Chương 178: Đồ Nhi,Vi Sư Mang Thai Rồi!(6)
Ở trong rừng tre khổng lồ xanh mướt,từng cây đều giống như đại thụ cao lớn che kín bầu trời,trước sân một gian nhà đất khói thơm nghi ngút đang không ngừng bốc lên,nhưng ẩn ẩn chung quanh là trận pháp che giấu mờ ảo mông lung,từ bên ngoài nhìn vào liền là đám sương mù dày đặc vậy,chỉ là bên trong hoàn toàn giữ yên như cũ mà thôi.
Cố Tần Đình ngồi trên ghế tre bản thân tự làm, nhìn người trước mặt đang say sưa nướng cá,thỉnh thoảng lại cầm quạt thổi giỏ hay quết thêm gia vị vừa sai y trộm được ở nhà ăn,cá chép chưởng môn nuôi bằng linh thảo dược liệu nên khá to,mỗi con ước chừng rơi vào khoảng 6 cân.Mà y trộm đến hơn 4 con to nhất rồi? chưởng môn có lẽ cũng không ngờ được rằng sẽ có người dám chôm chỉa cá mình nuôi đi? hơn nữa chủ mưu lại là vị sư đệ Thái Thượng Trưởng Lão này nữa chứ? nói ra ai sẽ tin rằng Tiên Tôn Phương Cẩm Ngọc xúi giục đồ nhi đi ăn trộm cá đâu?? thậm chí ngay cả y, đến bây giờ này vẫn chẳng thể nào tin nổi bản thân mình vừa làm cái gì nữa...
Nhưng chuyện không nghờ đó lại thật sự xuôi chèo mát mái sảy ra.
Phương Cẩm Ngọc đã buộc lên tóc dài bằng một sợi dây mảnh nhỏ màu đỏ,y phục đạo bào dài thượt bên ngoài cũng được gỡ bỏ mà để lộ trung y mỏng nhẹ bên trong,khuôn mặt xinh đẹp làn da trắng mịn non mềm như đậu hũ,môi đỏ liên tục mấp máy đầy thích thú,chiếc lưỡi ướt át thi thoảng vô ý vươn nhẹ ra liếm môi.Trên trán cũng rũ xuống vài sợi tóc dài óng do buộc lỏng,không trang điểm cầu kì,không phục sức xa hoa nhưng vẫn toát lên khí chất quyến rũ gợi t*ình,khiến người nhịn không được muốn ngay lập tức đè ra l*uân gi*an th*ao lộng vậy...
Người nọ nhẹ nhàng tươi cười thích ý mà nướng cá,là bộ dáng y chưa từng gặp qua kể cả hai kiếp nhân sinh,hay có lẽ đây mới thật sự là tính cách vốn có của người?
Mễ Lạc Tranh thấy y thất thần nhìn mình thì lấy quạt tre gõ nhẽ một cái lên đầu gối,cười tươi,rồi đưa con cá vừa nướng chín đến vàng da đang bốc khói thơm phức qua nói "Ăn đi,sư trò chúng ta mỗi người ba con,ăn hết lại đi trộm tiếp"
Cố Tần Đình khoé môi co giật suýt nữa thất thủ mà quăng luôn con cá ra ngoài "Sư tôn...người chẳng kẽ không sợ Sa sư thúc biết sẽ trừng phạt người sao?" mặc dù hiểu là rất khó để biết nhưng vẫn muốn hỏi để xem phản ứng của hắn.
"Haha đồ nhi à ngươi yên tâm đi,cho dù có nghi ngờ thì cũng không nghi tới trên đầu chúng ta đâu...ai mà ngờ tới ta sẽ sai con đi trộm cá đây đúng không?" nói rồi liền híp mắt cười hé miệng cắn một miếng cá thật lớn,vừa ăn vừa liếm môi ghật đầu cảm thán,cá chép sư huynh nuôi đúng là ngon thật...sau này nhất định phải *khuyên nhũ huynh ấy tẩm bổ thêm cho chúng để ta trộm tiếp mới được.
Hai sư trò cứ thế không coi ai ra gì mà ăn sạch hết đống cá vừa mượn được,Mễ Lạc Tranh nhân cơ hội sẵn tiện thêm mắm dặm muối tẩy trắng bản thân,êm xuôi còn hủy xương diệt tích thiêu hết tất cả thành tro,cho dù hiện tại chưởng môn có tới nhìn thì cũng không thể nào nhận ra được,trừ phi là chính bản thân hai người nóng đầu muốn ra nhận tội tự thú mà thôi.
Nhưng hai người sẽ làm thế sao? dĩ nhiên là không rồi.
Mễ Lạc Tranh bẹp bẹp miệng cảm khái dư vị cá nướng vừa rồi,cằm nhỏ tựa lên đầu gối,bàn tay cầm que tre nhỏ khẩy khẩy đất mềm hỏi "Tiểu Cố,ngươi nói xem hằng ngày chúng ta đều tẻ nhạt trôi qua như vậy rất chán a...."
Cố Tần Đình nghiêm túc điều chỉnh tư thế ngồi nhướng mày đáp "Vậy sư tôn có muốn xuống núi dạo chơi cho khuây khoả không?"
Mễ Lạc Tranh ngay tức khắc hai mắt sáng ngời, vui vẻ đứng dậy bắt lấy tay y,bày ra bộ dáng giống như trẻ con sắp được người lớn cho kẹo vậy "Tiểu Cố là nói thật sao? con muốn dẫn vi sư xuống núi chơi sao?"
Kìm nén cảm giác bỏng rát trong lòng,y vẻ ngoài bất động thanh sắc gật đầu nói "Đúng vậy,nhưng có lẽ là đợi sau khi luận võ đại hội năm ngày sau diễn ra kết thúc chúng ta mới đi được".
"Được nha,vậy vi sư chờ ngươi dẫn ta đi chơi đó" nói song liền động thủ giang tay ôm rồi hôn trộm lên mặt y một cái rõ kêu,chưa đợi y kịp phản ứng đã vội xoay lưng chạy nhanh rời đi,để lại thiếu niên toàn thân cứng đờ ngồi im bất động tại chỗ kia,bàn tay đầy vết chai cứng do cầm kiếm đưa lên vuốt nhẹ gò má vừa được hôn.
Trên mặt nhanh chóng nổi lên một rặng mây đỏ au khó tả,đỉnh đầu gần như muốn bốc khói vì ngại,sư tôn hắn vậy mà hôn trộm y sao?
Cố Tần Đình ngồi ở sân trước ngây người hồi lâu,mãi cho đến khi gió lớn thổi qua và mặt trời lần nữa xuất hiện, mới bình tâm khôi phục đạm mạc đứng dậy đi sâu vào phía trong rừng tre,bởi ở đó có một thác nước to lớn rất thích hợp để y luyện công trị thủy.Ngồi thiền khoanh chân dưới thác nước đang ầm ầm chảy xuống,tiếng vang rất lớn,tạo thành bọt nước trắng xoá.Vừa nhìn đã thấy sợ nhưng bấy nhiêu đó vẫn chẳng hề gì với Cố Tần Đình,ngồi dưới thác nước nhắm mắt hồi tưởng lại những gì đêm qua sư tôn vừa nói với y.
"Chán ghét ngươi? rốt cuộc là ai dám đặt điều nói bậy hả? là ngươi thiên phú qúa cao...vi sư sợ ngươi kiêu ngạo tự mãn cho nên mới làm ra điều đó mà thôi"
"Thật sao?" Y nghi hoặc ngẫng đầu nhìn hắn, đến nổi sư tôn chịu không được quay sang chỗ khác phất tay nói "Nếu không thì sao chứ? ngươi tu vi và thiên phú tốt đến ngàn năm có một vi sư còn không tự hào sao? vì cái gì phải chèn ép bắt nạt làm điều vô ích đâu? ngươi nghĩ ta rảnh lắm sao?"
"Cố Tần Đình ngươi là đệ tử thủ tịch duy nhất của Phương Cẩm Ngọc ta,ngoại trừ ta và các vị sư bá ngươi cần phải kính trọng thì còn lại không cần nể nang ai cả...từ nay về sau nếu có ai động thủ đánh ngươi thì cứ tát thẳng vào mặt họ cho ta,đánh rụng răng càng tốt"
"Đừng sợ gì cả,ngươi cứ việc đánh chuyện còn lại để vi sư lo".
"Sư tôn...những gì người nói tất cả đều là thật sao? người sẽ không gạt đồ nhi chứ?"
Phương Cẩm Ngọc lúc này mày đẹp có chút nhăn lại khó chịu,hắn đưa tay lên đẩy nhẹ trán y một cái nói "Lại nghi nghờ vi sư sao? tên tiểu tử thối này con phải tin ta chứ?"
Cố Tần Đình hai mắt sáng lên,đứng dậy vội vàng khom người hành lễ "Đa tạ sư tôn hảo ý,đệ tử nhất định cố gắng tu luyện tuyệt đối sẽ không cô phụ kì vọng của người"
"Hiểu được là tốt rồi,vi sư vì ngươi mà dụng tâm lương khổ nhiều như vậy qủa không sai mà,rất xứng đáng haha..."
Kết thúc trò chuyện,y nhìn bóng lưng rời đi của sư tôn mà trong lòng cảm thấy tiếc nuối không nỡ,muốn giữ người ở lại thêm chút nhưng hoàn toàn tìm không ra lí do thích hợp,cộng với cuối cùng còn bị sư tôn hôn trộm nữa chứ!!! Hằng hà mấy năm từ lúc bái nhập sư môn đến nay,y chưa bao giờ ở chung với người thời gian dài như vậy,hơn nữa còn rất vui vẻ thoải mái hưởng thụ,nào có chút giả tạo gượng ép đâu? hai người cùng nhau ăn cá trò chuyện,liên tưởng tới những thứ này và những việc trước đó, trong lòng liền dâng lên một cổ tức giận ngờ vực khôn nguôi.
Sư tôn hắn thay đổi qúa nhiều,hoàn toàn chẳng hề giống tính cách lãnh ngạo trước kia một chút nào cả,vì cái gì phải đối sử tốt với y đây? là linh căn ngũ hành giống kiếp trước hay còn vì lí do nào khác nữa? trên người y ngoại trừ linh căn ra thì còn thứ gì đáng giá để hắn làm vậy đâu?
Kể từ ngày đó về sau sư tôn chính là mỗi ngày bảnh mắt đều sẽ tới rừng trúc nhìn y luyện công,trò chuyện.Kéo dài đến hơn giữa trưa mới chịu về,dù hiện tại đã chuyển lên ở đỉnh Minh Phong nhưng quen luyện công ở đó nên hằng ngày đều trở về,kể cả đêm đó nướng cá cũng vậy,không vì cái gì cả,chỉ theo thói quen mà thôi,ban ngày ở đó tối đến lại trở về đỉnh Minh Phong cách vách ngủ.
Hôm nay cũng vậy,y nguyên bản đã xiên gà xiên cá và đốt sẵn than nóng, chuẩn bị tất cả chờ hắn đến nhưng không thấy.Theo lẽ thường sư tôn chính là không cần y nhắc đều sẽ tới,đi đỉnh Minh Phong hay Thanh Hạc Phong tìm khắp ngóc ngách đều không thấy tung tích đâu cả, đương lúc chán chường bỏ vào sâu trong rừng tre thì thấy một thân ảnh quen thuộc đang lắc lư trong thác nước.
"Đây là cái gì? y phục của sư tôn sao?" Cố Tần Đình cầm trong tay một bộ bạch y vải gấm chiết eo,chẳng biết ma xui qủy khiến thế nào mà đóng lại hơi thở đứng từ đằng xa nhìn lén sư tôn đang ở trong nước tắm rửa,quần áo vốn dĩ vứt ở đằng xa lại bị y dễ dàng bắt lấy tới tay không chút tiếng động.Bên trên y phục còn vương hương thơm dịu dàng thanh mát,cẩn thận đưa lên chóp mũi mà hít dài một hơi,nắm chặt nó ở trong tay rồi từ phía sau tảng đá lớn cẩn thận ghé đầu ra nhìn.Chỗ y ẩn nấp khá kín đáo,tu vi hiện tại dù không cao bằng sư tôn.Nhưng với kinh nghiệm và những gì đã học hỏi được ở kiếp trước, nên y thừa sức che giấu hơi thở của mình tránh cho sư tôn nhạy cảm phát hiện.
Thác nước rất rộng,ở nơi hắn tắm nước chảy bình bình chứ không xiết như những chỗ khác, Mễ Lạc Tranh một thân trần tr*uồng xoay lưng đối diện với tảng đá nơi y đang trốn,hai chân dể ở trong nước tung tăng nghịch phá,thi thoảng sẽ hất lên một ít chà lau thân mình,từ trong hộp gỗ bên cạnh lấy ra bánh xà phòng tự chế bằng xáp ong và hoa cỏ,dù không hiệu qủa như hiện tại nhưng ở thời nay đã rất tốt.Toàn bộ đầu tóc trắng đều được thả dài buông xoả,nhưng do ướt nước mà dính sát vào da "trùng hợp" che đi hai khoả anh đào nhỏ bé kia.
Cố Tần Đình trốn ở phía sau tảng đá thân mình càng ngày càng nhích dịch ra trước,vừa đủ tầm nhìn hướng về phía sư tôn nhìn lén,người tắm rất chuyên chú nên đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra y,chờ không lâu lắm sư tôn lại lần nữa từ trên tảng đá chà lau đứng dậy.Phía thân dưới được người quấn một cái khăn ngắn cũn ngang qua,chỉ vừa vặn che được bộ phận nhạy cảm nho nhỏ phía trước,chứ ở đằng sau còn chưa khuất qua một nữa.Toàn thân trắng nõn dáng người yêu nghiệt lã lướt như ngọc,ở đây y có thể thấy rõ ràng hai xương qoai xanh và khuôn ng*ực ẩm hiện gợi cảm,vòng eo nhỏ xíu ước chừng một vòng tay là có thể ôm hết,cái rốn be bé nhỏ xinh.Cố Tần Đình nhìn phía thân dưới sư tôn chính là được bao bọc bởi chiếc khăn nhỏ màu đen,cặp đào to tròn ở phía sau nhô lên thật cao như muốn đẩy bung cái khăn,lộ ở bên ngoài hơn phân nữa,trắng nõn óng ánh do ướt nước mà dán sát vào da.Mơ hồ có thể thấy được mặc như không mặc,vải ướt miêu tả đặc trưng hình dạng hai bên trái đào,đôi chân dài và cặp đùi đẹp đến phát hờn,bàn chân hắn rất nhỏ từng ngón lại tinh sảo đáng yêu.Tỉ lệ toàn bộ cơ thể gần như đoạt đến kết hợp hoàn mỹ tự nhiên,vừa gợi cảm nóng bỏng lại giống như khiêu khích câu nhân,muốn người tới đây lăng mạ chà đạp,hung hăng th*ao lộng đến ch*ết vậy.
Vì để tránh bị phát giác phá hỏng cơ duyên Cố Tần Đình đã trả y phục trở về vị trí cũ,trông thấy tràng cảnh lúc này hơi thở lập tức gấp gáp cả lên.Sư tôn nằm trên tảng đá to lớn bằng phẳng, lộ ra đường cong và đôi chân dài mơn mởn hoàn mỹ ấy.Tấm lưng trắng nỏn và khuôn mặt xinh đẹp không tì vết,eo nhỏ chân thon khiến y nhìn đến sững sờ.
Da thịt trắng hồng mềm mại không chút vết tích,Cố Tần Đình mắt phượng gần như đỏ lên nhìn chằm chằm vào cặp đùi trơn bóng thon dài như ngọc kia,sờ vào chắc là thích lắm nhỉ? ngay lúc này y thật sự hận không thể ngay lập tức xông ra đè sư tôn xuống mà th*ao,nhưng tu vi hiện tại lại chính là rảo cản ngăn không cho phép y làm điều đó.Ở cả hai kiếp y có người đẹp dạng nào là chưa từng thấy qua? tiên nữ thiên giới,thánh nữ ma giới và công chúa chân giới...nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi,không ai có thể khiến y xao động ngoại trừ hắn,cho dù đặt tất cả lên bàn cân so sánh thì với sư tôn họ cũng chỉ như muối bỏ biển,trở nên ảm đạm phai mờ chẳng ra gì.
Phía dưới hạ th*ân không biết xấu hổ mà c*ứng rắn cả lên,trên mặt nóng hổi đỏ bừng hơi thở dần trở nên gấp gáp,hai mắt không thèm chớp lấy một cái nhìn chằm chằm thân ảnh đang nằm trên tảng đá kia,sư tôn thật sự qúa đổi xinh đẹp,mới chỉ có vậy thôi đã khiến người ta như lọt vào chốn bồng lai tiên cảnh khó thoát rồi.Khớp xương hai tay bị nắm chặt đến vang lên từng hồi trầm đục,bên dưới theo thời gian ngày càng khó chịu muốn bung ra giải toả,hô hấp ồ ồ dày đặc kéo tới,lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống.Thật sự chẳng thể nào nhịn nổi nữa liền xoay người chạy trối chết,quên luôn cả việc che giấu hơi thở và bản thân vừa gây ra tiếng động.
Nhìn bóng lưng y rời đi hồi lâu,Mễ Lạc Tranh tưởng chừng đang nằm ngủ trên tảng đá đột nhiên ngồi dậy,quơ lấy quần áo nhẹ nhàng sỏ xuyên phủ lên thân thể mềm mại yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười vừa lòng vì tiểu kế đã thành,ngay sau đó cũng lập tức phi thân rời đi.
Cố Tần Đình ngồi trên ghế tre bản thân tự làm, nhìn người trước mặt đang say sưa nướng cá,thỉnh thoảng lại cầm quạt thổi giỏ hay quết thêm gia vị vừa sai y trộm được ở nhà ăn,cá chép chưởng môn nuôi bằng linh thảo dược liệu nên khá to,mỗi con ước chừng rơi vào khoảng 6 cân.Mà y trộm đến hơn 4 con to nhất rồi? chưởng môn có lẽ cũng không ngờ được rằng sẽ có người dám chôm chỉa cá mình nuôi đi? hơn nữa chủ mưu lại là vị sư đệ Thái Thượng Trưởng Lão này nữa chứ? nói ra ai sẽ tin rằng Tiên Tôn Phương Cẩm Ngọc xúi giục đồ nhi đi ăn trộm cá đâu?? thậm chí ngay cả y, đến bây giờ này vẫn chẳng thể nào tin nổi bản thân mình vừa làm cái gì nữa...
Nhưng chuyện không nghờ đó lại thật sự xuôi chèo mát mái sảy ra.
Phương Cẩm Ngọc đã buộc lên tóc dài bằng một sợi dây mảnh nhỏ màu đỏ,y phục đạo bào dài thượt bên ngoài cũng được gỡ bỏ mà để lộ trung y mỏng nhẹ bên trong,khuôn mặt xinh đẹp làn da trắng mịn non mềm như đậu hũ,môi đỏ liên tục mấp máy đầy thích thú,chiếc lưỡi ướt át thi thoảng vô ý vươn nhẹ ra liếm môi.Trên trán cũng rũ xuống vài sợi tóc dài óng do buộc lỏng,không trang điểm cầu kì,không phục sức xa hoa nhưng vẫn toát lên khí chất quyến rũ gợi t*ình,khiến người nhịn không được muốn ngay lập tức đè ra l*uân gi*an th*ao lộng vậy...
Người nọ nhẹ nhàng tươi cười thích ý mà nướng cá,là bộ dáng y chưa từng gặp qua kể cả hai kiếp nhân sinh,hay có lẽ đây mới thật sự là tính cách vốn có của người?
Mễ Lạc Tranh thấy y thất thần nhìn mình thì lấy quạt tre gõ nhẽ một cái lên đầu gối,cười tươi,rồi đưa con cá vừa nướng chín đến vàng da đang bốc khói thơm phức qua nói "Ăn đi,sư trò chúng ta mỗi người ba con,ăn hết lại đi trộm tiếp"
Cố Tần Đình khoé môi co giật suýt nữa thất thủ mà quăng luôn con cá ra ngoài "Sư tôn...người chẳng kẽ không sợ Sa sư thúc biết sẽ trừng phạt người sao?" mặc dù hiểu là rất khó để biết nhưng vẫn muốn hỏi để xem phản ứng của hắn.
"Haha đồ nhi à ngươi yên tâm đi,cho dù có nghi ngờ thì cũng không nghi tới trên đầu chúng ta đâu...ai mà ngờ tới ta sẽ sai con đi trộm cá đây đúng không?" nói rồi liền híp mắt cười hé miệng cắn một miếng cá thật lớn,vừa ăn vừa liếm môi ghật đầu cảm thán,cá chép sư huynh nuôi đúng là ngon thật...sau này nhất định phải *khuyên nhũ huynh ấy tẩm bổ thêm cho chúng để ta trộm tiếp mới được.
Hai sư trò cứ thế không coi ai ra gì mà ăn sạch hết đống cá vừa mượn được,Mễ Lạc Tranh nhân cơ hội sẵn tiện thêm mắm dặm muối tẩy trắng bản thân,êm xuôi còn hủy xương diệt tích thiêu hết tất cả thành tro,cho dù hiện tại chưởng môn có tới nhìn thì cũng không thể nào nhận ra được,trừ phi là chính bản thân hai người nóng đầu muốn ra nhận tội tự thú mà thôi.
Nhưng hai người sẽ làm thế sao? dĩ nhiên là không rồi.
Mễ Lạc Tranh bẹp bẹp miệng cảm khái dư vị cá nướng vừa rồi,cằm nhỏ tựa lên đầu gối,bàn tay cầm que tre nhỏ khẩy khẩy đất mềm hỏi "Tiểu Cố,ngươi nói xem hằng ngày chúng ta đều tẻ nhạt trôi qua như vậy rất chán a...."
Cố Tần Đình nghiêm túc điều chỉnh tư thế ngồi nhướng mày đáp "Vậy sư tôn có muốn xuống núi dạo chơi cho khuây khoả không?"
Mễ Lạc Tranh ngay tức khắc hai mắt sáng ngời, vui vẻ đứng dậy bắt lấy tay y,bày ra bộ dáng giống như trẻ con sắp được người lớn cho kẹo vậy "Tiểu Cố là nói thật sao? con muốn dẫn vi sư xuống núi chơi sao?"
Kìm nén cảm giác bỏng rát trong lòng,y vẻ ngoài bất động thanh sắc gật đầu nói "Đúng vậy,nhưng có lẽ là đợi sau khi luận võ đại hội năm ngày sau diễn ra kết thúc chúng ta mới đi được".
"Được nha,vậy vi sư chờ ngươi dẫn ta đi chơi đó" nói song liền động thủ giang tay ôm rồi hôn trộm lên mặt y một cái rõ kêu,chưa đợi y kịp phản ứng đã vội xoay lưng chạy nhanh rời đi,để lại thiếu niên toàn thân cứng đờ ngồi im bất động tại chỗ kia,bàn tay đầy vết chai cứng do cầm kiếm đưa lên vuốt nhẹ gò má vừa được hôn.
Trên mặt nhanh chóng nổi lên một rặng mây đỏ au khó tả,đỉnh đầu gần như muốn bốc khói vì ngại,sư tôn hắn vậy mà hôn trộm y sao?
Cố Tần Đình ngồi ở sân trước ngây người hồi lâu,mãi cho đến khi gió lớn thổi qua và mặt trời lần nữa xuất hiện, mới bình tâm khôi phục đạm mạc đứng dậy đi sâu vào phía trong rừng tre,bởi ở đó có một thác nước to lớn rất thích hợp để y luyện công trị thủy.Ngồi thiền khoanh chân dưới thác nước đang ầm ầm chảy xuống,tiếng vang rất lớn,tạo thành bọt nước trắng xoá.Vừa nhìn đã thấy sợ nhưng bấy nhiêu đó vẫn chẳng hề gì với Cố Tần Đình,ngồi dưới thác nước nhắm mắt hồi tưởng lại những gì đêm qua sư tôn vừa nói với y.
"Chán ghét ngươi? rốt cuộc là ai dám đặt điều nói bậy hả? là ngươi thiên phú qúa cao...vi sư sợ ngươi kiêu ngạo tự mãn cho nên mới làm ra điều đó mà thôi"
"Thật sao?" Y nghi hoặc ngẫng đầu nhìn hắn, đến nổi sư tôn chịu không được quay sang chỗ khác phất tay nói "Nếu không thì sao chứ? ngươi tu vi và thiên phú tốt đến ngàn năm có một vi sư còn không tự hào sao? vì cái gì phải chèn ép bắt nạt làm điều vô ích đâu? ngươi nghĩ ta rảnh lắm sao?"
"Cố Tần Đình ngươi là đệ tử thủ tịch duy nhất của Phương Cẩm Ngọc ta,ngoại trừ ta và các vị sư bá ngươi cần phải kính trọng thì còn lại không cần nể nang ai cả...từ nay về sau nếu có ai động thủ đánh ngươi thì cứ tát thẳng vào mặt họ cho ta,đánh rụng răng càng tốt"
"Đừng sợ gì cả,ngươi cứ việc đánh chuyện còn lại để vi sư lo".
"Sư tôn...những gì người nói tất cả đều là thật sao? người sẽ không gạt đồ nhi chứ?"
Phương Cẩm Ngọc lúc này mày đẹp có chút nhăn lại khó chịu,hắn đưa tay lên đẩy nhẹ trán y một cái nói "Lại nghi nghờ vi sư sao? tên tiểu tử thối này con phải tin ta chứ?"
Cố Tần Đình hai mắt sáng lên,đứng dậy vội vàng khom người hành lễ "Đa tạ sư tôn hảo ý,đệ tử nhất định cố gắng tu luyện tuyệt đối sẽ không cô phụ kì vọng của người"
"Hiểu được là tốt rồi,vi sư vì ngươi mà dụng tâm lương khổ nhiều như vậy qủa không sai mà,rất xứng đáng haha..."
Kết thúc trò chuyện,y nhìn bóng lưng rời đi của sư tôn mà trong lòng cảm thấy tiếc nuối không nỡ,muốn giữ người ở lại thêm chút nhưng hoàn toàn tìm không ra lí do thích hợp,cộng với cuối cùng còn bị sư tôn hôn trộm nữa chứ!!! Hằng hà mấy năm từ lúc bái nhập sư môn đến nay,y chưa bao giờ ở chung với người thời gian dài như vậy,hơn nữa còn rất vui vẻ thoải mái hưởng thụ,nào có chút giả tạo gượng ép đâu? hai người cùng nhau ăn cá trò chuyện,liên tưởng tới những thứ này và những việc trước đó, trong lòng liền dâng lên một cổ tức giận ngờ vực khôn nguôi.
Sư tôn hắn thay đổi qúa nhiều,hoàn toàn chẳng hề giống tính cách lãnh ngạo trước kia một chút nào cả,vì cái gì phải đối sử tốt với y đây? là linh căn ngũ hành giống kiếp trước hay còn vì lí do nào khác nữa? trên người y ngoại trừ linh căn ra thì còn thứ gì đáng giá để hắn làm vậy đâu?
Kể từ ngày đó về sau sư tôn chính là mỗi ngày bảnh mắt đều sẽ tới rừng trúc nhìn y luyện công,trò chuyện.Kéo dài đến hơn giữa trưa mới chịu về,dù hiện tại đã chuyển lên ở đỉnh Minh Phong nhưng quen luyện công ở đó nên hằng ngày đều trở về,kể cả đêm đó nướng cá cũng vậy,không vì cái gì cả,chỉ theo thói quen mà thôi,ban ngày ở đó tối đến lại trở về đỉnh Minh Phong cách vách ngủ.
Hôm nay cũng vậy,y nguyên bản đã xiên gà xiên cá và đốt sẵn than nóng, chuẩn bị tất cả chờ hắn đến nhưng không thấy.Theo lẽ thường sư tôn chính là không cần y nhắc đều sẽ tới,đi đỉnh Minh Phong hay Thanh Hạc Phong tìm khắp ngóc ngách đều không thấy tung tích đâu cả, đương lúc chán chường bỏ vào sâu trong rừng tre thì thấy một thân ảnh quen thuộc đang lắc lư trong thác nước.
"Đây là cái gì? y phục của sư tôn sao?" Cố Tần Đình cầm trong tay một bộ bạch y vải gấm chiết eo,chẳng biết ma xui qủy khiến thế nào mà đóng lại hơi thở đứng từ đằng xa nhìn lén sư tôn đang ở trong nước tắm rửa,quần áo vốn dĩ vứt ở đằng xa lại bị y dễ dàng bắt lấy tới tay không chút tiếng động.Bên trên y phục còn vương hương thơm dịu dàng thanh mát,cẩn thận đưa lên chóp mũi mà hít dài một hơi,nắm chặt nó ở trong tay rồi từ phía sau tảng đá lớn cẩn thận ghé đầu ra nhìn.Chỗ y ẩn nấp khá kín đáo,tu vi hiện tại dù không cao bằng sư tôn.Nhưng với kinh nghiệm và những gì đã học hỏi được ở kiếp trước, nên y thừa sức che giấu hơi thở của mình tránh cho sư tôn nhạy cảm phát hiện.
Thác nước rất rộng,ở nơi hắn tắm nước chảy bình bình chứ không xiết như những chỗ khác, Mễ Lạc Tranh một thân trần tr*uồng xoay lưng đối diện với tảng đá nơi y đang trốn,hai chân dể ở trong nước tung tăng nghịch phá,thi thoảng sẽ hất lên một ít chà lau thân mình,từ trong hộp gỗ bên cạnh lấy ra bánh xà phòng tự chế bằng xáp ong và hoa cỏ,dù không hiệu qủa như hiện tại nhưng ở thời nay đã rất tốt.Toàn bộ đầu tóc trắng đều được thả dài buông xoả,nhưng do ướt nước mà dính sát vào da "trùng hợp" che đi hai khoả anh đào nhỏ bé kia.
Cố Tần Đình trốn ở phía sau tảng đá thân mình càng ngày càng nhích dịch ra trước,vừa đủ tầm nhìn hướng về phía sư tôn nhìn lén,người tắm rất chuyên chú nên đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra y,chờ không lâu lắm sư tôn lại lần nữa từ trên tảng đá chà lau đứng dậy.Phía thân dưới được người quấn một cái khăn ngắn cũn ngang qua,chỉ vừa vặn che được bộ phận nhạy cảm nho nhỏ phía trước,chứ ở đằng sau còn chưa khuất qua một nữa.Toàn thân trắng nõn dáng người yêu nghiệt lã lướt như ngọc,ở đây y có thể thấy rõ ràng hai xương qoai xanh và khuôn ng*ực ẩm hiện gợi cảm,vòng eo nhỏ xíu ước chừng một vòng tay là có thể ôm hết,cái rốn be bé nhỏ xinh.Cố Tần Đình nhìn phía thân dưới sư tôn chính là được bao bọc bởi chiếc khăn nhỏ màu đen,cặp đào to tròn ở phía sau nhô lên thật cao như muốn đẩy bung cái khăn,lộ ở bên ngoài hơn phân nữa,trắng nõn óng ánh do ướt nước mà dán sát vào da.Mơ hồ có thể thấy được mặc như không mặc,vải ướt miêu tả đặc trưng hình dạng hai bên trái đào,đôi chân dài và cặp đùi đẹp đến phát hờn,bàn chân hắn rất nhỏ từng ngón lại tinh sảo đáng yêu.Tỉ lệ toàn bộ cơ thể gần như đoạt đến kết hợp hoàn mỹ tự nhiên,vừa gợi cảm nóng bỏng lại giống như khiêu khích câu nhân,muốn người tới đây lăng mạ chà đạp,hung hăng th*ao lộng đến ch*ết vậy.
Vì để tránh bị phát giác phá hỏng cơ duyên Cố Tần Đình đã trả y phục trở về vị trí cũ,trông thấy tràng cảnh lúc này hơi thở lập tức gấp gáp cả lên.Sư tôn nằm trên tảng đá to lớn bằng phẳng, lộ ra đường cong và đôi chân dài mơn mởn hoàn mỹ ấy.Tấm lưng trắng nỏn và khuôn mặt xinh đẹp không tì vết,eo nhỏ chân thon khiến y nhìn đến sững sờ.
Da thịt trắng hồng mềm mại không chút vết tích,Cố Tần Đình mắt phượng gần như đỏ lên nhìn chằm chằm vào cặp đùi trơn bóng thon dài như ngọc kia,sờ vào chắc là thích lắm nhỉ? ngay lúc này y thật sự hận không thể ngay lập tức xông ra đè sư tôn xuống mà th*ao,nhưng tu vi hiện tại lại chính là rảo cản ngăn không cho phép y làm điều đó.Ở cả hai kiếp y có người đẹp dạng nào là chưa từng thấy qua? tiên nữ thiên giới,thánh nữ ma giới và công chúa chân giới...nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi,không ai có thể khiến y xao động ngoại trừ hắn,cho dù đặt tất cả lên bàn cân so sánh thì với sư tôn họ cũng chỉ như muối bỏ biển,trở nên ảm đạm phai mờ chẳng ra gì.
Phía dưới hạ th*ân không biết xấu hổ mà c*ứng rắn cả lên,trên mặt nóng hổi đỏ bừng hơi thở dần trở nên gấp gáp,hai mắt không thèm chớp lấy một cái nhìn chằm chằm thân ảnh đang nằm trên tảng đá kia,sư tôn thật sự qúa đổi xinh đẹp,mới chỉ có vậy thôi đã khiến người ta như lọt vào chốn bồng lai tiên cảnh khó thoát rồi.Khớp xương hai tay bị nắm chặt đến vang lên từng hồi trầm đục,bên dưới theo thời gian ngày càng khó chịu muốn bung ra giải toả,hô hấp ồ ồ dày đặc kéo tới,lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống.Thật sự chẳng thể nào nhịn nổi nữa liền xoay người chạy trối chết,quên luôn cả việc che giấu hơi thở và bản thân vừa gây ra tiếng động.
Nhìn bóng lưng y rời đi hồi lâu,Mễ Lạc Tranh tưởng chừng đang nằm ngủ trên tảng đá đột nhiên ngồi dậy,quơ lấy quần áo nhẹ nhàng sỏ xuyên phủ lên thân thể mềm mại yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười vừa lòng vì tiểu kế đã thành,ngay sau đó cũng lập tức phi thân rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất