Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 46: Đánh bại bạch liên hoaLăn giường với sinh viên thể thao (20)
Có lẽ là vì đón giao thừa, mọi người đều thức dậy tương đối trễ, nhưng dù là lúc ban ngày, tiếng pháo nổ chúc mừng năm mới vẫn vang lên khắp nơi.
Trên chiếc giường lớn màu be, chỉ lộ ra hai cái đầu cùng một cánh tay vững chắc, chủ nhân cánh tay giật giật, dùng sức đem người trong lòng ủ vào trong ngực, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hàn Diệc Triết mở to hai mắt, cúi đầu nhìn Lê Tử Ngôn ngủ đến thơm ngọt trong lòng mình, vẻ mặt càng thêm nhu hòa.
Hắn nâng cánh tay ở bên cạnh, nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt Lê Tử Ngôn, ôn nhu nâng nửa khuôn mặt Lê Tử Ngôn lên, nhẹ nhàng vuốt ve thịt mềm trên cái má đỏ bừng, sau đó cúi đầu hôn môi Lê Tử Ngôn.
Tối hôm qua giống như một giấc mộng kiều diễm, nhưng cảm giác thoải mái trong tận xương cốt, còn có dấu hôn đỏ tươi mập mờ trên thân thể người trong lòng, đều nói cho hắn biết tất cả đều là sự thật.
"Ưm..."
Lê Tử Ngôn phát ra một tiếng rên nhẹ, nhưng không tỉnh lại, mà dụi đầu vào lòng Hàn Diệc Triết, bộ dạng lưu luyến lại nhu thuận. Vén chăn lên có thể nhìn thấy trên lồng ngực và trên bụng loang lổ những vệt trắng đã khô lại, mặt Hàn Diệc Triết đỏ bừng, nuốt nước bọt, tối hôm qua là lần đầu tiên hắn cùng người mình thích làm chuyện thân mật này. Bắn lên người Lê Tử Ngôn, sau đó lăn lộn vừa hôn vừa ôm, căn bản chưa lau sạch vết bẩn trên người.
Bây giờ nhìn lại cảnh tượng này, vừa kích động vừa gợi tình, hắn thậm chí có chút áy náy, nhưng mà vẫn cảm thấy thỏa mãn ôm người vào trong ngực.
Hắn còn muốn nằm ôm Lê Tử Ngôn một lúc, nhưng Lê Tử Ngôn đang ngủ trong lòng hắn lại nhúc nhích vài cái, lông mi run rẩy, chậm rãi mở hai mắt.
"Diệc Triết?"
Giọng nói của cậu hơi dính nị chưa tỉnh hẳn, giống như đang làm nũng, khiến Hàn Diệc Triết lập tức nhớ lại chuyện tối qua, bên dưới cũng bắt đầu đứng dậy.
"Anh, anh tỉnh rồi."
"Ừm..."
Lê Tử Ngôn gật đầu, hai người hiện tại đều không mặc quần áo, hơn nữa còn dán chặt vào nhau, cậu tất nhiên có thể cảm nhận được sự biến hóa của Hàn Diệc Triết, cậu ngẩng đầu nhìn hai mắt Hàn Diệc Triết, càng ngày càng u ám thâm trầm, tai cậu nóng lên, có chút ngượng ngùng quay mặt:
"Diệc Triết, chúng ta nên thức dậy..."
"Anh, nằm với em một lát nữa được không?"
"...... À, được rồi."
Lê Tử Ngôn đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu, để mặc hai tay Hàn Diệc Triết ở trên làn da trần trụi của cậu, cảm thụ nhiệt độ cực kỳ nóng bỏng của tuổi trẻ tràn đầy sức sống.
"Anh, chuyện tối hôm qua..."
"Không sao, chúng ta đều là con trai, cũng không có chuyện gì xảy ra."
"Không có chuyện gì sao?"
Hàn Diệc Triết nghe vậy sắc mặt gần như biến sắc, trợn to hai mắt nhìn Lê Tử Ngôn, lại thấy Lê Tử Ngôn nhíu mày, trên mặt tràn đầy thông cảm và lo lắng.
"Anh biết tối hôm qua em uống hơi nhiều, anh cũng không để ý, sẽ không nói với người khác, em yên tâm."
Nói là nói như vậy, nhưng giọng điệu của cậu lại không được bình tĩnh như vậy, khóe mắt đỏ hoe, trái tim Hàn Diệc Triết giống như bị người ta khoét một lỗ lớn, gió hung hăng lùa vào.
Hàn Diệc Triết mím môi ôm lấy bả vai Lê Tử Ngôn, đặt cậu nằm thẳng trên giường, hai tay mình chống hai bên người Lê Tử Ngôn, hai người một trên một dưới, khoảng cách cực kỳ gần:
"Em chỉ uống nửa ly rượu, hoàn toàn không say. Đều em nói tối qua là nghiêm túc, em chưa bao giờ yêu ai, trước khi vào đại học cũng chưa từng thích ai."
"Em cho rằng em chỉ coi anh là bạn tốt của em, nhưng càng ở chung với anh, em càng hiểu rõ vị trí của anh và những người khác không giống nhau. Đối với em, anh là người khác biệt và đặc biệt nhất."
"Em thích nhìn bộ dáng anh cười, mỗi khi anh cười đều khiến em cảm thấy thế giới này đặc biệt tươi sáng, em không muốn nhìn thấy anh khóc, mỗi lần anh thương tâm đều làm cho trái tim em đau đớn."
"Ngày đó nhìn thấy có người tỏ tình với anh, em thật sự rất khó chịu, cũng chính từ lúc đó em đã nhận ra tình cảm của mình dành cho anh không còn như trước, em không muốn làm bạn của anh. Em muốn làm bạn trai của anh."
Ánh mắt và vẻ mặt Hàn Nghệ Triết rất nghiêm túc, biểu tình trước nay chưa từng có, cho dù động tác và tư thế hiện tại của hai người cực kỳ ái muội, cũng không ảnh hưởng đến sự kiên định trong giọng nói của hắn
Như hắn đã nói, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Lê Tử Ngôn đã bị hình tượng sạch sẽ ôn hòa của cậu hấp dẫn, trong quá trình ở chung càng vì sự dịu dàng và tinh tế hiểu chuyện của Lê Tử Ngôn mà trầm mê, mà không biết bắt đầu từ khi nào, Lê Tử Ngôn đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Lê Tử Ngôn nằm trên giường, ngây người nhìn Hàn Diệc Triết, sau đó lộ ra một nụ cười, đưa tay kéo Hàn Diệc Triết về phía mình, hai người ôm chặt nhau trên giường.
"Anh cũng rất thích em, Diệc Triết."
"Vậy...anh...bây giờ quan hệ của chúng ta là gì?"
"Em đoán xem?"
Lê Tử Ngôn cười mà không trả lời, mổ một nụ hôn lên tai Hàn Diệc Triết, liền cảm giác được hô hấp của người phía trên trở nên dồn dập.
"Em là bạn trai anh."
"Ừm."
Hai người ở chung thân mật đã thành thói quen, cuối cùng hắn tiến lên một bước, phá vỡ lớp giấy mỏng ngăn cách, ôm chặt lấy nhau. Vì lý do an toàn, Lê Tử Ngôn không có ý định công khai với ba mẹ Hàn Diệc Triết, chẳng qua tất cả chỉ là bọn họ tự cho mà thôi. Ba mẹ Hàn sáng nay nhìn thấy hai người đi đứng bất thường, còn có hành động thân mật, đã rõ như lòng bàn tay.
_____________
Kỳ nghỉ đông rất nhanh đã kết thúc, hai người kéo vali đến sân bay dưới sự hộ tống của ba mẹ Hàn. Lê Tử Ngôn trước khi trở về trường đã liên hệ với người thuê nhà, cho nên cậu không trực tiếp trở về trường học, mà mang hành lý đến căn hộ cậu thuê ở gần trường.
Bạn trai nhỏ của cậu đương nhiên cũng đi theo bên cạnh, dọc đường đi cứ dính dính ngấy ngấy, giống như một con chó bự.
"Anh, anh thật sự muốn dọn ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, cũng đã nói với người ta rồi, hơn nữa sau khi khai giảng, anh sẽ phải tập luyện nhiều hơn nữa."
Lê Tử Ngôn nhìn con chó bự ủ rũ bên cạnh, vẻ mặt ủy khuất, trong lòng mềm nhũn, đưa tay xoa đầu đối phương:
"Tại sao lại làm biểu tình này, anh chỉ chuyển ra ngoài ở thôi, cũng không phải không đến trường, hơn nữa..."
Lê Tử Ngôn nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên má Hàn Diệc Triết:
"Lúc nào em cũng có thể đến tìm anh, anh đưa một cái chìa khóa cho em."
Cảm xúc nóng nảy được xoa dịu, Hàn Diệc Triết hài lòng gật đầu, kéo hai cái vali, ngoan ngoãn vẩy đuôi đi theo sau Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn thuê một căn hộ không lớn, nhưng cũng có thể ở tới hai ba người, chủ sở hữu căn hộ này là một đàn chị đã tốt nghiệp cùng ngành với cậu một thời gian, ấn tượng đối với Lê Tử Ngôn rất tốt, tiền thuê tương đương với tiền ăn ở trường, nhưng thực ra là rất có lời.
Hai người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, Hàn Diệc Triết cũng không vội vàng trở về ký túc xá, đầu tiên là đi xung quanh quan sát một phen, sau đó đặt ánh mắt trên chiếc giường đôi lớn trong phòng ngủ, trong đầu chậm rãi hiện lên một suy nghĩ.
Phong cách của ngôi nhà trang trí theo kiểu Nhật Bản ấm áp, hơn nữa người thuê nhà trước đây cũng là con gái, rất sạch sẽ, bọn họ cũng không cần tốn nhiều thời gian, chỉ cần thay ga giường, lấp đầy tủ quần áo, coi như là thu dọn xong.
"Mệt chưa, anh dẫn em đi ăn cơm."
"Anh, chúng ta đặt đồ ăn đi, em không muốn di chuyển."
"Được rồi."
Lê Tử Ngôn nhìn Hàn Diệc Triết ngồi trên sô pha ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng nói:
"Em muốn ăn gì thì tự đặt cho mình đi, để anh đặt một ít trái cây và rau củ bỏ trong tủ lạnh."
"Ừm."
Sau khi đặt đồ ăn, Lê Tử Ngôn đi vứt rác, Hàn Diệc Triết đi vào phòng ngủ, lấy quần áo của mình ra sắp xếp gọn gàng rồi treo vào tủ quần áo của Lê Tử Ngôn.
Sau đó, hắn lấy điện thoại của mình mở một ứng dụng của trường học để xin rời ký túc xá.
Lúc Lê Tử Ngôn trở về sau khi ném rác xong, đồ ăn cũng vừa giao đến, cậu xách đồ ăn đặt lên bàn trà trong phòng khách, thấy Hàn Diệc Triết nằm trên sô pha, điện thoại di động dừng trên trang Taobao, không biết đặt hàng gì.
"Mua cái gì vậy? Đến ăn cơm."
"Anh không phải muốn mua cát vệ sinh cho mèo sao, em vừa đặt hàng rồi."
"Tốn bao nhiêu tiền? Anh chuyển cho em."
"Anh, sao anh lại trả tiền cho em chứ? Anh muốn tính toán rõ ràng với em sao?"
Hàn Diệc Triết nhíu mày, chạy đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, ôm đối phương vào lòng mình, bộ dạng không chịu nói lý lẽ.
Lê Tử Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lại an ủi đối phương, sau khi hai người xác định quan hệ, cậu ý thức được bạn trai nhỏ của mình có một bộ não yêu đương.
"Nào có đâu, anh có thích em hay không, em còn không biết sao? Anh chỉ không muốn một mình em đơn phương lo liệu."
"Em có anh là đủ rồi, về sau không được nói chuyện tiền bạc với em nữa."
"Được~"
"Sau này gặp chuyện gì khó khăn đều phải đến tìm em!"
"Được~"
"Về sau chỉ được thích một mình em, không được để ý đến những oanh oanh yến yến."
"Được~"
"Em muốn chuyển đến đây ở với anh."
"Được rồi. A, không được."
Trên chiếc giường lớn màu be, chỉ lộ ra hai cái đầu cùng một cánh tay vững chắc, chủ nhân cánh tay giật giật, dùng sức đem người trong lòng ủ vào trong ngực, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hàn Diệc Triết mở to hai mắt, cúi đầu nhìn Lê Tử Ngôn ngủ đến thơm ngọt trong lòng mình, vẻ mặt càng thêm nhu hòa.
Hắn nâng cánh tay ở bên cạnh, nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt Lê Tử Ngôn, ôn nhu nâng nửa khuôn mặt Lê Tử Ngôn lên, nhẹ nhàng vuốt ve thịt mềm trên cái má đỏ bừng, sau đó cúi đầu hôn môi Lê Tử Ngôn.
Tối hôm qua giống như một giấc mộng kiều diễm, nhưng cảm giác thoải mái trong tận xương cốt, còn có dấu hôn đỏ tươi mập mờ trên thân thể người trong lòng, đều nói cho hắn biết tất cả đều là sự thật.
"Ưm..."
Lê Tử Ngôn phát ra một tiếng rên nhẹ, nhưng không tỉnh lại, mà dụi đầu vào lòng Hàn Diệc Triết, bộ dạng lưu luyến lại nhu thuận. Vén chăn lên có thể nhìn thấy trên lồng ngực và trên bụng loang lổ những vệt trắng đã khô lại, mặt Hàn Diệc Triết đỏ bừng, nuốt nước bọt, tối hôm qua là lần đầu tiên hắn cùng người mình thích làm chuyện thân mật này. Bắn lên người Lê Tử Ngôn, sau đó lăn lộn vừa hôn vừa ôm, căn bản chưa lau sạch vết bẩn trên người.
Bây giờ nhìn lại cảnh tượng này, vừa kích động vừa gợi tình, hắn thậm chí có chút áy náy, nhưng mà vẫn cảm thấy thỏa mãn ôm người vào trong ngực.
Hắn còn muốn nằm ôm Lê Tử Ngôn một lúc, nhưng Lê Tử Ngôn đang ngủ trong lòng hắn lại nhúc nhích vài cái, lông mi run rẩy, chậm rãi mở hai mắt.
"Diệc Triết?"
Giọng nói của cậu hơi dính nị chưa tỉnh hẳn, giống như đang làm nũng, khiến Hàn Diệc Triết lập tức nhớ lại chuyện tối qua, bên dưới cũng bắt đầu đứng dậy.
"Anh, anh tỉnh rồi."
"Ừm..."
Lê Tử Ngôn gật đầu, hai người hiện tại đều không mặc quần áo, hơn nữa còn dán chặt vào nhau, cậu tất nhiên có thể cảm nhận được sự biến hóa của Hàn Diệc Triết, cậu ngẩng đầu nhìn hai mắt Hàn Diệc Triết, càng ngày càng u ám thâm trầm, tai cậu nóng lên, có chút ngượng ngùng quay mặt:
"Diệc Triết, chúng ta nên thức dậy..."
"Anh, nằm với em một lát nữa được không?"
"...... À, được rồi."
Lê Tử Ngôn đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu, để mặc hai tay Hàn Diệc Triết ở trên làn da trần trụi của cậu, cảm thụ nhiệt độ cực kỳ nóng bỏng của tuổi trẻ tràn đầy sức sống.
"Anh, chuyện tối hôm qua..."
"Không sao, chúng ta đều là con trai, cũng không có chuyện gì xảy ra."
"Không có chuyện gì sao?"
Hàn Diệc Triết nghe vậy sắc mặt gần như biến sắc, trợn to hai mắt nhìn Lê Tử Ngôn, lại thấy Lê Tử Ngôn nhíu mày, trên mặt tràn đầy thông cảm và lo lắng.
"Anh biết tối hôm qua em uống hơi nhiều, anh cũng không để ý, sẽ không nói với người khác, em yên tâm."
Nói là nói như vậy, nhưng giọng điệu của cậu lại không được bình tĩnh như vậy, khóe mắt đỏ hoe, trái tim Hàn Diệc Triết giống như bị người ta khoét một lỗ lớn, gió hung hăng lùa vào.
Hàn Diệc Triết mím môi ôm lấy bả vai Lê Tử Ngôn, đặt cậu nằm thẳng trên giường, hai tay mình chống hai bên người Lê Tử Ngôn, hai người một trên một dưới, khoảng cách cực kỳ gần:
"Em chỉ uống nửa ly rượu, hoàn toàn không say. Đều em nói tối qua là nghiêm túc, em chưa bao giờ yêu ai, trước khi vào đại học cũng chưa từng thích ai."
"Em cho rằng em chỉ coi anh là bạn tốt của em, nhưng càng ở chung với anh, em càng hiểu rõ vị trí của anh và những người khác không giống nhau. Đối với em, anh là người khác biệt và đặc biệt nhất."
"Em thích nhìn bộ dáng anh cười, mỗi khi anh cười đều khiến em cảm thấy thế giới này đặc biệt tươi sáng, em không muốn nhìn thấy anh khóc, mỗi lần anh thương tâm đều làm cho trái tim em đau đớn."
"Ngày đó nhìn thấy có người tỏ tình với anh, em thật sự rất khó chịu, cũng chính từ lúc đó em đã nhận ra tình cảm của mình dành cho anh không còn như trước, em không muốn làm bạn của anh. Em muốn làm bạn trai của anh."
Ánh mắt và vẻ mặt Hàn Nghệ Triết rất nghiêm túc, biểu tình trước nay chưa từng có, cho dù động tác và tư thế hiện tại của hai người cực kỳ ái muội, cũng không ảnh hưởng đến sự kiên định trong giọng nói của hắn
Như hắn đã nói, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Lê Tử Ngôn đã bị hình tượng sạch sẽ ôn hòa của cậu hấp dẫn, trong quá trình ở chung càng vì sự dịu dàng và tinh tế hiểu chuyện của Lê Tử Ngôn mà trầm mê, mà không biết bắt đầu từ khi nào, Lê Tử Ngôn đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Lê Tử Ngôn nằm trên giường, ngây người nhìn Hàn Diệc Triết, sau đó lộ ra một nụ cười, đưa tay kéo Hàn Diệc Triết về phía mình, hai người ôm chặt nhau trên giường.
"Anh cũng rất thích em, Diệc Triết."
"Vậy...anh...bây giờ quan hệ của chúng ta là gì?"
"Em đoán xem?"
Lê Tử Ngôn cười mà không trả lời, mổ một nụ hôn lên tai Hàn Diệc Triết, liền cảm giác được hô hấp của người phía trên trở nên dồn dập.
"Em là bạn trai anh."
"Ừm."
Hai người ở chung thân mật đã thành thói quen, cuối cùng hắn tiến lên một bước, phá vỡ lớp giấy mỏng ngăn cách, ôm chặt lấy nhau. Vì lý do an toàn, Lê Tử Ngôn không có ý định công khai với ba mẹ Hàn Diệc Triết, chẳng qua tất cả chỉ là bọn họ tự cho mà thôi. Ba mẹ Hàn sáng nay nhìn thấy hai người đi đứng bất thường, còn có hành động thân mật, đã rõ như lòng bàn tay.
_____________
Kỳ nghỉ đông rất nhanh đã kết thúc, hai người kéo vali đến sân bay dưới sự hộ tống của ba mẹ Hàn. Lê Tử Ngôn trước khi trở về trường đã liên hệ với người thuê nhà, cho nên cậu không trực tiếp trở về trường học, mà mang hành lý đến căn hộ cậu thuê ở gần trường.
Bạn trai nhỏ của cậu đương nhiên cũng đi theo bên cạnh, dọc đường đi cứ dính dính ngấy ngấy, giống như một con chó bự.
"Anh, anh thật sự muốn dọn ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, cũng đã nói với người ta rồi, hơn nữa sau khi khai giảng, anh sẽ phải tập luyện nhiều hơn nữa."
Lê Tử Ngôn nhìn con chó bự ủ rũ bên cạnh, vẻ mặt ủy khuất, trong lòng mềm nhũn, đưa tay xoa đầu đối phương:
"Tại sao lại làm biểu tình này, anh chỉ chuyển ra ngoài ở thôi, cũng không phải không đến trường, hơn nữa..."
Lê Tử Ngôn nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên má Hàn Diệc Triết:
"Lúc nào em cũng có thể đến tìm anh, anh đưa một cái chìa khóa cho em."
Cảm xúc nóng nảy được xoa dịu, Hàn Diệc Triết hài lòng gật đầu, kéo hai cái vali, ngoan ngoãn vẩy đuôi đi theo sau Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn thuê một căn hộ không lớn, nhưng cũng có thể ở tới hai ba người, chủ sở hữu căn hộ này là một đàn chị đã tốt nghiệp cùng ngành với cậu một thời gian, ấn tượng đối với Lê Tử Ngôn rất tốt, tiền thuê tương đương với tiền ăn ở trường, nhưng thực ra là rất có lời.
Hai người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, Hàn Diệc Triết cũng không vội vàng trở về ký túc xá, đầu tiên là đi xung quanh quan sát một phen, sau đó đặt ánh mắt trên chiếc giường đôi lớn trong phòng ngủ, trong đầu chậm rãi hiện lên một suy nghĩ.
Phong cách của ngôi nhà trang trí theo kiểu Nhật Bản ấm áp, hơn nữa người thuê nhà trước đây cũng là con gái, rất sạch sẽ, bọn họ cũng không cần tốn nhiều thời gian, chỉ cần thay ga giường, lấp đầy tủ quần áo, coi như là thu dọn xong.
"Mệt chưa, anh dẫn em đi ăn cơm."
"Anh, chúng ta đặt đồ ăn đi, em không muốn di chuyển."
"Được rồi."
Lê Tử Ngôn nhìn Hàn Diệc Triết ngồi trên sô pha ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng nói:
"Em muốn ăn gì thì tự đặt cho mình đi, để anh đặt một ít trái cây và rau củ bỏ trong tủ lạnh."
"Ừm."
Sau khi đặt đồ ăn, Lê Tử Ngôn đi vứt rác, Hàn Diệc Triết đi vào phòng ngủ, lấy quần áo của mình ra sắp xếp gọn gàng rồi treo vào tủ quần áo của Lê Tử Ngôn.
Sau đó, hắn lấy điện thoại của mình mở một ứng dụng của trường học để xin rời ký túc xá.
Lúc Lê Tử Ngôn trở về sau khi ném rác xong, đồ ăn cũng vừa giao đến, cậu xách đồ ăn đặt lên bàn trà trong phòng khách, thấy Hàn Diệc Triết nằm trên sô pha, điện thoại di động dừng trên trang Taobao, không biết đặt hàng gì.
"Mua cái gì vậy? Đến ăn cơm."
"Anh không phải muốn mua cát vệ sinh cho mèo sao, em vừa đặt hàng rồi."
"Tốn bao nhiêu tiền? Anh chuyển cho em."
"Anh, sao anh lại trả tiền cho em chứ? Anh muốn tính toán rõ ràng với em sao?"
Hàn Diệc Triết nhíu mày, chạy đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, ôm đối phương vào lòng mình, bộ dạng không chịu nói lý lẽ.
Lê Tử Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lại an ủi đối phương, sau khi hai người xác định quan hệ, cậu ý thức được bạn trai nhỏ của mình có một bộ não yêu đương.
"Nào có đâu, anh có thích em hay không, em còn không biết sao? Anh chỉ không muốn một mình em đơn phương lo liệu."
"Em có anh là đủ rồi, về sau không được nói chuyện tiền bạc với em nữa."
"Được~"
"Sau này gặp chuyện gì khó khăn đều phải đến tìm em!"
"Được~"
"Về sau chỉ được thích một mình em, không được để ý đến những oanh oanh yến yến."
"Được~"
"Em muốn chuyển đến đây ở với anh."
"Được rồi. A, không được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất