Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 191: Đồ Nhi,Vi Sư Mang Thai Rồi!(19)

Trước Sau
Lỡ miệng đáp ứng y làm thêm lần nữa,song Mễ Lạc Tranh chỉ hận không thể quay ngược thời gian,trực tiếp cho bản thân một cái tát chôn sống luôn thì tốt rồi.

Cố Tần Đình trong lòng khủng hoảng,động tác vuốt ve eo nhỏ của người thoáng chốc trì trệ,sau hồi lâu lại nghe bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm và kình khí va chạm mãnh liệt,thế nhưng lọt vào tai họ lại thành vụn vặt nhỏ yếu không đáng kể,mày kiếm thực giãn ánh mắt ôn nhu ý cười nhìn hắn,hoàn toàn không chút để tâm bên ngoài đang bị cái gì,bởi dù sao cũng chẳng thế nào tổn hại được họ.

"Sư tôn bên đang ngoài đánh nhau rồi,chúng ta làm thêm lần nữa nhé?" vừa nói y vừa lân la bóp lấy eo hắn.

Mễ Lạc Tranh "...." rồi liên quan gì tới hắn nhỉ??

Nhưng rất nhanh cảm giác bất lực thoáng chốc lan truyền toàn thân,ngay lúc này thật muốn động thủ đánh người để cho y biết thế nào là lễ độ,được voi đòi tiên,đã một lần lại muốn thêm một lần thì chừng nào mới kết thúc hả???

Cố Tần Đình thấy hắn trơ mặt không nói liền càng được nước lấn tới,bàn tay từng bước rồi từng bước lân la mần mò và ngao du khắp cơ thể hắn,trong căn phòng tĩnh lặng và thoang thoảng mùi hoa cỏ nhẹ thì hương thơm trên cơ thể y lại đặc biệt rõ ràng,xạ hương và gỗ tùng nồng đậm phiêu đãng khiến người mê say. Lòng bàn tay nhiều vết chai sần nhưng đổi lại đặc biệt ấm áp,mỗi một lần chạm đều khiến toàn thân hắn tê dại khoái cảm.Trái tim đập nhanh liên hồi,thân thể mẫn cảm không ngừng bị người trêu chọc cộng thêm nguyện ý động tình mà đỏ hết cả mặt.

Những tưởng y sẽ lần nữa cùng hắn giao lưu kiếm pháp thì Cố Tần Đình đột nhiên ngừng lại, lực đạo bàn tay đặt trên eo hắn thoảng chốc trở nên lướt qua nhẹ nhàng,giống như trêu chọc hay gãi ngứa gì đó,chỉ là khi hắn ngẫng đầu lên nhìn thì lại đối diện với ánh mắt đan xen cảm xúc,thương tiếc hối hận và tự oán trách bản thân mình.

"Sư tôn...ta xin lỗi" Cố Tần Đình ủ rũ mi mắt ngẹn ngào nói,đồng thời âm thầm tự trách vì đã ra tay không kiêng nể mới khiến người ra nông nổi này.

Mễ Lạc Tranh bình tĩnh nhìn Cố Tần Đình,nhưng trong lòng không khỏi thương tiếc khi thấy y mặt ủ mày cau,tự trách giống như hiện tại vậy,đang định chuẩn bị mở miệng hống trêu ghẹo y thì Cố Tần Đình đã dành lên tiếng nói trước "Sư tôn ta  đói rồi....ta muốn ăn cháo do chính tay người nấu a~'

Nguyên bản vừa mới nảy sinh thương tiếc liền ngay tức khắc tan thành tro bụi,bàn tay ý định giơ ra câu lấy cổ hắn cũng ngay tức khắc co rụt trở về,kéo lên tấm chăn dày che kín thân thể trần như nhộng,khuôn mặt nhỏ đầy vẻ cảnh giác trừng y,sẽ không phải chỉ là đói bụng muốn ăn đơn giản như vậy chứ?

Cố Tần Đình tên này tính cách hắn hiểu rõ,chính là thuộc dạng "sói đói lâu năm,trăm ngày gặp mồi" vậy,đã ăn liền trực tiếp dọn sạch đến cả xương cũng chẳng chừa.

"Vậy sao không tự nấu mà ăn đi? cần ta làm cái gì chứ?" Mễ Lạc Tranh dẫu miệng hờn dỗi nói

"Ta....còn không phải là nấu không được sao?" Cố Tần Đình vuốt ve mặt hắn kéo kéo khoé miệng cười khổ đáp "Hơn nữa sư tôn nấu ăn rất ngon,dù ta sớm đã tích cốc nhưng vẫn muốn ăn món người làm thôi mà...được không?"

Mễ Lạc Tranh không trả lời ngay chỉ là con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào y.Hồi tưởng tới nhiệm vụ tối qua hệ thống giao phát, mà tâm tình vui sướng hạnh phúc thoáng chốc tan hơn một nữa,đáy mắt run rẫy khổ sở sẹt qua,hít sâu vài hơi rồi cuối cùng hạ quyết tâm bèn nhếch môi cười khinh "Ngươi chẳng lẽ không có chuyện gì muốn nói thật với ta sao?"

Nghe hắn nói khiến Cố Tần Đình trong lòng giật thót kinh hoảng không thôi,nắm tay hơi xiết chặt lại,chẳng lẽ sư tôn đã biết thân phận thật sự của y rồi sao? cũng biết tất cả những chuyện sảy ra vừa qua? tuy lòng ngỗn ngang nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình thản không rõ cảm xúc, cố tình làm lơ câu hỏi của hắn rồi vờ như không có việc gì cười mỉm hỏi " Ngày mai đồ nhi xuống núi sư tôn có muốn đi cùng không?"

Mễ Lạc Tranh vẫn như cũ không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn "Nếu đã không muốn nói thì thôi đi,ngày mai xuống núi không cần mua cho ta cái gì hết." nói song lại đột nhiên cúi đầu biểu tình mất mát không quan tâm y.

"Sư tôn thật sự không cần mua gì sao?"

"Không cần!! ai mà thèm chứ!!"



"Vậy.....hồ lô ngào đường với hai trăm que xiên dê nướng thì sao?"

"Xiên dê nướng?" Mễ Lạc Tranh ngay tức khắc ngồi bật dậy,mắt đẹp híp híp cảnh giác nhìn y

"Chỉ với 200 xiên dê mà muốn mua chuộc ta sao? Cố Tần Đình ngươi xem ta là trẻ con lên ba dễ dụ à?"

"Nào có đâu,ta nào dám khinh thường sư tôn chứ?" Cố Tần Đình vội vàng xua tay biểu ý,mặc kệ đến cùng là vì mục đích gì nhưng hiện tại chính là phải ngọt ngào,dụ dỗ sư tôn cho qua song chuyện này đã "Nếu 200 xiên không được vậy thì thêm 100 xiên nữa?"

"Chỉ vậy thôi à?"

"Chỉ vậy?" Cố Tần Đình hơi chốc ngẫn người "Vậy thì tròn 500 xiên dê đi được không?"

"Hừm coi như ngươi thức thời!"  Mễ Lạc Tranh nhăn mũi hừ lạnh một cái,bày ra dáng vẻ kiêu ngạo giống như mèo con xù lông vậy,trông rất đáng yêu.

Cố Tần Đình tầm mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo kia,làn da trắng sáng và ngũ quan tinh sảo không chút tì vết,có chăng khác biệt là bờ môi đỏ ửng và nơi khoé môi bị cắn đến tróc da chảy máu.Trông vừa ngây thơ lại quyến rũ đến lạ,cả mặt bất giác nóng lên như lửa đốt và dần mất bình tĩnh,đại não phảng phất như bị dính b*ùa mê,ma xui qủy khiến thế nào mà cả người dần dần nhích về phía hắn,nhưng cho dù thực tế hay căn bản mà nói thì khi đối mặt với sư tôn,y chưa bao giờ cưỡng lại nổi cả.

"Cố Tần Đình ngươi--" lời mắng chửi vẫn chưa dứt thì miệng đã sớm bị môi đối phương chặn lại,hôn qua hồi lâu giật mình đẩy tay lên ngực y muốn tránh nhưng bất thành,bởi Cố Tần Đình đã sớm ôm  chặt hắn ép sát vào thân thể cao lớn của bản thân mình.

Đầu nhỏ tựa trên lồng ngực ấm áp của y,thân nhiệt ấm áp truyền tới thiêu lỗ tai và gò má hắn trở nên đỏ mừng e thẹn,cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch nhanh hơn ngày thường của đối phương.

"Sư tôn chờ ta...chờ ngày ta trở thành người mạnh nhất đứng đầu thế gian,khi đó ta và người sẽ thành hôn rồi trở thành đạo lữ của nhau....sẽ không để bất cứ ai khinh thường hay vũ nhục người nữa". Cố Tần Đình ôm chặt lấy hắn,miệng ghé sát,dùng ngữ điệu chắc chắn và thanh âm trầm thấp ve vãn tai hắn nói.

Mễ Lạc Tranh trong lòng cảm động đến sắp khóc,trái tim soắn chặt run rẫy cả lên,không tự chủ được mà xiết tay ôm chặt lấy người trước mặt này,âm thầm thề rằng cho dù mai sau sảy ra chuyện gì cũng nhất quyết không buông tay nhau.

Cố Tần Đình nhẹ nhàng thở hắt vì núi thắt tạm thời gỡ bỏ,bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai,nhưng do chất vải qúa mỏng cộng thêm lăn lộn nãy giờ nên đã sớm sốc xếch và dần có xu hướng tụt xuống,hở ra cần cổ trắng nỏn,xương quai xanh và đầu vai yêu kiều mượt mà.Ngón tay khẽ vuốt qua nó rồi cúi thấp đầu,chóp mũi cao thẳng ở xương quai xanh đó mạnh bạo hít vào một hơi.Mễ Lạc Trang đang lúc đê mê kh*oái cảm thì chỗ xương quai xanh bỗng dưng cảm thấy đau sót,vành mắt tức khắc ửng đỏ và cánh tay vội vàng bấu chặt lấy tấm lưng y.

"A Đình đau qúa...."

Cố Tần Đình giống như chẳng hề nghe thấy tiếng hắn hô lên thất thanh,hàm răng ở đó gặm cắn hồi lâu đến cả rách da chảy máu,chờ đến khi máu chảy ra thì lại vươn lưỡi l*iếm sạch sẽ nó,y cứ thế gặm m*út hồi lâu chẳng hề biết mệt,đợi đến khi lần nữa ngẫng đầu lên nhìn thì thấy dấu răng sâu hoắn và l*ỗ máu đỏ chói nổi bật,hiện tại vẫn còn ri rỉ vết máu nhưng không đáng kể.Im lặng nhìn nó hồi lâu song mới giơ tay chỉnh trang lại y phục hoàn chỉnh cho hắn,khẽ hôn lên má Mễ Lạc Tranh một cái rõ vang rồi ôm eo người cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Cố Tần Đình chiếu theo thường lệ tới sân trung luyện kiếm,khác hẳn với trước đó lần này bọn họ là ở địa phận trung tâm Ma giới,nơi cung điện mà đời đời Thánh Quân trú ngụ- Tử Ma Thành.Ở giữa sân trung Cố Tần Đình liên tục luyện kiếm,kiếm ý xuất ra tựa như cuồng phong bạo nộ và long ngâm thét gào khiến người sợ hãi.Chỉ là khuôn mặt thoang thoảng ý cười,đôi khi còn dừng lại chút nhìn xa xăm rồi tự cười một mình nữa.

Hành động tưởng chừng bình thường ấy qua mắt thế nhân ma tộc lại trở thành "đầu óc có bệnh",chủ thượng đây là luyện công đến mức tẩu hoả nhập ma rồi đi? bình thường mặt mày nhăn nhó người sống chớ gần mà giờ lại đi cười à?

Mễ Lạc Tranh khi tới chính là nhìn thấy tràng cảnh y đứng trên đài âm thầm "tự kỷ" lén cười một mình kia,mọi người xung quanh thấy hắn tới liền thức thời tránh ra hai bên giống như đã quen từ trước,tạo thành con đường đi thẳng về phía lôi đài giữa sân kia.



Cố Tần Đình nhận thấy luồng khí tức quen thuộc ngay tức khắc thu hồi kiếm ý,đình chỉ luyện công,rốt cuộc trông thấy thân ảnh của hắn thì giống như trẻ con khát sữa vui vẻ hớn hở mà nhanh chân chạy tới ôm chặt hắn,làm nũng nói "Sư tôn đồ nhi nhớ người muốn chết đi,chúng ta xa nhau hơn một canh giờ rồi...."

Mễ Lạc Tranh và toàn thể ma tộc trong lòng thầm chửi m*á nó,qủa không hổ danh là Thánh Quân ma tộc tương lai mà,cái trình dẻo mồm ngọt miệng dụ dỗ con cái nhà lành cũng qúa mức thượng thừa rồi đi?

Cố Tần Đình thấy hắn không có phản ứng lại càng ôm chặt hơn nữa,giả bộ bất mãn nói"Sư tôn còn giận đồ nhi sao? tất cả là con sai,người đừng giận nữa có được không?"

"Vậy ngươi nghĩ sao? Cố đạo hữu ta thật không nghờ ngươi lại là Thánh Quân ma tộc a....đã vậy còn dám dẫn ta về đây? chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ đại nghĩa diệt thân g*iết ch*ết ngươi hay sao?" Mễ Lạc Tranh mặt vô biểu tình thấp giọng nói.

Cố Tần Đình động thân mình cứng đờ trong chốc lát,nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, y vốn là người thông minh nghe một chút liền minh bạch ý tứ của hắn,lập tức liền giữ vững và trấn an tâm tình,cảm thụ được thân nhiệt ấm áp của đối phương lại càng ra sức nhéo lấy,như muốn khảm sâu sợ người tan biến vậy.Hai người cứ thế đứng ở giữa sân ôm nhau rất lâu, mặc kệ đám người phía dưới trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên hay bàn tán cỡ nào vẫn nhất quyết không buông.

Quan sát qua thêm hồi lâu thì hai người lại đột nhiên hoá thành một đạo ngân quang bay vút đi, liền ngay cả đám người ở sân cũng không ai thấy rõ bóng dáng.

Đáp xuống một khoảng sân rộng,nhìn căn nhà tre trước mắt giống hệt như khi còn ở Thiên Kiếm Thần Cung,cũng chỉ nhướng mày lướt qua một cái song rồi thôi,chống tay ở một bên má, lười nhác ngồi trên ghế đá nhìn y ngồi ở phía trước đang không ngừng loay hoay nướng thịt thì khẽ câu môi cười.

Than hồng kêu thi thoảng nổ bỏng kêu tách tách và tiếng xèo khi mỡ chảy rơi xuống,hương thịt dê ướp gia vị cay nồng đậm phiêu đãng trong gió khiến người phát thèm,Cố Tần Đình thấy sư tôn bình tĩnh ngồi ở nơi đó không hề có ý định rời khỏi thì lại càng ra sức nướng,thiếu niên đương tuổi trưởng thành thân thể cơ bắp tráng kiện cao lớn,đặc biệt là bờ vai rộng và đôi chân dài hữu lực kia.Sườn mặt góc cạnh và mày kiếm khẽ cau,y phục tử sắc trên người thêu thắt tinh mỉ,trông chính là bộ chính phục thánh khí của Thánh Quân khi tiếp lễ đàn đăng cơ vậy.Thế nhưng ai cũng không ngờ được rằng y lại mặc thánh khí đăng cơ đi nướng thịt đi? động tác quạt gió và xoay que nhất mạch hàng loạt vô cùng nghiêm túc.

Đợi đến khi chín và mang ra mẻ thịt đầu tiên, thì liền thấp thõm đứng ở bên cạnh căng thẳng chảy mồ hôi mà dõi mắt trông hắn,thật chẳng khác gì so với học sinh chờ lão sư đọc điểm kiểm tra vậy

Mễ Lạc Tranh động tác trì đốn từ từ nâng lên xiên que, há miệng nhỏ khẽ cắn một cái chậm rãi nhai rồi khẽ gật đầu nói "Làm không tệ,ăn rất ngon"

"Thật...thật sao ạ?"

"Dĩ nhiên! ta ghạt ngươi làm cái gì chứ?" hắn khẽ liếc y một cái song liền thu hồi ánh mắt, không có dung lại nữa phần,phảng phất như với hẳn hiện tại thì ăn thịt mới là việc quan trọng nhất vậy.Thế nhưng vừa mới ăn qua một nữa thì khẽ giật mình chớp mắt,đệch!! tên tiểu tử này mặt mày như thế nào lại nhăn nhó khó chịu rồi đi? chẳng lẽ chỉ vì hắn không để ý y trong chốc lát hả? tâm tính bậc này cũng qúa yếu ớt đó??

Hết cách đành phải bỏ xuống xiên que,dùng khăn lau miệng sạch sẽ rồi cố gắng tìm lời thích hợp, nghiêng đầu,chớp mắt hỏi y "A Đình ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi? và ngươi nhỏ hơn ta bao nhiêu nhỉ?"

Mặc dù tâm trạng đang lúc không vui,và cũng không rõ sư tôn hỏi câu này vì mục đích gì nhưng vẫn giữ lấy bình thãn,thẳng lưng khàn giọng đáp "Sư tôn năm nay vừa tròn 202 tuổi, đệ tử năm nay 17 vừa vặn cách người 185 tuổi đi!"

Mễ Lạc Tranh"...." m*ịa nó cái này mới đích thị là không so sánh không đau thương a!! cách tận hơn hơn 185 năm còn dám nói không phải trâu già đi???

Giả bộ trang bức phiền lòng thở dài một hơi rồi khẽ lắc đầu nói "Ta lớn hơn ngươi nhiều như vậy...chuyện của chúng ta nếu như lộ ra ngoài thì chắc chắn ta sẽ bị mọi người lên án,là trâu già gặm cỏ non,vô sỉ không biết xấu hổ a,hay chúng ta vẫn là nên thôi đi..."

Đang tính giả bộ nói thêm vài câu thì lại thấy y sắc mặt biến đổi,một bộ tình thâm nghĩa trọng ngồi xuống nắm lấy tay hắn trầm giọng nói "Sư tôn ta thiết nghĩ người không cần tự ti về vấn đề này đâu,trâu già ăn được cỏ non liền chứng tỏ răng miệng ngươi tốt,tuy tuổi tác đã cao nhưng vẫn vô cùng khoẻ mạnh minh mẫn a!!"

Mễ Lạc Tranh "....." này là đang khen ta đi? sao cứ có cảm giác như y đang nói móc đá xéo mình nhỉ??

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau