Chương 137: Câu dẫn thiếu soái cấm dục (32)
Bắt đầu từ đầu mùa xuân tới nay Thái Ngạc Phú đã lên kế hoạch lấy lòng tin của Lý Khắc, không những thế gã còn muốn chiếm luôn tình cảm của hắn.Từng bước từng bước khiến ca ca thuần phục dựa dẫm vào mình,lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy mà không phải sao? gã không tin rằng bản thân dốc toàn bộ vốn liếng ra còn không đem người tới tay sao? món ngon mỹ vị này nhất định phải thuộc về mình.
Đang miên man suy nghĩ thì Lý Khắc ngồi ở bên cạnh vỗ nhẹ lên vai,bực dọc nói "Còn không chịu ăn cháo a? đang tơ tưởng linh tinh gì đấy hả?"
Thái Ngạc Phú chợt nhăn mặt cắn môi mà khẽ rên thành tiếng,Lý Khắc thấy sắc mặt gã trắng bệch thì kinh hồn bạt vía,sẽ không phải động chạm tới miệng vết thương đấy chứ? tên này vì cứu mình mà thành ra như vậy mình cũng nên có một phần trách nhiệm!! chắc chắn suy nghĩ trong đầu Lý Khắc liền bày ra vẻ mặt quan tâm lắng, lực đạo trên tay giảm hơn phân nữa nhẹ nhàng cầm lấy tay gã hối lỗi nói "Xin lỗi là do ca ca nhất thời sơ ý,đệ có đau lắm không?"
"Không đệ...." hai chữ vừa buột ra miệng lại bất ngờ tạm ngưng,Thái Ngạc Phú hiện tại lúc này đích thực là con sói đội lốt cừu non,đầu óc ranh ma phúc hắc nhanh chóng xoay chuyển ra kế hoạch tiếp theo,nếu như mình trả lời không đau thì sẽ làm tiểu Khắc bớt lo lắng,thế nhưng nếu trả lời theo hướng ngược lại thì...phải chăng huynh ấy sẽ cảm thấy có lỗi rồi quan tâm chăm sóc mình nhiều hơn không? Thái Ngạc Phú nơi đáy mắt loé lên tia hàn quang nhàn nhạt,thú vị!! thật thú vị a!!!
Lý Khắc thấy gã cúi đầu im lặng liền cảm thấy lo lắng không thôi,sẽ không nghiêm trọng đến mức này chứ?? hắn hơi ngờ vực dương mắt quan sát vẻ mặt Thái Ngạc Phú,yếu ớt trắng bệch thế kia...nào trông có giống giả vờ chút nào đâu chứ? chắc do bản thân dạo này lao lực qúa độ nên hay suy nghĩ lung tung mà thôi.
"Rõ ngu ngốc còn lao đầu vào làm cái gì? giờ thì hay rồi...gãy tay gãy chân nằm yên một chỗ chắc hãnh diện oai phong lắm nhỉ?" Lý Khắc vờ trách móc quan tâm hỏi
Thái Ngạc Phú vẫn như cũ một mực duy trì thái độ im lặng,nhưng thay vào đó nước mắt lại bắt đầu rơi lả chả không ngừng,toàn thân yếu ớt vô lực nằm tựa lên giường, cắn môi ngẹn ngào nói "Ca..ta đau qúa hức..."
Lý Khắc nghe gã đáp thì bắt đầu luồng cuống tay chân,đứng bật dậy khỏi ghế chồm tới trên giường đưa tay muốn cởi cúc áo trên thân gã,đợi tới nút thắt thứ ba thì Thái Ngạc Phú mới như hoàn hồn mà giật nhẹ người,ngượng ngùng lắp bắp đỏ mặt nói "Ca... ngươi làm cái vậy? sao tự nhiên lại cởi đồ ta?"
"Không cởi thì làm sao biết được vết thương có bị vỡ hay không chứ?" Lý Khắc vẻ mặt bình thãn tự nhiên đáp "Sợ cái gì? hai chúng ta đều là nam nhân đại trượng phu chứ có phải thôn cô thiếu phụ đâu mà lo" vừa nói vừa tiếp tục cởi áo Thái Ngạc Phú,cúc áo li khai làm lộ ra từng khối cơ rắn chắc khoẻ mạnh đường hoàng,thế nhưng đó là lúc bình thường,hiện tại hầu như toàn bộ thân trên đều được băng gạc trắng xoá bao phủ,nhất là ở vùng eo và bắp tay trái,trông nhức mắt cực kì.Khắp căn phòng xen lẫn mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt gay mũi,ngửi lâu thật sự khiến người ta tâm tình khó chịu mà.
"Ôi trời ạ!! chảy máu thật rồi này!" Lý Khắc che miệng trợn mắt mà thất thanh hô lên,băng gạc ở bắp tay trái lúc này đã đỏ ửng cả mảng lớn, thấy được nó hắn như vỡ lẽ ra chân tướng, hoá ra nó chính là thủ phạm khiến Thái Ngạc Phú mít ướt a,thảo nào...đúng là do hắn khinh xuất nên mới gây ra chuyện thị phi tai hại nay aa!!Tới đây cảm giác áy náy trong lòng đối với Thái Ngạc Phú càng sâu thêm một bậc,nếu như không phải tại hắn thì Thái Ngạc Phú cũng sẽ không ra nông nổi bán thân bất toại như thế này,tiền căn hậu qủa mọi chuyện suy cho cùng đều là lỗi của hắn mà.
Lý Khắc ánh mắt đau sót thở dài,chạm nhẹ lên miệng vết thương rồi xoay người rời đi,hắn muốn ra ngoài gọi bác sĩ vào băng lại vết thương cho Thái Ngạc Phú,nhưng ai ngờ vừa đi được hai bước thì bàn tay chợt bị phía say nắm lại.Lý Khắc ngạc nhiên xoay lại,dùng ánh mắt nhìn chằm chằm gã ngụ ý hỏi "có ý gì đây?"
Thái Ngạc Phú hai mắt rưng rưng khịt mũi nói "Ca~...chiều huynh lại tới đây thăm đệ nhé, được không?"
Bị ánh mắt "nai tơ ngơ ngác" trông vừa đáng thương lại cực kì tội nghiệp của gã chiếu rọi,khiến tâm tư thẳng nam trăm năm như một của Lý Khắc bất giác mềm nhũn cả ra,quan sát hồi lâu lại lần nữa thở dài khẽ lắc đầu nghĩ "Thôi vậy,cứ coi như bản thân có thêm một đứa em trai là được rồi", nghĩ thông suốt hắn liền nở nụ cười tươi,một tay đút túi quần bày ra bộ dáng anh cả mà ôn nhu xoa đầu Thái Ngạc Phú, ngữ khí cũng trở nên thập phần nhu hoà cưng chiều nói "Chịu khó ngoan ngoãn nghĩ ngơi cho tốt đi,chiều ca tới thăm rồi lại mang canh cho đệ tẩm bổ được không?"
"Vâng ạ" Thái Ngạc Phú cong mắt cười mà ngoan ngoãn gật đầu,thế nhưng vẫn chưa chịu buông tay Lý Khắc ra,cố tình nắm lấy dụi mặt vào lòng bàn tay mềm mại ấm áp của hắn, trông bộ dáng hoàn không khác gì với mấy con husky ngỗ ngáo thời hiện đại cả,bề ngoài dễ thương ngoan ngoãn,nhưng sâu trong nội tâm lại ranh ma nghịch phá đủ trò.
Sủng nịnh trong mắt Lý Khắc bất chợt tăng thêm vài phần,đứa em trai này thật là...lớn đến vậy rồi cũng không làm người khác bớt lo,Thái gia chẳng phải là dòng dõi giang hồ lâu đời hay sao?rốt cuộc Thái Lục Căn dạy dỗ thế nào mà ra được tên nhi tử dỡ hơi này nhỉ??
Trong lúc vô tình hữu ý mà hoàn toàn tha thứ cho những hành động phi lễ trước kia của Thái Ngạc Phú,Lý Khắc tự biện hộ ra lý do rằng "Tuối trẻ mà..ai chẳng có lúc mắc sai lầm,tha thứ đươc thì cứ tha thôi."
Thế nhưng nếu hắn đọc được nội tâm suy nghĩ thực sự trong đầu Thái Ngạc Phú,thì đảm bảo còn muốn băm thây,sẻ thịt hắn thành vạn đoạn nữa là...đứa "em trai" này rỏ ràng là đang sinh tâm đen tối với ca ca nó a!!
Đợi bác sĩ sát trùng băng bó lại lần nữa thì Lý Khắc mới an tâm rời đi,Thái Ngạc Phú lưu luyến mít ướt hồi lâu thì mới chịu thả người,đợi bóng lưng hắn vừa khuất sau cánh cửa thì gã tức thì ngồi thẳng người,khuôn mặt khôi phục vẻ ung dung đạm mạc như cũ mà với tay phải lấy táo ăn.Nào thấy dáng vẻ yếu đuối nhu nhược khi nãy đâu?? Vừa ăn vừa nhếch môi cười nhạt tỏ vẻ hài lòng,mặc dù kế hoạch hơi lệch pha chút nhưng kết qủa thu được lại càng khiến gã vừa ý không thôi!
Thực ra mà nói là không có lâm li bi đát hay hi sinh tính mạng gì ở đây cả,tai nạn vừa qua tất cả là do một tay Thái Ngạc Phú dàn dựng nên, xe là của gã người lái xe cũng là đàn em trung thành trong Thanh Bang.Lên kế hoạch canh thời gian tỉ mỉ liền lái xe lao ra,gã đã tính toán kĩ rồi,với thân thủ của mình thì cho dù có đụng cùng lắm là trật tay hay gãy chút xương mà thôi,người thì cứu được rồi đó nhưng ai ngờ thắng xe không nhạy nên thành ra...gãy tay trái lại khuyến mãi thêm một chân phải,này đúng thật là "xứng đôi vừa lứa" mà.
Gây chú ý khiến Lý Khắc chán ghét trước kia cũng vậy,hắn nhớ mình rồi liền chuyển sang bước thứ hai là tẩy trắng thanh danh và thu lấy hảo cảm,thiết nghĩ còn gì cảm động hơn khi có một người bằng lòng vì mình mà hi sinh tính mạng chứ?
Nghĩ tới cảnh ôn nhu chăm sóc của Lý Khắc những ngày qua liền vui vẻ không thôi,khiến Thái Ngạc Phú đang ngủ say trên giường cũng cười tươi một cách phấn khởi.
Trong khi tất cả đang hạnh phúc viên mãn, thì bên trong đại trạch của Tô gia giờ đây lại mù mịt chướng khí,cô gái gầy trơ với mái tóc cắt ngắn cũn cơn mặc váy âu dài tay chấm gót,thời tiết mùa hè nóng nực nhưng dường như cô ta vẫn chẳng thèm để ý,Tô Kỷ Như vừa được thả ra chiều hôm qua,thế nhưng để chuộc lại được cô ta thì Tô gia đã phải bỏ ra một cái giá rất đắt,toàn bộ gia sản và cửa tiểm tại hai vùng đô thành Đại Nam,Giang Bắc tất cả đều thuộc về quân đội Hạ Hầu gia,mà nói trắng ra và chính xác nhất là thuộc về Thiếu Soái Hạ Hầu Khiêm.
Lúc cha mẹ Tô Kỷ Như ra quyết định này bị ông bà dòng họ phản đối cực kì quyết liệt,thế nhưng gia tài là nằm trong tay bọn họ,dù phản đối cũng không thể thay đổi được gì cả.Tiền trao cháo múc,Tô Kỷ Như được đưa trả về cho gia đình,nhưng thần trí nàng ta hiện tại điên điên loạn loạn liên tục la hét đòi lấy mạng hai người Hạ Hầu Khiêm,điều này khiến ba mẹ nàng ta kinh hồn bạt vía,thành ra họ đành khoá cửa nhốt nàng ta ở nhà,dù rất đau lòng con gái nhưng chỉ khi làm vậy mới đảm bảo được tính mạng con an toàn...hiện tại trong thâm tâm họ đúng là hối hận cực kì,giá như họ tỉnh ngộ sớm hơn ngăn cản con gái ngưng mơ tưởng thì mọi chuyện đã không sảy ra rồi,tại sao chứ? tại sao? thế nhưng cho dù có hối hận cũng đã muộn rồi.Là tình thế ép buộc,là bất đắc dĩ mà thôi,Kĩ Như ba mẹ thực sự không còn lựa chọn nào khác cả...ba mẹ xin lỗi con!!
Cùng thời được thả ra với Tô Kỷ Như là ba mẹ con nhà họ Bạch, hơn được nàng ta ở chỗ là sức khoẻ thần trí bọn họ bình thường mà thôi,thất tha thất thiểu trở về căn phòng sập xệ trong khu nhà nghèo kia.
Hùng hổ trừng mắt quát tháo lại đám hàng xóm tò mò nhìn họ trở về liền tranh nhau tắm rửa, đợi đến khi song liền tụ họp tại căn phòng khách đầy bụi bẩn kia,mẹ Bạch mệt mỏi dùng khăn cũ miễn cưỡng lau sạch mấy cái ghế song liền quẳng đại ra góc só.
Bạch Hiểu Tuệ khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo gằn giọng hỏi "Là ti*ện nhân Bạch Á Đình,tất cả là tại nó!! nếu như không có nó thì chúng ta sẽ làm sao phải chịu khổ thế này chứ?"
"Sao nó lại được sống tốt như vậy!! sao nó không đi chết đi chứ!!"
Bạch Ngọc Danh thì không gào hét cuồng loạn như ả ta,nhưng trông sắc mặt cũng là cực kì xấu sí kém cỏi,thầm nghĩ trong đầu.Đúng vậy!! dựa vào cái gì cùng một mẹ sinh ra mà bọn họ sống khổ trong khi nó lại giàu có hạnh phúc như vậy chứ? bỏ mặc khinh khi gia đình thì là cái thứ tốt lành gì được? Hạ Hầu Khiêm mắt anh ta mù hay sao mà lại đi chọn nó?? tại sao cái gì tốt đều thuộc về trong khi bọn họ lại...
Thế nhưng bọn họ lại không suy nghĩ rằng vì cớ gì mà Bạch Á Đình lại bỏ rơi họ,thực sự là do cậu vô tâm hay bọn họ ngay từ đầu đã khòng coi cậu là người nhà mà đối đãi?? Lai giả thiện báo,ác lai ác báo cả mà thôi!!
Chẳng biết qua bao lâu trong căn phòng liền vang lên tiếng kêu reo liên hồi của bụng,bọn bọ đói rồi,trong nhà hiện tại không còn lấy một xu dính túi thì làm sao bọn họ trang trãi qua ngày đây??
Mẹ Bạch chẳng biết đang suy nghĩ việc gì mà khi nhìn thoáng qua Bạch Hiểu Tuệ,nơi đáy mắt loé lên một tia sáng kì dị,vừa giống như không nỡ lại kiên định đến kì lạ.
Đang miên man suy nghĩ thì Lý Khắc ngồi ở bên cạnh vỗ nhẹ lên vai,bực dọc nói "Còn không chịu ăn cháo a? đang tơ tưởng linh tinh gì đấy hả?"
Thái Ngạc Phú chợt nhăn mặt cắn môi mà khẽ rên thành tiếng,Lý Khắc thấy sắc mặt gã trắng bệch thì kinh hồn bạt vía,sẽ không phải động chạm tới miệng vết thương đấy chứ? tên này vì cứu mình mà thành ra như vậy mình cũng nên có một phần trách nhiệm!! chắc chắn suy nghĩ trong đầu Lý Khắc liền bày ra vẻ mặt quan tâm lắng, lực đạo trên tay giảm hơn phân nữa nhẹ nhàng cầm lấy tay gã hối lỗi nói "Xin lỗi là do ca ca nhất thời sơ ý,đệ có đau lắm không?"
"Không đệ...." hai chữ vừa buột ra miệng lại bất ngờ tạm ngưng,Thái Ngạc Phú hiện tại lúc này đích thực là con sói đội lốt cừu non,đầu óc ranh ma phúc hắc nhanh chóng xoay chuyển ra kế hoạch tiếp theo,nếu như mình trả lời không đau thì sẽ làm tiểu Khắc bớt lo lắng,thế nhưng nếu trả lời theo hướng ngược lại thì...phải chăng huynh ấy sẽ cảm thấy có lỗi rồi quan tâm chăm sóc mình nhiều hơn không? Thái Ngạc Phú nơi đáy mắt loé lên tia hàn quang nhàn nhạt,thú vị!! thật thú vị a!!!
Lý Khắc thấy gã cúi đầu im lặng liền cảm thấy lo lắng không thôi,sẽ không nghiêm trọng đến mức này chứ?? hắn hơi ngờ vực dương mắt quan sát vẻ mặt Thái Ngạc Phú,yếu ớt trắng bệch thế kia...nào trông có giống giả vờ chút nào đâu chứ? chắc do bản thân dạo này lao lực qúa độ nên hay suy nghĩ lung tung mà thôi.
"Rõ ngu ngốc còn lao đầu vào làm cái gì? giờ thì hay rồi...gãy tay gãy chân nằm yên một chỗ chắc hãnh diện oai phong lắm nhỉ?" Lý Khắc vờ trách móc quan tâm hỏi
Thái Ngạc Phú vẫn như cũ một mực duy trì thái độ im lặng,nhưng thay vào đó nước mắt lại bắt đầu rơi lả chả không ngừng,toàn thân yếu ớt vô lực nằm tựa lên giường, cắn môi ngẹn ngào nói "Ca..ta đau qúa hức..."
Lý Khắc nghe gã đáp thì bắt đầu luồng cuống tay chân,đứng bật dậy khỏi ghế chồm tới trên giường đưa tay muốn cởi cúc áo trên thân gã,đợi tới nút thắt thứ ba thì Thái Ngạc Phú mới như hoàn hồn mà giật nhẹ người,ngượng ngùng lắp bắp đỏ mặt nói "Ca... ngươi làm cái vậy? sao tự nhiên lại cởi đồ ta?"
"Không cởi thì làm sao biết được vết thương có bị vỡ hay không chứ?" Lý Khắc vẻ mặt bình thãn tự nhiên đáp "Sợ cái gì? hai chúng ta đều là nam nhân đại trượng phu chứ có phải thôn cô thiếu phụ đâu mà lo" vừa nói vừa tiếp tục cởi áo Thái Ngạc Phú,cúc áo li khai làm lộ ra từng khối cơ rắn chắc khoẻ mạnh đường hoàng,thế nhưng đó là lúc bình thường,hiện tại hầu như toàn bộ thân trên đều được băng gạc trắng xoá bao phủ,nhất là ở vùng eo và bắp tay trái,trông nhức mắt cực kì.Khắp căn phòng xen lẫn mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt gay mũi,ngửi lâu thật sự khiến người ta tâm tình khó chịu mà.
"Ôi trời ạ!! chảy máu thật rồi này!" Lý Khắc che miệng trợn mắt mà thất thanh hô lên,băng gạc ở bắp tay trái lúc này đã đỏ ửng cả mảng lớn, thấy được nó hắn như vỡ lẽ ra chân tướng, hoá ra nó chính là thủ phạm khiến Thái Ngạc Phú mít ướt a,thảo nào...đúng là do hắn khinh xuất nên mới gây ra chuyện thị phi tai hại nay aa!!Tới đây cảm giác áy náy trong lòng đối với Thái Ngạc Phú càng sâu thêm một bậc,nếu như không phải tại hắn thì Thái Ngạc Phú cũng sẽ không ra nông nổi bán thân bất toại như thế này,tiền căn hậu qủa mọi chuyện suy cho cùng đều là lỗi của hắn mà.
Lý Khắc ánh mắt đau sót thở dài,chạm nhẹ lên miệng vết thương rồi xoay người rời đi,hắn muốn ra ngoài gọi bác sĩ vào băng lại vết thương cho Thái Ngạc Phú,nhưng ai ngờ vừa đi được hai bước thì bàn tay chợt bị phía say nắm lại.Lý Khắc ngạc nhiên xoay lại,dùng ánh mắt nhìn chằm chằm gã ngụ ý hỏi "có ý gì đây?"
Thái Ngạc Phú hai mắt rưng rưng khịt mũi nói "Ca~...chiều huynh lại tới đây thăm đệ nhé, được không?"
Bị ánh mắt "nai tơ ngơ ngác" trông vừa đáng thương lại cực kì tội nghiệp của gã chiếu rọi,khiến tâm tư thẳng nam trăm năm như một của Lý Khắc bất giác mềm nhũn cả ra,quan sát hồi lâu lại lần nữa thở dài khẽ lắc đầu nghĩ "Thôi vậy,cứ coi như bản thân có thêm một đứa em trai là được rồi", nghĩ thông suốt hắn liền nở nụ cười tươi,một tay đút túi quần bày ra bộ dáng anh cả mà ôn nhu xoa đầu Thái Ngạc Phú, ngữ khí cũng trở nên thập phần nhu hoà cưng chiều nói "Chịu khó ngoan ngoãn nghĩ ngơi cho tốt đi,chiều ca tới thăm rồi lại mang canh cho đệ tẩm bổ được không?"
"Vâng ạ" Thái Ngạc Phú cong mắt cười mà ngoan ngoãn gật đầu,thế nhưng vẫn chưa chịu buông tay Lý Khắc ra,cố tình nắm lấy dụi mặt vào lòng bàn tay mềm mại ấm áp của hắn, trông bộ dáng hoàn không khác gì với mấy con husky ngỗ ngáo thời hiện đại cả,bề ngoài dễ thương ngoan ngoãn,nhưng sâu trong nội tâm lại ranh ma nghịch phá đủ trò.
Sủng nịnh trong mắt Lý Khắc bất chợt tăng thêm vài phần,đứa em trai này thật là...lớn đến vậy rồi cũng không làm người khác bớt lo,Thái gia chẳng phải là dòng dõi giang hồ lâu đời hay sao?rốt cuộc Thái Lục Căn dạy dỗ thế nào mà ra được tên nhi tử dỡ hơi này nhỉ??
Trong lúc vô tình hữu ý mà hoàn toàn tha thứ cho những hành động phi lễ trước kia của Thái Ngạc Phú,Lý Khắc tự biện hộ ra lý do rằng "Tuối trẻ mà..ai chẳng có lúc mắc sai lầm,tha thứ đươc thì cứ tha thôi."
Thế nhưng nếu hắn đọc được nội tâm suy nghĩ thực sự trong đầu Thái Ngạc Phú,thì đảm bảo còn muốn băm thây,sẻ thịt hắn thành vạn đoạn nữa là...đứa "em trai" này rỏ ràng là đang sinh tâm đen tối với ca ca nó a!!
Đợi bác sĩ sát trùng băng bó lại lần nữa thì Lý Khắc mới an tâm rời đi,Thái Ngạc Phú lưu luyến mít ướt hồi lâu thì mới chịu thả người,đợi bóng lưng hắn vừa khuất sau cánh cửa thì gã tức thì ngồi thẳng người,khuôn mặt khôi phục vẻ ung dung đạm mạc như cũ mà với tay phải lấy táo ăn.Nào thấy dáng vẻ yếu đuối nhu nhược khi nãy đâu?? Vừa ăn vừa nhếch môi cười nhạt tỏ vẻ hài lòng,mặc dù kế hoạch hơi lệch pha chút nhưng kết qủa thu được lại càng khiến gã vừa ý không thôi!
Thực ra mà nói là không có lâm li bi đát hay hi sinh tính mạng gì ở đây cả,tai nạn vừa qua tất cả là do một tay Thái Ngạc Phú dàn dựng nên, xe là của gã người lái xe cũng là đàn em trung thành trong Thanh Bang.Lên kế hoạch canh thời gian tỉ mỉ liền lái xe lao ra,gã đã tính toán kĩ rồi,với thân thủ của mình thì cho dù có đụng cùng lắm là trật tay hay gãy chút xương mà thôi,người thì cứu được rồi đó nhưng ai ngờ thắng xe không nhạy nên thành ra...gãy tay trái lại khuyến mãi thêm một chân phải,này đúng thật là "xứng đôi vừa lứa" mà.
Gây chú ý khiến Lý Khắc chán ghét trước kia cũng vậy,hắn nhớ mình rồi liền chuyển sang bước thứ hai là tẩy trắng thanh danh và thu lấy hảo cảm,thiết nghĩ còn gì cảm động hơn khi có một người bằng lòng vì mình mà hi sinh tính mạng chứ?
Nghĩ tới cảnh ôn nhu chăm sóc của Lý Khắc những ngày qua liền vui vẻ không thôi,khiến Thái Ngạc Phú đang ngủ say trên giường cũng cười tươi một cách phấn khởi.
Trong khi tất cả đang hạnh phúc viên mãn, thì bên trong đại trạch của Tô gia giờ đây lại mù mịt chướng khí,cô gái gầy trơ với mái tóc cắt ngắn cũn cơn mặc váy âu dài tay chấm gót,thời tiết mùa hè nóng nực nhưng dường như cô ta vẫn chẳng thèm để ý,Tô Kỷ Như vừa được thả ra chiều hôm qua,thế nhưng để chuộc lại được cô ta thì Tô gia đã phải bỏ ra một cái giá rất đắt,toàn bộ gia sản và cửa tiểm tại hai vùng đô thành Đại Nam,Giang Bắc tất cả đều thuộc về quân đội Hạ Hầu gia,mà nói trắng ra và chính xác nhất là thuộc về Thiếu Soái Hạ Hầu Khiêm.
Lúc cha mẹ Tô Kỷ Như ra quyết định này bị ông bà dòng họ phản đối cực kì quyết liệt,thế nhưng gia tài là nằm trong tay bọn họ,dù phản đối cũng không thể thay đổi được gì cả.Tiền trao cháo múc,Tô Kỷ Như được đưa trả về cho gia đình,nhưng thần trí nàng ta hiện tại điên điên loạn loạn liên tục la hét đòi lấy mạng hai người Hạ Hầu Khiêm,điều này khiến ba mẹ nàng ta kinh hồn bạt vía,thành ra họ đành khoá cửa nhốt nàng ta ở nhà,dù rất đau lòng con gái nhưng chỉ khi làm vậy mới đảm bảo được tính mạng con an toàn...hiện tại trong thâm tâm họ đúng là hối hận cực kì,giá như họ tỉnh ngộ sớm hơn ngăn cản con gái ngưng mơ tưởng thì mọi chuyện đã không sảy ra rồi,tại sao chứ? tại sao? thế nhưng cho dù có hối hận cũng đã muộn rồi.Là tình thế ép buộc,là bất đắc dĩ mà thôi,Kĩ Như ba mẹ thực sự không còn lựa chọn nào khác cả...ba mẹ xin lỗi con!!
Cùng thời được thả ra với Tô Kỷ Như là ba mẹ con nhà họ Bạch, hơn được nàng ta ở chỗ là sức khoẻ thần trí bọn họ bình thường mà thôi,thất tha thất thiểu trở về căn phòng sập xệ trong khu nhà nghèo kia.
Hùng hổ trừng mắt quát tháo lại đám hàng xóm tò mò nhìn họ trở về liền tranh nhau tắm rửa, đợi đến khi song liền tụ họp tại căn phòng khách đầy bụi bẩn kia,mẹ Bạch mệt mỏi dùng khăn cũ miễn cưỡng lau sạch mấy cái ghế song liền quẳng đại ra góc só.
Bạch Hiểu Tuệ khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo gằn giọng hỏi "Là ti*ện nhân Bạch Á Đình,tất cả là tại nó!! nếu như không có nó thì chúng ta sẽ làm sao phải chịu khổ thế này chứ?"
"Sao nó lại được sống tốt như vậy!! sao nó không đi chết đi chứ!!"
Bạch Ngọc Danh thì không gào hét cuồng loạn như ả ta,nhưng trông sắc mặt cũng là cực kì xấu sí kém cỏi,thầm nghĩ trong đầu.Đúng vậy!! dựa vào cái gì cùng một mẹ sinh ra mà bọn họ sống khổ trong khi nó lại giàu có hạnh phúc như vậy chứ? bỏ mặc khinh khi gia đình thì là cái thứ tốt lành gì được? Hạ Hầu Khiêm mắt anh ta mù hay sao mà lại đi chọn nó?? tại sao cái gì tốt đều thuộc về trong khi bọn họ lại...
Thế nhưng bọn họ lại không suy nghĩ rằng vì cớ gì mà Bạch Á Đình lại bỏ rơi họ,thực sự là do cậu vô tâm hay bọn họ ngay từ đầu đã khòng coi cậu là người nhà mà đối đãi?? Lai giả thiện báo,ác lai ác báo cả mà thôi!!
Chẳng biết qua bao lâu trong căn phòng liền vang lên tiếng kêu reo liên hồi của bụng,bọn bọ đói rồi,trong nhà hiện tại không còn lấy một xu dính túi thì làm sao bọn họ trang trãi qua ngày đây??
Mẹ Bạch chẳng biết đang suy nghĩ việc gì mà khi nhìn thoáng qua Bạch Hiểu Tuệ,nơi đáy mắt loé lên một tia sáng kì dị,vừa giống như không nỡ lại kiên định đến kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất