Chương 229: Mạt Thế Hắc Liên Hoa (8)
Khổng Tiểu Điệp bất động thanh sắc,dõi mắt nhìn tên đàn ông bị zombie hung hăng gặm cắn nhai nuốt đến nổi xương cốt vỡ vụn kia,dù cảnh tượng kinh khủng là thế nhưng vẫn chẳng thể nào khiến nàng ta thay đổi sắc mặt,bởi hình ảnh này hơn bao năm lăn lộn kiếp trước nàng sớm đã quen thuộc từ lâu rồi.Trong lòng không ngừng phát ra thanh âm phẫn nộ hung ác,muốn trả thù hai cha con nhà Khổng gia kia,để bọn họ thấu hiểu thế nào là nghèo đói ăn không đủ no và mặc không đủ ấm,vì miếng ăn nàng khi bé đã từng mất hết liêm sĩ qùy xuống xin,nhưng vẫn bị người ta lạnh lùng chối bỏ đánh đập không chút thương tiếc.
Vô luận là gì,chỉ cần có thể để nàng no bụng thì nàng đều chấp nhận làm.
Mạt thế đói khổ khiến đại đa số con người mất hết lí trí,dẫn đến nhu cầu thức ăn và sinh hoạt ngày càng thấp,liều mạng chiến đấu nhưng vẫn chưa chắc có thể khiến bản thân no bụng,ở thời buổi loạn lạc này thức ăn được đến đôi phần thì đã làm ơn may mắn cảm tạ trời phật rồi,muốn ăn no mặc ấm ở mạt thế chuyện đó còn khó hơn lên trời,cực khó nhưng chỉ giớn hạn với vài hạng người ngoại lệ riêng biệt.
Điển hình chính là nàng lúc này đây,Khổng Tiểu Điệp của bây giờ đã không còn đơn giản dễ gạt, hay ngây thơ tin người giống như kiếp trước nữa,nàng sống chỉ vì chính mình mà thôi!!
Mỗi lần trong đội có ai bị zombie cắn đều sẽ bị nàng tàn nhẫn tiêu diệt,không chút do dự hay chờ đợi gì thêm bởi với nàng đây chính là một loại bản năng,thân là thủ lĩnh sinh tồn trong mạt thế lòng dạ sao có thể yếu mềm đâu? Khổng Tiểu Điệp cảm thấy bản thân mình làm rất đúng,tin tưởng bất cứ người nào đặt vào vị trí của nàng đều sẽ làm ra lựa chọn như vậy mà thôi, lý do quan trọng nhất là họ không muốn bị liên lụy,muốn sống sót thì tất nhiên phải diệt trừ hậu hoạn từ trong trứng nước.
Kiếp trước do nàng qúa mức nhân từ nên mới bị người chèn ép,hãm hại dồn đến đường cùng chết không toàn thây,nhưng kiếp này thì khác hẳn rồi,vì sinh tồn bảo mệnh vì muốn ngày càng mạnh hơn nên nàng cũng trở nên ngày càng tàn nhẫn,sống đã tốt rồi còn để ý luân thường đạo đức hay pháp luật cái ch*ó má gì nữa chứ?Nếu như biết trước nàng chẳng đã ngu ngốc đến thế,cũng còn may trời cao thương sót ban cơ hội để nàng làm lại cuộc đời,lần này nàng chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt gấp trăm ngàn lần!!!
Đám Mễ Lạc Tranh tạm thời vẫn chưa vào tới thủ đô bởi bọn tiểu hồng hình thể qúa lớn,con nào con nấy đều trở nên cực kì cao to hung ác trông như quái vật dã sử vậy,nếu vào chắc chắn sẽ gây hổn loạn, vậy nên chờ thêm chốc lát đợi cậu liên lạc với ba sắp xếp chút là ổn rồi.
Thời gian dài chiến đấu sát cánh bên nhau khiến bọn họ càng thêm thân cận,dị năng ai nấy đều tăng lên mức 3 sức chiến đấu và kĩ thuật cận chiến đã không còn là đám gà mờ yếu đuối trước kia nữa.Gọi là dừng chân nhưng đồ đạc quần áo còn sót trong siêu thị cũng đủ để họ gom góp một mớ.
Hôm nay cũng vậy Mễ Lạc Tranh theo thường lệ dắt y đi tắm rửa,thuận tiện rờ mó ăn chút đậu hũ cho đỡ ghiền,hai người làm song thì trở về nhưng ngay khi vừa tới giữa cầu thang cước bộ cậu bỗng đình trệ,hàng chân mày bất giác nhíu chặt chóp mũi theo đó hít sâu vài hơi,mùi máu tươi trong không khí này thực nồng,không phải máu động vật hay zombie mà chính là máu của con người,căn nhà này bọn họ tới trước về sau ở cũng không có ai,đám tiểu hồng thì chạy đi chơi bời bên ngoài thư giản chút,vì dị năng tăng cao nên cậu an tâm để họ ở lại một mình. truyện tiên hiệp hay
Chỉ là nếu không phải zombie hay bị thương vì cái gì mùi máu tươi lại nồng như vậy đâu?
Nghĩ tới gì đó sắc mặt càng thêm xám xịt khó coi,gian phòng phía trên lúc này lại truyền đến tiếng hét giận dữ của đám Liễu Vy Hoa xen lẫn thanh âm va đập vũ khí ngày càng mạnh mẽ,chưa kịp đợi cậu làm gì thì cánh cửa trước mặt đã đột nhiên bay ra kèm theo khói bụi mù mịt và vỡ tung thành từng mảnh nhỏ.
Tràng cảnh cũng theo đó hiện ra ngày càng rõ ràng,khắp căn phòng tràn ngập khối vụn thịt xương và tay chân con n*gười bị ch*ém thành từng miếng nhỏ,nội tạng rơi ra đầy rẫy có lẽ vừa mới bị giết nên một số vật vẫn theo nhịp phập phồng lên xuống,sàn gạch bê tông và vách tường trắng bị máu huyết nhuộm đỏ đến khô cứng đổi màu,tràng cảnh phải nói cực kì kinh khủng khiến người ác mộng.
Thậm chí ngay cả tâm định cứng cỏi,trải qua vạn năm Mễ Lạc Tranh nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy vô cùng khó chịu,nén xuống cảm giác buồn nôn nắm chặt tay Bắc Đường Tuyết cẩn thận đi tới trên lầu.
"Chu Tuấn Nam tên đê tiện này sao anh có thể làm vậy chứ? Chu Kiệt là em trai ruột của anh kia mà? cho dù nó có làm sai gì đi chăng nữa thì anh cũng tuyệt đối không thể làm vậy được!! đằng này chỉ vì cứu sống một đám người không quen biết lại đi giết chết, sẻ thịt chính em trai mình chia cho đám người đó??"
"Chu Tuấn Nam anh làm vậy chẳng lẻ không cảm thấy hổ thẹn với vong linh phụ mẫu trên trời cao sao?? tôi thật hối hận vì lúc trước mắt mù nên mới đi quen tên thánh phụ ngu xuẩn như anh vậy!!"
" Chu Tuấn Nam con người anh thật sự khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh tởm!!"
Đứng trước cửa Mễ Lạc Tranh liền nghe thấy rõ thanh âm rống giận,kèm lời chất vấn điên cuồng của Liễu Vy Hoa.
Chu Kiệt? Chu Tuấn Nam? tên này chẳng phải là bạn trai cũ của nàng khi trước đã bị Khổng Tiểu Điệp cướp đi hay sao? hôm nay vì cái gì gã lại trùng hợp xuất hiện ở đây chứ? theo như nàng nói vậy đám thịt thừa nội tạng này há chẳng phải là....
Ở bên trong phòng vốn không lớn nay càng trở nên dơ bẩn bất kham,khắp nơi mặt đất đều bị huyết tươi nhuộm đỏ và trong không khí ngập mùi tanh hôi,đám Liễu Vy Hoa thần sắc tức giận tụ chung một chổ cảnh giác nhìn lấy đám người trước mặt,bọn họ ai nấy thần sắc đều trông rất điên cuồng vì bị đói bụng lâu ngày,thậm chí có tên còn cầm một cánh tay cắn dở đầm đìa máu tươi và thấy cả xương cốt trắng hếu.
Điều này khiến đồng tử hai người Mễ Lạc Tranh hơi chút co rụt,không phải sợ hãi mà do qúa mức ngạc nhiên,biết rõ mạt thế khiến đạo đức luân thường triệt để rơi xuống đáy cốc nhưng mà để họ phá vỡ ranh giới cuối cùng,ăn tươi uống sống chính đồng loại của mình thì qủa thật không thể nào tưởng tượng được nổi.
Cậu biết Chu Tuấn Nam tính cách thánh phụ ưa quản bao đồng,thế nhưng ai đời lại thánh mẫu đến mức này đâu??? sẻ thịt em trai ruột vì cứu những người không quen biết? bọn họ rốt cuộc đã hạ cổ thuật gì lại có thể khiến gã ngu si đần độn,cung phụng đến thế chứ???
Ăn thịt người làm nguồn sống hành động vậy có khác gì zombie đâu?
Chu Tuấn Nam tròng mắt đỏ sọc,nào còn đâu dáng vẻ phong thần tuấn lãng khi xưa nữa?giơ tay khẽ lau đi tơ máu còn dính trên khoé miệng,liếm môi trở giọng khàn đặc do lâu ngày không mở miệng nói "Vô dụng lâu như vậy sống thêm làm gì nữa chứ? đây xem như quyên góp từ thiện giúp đỡ xã hội đi."
Gã nhận thấy bản thân mình không làm sai cái gì cả,có sai là do xã hội thiên nhiên tuyệt đường dồn ép họ vào chân tường đi? nếu có thể ăn ngon mặc ấm ai lại tình nguyện đi ăn thịt *người chứ?không muốn nhưng họ thật sự không còn cách nào a!!!
Nhìn bạn gái cũ và đoàn đội từng bị gã khinh thường bỏ rơi nay vẫn có thể sống tốt,chẳng những thế thần sắc ai nấy đều cực kì tươi tắn hồng hào,bộ dáng gọn gàng sạch sẽ chứng tỏ tắm rửa vệ sinh thường xuyên,còn gã đâu?? trước mạt thế đường đường là học trưởng người người truy phủng ngưỡng mộ,hiện tại lại như chó nhà có tang bị người phẫn nộ ghét bỏ và chửi bới không thương tiếc.
Gã mệt mỏi ngồi xổm xuống dựa lưng vào tường,nắm chắc đao lớn trong tay ánh mắt lấp loé u ám thở dài nói "Anh làm vậy là sở bất đắc dĩ và bắt buộc phải làm...Vy Hoa...em không hiểu được đâu!".
"Không hiểu? ha mà cũng đúng thôi,tôi làm sao hiểu được hạng người giết chính em trai mình vì cứu vớt người ngoài như anh chứ? nhân cách cao thượng tốt bụng qúa mà." Liễu Vy Hoa liếc mắt nhìn gả châm chọc đáp.
"Vy Hoa em--"
"Đừng gọi tên tôi!! hạng người kinh tởm buồn nôn như anh sống trên đời này làm gì nữa chứ?"
Đúng lúc này một đạo thanh âm trong trẻo dễ nghe từ ngoài cửa vang lên "Sảy ra chuyện gì? sao mới trở về lại ồn ào máu me như vậy hả?" thừa biết nhưng vẫn cố tình giả vờ ngờ vực hỏi,chỉ là cậu không biết rằng phía sau lưng mình Bắc Đường Tuyết ánh mắt càng thêm âm u tràn đục mà thôi.
"Đội trưởng anh rốt cuộc đã trở về rồi,mọi chuyện thật ra là thế này...." trong đoàn đội có nam sinh khó chịu không nhịn nổi liền chạy lên cáo trạng,mới ở chung với tên tra nam này có một chút bản thân liền thấy ớn lạnh buồn nôn.
Mễ Lạc Tranh làm bộ nghiêm túc lắng nghe,càng về sau thì chân mày càng thêm nhíu chặt,nội tâm nén xuống phun tào chửi rủa giữ lấy hình tượng nhìn về phía gã,lạnh giọng hỏi
"Tự động cút hay muốn tôi đây động thủ thỉnh ra ngoài? lần trước giáo huấn qúa nhẹ nên các người không nhớ đúng không?"
Đám Chu Tuấn Nam nháy mắt biến sắc trắng nhạt,hồi tưởng lại đau đớn hôm đó khiến toàn thân bất giác run rẫy cả lên,thần sắc đen kịt cổ quái trừng mắt nhìn cậu hồi lâu rồi khó khăn mở miệng nói "Chúng ta đi!"
Người trong đoàn đội mặc dù không muốn,bởi vì nhiều "thức ăn" tươi ngon ở trong phòng nhảy nhót như vậy lại bỏ qua,nhưng bọn họ cũng không phải đầu óc qúa ngu,hiểu rõ không thể sơi đám "thức ăn" này đành ngậm ngùi nuối tiếc ra đi,chỉ là ngay khi ra tới cửa Chu Tuấn Nam đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu cao giọng nói "Ba mươi năm hà đông,ba mươi năm hà tây chớ khinh thường thiếu niên nghèo!!!"
Mễ Lạc Tranh "Bộ ngươi nghĩ bản thân mình trẻ tuổi lắm chắc? đã vậy còn dám xưng ta đây thiếu niên nghèo?ảo tưởng bản thân là nhân vật chính trong tiểu thuyết đấy à? ha..đầu óc có bệnh não phẳng vừa thôi!"
"Ta..."
"Ta ta cái gì mà ta? bị thần kinh mới đây chẳng lẻ lây miệng câm luôn rồi à? đã đi khám bác sĩ chưa vậy?"
Chu Tuấn Nam "...." xem như gã chưa nói cái gì đi.
Bản thân đuối lí khó cãi ôm đồm nghẹn xuống cục tức và hoả hầu xuống bụng,xiết chặt nắm đấm tức giận xoay người rời đi.
Mễ Lạc Tranh dõi mắt cười khinh,đợi bóng dáng đám người khuất xa thì không tiếp tục ở thêm chờ đợi nữa,nhanh chóng thu dọn đồ đạc trang bị ngay lập tức tiến tới căn cứ thủ đô.
- ---------------
Bầu trời và thời tiết âm u tối đen,cuồng phong thổi qua liên tục nhưng vẫn chẳng thể nào mưa nổi,căn cứ Long Sinh ở thủ đô được xây dựng vô cùng kiên cố bền chắc hàng rào kẽm gai cốt thép đan xen cao tận hơn 30 mét,bên ngoài trồng nhiều những loại dây leo biến dị đã qua nghiên cứu nhằm mục đích phòng vệ,phía bên trong là từng căn nhà bài trí đan xen lẫn nhau,đường phố tấp nập kẻ qua người lại nói chuyện rôm rả ồn ào.Bầu không khí như áng lên vẻ an bình sinh cơ trở về khoảng thời gian hạnh phúc trước kia vậy,nhìn một chút đã có thể hiểu nhiều người vì cái gì lại liều mạng muốn tới căn cứ thủ đô như vậy rồi.
Ở sâu bên trong căn cứ,trụ cách xa khu dân cư thường là một căn tứ hợp viện được xây dựng hoàn toàn bằng đá và kín cổng cao tường,dù không hoa cỏ hay thời tiết trong lành nắng ấm vẫn chẳng thể nào ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Khổng Minh Duyên.
Nam tử mặc bộ trường bào màu xám nhạt,với mái tóc màu nâu hạt dẻ nghiêng người nép vào lồng ngực nam nhân,lim dim chớp mắt muốn ngủ.
Bắc Đường Long nơi đáy mắt tràn đầy yêu thương sủng nịnh,động tác cử chỉ ôn nhu giơ tay phe phẩy quạt giấy,vừa làm tay dư lại cũng không rảnh rổi liên tục vuốt ve sườn mặt tinh sảo của ái nhân.
"Đường Long anh nói đi,chúng ta như vậy liệu hai đứa nhỏ có phản đối không? em sợ nếu bọn nhỏ biết sẽ rất ghét bỏ kinh tởm chúng ta đi?" Khổng Minh Duyên bị suy nghĩ này doạ cho tỉnh ngủ,nhăn mày khó chịu thở dài nói.
Bắc Đường Long gã nào có thể không hiểu lo lắng bứt rứt của ái nhân đâu? chỉ là gã sẽ quan tâm sao? tất nhiên là không rồi!!
Khuôn mặt điển trai tỏ vẻ trấn tỉnh,nhẹ nhàng cúi đầu hôn nhẹ phớt qua bờ môi ái nhân trầm giọng đáp "Không chấp nhận thì đã thế nào?hai đứa nó làm gì được anh?chuyện người lớn người lớn quyết,trẻ con chúng nó xen vô làm gì?"
Khổng Minh Duyên không cho là phải,đang mở miệng muốn nói gì đó thì bất nghờ bị nụ hôn sâu trên trời giáng xuống làm cho choáng váng,hôn đến nổi hai má ửng đỏ bờ môi tê dại cứng họng không nói nên lời,bởi ai mà biết nói cái gì bây giờ đâu?
Bắc Đường Long nhân cơ hội mỉm cười,hai tay áp má ái nhân ngữ khí kiên định chắc chắn"Cần gì phải để ý nhiều như vậy đâu?chỉ cần anh thích em,hai chúng ta thật lòng yêu nhau là qúa đủ rồi!"
"Nhưng mà còn hai đứa nhỏ--"
Bắc Đường Long "Kệ chúng anh không quan tâm,anh nói cưới em là anh sẽ cưới bọn chúng không chịu cũng phải chịu!!"
Khổng Minh Duyên "...."
Nam nhân này cũng qúa cường thế bá đạo rồi đi??
Vô luận là gì,chỉ cần có thể để nàng no bụng thì nàng đều chấp nhận làm.
Mạt thế đói khổ khiến đại đa số con người mất hết lí trí,dẫn đến nhu cầu thức ăn và sinh hoạt ngày càng thấp,liều mạng chiến đấu nhưng vẫn chưa chắc có thể khiến bản thân no bụng,ở thời buổi loạn lạc này thức ăn được đến đôi phần thì đã làm ơn may mắn cảm tạ trời phật rồi,muốn ăn no mặc ấm ở mạt thế chuyện đó còn khó hơn lên trời,cực khó nhưng chỉ giớn hạn với vài hạng người ngoại lệ riêng biệt.
Điển hình chính là nàng lúc này đây,Khổng Tiểu Điệp của bây giờ đã không còn đơn giản dễ gạt, hay ngây thơ tin người giống như kiếp trước nữa,nàng sống chỉ vì chính mình mà thôi!!
Mỗi lần trong đội có ai bị zombie cắn đều sẽ bị nàng tàn nhẫn tiêu diệt,không chút do dự hay chờ đợi gì thêm bởi với nàng đây chính là một loại bản năng,thân là thủ lĩnh sinh tồn trong mạt thế lòng dạ sao có thể yếu mềm đâu? Khổng Tiểu Điệp cảm thấy bản thân mình làm rất đúng,tin tưởng bất cứ người nào đặt vào vị trí của nàng đều sẽ làm ra lựa chọn như vậy mà thôi, lý do quan trọng nhất là họ không muốn bị liên lụy,muốn sống sót thì tất nhiên phải diệt trừ hậu hoạn từ trong trứng nước.
Kiếp trước do nàng qúa mức nhân từ nên mới bị người chèn ép,hãm hại dồn đến đường cùng chết không toàn thây,nhưng kiếp này thì khác hẳn rồi,vì sinh tồn bảo mệnh vì muốn ngày càng mạnh hơn nên nàng cũng trở nên ngày càng tàn nhẫn,sống đã tốt rồi còn để ý luân thường đạo đức hay pháp luật cái ch*ó má gì nữa chứ?Nếu như biết trước nàng chẳng đã ngu ngốc đến thế,cũng còn may trời cao thương sót ban cơ hội để nàng làm lại cuộc đời,lần này nàng chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt gấp trăm ngàn lần!!!
Đám Mễ Lạc Tranh tạm thời vẫn chưa vào tới thủ đô bởi bọn tiểu hồng hình thể qúa lớn,con nào con nấy đều trở nên cực kì cao to hung ác trông như quái vật dã sử vậy,nếu vào chắc chắn sẽ gây hổn loạn, vậy nên chờ thêm chốc lát đợi cậu liên lạc với ba sắp xếp chút là ổn rồi.
Thời gian dài chiến đấu sát cánh bên nhau khiến bọn họ càng thêm thân cận,dị năng ai nấy đều tăng lên mức 3 sức chiến đấu và kĩ thuật cận chiến đã không còn là đám gà mờ yếu đuối trước kia nữa.Gọi là dừng chân nhưng đồ đạc quần áo còn sót trong siêu thị cũng đủ để họ gom góp một mớ.
Hôm nay cũng vậy Mễ Lạc Tranh theo thường lệ dắt y đi tắm rửa,thuận tiện rờ mó ăn chút đậu hũ cho đỡ ghiền,hai người làm song thì trở về nhưng ngay khi vừa tới giữa cầu thang cước bộ cậu bỗng đình trệ,hàng chân mày bất giác nhíu chặt chóp mũi theo đó hít sâu vài hơi,mùi máu tươi trong không khí này thực nồng,không phải máu động vật hay zombie mà chính là máu của con người,căn nhà này bọn họ tới trước về sau ở cũng không có ai,đám tiểu hồng thì chạy đi chơi bời bên ngoài thư giản chút,vì dị năng tăng cao nên cậu an tâm để họ ở lại một mình. truyện tiên hiệp hay
Chỉ là nếu không phải zombie hay bị thương vì cái gì mùi máu tươi lại nồng như vậy đâu?
Nghĩ tới gì đó sắc mặt càng thêm xám xịt khó coi,gian phòng phía trên lúc này lại truyền đến tiếng hét giận dữ của đám Liễu Vy Hoa xen lẫn thanh âm va đập vũ khí ngày càng mạnh mẽ,chưa kịp đợi cậu làm gì thì cánh cửa trước mặt đã đột nhiên bay ra kèm theo khói bụi mù mịt và vỡ tung thành từng mảnh nhỏ.
Tràng cảnh cũng theo đó hiện ra ngày càng rõ ràng,khắp căn phòng tràn ngập khối vụn thịt xương và tay chân con n*gười bị ch*ém thành từng miếng nhỏ,nội tạng rơi ra đầy rẫy có lẽ vừa mới bị giết nên một số vật vẫn theo nhịp phập phồng lên xuống,sàn gạch bê tông và vách tường trắng bị máu huyết nhuộm đỏ đến khô cứng đổi màu,tràng cảnh phải nói cực kì kinh khủng khiến người ác mộng.
Thậm chí ngay cả tâm định cứng cỏi,trải qua vạn năm Mễ Lạc Tranh nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy vô cùng khó chịu,nén xuống cảm giác buồn nôn nắm chặt tay Bắc Đường Tuyết cẩn thận đi tới trên lầu.
"Chu Tuấn Nam tên đê tiện này sao anh có thể làm vậy chứ? Chu Kiệt là em trai ruột của anh kia mà? cho dù nó có làm sai gì đi chăng nữa thì anh cũng tuyệt đối không thể làm vậy được!! đằng này chỉ vì cứu sống một đám người không quen biết lại đi giết chết, sẻ thịt chính em trai mình chia cho đám người đó??"
"Chu Tuấn Nam anh làm vậy chẳng lẻ không cảm thấy hổ thẹn với vong linh phụ mẫu trên trời cao sao?? tôi thật hối hận vì lúc trước mắt mù nên mới đi quen tên thánh phụ ngu xuẩn như anh vậy!!"
" Chu Tuấn Nam con người anh thật sự khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh tởm!!"
Đứng trước cửa Mễ Lạc Tranh liền nghe thấy rõ thanh âm rống giận,kèm lời chất vấn điên cuồng của Liễu Vy Hoa.
Chu Kiệt? Chu Tuấn Nam? tên này chẳng phải là bạn trai cũ của nàng khi trước đã bị Khổng Tiểu Điệp cướp đi hay sao? hôm nay vì cái gì gã lại trùng hợp xuất hiện ở đây chứ? theo như nàng nói vậy đám thịt thừa nội tạng này há chẳng phải là....
Ở bên trong phòng vốn không lớn nay càng trở nên dơ bẩn bất kham,khắp nơi mặt đất đều bị huyết tươi nhuộm đỏ và trong không khí ngập mùi tanh hôi,đám Liễu Vy Hoa thần sắc tức giận tụ chung một chổ cảnh giác nhìn lấy đám người trước mặt,bọn họ ai nấy thần sắc đều trông rất điên cuồng vì bị đói bụng lâu ngày,thậm chí có tên còn cầm một cánh tay cắn dở đầm đìa máu tươi và thấy cả xương cốt trắng hếu.
Điều này khiến đồng tử hai người Mễ Lạc Tranh hơi chút co rụt,không phải sợ hãi mà do qúa mức ngạc nhiên,biết rõ mạt thế khiến đạo đức luân thường triệt để rơi xuống đáy cốc nhưng mà để họ phá vỡ ranh giới cuối cùng,ăn tươi uống sống chính đồng loại của mình thì qủa thật không thể nào tưởng tượng được nổi.
Cậu biết Chu Tuấn Nam tính cách thánh phụ ưa quản bao đồng,thế nhưng ai đời lại thánh mẫu đến mức này đâu??? sẻ thịt em trai ruột vì cứu những người không quen biết? bọn họ rốt cuộc đã hạ cổ thuật gì lại có thể khiến gã ngu si đần độn,cung phụng đến thế chứ???
Ăn thịt người làm nguồn sống hành động vậy có khác gì zombie đâu?
Chu Tuấn Nam tròng mắt đỏ sọc,nào còn đâu dáng vẻ phong thần tuấn lãng khi xưa nữa?giơ tay khẽ lau đi tơ máu còn dính trên khoé miệng,liếm môi trở giọng khàn đặc do lâu ngày không mở miệng nói "Vô dụng lâu như vậy sống thêm làm gì nữa chứ? đây xem như quyên góp từ thiện giúp đỡ xã hội đi."
Gã nhận thấy bản thân mình không làm sai cái gì cả,có sai là do xã hội thiên nhiên tuyệt đường dồn ép họ vào chân tường đi? nếu có thể ăn ngon mặc ấm ai lại tình nguyện đi ăn thịt *người chứ?không muốn nhưng họ thật sự không còn cách nào a!!!
Nhìn bạn gái cũ và đoàn đội từng bị gã khinh thường bỏ rơi nay vẫn có thể sống tốt,chẳng những thế thần sắc ai nấy đều cực kì tươi tắn hồng hào,bộ dáng gọn gàng sạch sẽ chứng tỏ tắm rửa vệ sinh thường xuyên,còn gã đâu?? trước mạt thế đường đường là học trưởng người người truy phủng ngưỡng mộ,hiện tại lại như chó nhà có tang bị người phẫn nộ ghét bỏ và chửi bới không thương tiếc.
Gã mệt mỏi ngồi xổm xuống dựa lưng vào tường,nắm chắc đao lớn trong tay ánh mắt lấp loé u ám thở dài nói "Anh làm vậy là sở bất đắc dĩ và bắt buộc phải làm...Vy Hoa...em không hiểu được đâu!".
"Không hiểu? ha mà cũng đúng thôi,tôi làm sao hiểu được hạng người giết chính em trai mình vì cứu vớt người ngoài như anh chứ? nhân cách cao thượng tốt bụng qúa mà." Liễu Vy Hoa liếc mắt nhìn gả châm chọc đáp.
"Vy Hoa em--"
"Đừng gọi tên tôi!! hạng người kinh tởm buồn nôn như anh sống trên đời này làm gì nữa chứ?"
Đúng lúc này một đạo thanh âm trong trẻo dễ nghe từ ngoài cửa vang lên "Sảy ra chuyện gì? sao mới trở về lại ồn ào máu me như vậy hả?" thừa biết nhưng vẫn cố tình giả vờ ngờ vực hỏi,chỉ là cậu không biết rằng phía sau lưng mình Bắc Đường Tuyết ánh mắt càng thêm âm u tràn đục mà thôi.
"Đội trưởng anh rốt cuộc đã trở về rồi,mọi chuyện thật ra là thế này...." trong đoàn đội có nam sinh khó chịu không nhịn nổi liền chạy lên cáo trạng,mới ở chung với tên tra nam này có một chút bản thân liền thấy ớn lạnh buồn nôn.
Mễ Lạc Tranh làm bộ nghiêm túc lắng nghe,càng về sau thì chân mày càng thêm nhíu chặt,nội tâm nén xuống phun tào chửi rủa giữ lấy hình tượng nhìn về phía gã,lạnh giọng hỏi
"Tự động cút hay muốn tôi đây động thủ thỉnh ra ngoài? lần trước giáo huấn qúa nhẹ nên các người không nhớ đúng không?"
Đám Chu Tuấn Nam nháy mắt biến sắc trắng nhạt,hồi tưởng lại đau đớn hôm đó khiến toàn thân bất giác run rẫy cả lên,thần sắc đen kịt cổ quái trừng mắt nhìn cậu hồi lâu rồi khó khăn mở miệng nói "Chúng ta đi!"
Người trong đoàn đội mặc dù không muốn,bởi vì nhiều "thức ăn" tươi ngon ở trong phòng nhảy nhót như vậy lại bỏ qua,nhưng bọn họ cũng không phải đầu óc qúa ngu,hiểu rõ không thể sơi đám "thức ăn" này đành ngậm ngùi nuối tiếc ra đi,chỉ là ngay khi ra tới cửa Chu Tuấn Nam đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu cao giọng nói "Ba mươi năm hà đông,ba mươi năm hà tây chớ khinh thường thiếu niên nghèo!!!"
Mễ Lạc Tranh "Bộ ngươi nghĩ bản thân mình trẻ tuổi lắm chắc? đã vậy còn dám xưng ta đây thiếu niên nghèo?ảo tưởng bản thân là nhân vật chính trong tiểu thuyết đấy à? ha..đầu óc có bệnh não phẳng vừa thôi!"
"Ta..."
"Ta ta cái gì mà ta? bị thần kinh mới đây chẳng lẻ lây miệng câm luôn rồi à? đã đi khám bác sĩ chưa vậy?"
Chu Tuấn Nam "...." xem như gã chưa nói cái gì đi.
Bản thân đuối lí khó cãi ôm đồm nghẹn xuống cục tức và hoả hầu xuống bụng,xiết chặt nắm đấm tức giận xoay người rời đi.
Mễ Lạc Tranh dõi mắt cười khinh,đợi bóng dáng đám người khuất xa thì không tiếp tục ở thêm chờ đợi nữa,nhanh chóng thu dọn đồ đạc trang bị ngay lập tức tiến tới căn cứ thủ đô.
- ---------------
Bầu trời và thời tiết âm u tối đen,cuồng phong thổi qua liên tục nhưng vẫn chẳng thể nào mưa nổi,căn cứ Long Sinh ở thủ đô được xây dựng vô cùng kiên cố bền chắc hàng rào kẽm gai cốt thép đan xen cao tận hơn 30 mét,bên ngoài trồng nhiều những loại dây leo biến dị đã qua nghiên cứu nhằm mục đích phòng vệ,phía bên trong là từng căn nhà bài trí đan xen lẫn nhau,đường phố tấp nập kẻ qua người lại nói chuyện rôm rả ồn ào.Bầu không khí như áng lên vẻ an bình sinh cơ trở về khoảng thời gian hạnh phúc trước kia vậy,nhìn một chút đã có thể hiểu nhiều người vì cái gì lại liều mạng muốn tới căn cứ thủ đô như vậy rồi.
Ở sâu bên trong căn cứ,trụ cách xa khu dân cư thường là một căn tứ hợp viện được xây dựng hoàn toàn bằng đá và kín cổng cao tường,dù không hoa cỏ hay thời tiết trong lành nắng ấm vẫn chẳng thể nào ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Khổng Minh Duyên.
Nam tử mặc bộ trường bào màu xám nhạt,với mái tóc màu nâu hạt dẻ nghiêng người nép vào lồng ngực nam nhân,lim dim chớp mắt muốn ngủ.
Bắc Đường Long nơi đáy mắt tràn đầy yêu thương sủng nịnh,động tác cử chỉ ôn nhu giơ tay phe phẩy quạt giấy,vừa làm tay dư lại cũng không rảnh rổi liên tục vuốt ve sườn mặt tinh sảo của ái nhân.
"Đường Long anh nói đi,chúng ta như vậy liệu hai đứa nhỏ có phản đối không? em sợ nếu bọn nhỏ biết sẽ rất ghét bỏ kinh tởm chúng ta đi?" Khổng Minh Duyên bị suy nghĩ này doạ cho tỉnh ngủ,nhăn mày khó chịu thở dài nói.
Bắc Đường Long gã nào có thể không hiểu lo lắng bứt rứt của ái nhân đâu? chỉ là gã sẽ quan tâm sao? tất nhiên là không rồi!!
Khuôn mặt điển trai tỏ vẻ trấn tỉnh,nhẹ nhàng cúi đầu hôn nhẹ phớt qua bờ môi ái nhân trầm giọng đáp "Không chấp nhận thì đã thế nào?hai đứa nó làm gì được anh?chuyện người lớn người lớn quyết,trẻ con chúng nó xen vô làm gì?"
Khổng Minh Duyên không cho là phải,đang mở miệng muốn nói gì đó thì bất nghờ bị nụ hôn sâu trên trời giáng xuống làm cho choáng váng,hôn đến nổi hai má ửng đỏ bờ môi tê dại cứng họng không nói nên lời,bởi ai mà biết nói cái gì bây giờ đâu?
Bắc Đường Long nhân cơ hội mỉm cười,hai tay áp má ái nhân ngữ khí kiên định chắc chắn"Cần gì phải để ý nhiều như vậy đâu?chỉ cần anh thích em,hai chúng ta thật lòng yêu nhau là qúa đủ rồi!"
"Nhưng mà còn hai đứa nhỏ--"
Bắc Đường Long "Kệ chúng anh không quan tâm,anh nói cưới em là anh sẽ cưới bọn chúng không chịu cũng phải chịu!!"
Khổng Minh Duyên "...."
Nam nhân này cũng qúa cường thế bá đạo rồi đi??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất