Chương 147: Cha Kế 18 Tuổi (5)
Tạm thời chưa biết phải đi nơi nào Mễ Lạc Tranh liền lái xe tới quán Bar của Mục Thanh, khách qúy chí tôn vô hạn ngạch còn có hẳn phòng bao và phòng nghĩ riêng,tạm thời ở tạm chỗ này cũng ổn.Sau khi vừa vào tới cửa được một lúc thì Mục Thanh tới tìm cậu,thấy vali hành lí liền nghi ngờ hỏi"Sao vậy? lại cải nhau với cha cậu à? ông ấy khoá tài khoản của cậu sao? bình thường anh có thấy cậu nghĩ ở đây bao giờ đâu?"
"Em bỏ nhà đi rồi,từ nay về sau sẽ không về đó nữa!" Mễ Lạc Tranh vừa sếp quần áo vừa nói
"Cái gì? bỏ nhà đi à? vì sao chứ?" Mục Thanh kinh ngạc cao giọng nhìn cậu hỏi
"Muốn nghe thật sao? vậy ngồi xuống đi em kể cho anh nghe!" cậu hơi mỉm cười vỗ vỗ chỗ trống trên giường biểu ý bảo Mục Thanh.
"Rồi,em kể đi" Mục Thanh hỏi
"Em muốn cùng Thượng Quan Hiên hủy hôn, trong sinh nhật sắp tới sẽ thông báo chuyện này,cải nhau với người nhà là tại bọn họ qúa đáng với em trước,còn muốn em xin lỗi bà ta? nằm mơ đẹp nhỉ!"
"Hủy hôn? Triển Hàm Dương em không phải là rất yêu hắn ta sao? khi không lại muốn hủy hôn là vì cái gì chứ? " Mục Thanh trợn mắt ngạc nhiên hỏi
Thái độ quan tâm hỏi han của anh khiến Mễ Lạc Tranh cảm thấy buồn cười,đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả,đến cả người ngoài còn quan tâm cậu như vậy so với Triển gia còn đáng qúy hơn gấp bội lần.Nhìn dáng vẻ Mục Thanh cậu cũng không đành lòng giấu kín nữa,bình tĩnh nói "Thượng Quan Hiên và Triển Ninh Ninh bọn họ vụng trộm sau lưng em!"
Mục Thanh giống như không lường trước được kết qủa này,nghe song phải qua thêm một lúc mới dần lấy lại tinh thần,anh cẩn thận quan sát sắc mặt Mễ Lạc Tranh ước chừng gần khoảng một phút.Đến khi xác định cậu không có biểu hiện gì gọi là uất ức đau khổ mới chịu mở miệng hỏi "Cho nên vì chuyện này mà cậu quyết định hủy hôn với hắn? sẽ không hối hận thật đấy chứ?"
"Hối hận? vì cái gì em phải hối hận chứ? tiếc nuối cũng không,hiện tại chỉ có hận và hận.Tối hôm qua em vừa khiến đầu hắn xanh cỏ rồi, mà Thượng Quan Hiên thì vẫn không hề hay biết rằng chuyện của hắn đã bị em phát hiện!" hai chân cậu đàm đạp trên đất,chống tay hơi ngã người ra sau khuôn mặt hiện ý cười nhạt đáp, kiếp trước bởi vì Triển Hàm Dương ngu xuẩn cố chấp mà bị người lừa gạt.Khiến bản thân rơi vào tình thế tiến thoái lương nan thân bại danh liệt,mất hết tất cả.Không bảo vệ được chính bản thân còn khiến tri kỷ bị liên lụy,phải chi cậu ta sớm tỉnh nghộ thì tình thế đã khác rồi.
"Ha biết ngay mà! anh luôn cảm thấy giữa hai người họ có cái gì đó không đúng,nhưng không rõ ràng chắc chắn nên không dám nói lung tung sợ em buồn" Mục Thanh tức giận mắng nhiếc "Hủy hôn là tốt nhất! nhưng này...cậu sẽ không phải chỉ vì muốn rời bỏ hắn mà tùy tiện tìm Alpha đánh dấu đấy chứ?"
Mễ Lạc Tranh che miệng cười khẫy vài tiếng, khinh thường nói "Em nào ngu ngốc đến thế chứ? tạm thời tuy chưa thể nói cho anh biết người đó là ai,nhưng kiên nhẫn đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa thôi...đợi đến khi thời cơ chín mùi em sẽ nói rõ cho anh."
"Bất qúa hiện tại cũng có thể bật mí một chút...người này là trưởng bối của Thượng Quan Hiên,một Alpha độc thân trưởng thành"
"Ôi trời ạ! m*ẹ nó Triển Hàm Dương cậu chơi lớn thật đấy!! đội mũ xanh lại dám lân la tới trên nhà hắn" nghĩ tới biểu cảm của Thượng Quan Hiên khi biết được sự thật anh liền không nín nổi cười "A Dương hay lắm! anh nhiệt liệt ủng hộ cậu cần gì cứ việc nói đừng ngại,nếu không có tiền thì anh đây tài trợ,hai chúng ta cùng nhau chơi tới bến Thượng Quan Hiên,xem hắn còn dám lên mặt kiêu ngạo khinh thường người khác nữa không?"
"Em biết mà,Mục Thanh cảm ơn anh nhiều lắm" Mễ Lạc Tranh nhìn về phía anh cảm kích nói "Từ giờ trở đi em sẽ chỉ sống vì em,vì bạn bè tri kỷ là anh,còn vì tương lai sau này nữa,trước đây đúng là bị qủy che mắt mới đi thích cái tên tra nam kia.Hiện tại nghĩ lại em mới biết rằng bản thân của qúa khứ ngu ngốc đến nhường nào."
"Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi,qúa khứ qua rồi thì để nó qua đi,hiện tại và tương lai mới là thứ cần quan tâm" Mục Thanh nhỏ nhẹ quan tâm vỗ vai an ủi cậu.
Mễ Lạc Tranh cười mỉm gật đầu,hàn huyên thêm một lúc lâu thì gia tộc Mục Thanh có việc bận nên về trước,còn lại Mễ Lạc Tranh cậu tranh thủ tắm rửa rồi nghĩ trưa trong chốc lát,định bụng tối dậy thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
Đúng buổi tối ngay khi trăng vừa lên cao,Mễ Lạc Tranh chỉnh trang lại quần áo một chút song liền lái xe rời đi,nơi cậu muốn đến là hội sở kiêm trà đạo nổi tiếng thành phố,không gian an tĩnh trang nhã nhưng cũng không kém phần sang trọng đắt đỏ.Nơi này rất được các ông lớn ưa chuộng và họ thường xuyên tới đây bàn bạc công việc,đồ ăn thức uống cũng miễn chê, nhưng không ai biết được rằng ông chủ thực sự đứng sau lưng nó chính là Thượng Quan Cảnh, thậm chí ngay cả Thượng Quan Hiên cũng không biết nơi này là của nhà mình.
Mễ Lạc Tranh tuy không hiểu vì cái gì mà y lại không nói rõ cho hắn biết,mà mặc kệ đi,việc hắn biết hay không thì ảnh hưởng gì tới cậu chứ?
Thượng Quan Hiên lái con siêu xe riêng của mình chở Triển Ninh Ninh tới hội sở,mục đích là hẹn hò an ủi nàng ta,thấy nàng buồn trong lòng hắn cực kì đau sót lại càng thêm hận đầu sỏ gây tội "vị hôn thê Triển Hàm Dương".
"Tiểu Ninh tới nơi rồi" Thượng Quan Hiên ôn nhu cười nói,song liền bước xuống xe trước ga lăng mở cửa đứng chờ nàng ta,trông cô gái thanh thuần nhỏ bé kia càng sinh tâm yêu thích bảo vệ,người như vậy mới xứng đáng được hắn yêu thương.Chỉ cần nàng ấy yêu cầu hắn đều có thể thoả mãn đáp ứng,Thượng Quan Hiên vui vẻ nghĩ.
Còn cái tên t*i t*iện Triển Hàm Dương kia có ngoan ngoãn lương thiện được như nàng ấy không? dĩ nhiên là không rồi.
Thế nhưng vừa tới cửa lớn hội sở liền động phải người hắn chán ghét nhất sắc mặt tức khắc trầm xuống,giang tay đẩy mạnh bả vai cậu ta trừng mắt gằn giọng nói "Triển Hàm Dương tôi nghĩ bản thân đã nói rất rõ ràng rồi,Thượng Quan Hiên tôi cùng cậu tuyệt đối không khả năng,miễn cưỡng kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc là tự làm khổ bản thân hành hạ người khác mà thôi.Cậu làm ơn đừng đeo bám theo tôi như vậy nữa được không?"
Mễ Lạc Tranh vừa mới định thần sau cú đẩy bất ngờ thì đã lập tức nghe chửi một tràng,chân mày hơi nhăn tỏ vẻ khó hiểu nhìn hắn ta,tên này làm sao vậy? não úng nước à? hay bị tà ma nhập thể rồi? lão tử tới đây ăn uống không được sao? ai thèm theo dõi hạng tiểu nhân nhà ngươi? tự cao đến điên rồi à?
Thấy cậu không trả lời hắn càng thêm khẳng định suy nghĩ bản thân là đúng,vì yêu hắn nên ghanh tị căm ghét Ninh Ninh bởi nàng được hắn cưng chiều,hạng tính xấu này thực sự làm người chán ghét.
"Ca đừng làm loạn nữa được không? nơi đây nhiều người có địa vị như vậy sẽ làm a Hiên mất mặt mất" Triển Ninh Ninh đứng bên cạnh đúng lúc xen vào,nàng ta giả vờ nhu thuận bám lấy cánh tay Thượng Quan Hiên nhìn cậu nhỏ giọng nói.
What?? Triển Ninh Ninh nàng ta rốt cuộc có bị đui mù hay không hả? hay tai bị điếc rồi? người gây sự trước rõ ràng tên tra nam kia chứ liên quan gì đến cậu chứ? lão tử đã nói câu gì chưa hả??
Mễ Lạc Tranh không trả lời cậu nhếch môi ha ha vài tiếng tỏ vẻ khinh bỉ,hiện tại chưa phải lúc để hoàn toàn xé rách da mặt nhau mà thời cơ cũng chưa chín mùi.Đợi đến ngày sinh nhật kia,khi bạn bè gia đình hai bên có mặt mới chính là thời gian "bóc phốt" tiêu chuẩn nhất,đối với hạng người mạc hạng này cậu không tính sẽ buông tha cho họ,nhưng đấy là với điều kiện hắn ngay lập tức biến cho khuất mắt,nếu còn dám lảng vảng trước mặt cậu thì đừng hòng.
"Tôi nghĩ cô nên dành chút thời gian khuyên bảo chồng sắp cưới của mình thì tốt hơn,trông dáng vẻ đỏ mặt của anh ta hình như sắp đột qụy nhồi máu cơ tim chết rồi đó!" Mễ Lạc Tranh nhẹ giọng nói,tuy chưa tới lúc vạch trần nhưng cậu sẽ không vì vậy mà nhường nhịn họ, càng tỏ ra yếu thế sợ hãi thì chỉ càng khiến bọn họ thêm lấn tới mà thôi.
Giống như bị lời nói của cậu doạ cho sợ hãi,nàng ta sắc mặt trắng bệch uất ức run tay nhìn Thượng Quan Hiên khiến máu anh hùng của hắn tức khắc nổi lên "Triển Hàm Dương cậu làm loạn em ấy đủ chưa hả? con người cậu--"
" Thôi thôi lão tử biết hết cả rồi,hai người hẹn hò nhau sau lưng tôi giờ bị phát hiện song còn bày đặt tỏ vẻ thanh cao,sao? cảm giác bị cắm sừng chắc đau khổ tức giận lắm nhỉ? cần nữa không lão tử lại cho đầu anh xanh thêm nhúm cỏ để dễ căn bằng ha?" Mễ Lạc Tranh ngay lúc này thật sự muốn muốn phun nước bọt vào mặt tên ngốc đần độn này,nói hay nhỉ? trách cậu cắm sừng gây chuyện lại không xem xét kiểm điểm rằng hoạ do đâu mà ra,không có lửa làm sao có khói?? nếu hắn chung thủy đường hoàn thì còn nói được,đằng này lại....vụng trộm cấu kết với em vợ!! bản thân lại không biết xấu hổ ra vẻ ta đây là chính nhân quân tử,bị khùng à???
"Tôi nghĩ hai kẻ tiểu nhân các người nên bay qua Mỹ làm minh tinh Hollywood được rồi đấy, nãy giờ toàn bộ đều do các người tự mình mò đoán rồi tự biên tự diễn,bộ lão tử tới đây ăn cơm làm chướng mắt hai người vụng trộm sau lưng tôi à? hay là sợ gặp phải người quen? sợ bọn họ nhận ra thân phận anh rễ em vợ của hai người? song xấu hổ không dám ngẫng đầu nhìn đời đối mặt với tôi đúng không?"
"Yên tâm đi không sao đâu,tôi đây bao dung rộng lượng lắm,hai người đừng để ý đến tôi nữa cứ việc ôm hôn vụng trộm đi,tuy anh rễ em vợ nghe ra thì không hay lắm nhưng tôi nghĩ không sao đâu,vụng trộm phản bội thôi mà có gì ghê ghớm đâu! tôi lấy thân phận là vị hôn thê của Thượng Quan Hiên chính thức chúc mừng hai người anh rễ em vợ về chung một nhà sớm sinh qúy tử nha haha.." Mễ Lạc Tranh dáng vẻ cao hứng mà vỗ ngực đảm bảo.
Sắc mặt hai người sớm đã sớm thối đến cực điểm,tâm trạng cực kì không tốt,bộ dáng vui vẻ hạnh phúc lúc ban nãy liền xem như biến mất không thấy tăm hơi.Tính tình hắn trước này duy ngã độc tôn,luôn tự đề cao cho rằng bản thân là người tôn qúy nhất,chỉ có hắn khinh thường ức hiếp người ta thì được chứ bọn họ không có quyền làm vậy với hắn, nhưng trên thực tế hiện tại chính là thứ hắn căm ghét nhất lại đang diễn ra.Cậu ta không hề kiêng nễ mà vạch trần hắn giữa chốn đông người,điều này khiến hắn vừa tức giận lại xấu hổ.Nếu không phải ngại nơi đây đông người thì hắn đã sớm dạy dỗ cậu ta rồi, hạng người không biết thân biết phận còn dám vạch trần hỏi tội hắn? rốt cuộc là ai cho cậu ta lá gan này hả?
Chính vì biết rõ tên tra nam này xem trọng danh dự nên Mễ Lạc Tranh mới được nước làm tới, có thể ở hội sở này dùng một bửa cơm thì đã là người có tiền rồi,đặt được phòng bao càng giàu có hơn địa vị xã hội không thiếu,bây giờ hai người bọn họ trên danh nghĩa vẫn là hôn phu với nhau,mà Thượng Quan Hiên đây lại ngoại tình với em gái của vị hôn phu...chỉ vậy cũng đủ khiến mọi người có cái nhìn khác về con người thật sự của Triển Ninh Ninh rồi.
Bọn họ chưa chính thức công khai hủy hôn, hắn và nàng vẫn đang trong qúa trình giấu diếm mập mờ,bỏ qua việc đối phương tính cách hiền lành yếu đuối hoàn toàn không có năng lực chống đỡ dư luận,để mọi người trong giới hoàn toàn công nhận nàng vốn dĩ rất dễ dàng,nhưng bây giờ mọi chuyện bại lộ...chỉ bằng điểm này Thượng Quan Hiên quyết sẽ không để nàng ấy xuất đầu chịu uỷ khuất.
Ý định ban đầu của hắn chính là để cậu ta thanh danh hoàn toàn hỏng bét,sau đó danh chính ngôn thuận hủy hôn rồi tìm thời cơ thích hợp đem nàng long trọng ra mắt,khi ấy thuận lợi sẽ không ai tìm ra nhược điểm bới móc nữa.Hắn đã tính toán cẩn thận nhưng tên này dạo gần đây chẳng biết bị gì,lại nhiều lần cố tình chọc tức phá hỏng kế hoạch của hắn.
"Tôi nói các người không bị lãng tai chắc nghe rõ chứ hả? yên tâm đi! việc hai người ngoại tình vụng trộm sau lưng tôi không để ý đâu,cứ thoải mái tự nhiên như ở nhà nhé được không?" Mễ Lạc Tranh lúc này nhìn từ xa hoàn toàn là bộ dáng vô hại,thế nhưng lời nói lại ẩn chứa dao găm sắc bén,từng câu từng chữ như cố tình đâm mạnh vào điểm yếu khiến hai người cực kì xấu hổ.
"Triển Hàm Dương một vừa hai phải thôi...giữ thể diện cho nhau một chút!! bằng không tôi với cậu hôm nay sẽ cá chết lưới rách ngay tại đây!!" Hắn ta gằn giọng cảnh cáo cậu
"Aiza chỉ đơn giản là vụng trộm với em vợ thôi mà,có gì đáng xấu hổ chứ? anh cũng có phải làm một hai lần đâu? hai người quen nhau lâu rồi giờ còn bày đặt giả vờ trinh tiết danh dự cái gì a.."
"Mà này,Triển Hàm Dương tôi còn chưa được ngủ với hắn đâu,không ngờ cô là em gái đã nóng lòng thay anh trai chịu khổ rồi...ôi tấm lòng bao dung cao cả làm sao!" Mễ Lạc Tranh làm như đang hồi tưởng lại qúa khứ cảm khái nói.
"Họ Triển kia cậu!!!" Lần đầu tiên trong đời Thượng Quan Hiên hắn bị người chọc giận đến nổi cứng họng không thốt nên lời,hắn cho là bản thân mình hiểu rõ cậu ta.Bởi từ trước đến nay dù ăn chơi thế nào nhưng đối với hắn vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời,hiện tại lại khiến hắn mất hết mặt mũi,tức giận phẫn nộ dâng trào sắp không kìm chế được nữa rồi.
Từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên,là đại thiếu gia sống trong nhung lụa hơn nữa lại là đích tôn độc nhất,ngoại trừ cha thì hắn chưa từng phải xem hay sợ sắc mặt người khác bao giờ,nào có phải chịu uất ức dạng này đâu? nếu không phải sợ tiểu Ninh tổn thương thì hắn đã sớm dạy cho cậu ta bài học rồi,hạng người không thức thời nhiều lần khiến hắn mất hết mặt mũi như vậy.
Thế nhưng nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của cậu ta hắn thực sự nhịn không được nữa rồi!! bước dài tiến lên phía trước trực tiếp giơ tay động thủ đánh người.Tốc độ giáng xuống cực nhanh,Mễ Lạc Tranh vốn dĩ có thể tránh kịp nhưng khoé lại mắt vô tình trông thấy thân ảnh quen thuộc liền tức khắc đình chỉ bước chân,hơi nghiêng đầu chút,hậu qủa là cái tát trời giáng đó trực tiếp nện mạnh lên vành tai Mễ Lạc Tranh khiến cậu ngã nhào ra đất.Má trái, cẳng tay trái cộng thêm lòng bàn tay phải do chà sát nền đá mà rách da chảy máu,khoé môi động mạnh vào răng trầy cả môt khoảng da lớn và rỉ máu.Toàn thân màu trắng bắt mắt giờ lại dơ bẩn hề hà đầy đất bụi,từ mặt cho đến tay rồi đầu gối đều bị thương,làn da trắng nõn khiến nó trở nên nổi bật đáng sợ.
Thiếu niên khuôn mặt thấm đẫm nước mắt,dù đang khóc và bị thương nhưng vẫn không thể nào lấn át nổi sắc đẹp của cậu,ngược lại càng tăng thêm vẻ mỹ nhân đáng thương bị người ức hiếp đang cần nam nhân che chở yêu thương.
Tát một cái vẫn chưa làm hắn cảm thấy hả hê,đang định giơ chân đá xuống thì bả vai bất chợt bị người nắm lấy rồi kéo mạnh ra sau. Một giọng nói trầm khàn mang theo cảm giác tức giận vang lên "Tôi bỏ tiền cho cậu ăn học là thế này sao?Thượng Quan Hiên cậu thật sự khiến tôi qúa thất vọng!"
Hắn bị lời nói quen thuộc này doạ cho giật mình,trong lòng ngàn lần cầu nguyện là không phải...nhưng ông trời nào nghe lời hắn nói đâu? cố tình người tới lại chính là cha hắn và cũng là người hắn sợ hãi nhất Thượng Quan Cảnh.
Toàn thân hắn cứng đờ mất cảm giác,đồng tử mở to ngạc nhiên đến độ há miệng không thốt nên lời.Bị ánh mắt chất vấn này chiếu tới khiến hắn lạnh cả sóng lưng mà hoảng sợ cúi đầu, giống như một đứa con nít làm sai trốn tránh và không dám đối diện với nó vậy.
"Con không...không dám ạ!" hắn lắp bắp toàn thân hơi run lên vì sợ hãi
Nhưng y dường như mặc kệ lời hắn nói,hai tay đạm mạc đút trong túi quần hờ hững hỏi "Tôi thì thấy cậu lá gan ngày càng phình lớn đấy, đạo lí làm người gia huấn của dòng tộc cậu bỏ ngoài tai đúng không? là tôi dạy cậu động thủ đánh một Omega yếu đuối chốn đông người như vậy à? hả?"
Đối mặt với những lời chất vấn của y Thượng Quan Hiên càng cúi thấp người tỏ vẻ hối lỗi, dù không cam lòng nhưng cũng không dám phản kháng,bởi hắn biết rõ cha hắn ghét nhất là bị người khác ngắt lời
Triển Ninh Ninh đứng bên cạnh thấy vậy thì cực kì không cam lòng,dựa vào cái gì mà người sai lại là bạn trai của nàng chứ? rõ ràng kẻ sai là tên ti*ện nhân Triển Hàm Dương kia mà??? vì cái gì Cảnh thúc lại không hỏi rõ nguyên nhân đã trực tiếp mắng chửi a Hiên nặng nề rồi?? hai tay nàng nắm chặt đến trắng bệch,nàng không cam tâm!! nàng thật sự không cam tâm!!
"Tôi nói vậy thì--"
"Cảnh thúc làm người không thể ngang ngược vô lí như vậy được! mặc dù thúc là cha của a Hiên nhưng không thể tùy tiện vu oan mắng chửi anh ấy lại đi bênh người ngoài như vậy! Cảnh thúc! thúc sai rồi!" Triển Ninh Ninh một bộ lí lẽ hùng hồn đứng đối diện y,nàng ta quật cường làm bộ không sợ hãi nói.
Thượng Quan Hiên trong lòng vừa sợ hãi vừa hạnh phúc,nàng ấy vì hắn mà can đãm đứng lên nhưng lại sợ vì hắn biết cha mình sắp nổi giận rồi.
Qủa đúng là thế,chân mày Thượng Quan Cảnh khẽ nhíu lại,bị ngắt lời khiến y rất không vui,vốn dĩ lửa giận đã bình hoà hơn chút thì lời nói của nàng ta lại trực tiếp đổ thêm dầu hoả vào đám lửa nhen nhóm,mặc kệ xung quanh đầy người nhòm ngó chỉ trỏ Thượng Quan Cảnh nhíu mày nhìn nàng ta hừ lạnh nói "Một đứa con gái của tiểu tam thượng vị lại không biết xấu hổ câu dẫn hôn phu của anh trai mình,đê t*iện vô sĩ giống hệt người mẹ tiểu tam của cô vậy,Thượng Quan Cảnh tôi tuyệt đối không chấp nhận hạng người nhân cách bại hoại này bước vào cửa Thượng Quan gia!"
Vừa dứt lời mọi người xung quanh liền ồ lên kinh ngạc,so với ban nãy còn muốn to hơn gấp bội lần,bởi tin tức đã hoàn toàn xác thực rồi. Bọn họ có thể không tin những gì Triển Hàm Dương nói,hoặc bán tín bán nghi bởi thanh danh trước nay của cậu ta.Nhưng lại được Thượng Quan Cảnh đích thân nói ra thì không có gì để bàn cải nữa,cái bọn họ không ngờ nhất lại xác thực sảy ra rồi.Cái gì mà tiên nữ giáng trần ngoài đời thật chứ!! hạng k*ĩ nữ tâm cơ thấp hèn mà thôi, ánh mắt bọn họ nhìn về phía cậu và hai người kia dần thay đổi,đối với bọn họ tiểu tam luôn là hạng người đáng khinh bỉ nhất xã hội,với tiểu tam tuyệt nhiên sẽ không có bất cứ khoan dung hay tôn trọng nào,bởi bọn họ căn bản không xứng.
Trong lúc bàn tán xôn xao thì bóng dáng cao ngất ngưỡng kia đã sãi đôi chân dài,bước về phía thiếu niên đang nằm trên mặt đất,Mễ Lạc Tranh ngẫng đầu lên,đôi mắt ngập nước đáng thương đụng phải khuôn mặt lạnh băng của y liền sợ hãi cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Thượng Quan Cảnh thấy vậy khoé môi mím lại thành một đường thẳng,trong mắt loé qua tia sáng nóng bỏng kì dị mà cởi áo vest ra rồi qùy xuống một chân,một tay hơi đỡ lấy bờ vai thiếu niên tay còn lại thì dùng áo vest bao bọc cậu lại.Song suôi liền trực tiếp bế ngang đem cậu rời đi,nện bước trầm ổn mà vừa đi vừa nói "Sau này tốt nhất đừng để tôi thấy mặt cô ta lần nào nữa"
"Nhưng thưa cha--"
"Thượng Quan Hiên cậu tốt nhất câm miệng cho tôi!"
"..V..vâng..."
"Hừ!"
Mang tâm lí muốn chuộc lại lỗi lầm, lại thêm việc cậu đang bị thương khiến y không dám ôm người qúa chặt,chỉ là bước đi chậm chạp khác hẳn so với thường ngày mà thôi.Phải mất thêm khoảng 3 phút hơn mới ra tới bãi đỗ xe chuyên dụng của riêng mình,ngoại trừ lúc ban nãy ngã thì khi lúc bắt đầu bế đến nay y đều không dám cùng cậu đối mặt,giống như đang e ngại vấn đề gì đó
Ôm người vào trong xe còn chưa nói gì thì tài xế đã thức thời mà hạ màn kính che chắn xuống.Vốn định tiếp tục giả vờ mặt lạnh thì vùng ngực chợt cảm thấy ướt ướt nóng bỏng,vừa nhìn xuống thì thấy hoá ra thiếu niên đang úp mặt vào ngực mình mà ngẹn ngào khóc.Nhìn những vết thương từ cánh tay cho đến chân bỗng cảm thấy đau lòng,vật nhỏ mềm mại yếu đuối này làm sao chịu nổi chứ?
"Ngoan không khóc nhè nữa,sẽ ảnh hưởng đến mắt" y dùng ngón trỏ quệt nhẹ lên vùng mắt đang khóc của cậu.
Thiếu niên nghe vậy thì ngoan ngoãn nín nhưng chưa thể ngừng ngay mà xụt xịt vài tiếng,làn da trắng nõn do khóc khiến chóp mũi bị hun đến đỏ au,trông vừa đáng thương yếu ớt lại kích thích người ta sinh tâm chà đạp.Y vẫn chưa chịu tiếp tục cùng cậu nói chuyện, điều này khiến Mễ Lạc Tranh rất không vui,liền quyết định xuất chiêu tuyệt kĩ bách chiến bách thắng của bản thân ra dùng.
"Chú đang giận cháu sao? có phải do cháu đã làm điều gì sai rồi không?" thanh âm do vừa khóc song nên pha chút giọng mũi ngẹn ngào,cậu lại cố tình làm nũng khiến lực sát thương tăng lên gấp bội.Không gian trong xe yên tĩnh đến nổi họ có thể nghe thấy tiếng tim đập *thình thịch* của đối thương,mùi hương thoang thoảng trên người thiếu niên bay vào chóp mũi y,Thượng Quan Cảnh cả người cứng đờ giọng nói khàn khàn trả lời cậu
"Không giận...cậu rất tốt,là do a Hiên không có mắt nhìn người thôi"
Mễ Lạc Tranh sao có thể không nhận ra nam nhân này đang căng thẳng chứ? cố tình ngọ nguậy không chịu ngồi yên,đặc biệt là phần mông kia cứ xoa tới xoa lui rồi cố tình ngây thơ ngồi lên "em trai" của y.
Một luồng cảm giác tê dại lan truyền toàn thân, nhịp tim bỗng nhỡ nhịp nhanh hơn bình thường, đột nhiên muốn đứng dậy thì đụng đầu mạnh vào trần xe *Cốp* lên một tiếng rõ kêu,đúng lúc này thì thiếu niên nằm trong lòng y bỗng chồm người dậy hôn một cái chóc vào khoé môi y.
"Haha chú ngây thơ thật nha" cậu cười khanh khách mà giở giọng trêu ghẹo y,ý đồ xấu êm xuôi trót lọt lại được đà lấn tới tiếp tục ngã người dựa vào lòng y.
Thượng Quan Cảnh nhịp tim gia tốc,khuôn mặt và vành tai ửng đỏ giống như tôm luộc cả cổ cũng đỏ nốt.Ôm ôn hương nhuyễn ngọc xinh đẹp trong người,Thượng Quan Cảnh hoàn toàn biến thành một tượng đá *vô cảm* "thanh tâm qủa dục,vô hỉ vô ái"
"Em bỏ nhà đi rồi,từ nay về sau sẽ không về đó nữa!" Mễ Lạc Tranh vừa sếp quần áo vừa nói
"Cái gì? bỏ nhà đi à? vì sao chứ?" Mục Thanh kinh ngạc cao giọng nhìn cậu hỏi
"Muốn nghe thật sao? vậy ngồi xuống đi em kể cho anh nghe!" cậu hơi mỉm cười vỗ vỗ chỗ trống trên giường biểu ý bảo Mục Thanh.
"Rồi,em kể đi" Mục Thanh hỏi
"Em muốn cùng Thượng Quan Hiên hủy hôn, trong sinh nhật sắp tới sẽ thông báo chuyện này,cải nhau với người nhà là tại bọn họ qúa đáng với em trước,còn muốn em xin lỗi bà ta? nằm mơ đẹp nhỉ!"
"Hủy hôn? Triển Hàm Dương em không phải là rất yêu hắn ta sao? khi không lại muốn hủy hôn là vì cái gì chứ? " Mục Thanh trợn mắt ngạc nhiên hỏi
Thái độ quan tâm hỏi han của anh khiến Mễ Lạc Tranh cảm thấy buồn cười,đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả,đến cả người ngoài còn quan tâm cậu như vậy so với Triển gia còn đáng qúy hơn gấp bội lần.Nhìn dáng vẻ Mục Thanh cậu cũng không đành lòng giấu kín nữa,bình tĩnh nói "Thượng Quan Hiên và Triển Ninh Ninh bọn họ vụng trộm sau lưng em!"
Mục Thanh giống như không lường trước được kết qủa này,nghe song phải qua thêm một lúc mới dần lấy lại tinh thần,anh cẩn thận quan sát sắc mặt Mễ Lạc Tranh ước chừng gần khoảng một phút.Đến khi xác định cậu không có biểu hiện gì gọi là uất ức đau khổ mới chịu mở miệng hỏi "Cho nên vì chuyện này mà cậu quyết định hủy hôn với hắn? sẽ không hối hận thật đấy chứ?"
"Hối hận? vì cái gì em phải hối hận chứ? tiếc nuối cũng không,hiện tại chỉ có hận và hận.Tối hôm qua em vừa khiến đầu hắn xanh cỏ rồi, mà Thượng Quan Hiên thì vẫn không hề hay biết rằng chuyện của hắn đã bị em phát hiện!" hai chân cậu đàm đạp trên đất,chống tay hơi ngã người ra sau khuôn mặt hiện ý cười nhạt đáp, kiếp trước bởi vì Triển Hàm Dương ngu xuẩn cố chấp mà bị người lừa gạt.Khiến bản thân rơi vào tình thế tiến thoái lương nan thân bại danh liệt,mất hết tất cả.Không bảo vệ được chính bản thân còn khiến tri kỷ bị liên lụy,phải chi cậu ta sớm tỉnh nghộ thì tình thế đã khác rồi.
"Ha biết ngay mà! anh luôn cảm thấy giữa hai người họ có cái gì đó không đúng,nhưng không rõ ràng chắc chắn nên không dám nói lung tung sợ em buồn" Mục Thanh tức giận mắng nhiếc "Hủy hôn là tốt nhất! nhưng này...cậu sẽ không phải chỉ vì muốn rời bỏ hắn mà tùy tiện tìm Alpha đánh dấu đấy chứ?"
Mễ Lạc Tranh che miệng cười khẫy vài tiếng, khinh thường nói "Em nào ngu ngốc đến thế chứ? tạm thời tuy chưa thể nói cho anh biết người đó là ai,nhưng kiên nhẫn đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa thôi...đợi đến khi thời cơ chín mùi em sẽ nói rõ cho anh."
"Bất qúa hiện tại cũng có thể bật mí một chút...người này là trưởng bối của Thượng Quan Hiên,một Alpha độc thân trưởng thành"
"Ôi trời ạ! m*ẹ nó Triển Hàm Dương cậu chơi lớn thật đấy!! đội mũ xanh lại dám lân la tới trên nhà hắn" nghĩ tới biểu cảm của Thượng Quan Hiên khi biết được sự thật anh liền không nín nổi cười "A Dương hay lắm! anh nhiệt liệt ủng hộ cậu cần gì cứ việc nói đừng ngại,nếu không có tiền thì anh đây tài trợ,hai chúng ta cùng nhau chơi tới bến Thượng Quan Hiên,xem hắn còn dám lên mặt kiêu ngạo khinh thường người khác nữa không?"
"Em biết mà,Mục Thanh cảm ơn anh nhiều lắm" Mễ Lạc Tranh nhìn về phía anh cảm kích nói "Từ giờ trở đi em sẽ chỉ sống vì em,vì bạn bè tri kỷ là anh,còn vì tương lai sau này nữa,trước đây đúng là bị qủy che mắt mới đi thích cái tên tra nam kia.Hiện tại nghĩ lại em mới biết rằng bản thân của qúa khứ ngu ngốc đến nhường nào."
"Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi,qúa khứ qua rồi thì để nó qua đi,hiện tại và tương lai mới là thứ cần quan tâm" Mục Thanh nhỏ nhẹ quan tâm vỗ vai an ủi cậu.
Mễ Lạc Tranh cười mỉm gật đầu,hàn huyên thêm một lúc lâu thì gia tộc Mục Thanh có việc bận nên về trước,còn lại Mễ Lạc Tranh cậu tranh thủ tắm rửa rồi nghĩ trưa trong chốc lát,định bụng tối dậy thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
Đúng buổi tối ngay khi trăng vừa lên cao,Mễ Lạc Tranh chỉnh trang lại quần áo một chút song liền lái xe rời đi,nơi cậu muốn đến là hội sở kiêm trà đạo nổi tiếng thành phố,không gian an tĩnh trang nhã nhưng cũng không kém phần sang trọng đắt đỏ.Nơi này rất được các ông lớn ưa chuộng và họ thường xuyên tới đây bàn bạc công việc,đồ ăn thức uống cũng miễn chê, nhưng không ai biết được rằng ông chủ thực sự đứng sau lưng nó chính là Thượng Quan Cảnh, thậm chí ngay cả Thượng Quan Hiên cũng không biết nơi này là của nhà mình.
Mễ Lạc Tranh tuy không hiểu vì cái gì mà y lại không nói rõ cho hắn biết,mà mặc kệ đi,việc hắn biết hay không thì ảnh hưởng gì tới cậu chứ?
Thượng Quan Hiên lái con siêu xe riêng của mình chở Triển Ninh Ninh tới hội sở,mục đích là hẹn hò an ủi nàng ta,thấy nàng buồn trong lòng hắn cực kì đau sót lại càng thêm hận đầu sỏ gây tội "vị hôn thê Triển Hàm Dương".
"Tiểu Ninh tới nơi rồi" Thượng Quan Hiên ôn nhu cười nói,song liền bước xuống xe trước ga lăng mở cửa đứng chờ nàng ta,trông cô gái thanh thuần nhỏ bé kia càng sinh tâm yêu thích bảo vệ,người như vậy mới xứng đáng được hắn yêu thương.Chỉ cần nàng ấy yêu cầu hắn đều có thể thoả mãn đáp ứng,Thượng Quan Hiên vui vẻ nghĩ.
Còn cái tên t*i t*iện Triển Hàm Dương kia có ngoan ngoãn lương thiện được như nàng ấy không? dĩ nhiên là không rồi.
Thế nhưng vừa tới cửa lớn hội sở liền động phải người hắn chán ghét nhất sắc mặt tức khắc trầm xuống,giang tay đẩy mạnh bả vai cậu ta trừng mắt gằn giọng nói "Triển Hàm Dương tôi nghĩ bản thân đã nói rất rõ ràng rồi,Thượng Quan Hiên tôi cùng cậu tuyệt đối không khả năng,miễn cưỡng kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc là tự làm khổ bản thân hành hạ người khác mà thôi.Cậu làm ơn đừng đeo bám theo tôi như vậy nữa được không?"
Mễ Lạc Tranh vừa mới định thần sau cú đẩy bất ngờ thì đã lập tức nghe chửi một tràng,chân mày hơi nhăn tỏ vẻ khó hiểu nhìn hắn ta,tên này làm sao vậy? não úng nước à? hay bị tà ma nhập thể rồi? lão tử tới đây ăn uống không được sao? ai thèm theo dõi hạng tiểu nhân nhà ngươi? tự cao đến điên rồi à?
Thấy cậu không trả lời hắn càng thêm khẳng định suy nghĩ bản thân là đúng,vì yêu hắn nên ghanh tị căm ghét Ninh Ninh bởi nàng được hắn cưng chiều,hạng tính xấu này thực sự làm người chán ghét.
"Ca đừng làm loạn nữa được không? nơi đây nhiều người có địa vị như vậy sẽ làm a Hiên mất mặt mất" Triển Ninh Ninh đứng bên cạnh đúng lúc xen vào,nàng ta giả vờ nhu thuận bám lấy cánh tay Thượng Quan Hiên nhìn cậu nhỏ giọng nói.
What?? Triển Ninh Ninh nàng ta rốt cuộc có bị đui mù hay không hả? hay tai bị điếc rồi? người gây sự trước rõ ràng tên tra nam kia chứ liên quan gì đến cậu chứ? lão tử đã nói câu gì chưa hả??
Mễ Lạc Tranh không trả lời cậu nhếch môi ha ha vài tiếng tỏ vẻ khinh bỉ,hiện tại chưa phải lúc để hoàn toàn xé rách da mặt nhau mà thời cơ cũng chưa chín mùi.Đợi đến ngày sinh nhật kia,khi bạn bè gia đình hai bên có mặt mới chính là thời gian "bóc phốt" tiêu chuẩn nhất,đối với hạng người mạc hạng này cậu không tính sẽ buông tha cho họ,nhưng đấy là với điều kiện hắn ngay lập tức biến cho khuất mắt,nếu còn dám lảng vảng trước mặt cậu thì đừng hòng.
"Tôi nghĩ cô nên dành chút thời gian khuyên bảo chồng sắp cưới của mình thì tốt hơn,trông dáng vẻ đỏ mặt của anh ta hình như sắp đột qụy nhồi máu cơ tim chết rồi đó!" Mễ Lạc Tranh nhẹ giọng nói,tuy chưa tới lúc vạch trần nhưng cậu sẽ không vì vậy mà nhường nhịn họ, càng tỏ ra yếu thế sợ hãi thì chỉ càng khiến bọn họ thêm lấn tới mà thôi.
Giống như bị lời nói của cậu doạ cho sợ hãi,nàng ta sắc mặt trắng bệch uất ức run tay nhìn Thượng Quan Hiên khiến máu anh hùng của hắn tức khắc nổi lên "Triển Hàm Dương cậu làm loạn em ấy đủ chưa hả? con người cậu--"
" Thôi thôi lão tử biết hết cả rồi,hai người hẹn hò nhau sau lưng tôi giờ bị phát hiện song còn bày đặt tỏ vẻ thanh cao,sao? cảm giác bị cắm sừng chắc đau khổ tức giận lắm nhỉ? cần nữa không lão tử lại cho đầu anh xanh thêm nhúm cỏ để dễ căn bằng ha?" Mễ Lạc Tranh ngay lúc này thật sự muốn muốn phun nước bọt vào mặt tên ngốc đần độn này,nói hay nhỉ? trách cậu cắm sừng gây chuyện lại không xem xét kiểm điểm rằng hoạ do đâu mà ra,không có lửa làm sao có khói?? nếu hắn chung thủy đường hoàn thì còn nói được,đằng này lại....vụng trộm cấu kết với em vợ!! bản thân lại không biết xấu hổ ra vẻ ta đây là chính nhân quân tử,bị khùng à???
"Tôi nghĩ hai kẻ tiểu nhân các người nên bay qua Mỹ làm minh tinh Hollywood được rồi đấy, nãy giờ toàn bộ đều do các người tự mình mò đoán rồi tự biên tự diễn,bộ lão tử tới đây ăn cơm làm chướng mắt hai người vụng trộm sau lưng tôi à? hay là sợ gặp phải người quen? sợ bọn họ nhận ra thân phận anh rễ em vợ của hai người? song xấu hổ không dám ngẫng đầu nhìn đời đối mặt với tôi đúng không?"
"Yên tâm đi không sao đâu,tôi đây bao dung rộng lượng lắm,hai người đừng để ý đến tôi nữa cứ việc ôm hôn vụng trộm đi,tuy anh rễ em vợ nghe ra thì không hay lắm nhưng tôi nghĩ không sao đâu,vụng trộm phản bội thôi mà có gì ghê ghớm đâu! tôi lấy thân phận là vị hôn thê của Thượng Quan Hiên chính thức chúc mừng hai người anh rễ em vợ về chung một nhà sớm sinh qúy tử nha haha.." Mễ Lạc Tranh dáng vẻ cao hứng mà vỗ ngực đảm bảo.
Sắc mặt hai người sớm đã sớm thối đến cực điểm,tâm trạng cực kì không tốt,bộ dáng vui vẻ hạnh phúc lúc ban nãy liền xem như biến mất không thấy tăm hơi.Tính tình hắn trước này duy ngã độc tôn,luôn tự đề cao cho rằng bản thân là người tôn qúy nhất,chỉ có hắn khinh thường ức hiếp người ta thì được chứ bọn họ không có quyền làm vậy với hắn, nhưng trên thực tế hiện tại chính là thứ hắn căm ghét nhất lại đang diễn ra.Cậu ta không hề kiêng nễ mà vạch trần hắn giữa chốn đông người,điều này khiến hắn vừa tức giận lại xấu hổ.Nếu không phải ngại nơi đây đông người thì hắn đã sớm dạy dỗ cậu ta rồi, hạng người không biết thân biết phận còn dám vạch trần hỏi tội hắn? rốt cuộc là ai cho cậu ta lá gan này hả?
Chính vì biết rõ tên tra nam này xem trọng danh dự nên Mễ Lạc Tranh mới được nước làm tới, có thể ở hội sở này dùng một bửa cơm thì đã là người có tiền rồi,đặt được phòng bao càng giàu có hơn địa vị xã hội không thiếu,bây giờ hai người bọn họ trên danh nghĩa vẫn là hôn phu với nhau,mà Thượng Quan Hiên đây lại ngoại tình với em gái của vị hôn phu...chỉ vậy cũng đủ khiến mọi người có cái nhìn khác về con người thật sự của Triển Ninh Ninh rồi.
Bọn họ chưa chính thức công khai hủy hôn, hắn và nàng vẫn đang trong qúa trình giấu diếm mập mờ,bỏ qua việc đối phương tính cách hiền lành yếu đuối hoàn toàn không có năng lực chống đỡ dư luận,để mọi người trong giới hoàn toàn công nhận nàng vốn dĩ rất dễ dàng,nhưng bây giờ mọi chuyện bại lộ...chỉ bằng điểm này Thượng Quan Hiên quyết sẽ không để nàng ấy xuất đầu chịu uỷ khuất.
Ý định ban đầu của hắn chính là để cậu ta thanh danh hoàn toàn hỏng bét,sau đó danh chính ngôn thuận hủy hôn rồi tìm thời cơ thích hợp đem nàng long trọng ra mắt,khi ấy thuận lợi sẽ không ai tìm ra nhược điểm bới móc nữa.Hắn đã tính toán cẩn thận nhưng tên này dạo gần đây chẳng biết bị gì,lại nhiều lần cố tình chọc tức phá hỏng kế hoạch của hắn.
"Tôi nói các người không bị lãng tai chắc nghe rõ chứ hả? yên tâm đi! việc hai người ngoại tình vụng trộm sau lưng tôi không để ý đâu,cứ thoải mái tự nhiên như ở nhà nhé được không?" Mễ Lạc Tranh lúc này nhìn từ xa hoàn toàn là bộ dáng vô hại,thế nhưng lời nói lại ẩn chứa dao găm sắc bén,từng câu từng chữ như cố tình đâm mạnh vào điểm yếu khiến hai người cực kì xấu hổ.
"Triển Hàm Dương một vừa hai phải thôi...giữ thể diện cho nhau một chút!! bằng không tôi với cậu hôm nay sẽ cá chết lưới rách ngay tại đây!!" Hắn ta gằn giọng cảnh cáo cậu
"Aiza chỉ đơn giản là vụng trộm với em vợ thôi mà,có gì đáng xấu hổ chứ? anh cũng có phải làm một hai lần đâu? hai người quen nhau lâu rồi giờ còn bày đặt giả vờ trinh tiết danh dự cái gì a.."
"Mà này,Triển Hàm Dương tôi còn chưa được ngủ với hắn đâu,không ngờ cô là em gái đã nóng lòng thay anh trai chịu khổ rồi...ôi tấm lòng bao dung cao cả làm sao!" Mễ Lạc Tranh làm như đang hồi tưởng lại qúa khứ cảm khái nói.
"Họ Triển kia cậu!!!" Lần đầu tiên trong đời Thượng Quan Hiên hắn bị người chọc giận đến nổi cứng họng không thốt nên lời,hắn cho là bản thân mình hiểu rõ cậu ta.Bởi từ trước đến nay dù ăn chơi thế nào nhưng đối với hắn vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời,hiện tại lại khiến hắn mất hết mặt mũi,tức giận phẫn nộ dâng trào sắp không kìm chế được nữa rồi.
Từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên,là đại thiếu gia sống trong nhung lụa hơn nữa lại là đích tôn độc nhất,ngoại trừ cha thì hắn chưa từng phải xem hay sợ sắc mặt người khác bao giờ,nào có phải chịu uất ức dạng này đâu? nếu không phải sợ tiểu Ninh tổn thương thì hắn đã sớm dạy cho cậu ta bài học rồi,hạng người không thức thời nhiều lần khiến hắn mất hết mặt mũi như vậy.
Thế nhưng nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của cậu ta hắn thực sự nhịn không được nữa rồi!! bước dài tiến lên phía trước trực tiếp giơ tay động thủ đánh người.Tốc độ giáng xuống cực nhanh,Mễ Lạc Tranh vốn dĩ có thể tránh kịp nhưng khoé lại mắt vô tình trông thấy thân ảnh quen thuộc liền tức khắc đình chỉ bước chân,hơi nghiêng đầu chút,hậu qủa là cái tát trời giáng đó trực tiếp nện mạnh lên vành tai Mễ Lạc Tranh khiến cậu ngã nhào ra đất.Má trái, cẳng tay trái cộng thêm lòng bàn tay phải do chà sát nền đá mà rách da chảy máu,khoé môi động mạnh vào răng trầy cả môt khoảng da lớn và rỉ máu.Toàn thân màu trắng bắt mắt giờ lại dơ bẩn hề hà đầy đất bụi,từ mặt cho đến tay rồi đầu gối đều bị thương,làn da trắng nõn khiến nó trở nên nổi bật đáng sợ.
Thiếu niên khuôn mặt thấm đẫm nước mắt,dù đang khóc và bị thương nhưng vẫn không thể nào lấn át nổi sắc đẹp của cậu,ngược lại càng tăng thêm vẻ mỹ nhân đáng thương bị người ức hiếp đang cần nam nhân che chở yêu thương.
Tát một cái vẫn chưa làm hắn cảm thấy hả hê,đang định giơ chân đá xuống thì bả vai bất chợt bị người nắm lấy rồi kéo mạnh ra sau. Một giọng nói trầm khàn mang theo cảm giác tức giận vang lên "Tôi bỏ tiền cho cậu ăn học là thế này sao?Thượng Quan Hiên cậu thật sự khiến tôi qúa thất vọng!"
Hắn bị lời nói quen thuộc này doạ cho giật mình,trong lòng ngàn lần cầu nguyện là không phải...nhưng ông trời nào nghe lời hắn nói đâu? cố tình người tới lại chính là cha hắn và cũng là người hắn sợ hãi nhất Thượng Quan Cảnh.
Toàn thân hắn cứng đờ mất cảm giác,đồng tử mở to ngạc nhiên đến độ há miệng không thốt nên lời.Bị ánh mắt chất vấn này chiếu tới khiến hắn lạnh cả sóng lưng mà hoảng sợ cúi đầu, giống như một đứa con nít làm sai trốn tránh và không dám đối diện với nó vậy.
"Con không...không dám ạ!" hắn lắp bắp toàn thân hơi run lên vì sợ hãi
Nhưng y dường như mặc kệ lời hắn nói,hai tay đạm mạc đút trong túi quần hờ hững hỏi "Tôi thì thấy cậu lá gan ngày càng phình lớn đấy, đạo lí làm người gia huấn của dòng tộc cậu bỏ ngoài tai đúng không? là tôi dạy cậu động thủ đánh một Omega yếu đuối chốn đông người như vậy à? hả?"
Đối mặt với những lời chất vấn của y Thượng Quan Hiên càng cúi thấp người tỏ vẻ hối lỗi, dù không cam lòng nhưng cũng không dám phản kháng,bởi hắn biết rõ cha hắn ghét nhất là bị người khác ngắt lời
Triển Ninh Ninh đứng bên cạnh thấy vậy thì cực kì không cam lòng,dựa vào cái gì mà người sai lại là bạn trai của nàng chứ? rõ ràng kẻ sai là tên ti*ện nhân Triển Hàm Dương kia mà??? vì cái gì Cảnh thúc lại không hỏi rõ nguyên nhân đã trực tiếp mắng chửi a Hiên nặng nề rồi?? hai tay nàng nắm chặt đến trắng bệch,nàng không cam tâm!! nàng thật sự không cam tâm!!
"Tôi nói vậy thì--"
"Cảnh thúc làm người không thể ngang ngược vô lí như vậy được! mặc dù thúc là cha của a Hiên nhưng không thể tùy tiện vu oan mắng chửi anh ấy lại đi bênh người ngoài như vậy! Cảnh thúc! thúc sai rồi!" Triển Ninh Ninh một bộ lí lẽ hùng hồn đứng đối diện y,nàng ta quật cường làm bộ không sợ hãi nói.
Thượng Quan Hiên trong lòng vừa sợ hãi vừa hạnh phúc,nàng ấy vì hắn mà can đãm đứng lên nhưng lại sợ vì hắn biết cha mình sắp nổi giận rồi.
Qủa đúng là thế,chân mày Thượng Quan Cảnh khẽ nhíu lại,bị ngắt lời khiến y rất không vui,vốn dĩ lửa giận đã bình hoà hơn chút thì lời nói của nàng ta lại trực tiếp đổ thêm dầu hoả vào đám lửa nhen nhóm,mặc kệ xung quanh đầy người nhòm ngó chỉ trỏ Thượng Quan Cảnh nhíu mày nhìn nàng ta hừ lạnh nói "Một đứa con gái của tiểu tam thượng vị lại không biết xấu hổ câu dẫn hôn phu của anh trai mình,đê t*iện vô sĩ giống hệt người mẹ tiểu tam của cô vậy,Thượng Quan Cảnh tôi tuyệt đối không chấp nhận hạng người nhân cách bại hoại này bước vào cửa Thượng Quan gia!"
Vừa dứt lời mọi người xung quanh liền ồ lên kinh ngạc,so với ban nãy còn muốn to hơn gấp bội lần,bởi tin tức đã hoàn toàn xác thực rồi. Bọn họ có thể không tin những gì Triển Hàm Dương nói,hoặc bán tín bán nghi bởi thanh danh trước nay của cậu ta.Nhưng lại được Thượng Quan Cảnh đích thân nói ra thì không có gì để bàn cải nữa,cái bọn họ không ngờ nhất lại xác thực sảy ra rồi.Cái gì mà tiên nữ giáng trần ngoài đời thật chứ!! hạng k*ĩ nữ tâm cơ thấp hèn mà thôi, ánh mắt bọn họ nhìn về phía cậu và hai người kia dần thay đổi,đối với bọn họ tiểu tam luôn là hạng người đáng khinh bỉ nhất xã hội,với tiểu tam tuyệt nhiên sẽ không có bất cứ khoan dung hay tôn trọng nào,bởi bọn họ căn bản không xứng.
Trong lúc bàn tán xôn xao thì bóng dáng cao ngất ngưỡng kia đã sãi đôi chân dài,bước về phía thiếu niên đang nằm trên mặt đất,Mễ Lạc Tranh ngẫng đầu lên,đôi mắt ngập nước đáng thương đụng phải khuôn mặt lạnh băng của y liền sợ hãi cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Thượng Quan Cảnh thấy vậy khoé môi mím lại thành một đường thẳng,trong mắt loé qua tia sáng nóng bỏng kì dị mà cởi áo vest ra rồi qùy xuống một chân,một tay hơi đỡ lấy bờ vai thiếu niên tay còn lại thì dùng áo vest bao bọc cậu lại.Song suôi liền trực tiếp bế ngang đem cậu rời đi,nện bước trầm ổn mà vừa đi vừa nói "Sau này tốt nhất đừng để tôi thấy mặt cô ta lần nào nữa"
"Nhưng thưa cha--"
"Thượng Quan Hiên cậu tốt nhất câm miệng cho tôi!"
"..V..vâng..."
"Hừ!"
Mang tâm lí muốn chuộc lại lỗi lầm, lại thêm việc cậu đang bị thương khiến y không dám ôm người qúa chặt,chỉ là bước đi chậm chạp khác hẳn so với thường ngày mà thôi.Phải mất thêm khoảng 3 phút hơn mới ra tới bãi đỗ xe chuyên dụng của riêng mình,ngoại trừ lúc ban nãy ngã thì khi lúc bắt đầu bế đến nay y đều không dám cùng cậu đối mặt,giống như đang e ngại vấn đề gì đó
Ôm người vào trong xe còn chưa nói gì thì tài xế đã thức thời mà hạ màn kính che chắn xuống.Vốn định tiếp tục giả vờ mặt lạnh thì vùng ngực chợt cảm thấy ướt ướt nóng bỏng,vừa nhìn xuống thì thấy hoá ra thiếu niên đang úp mặt vào ngực mình mà ngẹn ngào khóc.Nhìn những vết thương từ cánh tay cho đến chân bỗng cảm thấy đau lòng,vật nhỏ mềm mại yếu đuối này làm sao chịu nổi chứ?
"Ngoan không khóc nhè nữa,sẽ ảnh hưởng đến mắt" y dùng ngón trỏ quệt nhẹ lên vùng mắt đang khóc của cậu.
Thiếu niên nghe vậy thì ngoan ngoãn nín nhưng chưa thể ngừng ngay mà xụt xịt vài tiếng,làn da trắng nõn do khóc khiến chóp mũi bị hun đến đỏ au,trông vừa đáng thương yếu ớt lại kích thích người ta sinh tâm chà đạp.Y vẫn chưa chịu tiếp tục cùng cậu nói chuyện, điều này khiến Mễ Lạc Tranh rất không vui,liền quyết định xuất chiêu tuyệt kĩ bách chiến bách thắng của bản thân ra dùng.
"Chú đang giận cháu sao? có phải do cháu đã làm điều gì sai rồi không?" thanh âm do vừa khóc song nên pha chút giọng mũi ngẹn ngào,cậu lại cố tình làm nũng khiến lực sát thương tăng lên gấp bội.Không gian trong xe yên tĩnh đến nổi họ có thể nghe thấy tiếng tim đập *thình thịch* của đối thương,mùi hương thoang thoảng trên người thiếu niên bay vào chóp mũi y,Thượng Quan Cảnh cả người cứng đờ giọng nói khàn khàn trả lời cậu
"Không giận...cậu rất tốt,là do a Hiên không có mắt nhìn người thôi"
Mễ Lạc Tranh sao có thể không nhận ra nam nhân này đang căng thẳng chứ? cố tình ngọ nguậy không chịu ngồi yên,đặc biệt là phần mông kia cứ xoa tới xoa lui rồi cố tình ngây thơ ngồi lên "em trai" của y.
Một luồng cảm giác tê dại lan truyền toàn thân, nhịp tim bỗng nhỡ nhịp nhanh hơn bình thường, đột nhiên muốn đứng dậy thì đụng đầu mạnh vào trần xe *Cốp* lên một tiếng rõ kêu,đúng lúc này thì thiếu niên nằm trong lòng y bỗng chồm người dậy hôn một cái chóc vào khoé môi y.
"Haha chú ngây thơ thật nha" cậu cười khanh khách mà giở giọng trêu ghẹo y,ý đồ xấu êm xuôi trót lọt lại được đà lấn tới tiếp tục ngã người dựa vào lòng y.
Thượng Quan Cảnh nhịp tim gia tốc,khuôn mặt và vành tai ửng đỏ giống như tôm luộc cả cổ cũng đỏ nốt.Ôm ôn hương nhuyễn ngọc xinh đẹp trong người,Thượng Quan Cảnh hoàn toàn biến thành một tượng đá *vô cảm* "thanh tâm qủa dục,vô hỉ vô ái"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất