Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 76: Vương Phi Bảo Bối

Trước Sau
Lần thứ tư tỉnh lại Mễ Lạc Tranh vẫn đang nằm trên giường ,xem sắc trời xung quanh bị bao phủ trong bóng tối,không thấy rõ hoàn cảnh là hiện đại hay như thế nào.Im lặng nằm xuống mà tiếp thu cốt truyện vừa tải song.

[ Đây là một thế giới cổ đại có tên Đại Duyệt Quốc,đất nước lớn mạnh nhất thâu tóm hầu như toàn bộ 18 các nước chư hầu xung quanh,khác hẳn với bình thường.Nơi này có đến ba giới tính nam,nữ và ca nhi,ca nhi cũng được coi là đàn ông nhưng có thân hình mãnh dẽ và có thể sinh con ,tuyệt yên ca nhi cũng không có khả năng làm phụ nữ hoặc làm ca nhi khác mang thai.

Nói cách khác ca nhi chỉ có thể sinh con cho đàn ông mà thôi,nguyên chủ tên Hàn Nhạc Y là đích tử của Quốc công đương triều Hàn Duyệt, mẹ là đích nữ phủ Thái phó tức thầy dạy học của Hoàng Thượng, tuy không mang quyền lực trọng yếu nhưng lại mang công dạy dỗ hoàng đế từ thưở ấu thơ,ngay cả Tể Tướng gặp Thái Phó cũng phải kính nể ba phần.

Nguyên chủ vốn là một ca nhi yếu đuối nhu nhược,mẫu thân qua đời sớm là đích tử nhưng địa vị trong phủ vô cùng kém ,bị tỷ muội kế mẫu ức hiếp,phụ thân lạnh nhạt. Nguyên do trong một bữa tiệc chúc thọ Thái Hậu, ông ta vô tình cứu được mẹ nguyên chủ lúc rơi xuống nước,ngặt nổi y phục xốc xếch không nên hình.Hoàng Thượng vì danh dự Thái phó nên hạ chỉ tứ hôn,Hàn Duyệt vốn đã có ý trung nhân từ trước chính là thứ nữ của Trung Dũng Hầu "Tần Tuyết Chi",hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên ,nay lại vì lo chuyện bao đồng mà bị Hoàng Đế đánh ghậy chia rẽ uyẽn ương.

Thế nhưng thánh chỉ đã hạ,tuy không cam lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ "chấp nhận" .Thành thân với người không mình không yêu có mấy ai vui vui vẻ?,nhưng người chống lưng cho Thái Phó lại là Hoàng Đế đương kim ,hắn bắt buộc phải diễn tròn màn kịch "phu thê tương kính như tân" nguyên chủ là sản phẩm bất đắc dĩ có được sau một đêm say rượu thưởng hoan mà thôi,nhưng mẹ nguyên chủ nào hay biết Trượng phu mà nàng xem là trời kia vốn không yêu nàng,lúc nguyên chủ tròn một tuổi thì nàng mắc bệnh qua đời.Hàn Duyệt qủa không hổ danh cáo già ,lão bày ra bộ dáng đau thương, khóc đến thương tâm phế liệt. Ngay cả thái phó cũng bị màn kịch này lừa ghạt,sau đó nữa năm lấy cớ ấu tử còn nhỏ cần người nuôi dạy ,thành công rước Tần Tuyết Chi vào cửa làm chính thê,bụng thị cũng thật lợi hại chưa được nữa năm đã thành công mang thai.Sinh ra đích nữ Hàn Mẫn Nguyệt,năm sau lại tiếp tục sinh cho Hàn quốc công một nhi tử Hàn Mẫn An mạnh khoẻ đáng yêu.

Khỏi phải nói cũng đủ biết Hàn Duyệt yêu thương mẫu tử họ như thế nào,với nguyên chủ tuy không thích nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm chu cấp nuôi dạy đầy đủ,phần lớn là vì đàng ngoại Thái Phó bên kia.

Người xưa có câu "Mấy đời bánh đúc có xương,mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng".

Tần Tuyết Chi qủa ứng với câu nói ấy,trước mặt Hàn Duyệt thì ra vẻ mẫu từ nhưng sau lưng lại ngầm ám chỉ người hầu lăng mạ cắt xén,hai đứa con của bà ta cũng nhờ dạy dỗ đâm ra ngang ngược mà ghét bỏ nguyên chủ.

Nhà ngoại lần nữa bị sự tận tâm giả tạo này qua mặt,nguyên chủ vì vậy mà bị bà ta dạy dỗ thành ca nhi vô dụng ,vừa nhát ghan lại yếu đuối.Suốt ngày ru rú trong phòng ngay cả bằng hữu cũng không có một ai,thành ra nhiều năm trôi qua tất cả mọi người chỉ biết đến Đại tiểu thư sắc nước hương trời và Nhị công tử ngọc thụ lâm phong ,nào có ai nhớ đến Đại công tử là người như thế nào? do không thích xuất đầu lộ diện dù có ra cũng mặc áo choàng đội đấu lạp, cực kì sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ .

Vì thế mà bị hiểu lầm thành mẫu dạ xoa,dung nhan xấu xí không dám gặp người,treo trên thân cái danh ấy thì làm gì có nam nhân nào nguyện ý cưới về một ca nhi không có tài sắc như vậy chứ?

Tưởng chừng sẽ bình an, nhưng đâu ai ngờ rằng muội muội Hàn Mẫn Nguyệt vì ghanh tị với nhan sắc của nguyên chủ mà âm thầm tính kế.Trong tiệc mừng thọ của Hàn Duyệt cho người bỏ thuốc cậu rồi giao cho tên biểu ca bên bất tài ăn chơi bên ngoại của ả,thành công cướp đi trong sạch.Đúng lúc này thì mẫu thân tôn qúy lại dắt theo tất cả mọi người đến bắt gian tại trận,thanh danh vốn đã không tốt nay lại xấu đến cực điểm.Do đã thất trinh nên bắt buộc phải gã cho người làm thiếp thất,nhưng vì tính cách nhu nhược mà bị đám tiểu thiếp khác ức hiếp.



Cô đơn đau đớn buồn tủi khiến nguyên chủ lo sợ mà sinh bệnh,người Phủ thái phó nhiều lần đến thăm nhưng nguyên chủ vì sĩ diện mà từ chối ghặp mặt.Tình thân vốn đã chẳng sâu lại vì thái độ ương ạnh này nên triệt để lạnh nhạt,mất đi chỗ dựa to lớn tình cảnh càng khốn khổ hơn.

Tròn 18 tuổi liền uất ức mà qua đời,kết thúc cuộc sống đau thương này ].

Mễ Lạc Tranh đọc song không khỏi thở dài trong lòng,đúng là phụ thân không tốt đúng là kế mẫu lạnh nhạt nhưng nguyên chủ có đàng ngoại và dung mạo làm hậu thuẫn nha,sao lại không biết tận dụng để bản thân rơi vào đường cùng như vậy chứ?Rốt cuộc là đáng thương nhiều hơn đáng trách , chính bản thân cậu cũng đồng cảm cho hoàn cảnh tứ cố vô thân này.Từ nhỏ lớn lên trong một nơi đầy giả tạo lừa ghạt như vậy thì hạnh phúc thế nào?

Bản thân nguyên chủ cho tới lúc cận kề cái chết vẫn không hề biết rằng,cuộc đời mình lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục này đều do một tay mẫu tử Tần Tuyết Chi tính kế hãm hại.

Nhưng đến cậu cũng chẳng có tư cách gì mà trắch mắng người ta,thôi cứ an ổn làm nhiệm vụ đi thôi.

Thời gian xuyên tới cũng xem như vừa vặn,Hàn Nhạc Y vừa qua sanh thần 15 tuổi chưa được bao lâu.Mắc phong hàn đã ba ngày nay vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm,kế mẫu giả tâm ý mời đại phu bốc thuốc nhưng lại sai nha hoàn đổ đi hơn nữa,rồi bỏ thêm nước đã đun sôi vào,dược lực bị giảm ngiêm trọng thành ra kéo dài không khỏi là vậy.

Mễ Lạc Tranh cảm khái hồi lâu, song lại nằm xuống giường nhìn lên trần nhà ngơ ngác khó hiểu,người đàn bà kia sao lại ác độc như vậy chứ? một lân nhi yếu đuối cũng không bỏ qua?Nếu như mình nam nhi thì còn sợ là đối thủ tranh giành gia sản với con trai bà ta, nhưng bản thân rõ ràng chỉ là một lân nhi, tối đa cũng chỉ thêm một phần đồ cưới, tại sao cũng không buông tha chứ?

Ở Hàn gia khẳng định sẽ không có ngày yên ổn, hại được lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai,lối thoát duy nhất là phủ Thái Phó bên ngoại.Tuy đã nhiều năm xa cách, nhưng mẫu thân tốt xấu gì cũng là thiên kim duy nhất trên còn có ba đại ca và phụ mẫu cực kì sủng nàng.Nếu như năm đó không gặp Hàn Duyệt thì cuộc đời nàng có lẽ đã khác.

Mễ Lạc Tranh chỉ cần đi đúng đường thì phủ Thái Phó sẽ thành chỗ dựa vô cùng cường đại, nhưng trước hàn huyên nhận lại ruột thịt rồi hẵng nói.Chờ dần quen thuộc tiếp tục tính toán cũng không muộn,cuộc đời luôn có những biến cố bất ngờ xảy ra huống hồ ở nơi này...một khắc cậu cũng không an.

Hôm sau tỉnh giấc nhìn ra cửa sổ thấy trời đã tờ mờ sáng,lúc này mới nhìn kĩ bài trí trong phòng.Vì để che mắt thiên hạ nên Tần thị chuẩn bị vô cùng chu đáo,bàn ghế và giường ngủ gỗ sồi tuy không điêu khắc tinh xảo nhưng cũng rất đẹp.Bình phong thêu hoa mẫu đơn,trướng mạn vải gấm màu lục nhạt,chăn gối trên giường cũng thuộc hàng lụa tốt,vừa quan sát song thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Đại thiếu gia,phu nhân cho mời ngài tới tiền sảnh đo thân cắt vải"

Là giọng của một nô tì,tuy miệng gọi là thiếu gia nhưng nghe ngữ điệu có phần bực bội đó đủ biết "Địa Vị" Hàn Nhạc Y ở trong phủ cao qúy đến nhường nào rồi,ngay cả một con tiện tì thấp kém cũng dám diễu võ giương oai?



Nhưng cậu rõ hiện tại chưa phải lúc xé rách da mặt với đám người Tần thị,ngồi dậy nhẹ nhàng nói "Đã biết, ngươi báo với mẫu thân ta chuẩn bị chút sẽ tới ngay"

"Vậy thì tốt"

Nhớ không lầm thì cuối tháng này là tiệc thọ Hàn Duyệt nha,thảo nào Tần thị lại sai người tới sớm thông tri như vậy.Gọi nha hoàn chuẩn bị nước ấm,Mễ Lạc Tranh vệ sinh sạch sẽ rồi từ trong tủ lấy ra một bộ bạch y chiết eo,tuy hơi cũ nhưng nhìn rất đẹp mắt.

Ra tới sảnh đường đã thấy gia đình bốn người hạnh phúc đang cùng nhau dùng bữa sáng,phảng phất như chính cậu là kẻ thừa trong phủ Quốc công rộng lớn này vậy,Hàn Duyệt nghe tiếng chỉ lười nhác liếc qua như kẻ xa lạ.Trong mắt ông ta liệu có mấy phần là tình cảm phụ tử thực thụ?

"Nhạc Y tới rồi sao? các ngươi đứng đó làm gì còn không mau lấy ghế cho đại thiếu gia ngồi" Tần thị cau mày nhìn đám người hầu trong phòng ,tức giận quát "Vô lễ với chủ đáng lí nên phạt trượng tễ răn đe,nhưng tháng này là tiệc thọ lão gia thấy máu lại không may nên bỏ qua lần này,mẫu thân xử lí như vậy không biết có làm Y nhi khó chịu không?" nói song liền trưng ra bộ mặt khó xử,giống như cậu đang lấn ép bà ta vậy.

Đúng như dự đoán,Hàn Duyệt thấy ái thê như vậy liền đau lòng,vỗ nhẹ lên mu bàn tay tỏ vẻ an ủi ánh mắt đong đầy yêu thương,nhưng khi quay sang cậu lại tràn ngập chán ghét " Hễ xuất hiện liền làm người khác không vui,Hàn Nhạc Y ngươi có thể nào làm đứa trẻ ngoan được không?"

Trẻ ngoan?vậy cho ta hỏi ngươi đã làm tròn trách nhiệm của một người cha hay chưa? bỏ mặc con mình bị hà hiếp đến chết không quản thì ngươi có quyền gì mắng ta chứ?

Tất nhiên lúc này cậu cũng không dại dột chạy đi khiêu khích bọn họ làm gì,tỏ vẻ hối lỗi mà cúi đầu thật thấp không dám ngẫng lên nhìn.

Dường như rất hài lòng với biểu hiện này,Tần thị mỉm cười hoà ái nhìn ông ta ôn nhu nói "Lão gia người đừng giận kẻo hại sức khoẻ,Nhạc Y tới trễ nên tú nương về hết rồi không kịp đo để may y phục,hay là con tự tới tú phường để đo nhé?" bà ta dùng ánh mắt mong chờ nhìn cậu ,bộ dáng từ mẫu vô cùng.

Mễ Lạc Tranh trong lòng cười lạnh,nếu như bản thân mình không biết trước nội dung thì cũng bị mụ già này lừa rồi.

Muốn chơi trò gia đình văn hoá chứ gì? được thôi bản thiếu chơi với bà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau