Ngôn sẽ không trách bác đâu."
Hàn Tri Dao ngẩn người nhìn Lê Tử Ngôn, "Nếu như có cơ hội, con hy vọng có thể đích thân nói với bác là con thích anh ấy, có lẽ con nên thổ lộ sớm hơn, đừng băn khoăn nhiều thì tốt rồi."
Mẹ Lê đã khóc đến ngã quỵ được Lê Tử Hàn ôm vào lòng, Lê Tử Hàn nhắm mắt lại, anh cũng sai rồi, anh cho rằng mình đã đủ quan tâm đến Lê Tử Ngôn, có thể an ủi nỗi đau của Lê Tử Ngôn, nhiều năm như vậy nhưng anh không có cắt đứt liên lạc với Lê Tử Ngôn, nói nhiều nhất vẫn là mong cậu về nhà.
Nhưng anh lại quên mất, là chính tay bọn họ phá hủy mái ấm của Lê Tử Ngôn.
Bốn người ngồi trong phòng bệnh với khuôn mặt đầy nước mắt.
Dù sao hai bác cũng đã lớn tuổi, Lê Tử Hàn đưa hai người đến khách sạn bên cạnh sau đó quay lại phòng bệnh.
Hàn Tri Dao đang quỳ dưới đất thả từng cái hôn lên mu bàn tay Lê Tử Ngôn, "Xin anh tỉnh lại đi, Tử Ngôn, em không thể mất anh."
"Nếu như có thể thì cho em đổi với anh, để em có thể trải qua lại một đời với anh, xin anh."
Tích——
Máy đo nhịp tim ở đầu giường biến thành một đường thẳng, đèn cấp cứu trong phòng liên tục nhấp nháy, Lê Tử Hàn đi đến bên giường bảo vệ Lê Tử Ngôn cùng Hàn Tri Dao, một giây sau đã chìm vào bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất