Chương 58: Thanh Xuân Ấy Không Mưa 4
Mễ Lạc Tranh từ nhỏ sức ăn đã đặc biệt lớn ngày nào cũng ăn hết ba chén cơm đầy ắp, còn uống thêm một hộp sữa lớn.Mẹ Cung vì vậy mà rầu rĩ nói với ba "bây giờ con nó còn bé nhưng vạn nhất sau này béo ú thì làm sao?" bọn họ lo lắng một lúc, cuối cùng quyết định bớt xuống.Ba chén cơm thì không được uống sữa,còn uống sữa chỉ được ăn một chén.
Nhưng như thế là làm khó cậu rồi,nhìn chằm chằm vào cái chén trống trơn vừa ăn hết.Liên tục chép miệng tỏ vẻ thèm thuồng "Mẹ...ăn cơm nữa".
Mẹ Cung lần này đã hạ quyết tâm,liền bòng cậu ra để ngoài cửa rồi trở vào bế luôn Phó Thừa Phong ra.Lấy hai mươi tệ từ trong túi ra chia đôi cho cả hai "Dắt nhau qua nhà dì Lưu chơi đi"
Mễ Lạc Tranh bĩu môi hờn dỗi,ngoái đầu vào trong nhà tiếc nuối nhìn chén cơm rồi dắt tay y qua nhà bà cụ bán kẹo bông chơi.Những tưởng làm vậy có thể ngăn cậu ăn nhiều,nhưng không ngờ lại " nuôi ong tay áo".Phó Thừa Phong do qúa nhẹ cân nên mỗi bữa đặc cách thêm một tô cháo đầy thịt,và một hộp sữa bò.Nhưng y không quen ăn nhiều như vậy,canh lúc mẹ ra ngoài buôn bán liền lấy cái muỗng đã giấu sẵn ra ,đưa cho Mễ Lạc Tranh rồi cùng nhau ăn lấy ăn để đến nổi mặt dính đầy cháo.Riêng sữa lại không uống vì bản thân trước đó đã uống rồi.Phó Thừa Phong nhìn cậu không chớp mắt,thỉnh thoảng lè lưỡi ra liếm cái miệng xinh xinh một cái,tới một lúc sau rốt cuộc không nhịn nổi nữa ,đưa hai tay sang nhắm hai má hồng mềm mại mà vò.
Mềm qúa,cảm giác thật thích!
Chính bởi lần này nên mỗi lần y ăn cơm cậu đều sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem tivi,được hai ba lần thì mẹ cũng nhìn ra manh mối.
"Chồng này,em thấy dạo này hai đứa con nhà mình cứ mờ ám sao ấy?"
Ba Cung lúc đó đang sữa lại cái quạt trần,chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại nói "Có gì mờ ám đâu, hai đứa đều trẻ con mà!"
"Anh không để ý thật sao?dạo này tiểu Phong đều xin thêm một tô cháo.Mà lần nào cũng có Vũ nhi ở bên cạnh,nhất định là có nguyên do gì đó.Không chừng là nó xúi rồi ăn ké cháo của tiểu Phong đấy".
Ba Cung giả vờ cau mày bất đắc dĩ nhìn qua"Con nó còn nhỏ mà em,ăn nhiều một chút thì càng tốt chứ sao?"
"Nhỏ nhặn cái gì nữa,năm tuổi tròn rồi đấy.Trẻ con mau lớn lại ăn nhiều dễ mập. Lỡ như nó to lên qúa thì quần áo phải bỏ hết à".
Ba Cung nghĩ nghĩ cảm thấy có chút đạo lí liền ghật đầu "Nhưng qua tết nhà trẻ mới mở cửa mà,đâu thể tống hai đứa đi được có ai trông nó đâu".
Mẹ Cung thấy cũng có lý nên không nhắc lại nữa,trở ra tiếp tục xiên thịt vào que.
Năm mới tết đến ba mẹ cũng tạm nghĩ một thời gian không buôn bán nữa,nhưng đồ ăn bánh kẹo trong nhà lại nhiều gấp mấy lần ngày thường.Bản tính ham ăn tái phát,canh lúc ba mẹ nghĩ trưa liền lén lút mở tủ hốt một đống.Phó Thừa Phong đi đằng sau ,cầm theo cái rỗ đựng rau chôm được ở nhà bếp dùng đựng bánh.Hai tên trộm nhỏ phối hợp vô cùng ăn ý ,ban đầu vốn không tình nguyện lắm nhưng lại bị tuyệt chiêu "làm nũng" của cậu hạ gục,trở thành cái đuôi nhỏ lúc nào cũng lõn tõn theo sau.
Ai nghờ việc này lại khiến ba mẹ hiểu lầm tưởng là con trai mình ức hiếp anh nó ,bèn gọi cậu lại răn đe một trận.
"Thanh Vũ nói mẹ nghe,ai cho con ăn hiếp tiểu Phong hả?" mẹ Cung cau mày nhìn cậu,trên tay còn cầm chổi lông gà trong tư thế sẵn xàng quất bất cứ lúc nào.
Mễ Lạc Tranh mím môi cúi đầu hai mắt ướt sủng, khịt khịt chóp mũi ửng đỏ ra vẻ yếu đuối trông đáng thương vô cùng.Phó Thừa Phong không đành lòng thấy "muội muội" bị mẹ la, liền làm anh hùng cứu mỹ nhân.Đi tới dang hai tay chắn trước mặt Mễ Lạc Tranh hiên ngang nói
"Mẹ không được la Vũ nhi nữa,là con tình nguyện theo sau muội ấy mà"
Biểu cảm trên mặt mẹ Cung hơi khựng lại,hết nhìn cậu lại nhìn Phó Thừa Phong.Sau cùng nhịn không nổi nữa nắm tay Mễ Lạc Tranh kéo qua,với tốc độ ánh sáng mà tụt quần cậu xuống.Tiểu kê kê nhỏ síu xun xun như vòi voi hiện ra giữa thanh thiên bạch nhật.
"Phó Thừa Phong con thấy đứa con gái nào mà có trái ớt này chưa?" mẹ Cung cười cười nói.
Hai mắt y trợn trừng không dám tin dán chặt vào thứ giữa hai chân kia,hàng vạn câu hỏi vì sao nhanh chóng lướt qua trong đầu"Tiểu muội muội xinh đẹp sao lại có trái ớt đó chứ?"
Bất ngờ bị mẹ tụt quần khiến cậu không kịp phản ứng,đến khi phát giác thì mọi chuyện đã lỡ rồi.Vùng tay cách xa khỏi mẹ vừa chạy vừa kéo quần
Lão thiên a,xấu hổ chết lão tử rồi!!!
May thay sự việc đi vào lịch sử này cũng không kéo dài lâu,qua tết mẹ Cung mang thêm Phó Thừa Phong đến trường mẫu giáo nhập học,hai đứa đã lớn rồi không thể đi nhà trẻ nữa.Nhưng tờ giấy khai sinh y luôn mang trong người cũng may không bị hư nên mọi việc đều thuận lợi,ở trường ăn cơm so với nhà thích hơn nhiều.Mặc dù ngày nào cũng ăn chơi với mấy đứa con nít chán không có gì làm,nhưng cũng may có tiểu lão công đi theo.Buồn chán lại xoay ra ôm hôn một chút cho đỡ nhàn rỗi.Phó Thừa Phong ban đầu còn từ chối vì nghại,nhưng sau đó thấy cảm giác hôn cũng không tệ như nhóc nghĩ nên thôi.
Mỗi buổi sáng hai đứa trẻ một trước một sau,ngồi trên chiếc xe đạp đạp do mẹ Cung cầm lái thong dong tới trường.Hễ họ ra đường y rằng đều sẽ gặp mấy bà thím hàng xóm lớn tuổi tụ tập buôn chuyện với nhau.
"Tiểu Hoa lại chở hai đứa tới trường à?siêng thế nhỉ!"
Mẹ Cung cười tươi ghật đầu đáp "Vâng,chúc mọi người buổi sáng tốt lành" nói song liền tiếp tục vặn tay ga đạp xe chạy tiếp.
Chờ bóng người khuất xa họ liền tụm đầu lại một chỗ nói chuyện,vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.
"Sao? biết rõ trên dưới chưa?"
"Rồi,bà đây chắc chắn tiểu Phong là thụ nằm dưới" bà thím mập mạp ngữ điệc chắc như đinh đóng cột mà hùng hồn tuyên bố.
"Bà điên à? nhìn thế kia mà bảo nằm dưới.Có nằm cũng phải Thanh Vũ nhà tiểu hoa chứ."
"Vương tẩu nói đúng đó,tiểu Vũ vừa trắng vừa hồng nhìn là biết thụ rồi.Trong khi tiểu Phong cao ráo hảo soái thế kia thì phải là công chứ!"
"Thôi...đừng cải nhau nữa,tóm lại một trong hai đứa không top thì bot vậy cho nó nhanh,chứ kèo nhèo nãy giờ không thấy mệt à?mà Nhị mai này,Lang nha nhà thím viết song chương mới chưa vậy? rốt cuộc Lý Vân có quay lại với Phương Thiên không? rồi con bánh bèo phá đám tiểu Mỹ đi chết chưa?"
"Đúng đó bà mau nói đi rốt cục song hay chưa?"
Bà thím mập nhị mai bị cả hội chị em làm phiền đến hoa mắt,mà cũng tự mình hại mình thôi.Chả là nhà bà ấy có đứa con gái là tiểu thuyết gia có tiếng vừa kí hợp đồng với nhà xuất bản sách,bà ta hớn hở đi khoe rồi đem sách tặng cho hội chị em bạn dì của mình.Ai mà ngờ các bà ấy đọc song lại thích luôn,ngày nào gặp cũng hối con bà mau mau xuất bản chương mới.Có khi sắp đóng cửa đi ngủ còn chạy sang hỏi con gái bà ,tại sao lại cho con bánh bèo chen vào tình cảm của Lý Vân và Phương Thiên.Con gái giở khóc dỡ cười,giải thích mãi bà ấy mới chịu về nhà. Mà y rằng hễ đọc tới chương nào ngược "tiểu mỹ thụ Phương Thiên" là bọn họ sẽ dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chắm chằm con gái bà, như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.
Mẹ Cung cứ như thế hằng ngày buổi sáng đưa đi học,chiều đón về.Mãi đến khi hai đứa nhỏ tròn sáu tuổi mới thôi,do trường cũng không xa nên bà xắm hai chiếc ô,tập cho bọn trẻ tự đi bộ tới trường.Khi đó Mễ Lạc Tranh toàn đòi tiểu Phong nắm tay dắt mới chịu đi.
Phó Thừa Phong ngại nghùng không chịu,dấu biến tay sau lưng, oanh một cái chạy tới sau lưng mẹ trốn.
Nhưng cậu mặc kệ,so trình độ mặt dày được tôi luyện qua hai kiếp thì đường nhựa quốc lộ còn phải qùy xuống gọi cậu một tiếng sư tổ đấy.Y càng ngại cậu càng lấn tới,phốc một cái vọt tới sau lưng mẹ Cung túm tay Phó Thừa Phong.
Y giãy dụa vài cái vẫn không rút tay ra được, cuối cùng đành chịu thua.
Nhưng cái cảm giác được em trai nắm tay này thật ra cũng không ghét cho lắm,mềm mềm nhũn nhũn thật thoải mái.
Vì thế mỗi ngày sáng sớm hay chiều muộn mọi người đều có thể thấy, trong nắng sớm hoặc nắng chiều, có một cậu bé con vẻ ngoài xinh sắn nghênh ngang trên đường lôi kéo tay một cậu nhóc khác.Mặt cậu nhóc tràn đầy ý cười hớn hở đi theo phía sau ,Sau lưng bọn họ có một thiếu phụ hiền lành đi theo trông chừng bọn hắn, mặt luôn có nét tươi cười vui vẻ.
Ánh mặt trời sáng lạng ấm áp chiếu trên ba con người một lớn hai nhỏ, tỏa xuống thành ba cái bóng dài thật dài trên đường...
Nhưng như thế là làm khó cậu rồi,nhìn chằm chằm vào cái chén trống trơn vừa ăn hết.Liên tục chép miệng tỏ vẻ thèm thuồng "Mẹ...ăn cơm nữa".
Mẹ Cung lần này đã hạ quyết tâm,liền bòng cậu ra để ngoài cửa rồi trở vào bế luôn Phó Thừa Phong ra.Lấy hai mươi tệ từ trong túi ra chia đôi cho cả hai "Dắt nhau qua nhà dì Lưu chơi đi"
Mễ Lạc Tranh bĩu môi hờn dỗi,ngoái đầu vào trong nhà tiếc nuối nhìn chén cơm rồi dắt tay y qua nhà bà cụ bán kẹo bông chơi.Những tưởng làm vậy có thể ngăn cậu ăn nhiều,nhưng không ngờ lại " nuôi ong tay áo".Phó Thừa Phong do qúa nhẹ cân nên mỗi bữa đặc cách thêm một tô cháo đầy thịt,và một hộp sữa bò.Nhưng y không quen ăn nhiều như vậy,canh lúc mẹ ra ngoài buôn bán liền lấy cái muỗng đã giấu sẵn ra ,đưa cho Mễ Lạc Tranh rồi cùng nhau ăn lấy ăn để đến nổi mặt dính đầy cháo.Riêng sữa lại không uống vì bản thân trước đó đã uống rồi.Phó Thừa Phong nhìn cậu không chớp mắt,thỉnh thoảng lè lưỡi ra liếm cái miệng xinh xinh một cái,tới một lúc sau rốt cuộc không nhịn nổi nữa ,đưa hai tay sang nhắm hai má hồng mềm mại mà vò.
Mềm qúa,cảm giác thật thích!
Chính bởi lần này nên mỗi lần y ăn cơm cậu đều sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem tivi,được hai ba lần thì mẹ cũng nhìn ra manh mối.
"Chồng này,em thấy dạo này hai đứa con nhà mình cứ mờ ám sao ấy?"
Ba Cung lúc đó đang sữa lại cái quạt trần,chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại nói "Có gì mờ ám đâu, hai đứa đều trẻ con mà!"
"Anh không để ý thật sao?dạo này tiểu Phong đều xin thêm một tô cháo.Mà lần nào cũng có Vũ nhi ở bên cạnh,nhất định là có nguyên do gì đó.Không chừng là nó xúi rồi ăn ké cháo của tiểu Phong đấy".
Ba Cung giả vờ cau mày bất đắc dĩ nhìn qua"Con nó còn nhỏ mà em,ăn nhiều một chút thì càng tốt chứ sao?"
"Nhỏ nhặn cái gì nữa,năm tuổi tròn rồi đấy.Trẻ con mau lớn lại ăn nhiều dễ mập. Lỡ như nó to lên qúa thì quần áo phải bỏ hết à".
Ba Cung nghĩ nghĩ cảm thấy có chút đạo lí liền ghật đầu "Nhưng qua tết nhà trẻ mới mở cửa mà,đâu thể tống hai đứa đi được có ai trông nó đâu".
Mẹ Cung thấy cũng có lý nên không nhắc lại nữa,trở ra tiếp tục xiên thịt vào que.
Năm mới tết đến ba mẹ cũng tạm nghĩ một thời gian không buôn bán nữa,nhưng đồ ăn bánh kẹo trong nhà lại nhiều gấp mấy lần ngày thường.Bản tính ham ăn tái phát,canh lúc ba mẹ nghĩ trưa liền lén lút mở tủ hốt một đống.Phó Thừa Phong đi đằng sau ,cầm theo cái rỗ đựng rau chôm được ở nhà bếp dùng đựng bánh.Hai tên trộm nhỏ phối hợp vô cùng ăn ý ,ban đầu vốn không tình nguyện lắm nhưng lại bị tuyệt chiêu "làm nũng" của cậu hạ gục,trở thành cái đuôi nhỏ lúc nào cũng lõn tõn theo sau.
Ai nghờ việc này lại khiến ba mẹ hiểu lầm tưởng là con trai mình ức hiếp anh nó ,bèn gọi cậu lại răn đe một trận.
"Thanh Vũ nói mẹ nghe,ai cho con ăn hiếp tiểu Phong hả?" mẹ Cung cau mày nhìn cậu,trên tay còn cầm chổi lông gà trong tư thế sẵn xàng quất bất cứ lúc nào.
Mễ Lạc Tranh mím môi cúi đầu hai mắt ướt sủng, khịt khịt chóp mũi ửng đỏ ra vẻ yếu đuối trông đáng thương vô cùng.Phó Thừa Phong không đành lòng thấy "muội muội" bị mẹ la, liền làm anh hùng cứu mỹ nhân.Đi tới dang hai tay chắn trước mặt Mễ Lạc Tranh hiên ngang nói
"Mẹ không được la Vũ nhi nữa,là con tình nguyện theo sau muội ấy mà"
Biểu cảm trên mặt mẹ Cung hơi khựng lại,hết nhìn cậu lại nhìn Phó Thừa Phong.Sau cùng nhịn không nổi nữa nắm tay Mễ Lạc Tranh kéo qua,với tốc độ ánh sáng mà tụt quần cậu xuống.Tiểu kê kê nhỏ síu xun xun như vòi voi hiện ra giữa thanh thiên bạch nhật.
"Phó Thừa Phong con thấy đứa con gái nào mà có trái ớt này chưa?" mẹ Cung cười cười nói.
Hai mắt y trợn trừng không dám tin dán chặt vào thứ giữa hai chân kia,hàng vạn câu hỏi vì sao nhanh chóng lướt qua trong đầu"Tiểu muội muội xinh đẹp sao lại có trái ớt đó chứ?"
Bất ngờ bị mẹ tụt quần khiến cậu không kịp phản ứng,đến khi phát giác thì mọi chuyện đã lỡ rồi.Vùng tay cách xa khỏi mẹ vừa chạy vừa kéo quần
Lão thiên a,xấu hổ chết lão tử rồi!!!
May thay sự việc đi vào lịch sử này cũng không kéo dài lâu,qua tết mẹ Cung mang thêm Phó Thừa Phong đến trường mẫu giáo nhập học,hai đứa đã lớn rồi không thể đi nhà trẻ nữa.Nhưng tờ giấy khai sinh y luôn mang trong người cũng may không bị hư nên mọi việc đều thuận lợi,ở trường ăn cơm so với nhà thích hơn nhiều.Mặc dù ngày nào cũng ăn chơi với mấy đứa con nít chán không có gì làm,nhưng cũng may có tiểu lão công đi theo.Buồn chán lại xoay ra ôm hôn một chút cho đỡ nhàn rỗi.Phó Thừa Phong ban đầu còn từ chối vì nghại,nhưng sau đó thấy cảm giác hôn cũng không tệ như nhóc nghĩ nên thôi.
Mỗi buổi sáng hai đứa trẻ một trước một sau,ngồi trên chiếc xe đạp đạp do mẹ Cung cầm lái thong dong tới trường.Hễ họ ra đường y rằng đều sẽ gặp mấy bà thím hàng xóm lớn tuổi tụ tập buôn chuyện với nhau.
"Tiểu Hoa lại chở hai đứa tới trường à?siêng thế nhỉ!"
Mẹ Cung cười tươi ghật đầu đáp "Vâng,chúc mọi người buổi sáng tốt lành" nói song liền tiếp tục vặn tay ga đạp xe chạy tiếp.
Chờ bóng người khuất xa họ liền tụm đầu lại một chỗ nói chuyện,vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.
"Sao? biết rõ trên dưới chưa?"
"Rồi,bà đây chắc chắn tiểu Phong là thụ nằm dưới" bà thím mập mạp ngữ điệc chắc như đinh đóng cột mà hùng hồn tuyên bố.
"Bà điên à? nhìn thế kia mà bảo nằm dưới.Có nằm cũng phải Thanh Vũ nhà tiểu hoa chứ."
"Vương tẩu nói đúng đó,tiểu Vũ vừa trắng vừa hồng nhìn là biết thụ rồi.Trong khi tiểu Phong cao ráo hảo soái thế kia thì phải là công chứ!"
"Thôi...đừng cải nhau nữa,tóm lại một trong hai đứa không top thì bot vậy cho nó nhanh,chứ kèo nhèo nãy giờ không thấy mệt à?mà Nhị mai này,Lang nha nhà thím viết song chương mới chưa vậy? rốt cuộc Lý Vân có quay lại với Phương Thiên không? rồi con bánh bèo phá đám tiểu Mỹ đi chết chưa?"
"Đúng đó bà mau nói đi rốt cục song hay chưa?"
Bà thím mập nhị mai bị cả hội chị em làm phiền đến hoa mắt,mà cũng tự mình hại mình thôi.Chả là nhà bà ấy có đứa con gái là tiểu thuyết gia có tiếng vừa kí hợp đồng với nhà xuất bản sách,bà ta hớn hở đi khoe rồi đem sách tặng cho hội chị em bạn dì của mình.Ai mà ngờ các bà ấy đọc song lại thích luôn,ngày nào gặp cũng hối con bà mau mau xuất bản chương mới.Có khi sắp đóng cửa đi ngủ còn chạy sang hỏi con gái bà ,tại sao lại cho con bánh bèo chen vào tình cảm của Lý Vân và Phương Thiên.Con gái giở khóc dỡ cười,giải thích mãi bà ấy mới chịu về nhà. Mà y rằng hễ đọc tới chương nào ngược "tiểu mỹ thụ Phương Thiên" là bọn họ sẽ dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chắm chằm con gái bà, như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.
Mẹ Cung cứ như thế hằng ngày buổi sáng đưa đi học,chiều đón về.Mãi đến khi hai đứa nhỏ tròn sáu tuổi mới thôi,do trường cũng không xa nên bà xắm hai chiếc ô,tập cho bọn trẻ tự đi bộ tới trường.Khi đó Mễ Lạc Tranh toàn đòi tiểu Phong nắm tay dắt mới chịu đi.
Phó Thừa Phong ngại nghùng không chịu,dấu biến tay sau lưng, oanh một cái chạy tới sau lưng mẹ trốn.
Nhưng cậu mặc kệ,so trình độ mặt dày được tôi luyện qua hai kiếp thì đường nhựa quốc lộ còn phải qùy xuống gọi cậu một tiếng sư tổ đấy.Y càng ngại cậu càng lấn tới,phốc một cái vọt tới sau lưng mẹ Cung túm tay Phó Thừa Phong.
Y giãy dụa vài cái vẫn không rút tay ra được, cuối cùng đành chịu thua.
Nhưng cái cảm giác được em trai nắm tay này thật ra cũng không ghét cho lắm,mềm mềm nhũn nhũn thật thoải mái.
Vì thế mỗi ngày sáng sớm hay chiều muộn mọi người đều có thể thấy, trong nắng sớm hoặc nắng chiều, có một cậu bé con vẻ ngoài xinh sắn nghênh ngang trên đường lôi kéo tay một cậu nhóc khác.Mặt cậu nhóc tràn đầy ý cười hớn hở đi theo phía sau ,Sau lưng bọn họ có một thiếu phụ hiền lành đi theo trông chừng bọn hắn, mặt luôn có nét tươi cười vui vẻ.
Ánh mặt trời sáng lạng ấm áp chiếu trên ba con người một lớn hai nhỏ, tỏa xuống thành ba cái bóng dài thật dài trên đường...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất