Chương 81: Vương Phi Bảo Bối 6
Tiểu mai là tâm phúc của Mễ Lạc Tranh tất nhiên đã biết trước phần lớn kế hoạch,nhưng đến khi tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi khiếp sợ trong lòng.Đại công tử dường như đã khác hẳn trước kia,không chút do dự bày mưu tính kế ra tay ngoan độc với ả Sen nhi chó cậy gần nhà kia,nhưng như vậy cũng tốt sẽ không bị ai ức hiếp nữa.
Từ Mộ nào để cho Tần thị đổi ý,ngay lập tức huy động ba người còn lại vào phòng Mễ Lạc Tranh đóng gói tất cả đồ đạc,ngắm ngía căn phòng một hồi cũng xem như hài lòng.Chưa đầy nữa canh giờ toàn bộ đồ đều đã gói ghém song xuôi,Từ Trạch nhìn nhìn đống y phục cũ rách mà ngứa cả mắt ghét bỏ vứt sang một bên,thành ra loại đi một mớ nên chỉ còn vỏn vẹn hai rương đồ nhỏ.
Hàn Duyệt và Tần thị nhìn động tác của huynh đệ Từ gia mà căm hận đến nghiến răng,nhất là Hàn Duyệt rõ ràng ông đã tới đây từ lâu, nhưng đám Từ Thành vẫn kiên quyết không chịu chào hỏi,há chẳng phải là không để ông vào mắt sao?
Từ Mộ đại biểu ca là người cơ trí nhất trong bốn huynh đệ Từ gia,im lặng quan sát sắc mặt bọn họ mà trong lòng nở nụ cười trào phúng,phải a chúng ta chính là không tôn trọng ông như vậy đấy,rồi làm sao? có giỏi thì đi tố cáo với thánh thượng đi,Từ gia ta sợ ông chắc?
"Dọn song rồi nhỉ? vậy...chúng ta đi thôi"
"Ừm"
Vừa ra tới trước đại môn Mễ Lạc Tranh đã thấy Hàn Mẫn Nguyệt ôm mặt vội vã đi ra,trông dáng vẻ hai mắt rưng rưng kia là đủ biết hết tám chín phần mười ,là ả đã biết chuyện nha hoàn Sen nhi bị mình hại chết rồi.
Hàn Mẫn Nguyệt vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Mễ Lạc Tranh,tức khắc lửa hận vụt tăng đáy mắt tràn đầy uất hận ,nhanh tay rút cây roi da từ bên hông ra hung hăng quất mạnh về phía cậu
"Tiểu tiện nhân ta quất chết ngươi"
Nhưng có Võ trạng nguyên Từ Thành ở đây há được như ý,chủy thủ lập tức xuất kích hàn quang loé lên,roi mây đứt thành hai nữa rơi xuống từ giữa không trung.Song lại xem như không có chuyện gì ,trở về xoa đầu vị biểu đệ đang trong tình trạng hoảng hốt kia.Nhưng chớp mắt khi quay đầu ra sau lưng nhìn về phía phu thê Hàn Duyệt liền thay đổi,ngữ điệu lạnh lùng cảnh cáo nói "Hàn quốc công,trước kia chúng ta không rõ thì chẳng trách,nhưng bắt đầu từ ngày hôm thì mọi chuyện khác xưa rồi,biểu đệ là con cháu Từ gia ta một khi có người ức hiếp đệ ấy chính là kẻ thù với toàn bộ Từ gia,bao gồm cả ngài....quốc công Hàn Duyệt cũng không ngoại lệ" dứt câu còn cố tình nhìn thẳng vào mặt ông ta tỏ vẻ khiêu khích.
Hàn Duyệt căm hận cực kì nhưng sự việc hôm nay vốn là ông ta sai trước,lại để người ta bắt tận tay đuối lí khó cải,thành ra chỉ có thể chửi thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ niềm nở tươi cười mà tiễn bọn họ rời đi.
Mễ Lạc Tranh vẫn bày ra bộ dáng thấp thỏm lo âu,bàn tay bám chặt vào ống tay áo đại biểu ca Từ Mộ.Nhị biểu ca thì đứng bên hông,Từ Trạch và Từ Phục thì ngay phía sau lưng.Bốn người bọn họ hợp nhất thành bức tường thành bao phủ biểu đệ ở bên trong.Cả ba đều có xe ngựa của mình,riêng Từ Thành lại khác biệt,từ nhỏ đã thích võ công ngồi xe cảm thấy rất gò bó nên không thích.Cưỡi ngựa tự do tự tại,lại thoải mái nên thường dùng.
Mễ Lạc Tranh ngồi chung xe với Từ Mộ bầu không khí yên tĩnh đến vi diệu,là người thân ruột thịt với nhau nhưng đã xa cách mười mấy năm,vừa mới gặp lại khó trách chưa thể thân cận ngay được .Bản thân Từ Mộ trong lòng tuy hơi hụt hẫng đôi chút ,nhưng mau chóng lấy lại tinh thần,không sao bây giờ bồi dưỡng tình cảm hẳn còn kịp mà.
Trong lúc biểu ca thất thần thì cậu cũng đang âm thầm quan sát,vị Thái Đô Úy này kết cục kiếp trước chỉ có thể phán một câu "giỏi",hai năm sau sẽ đảm nhiệm chức cao nhất ở Đại Lí Tự khanh,kiêm luôn trụ cột của tân hoàng trong tương lai.Cả bốn huynh đệ Từ gia tương lai tiền đồ về sau qủa thực là phong quang vô hạn,cái đùi vàng to lớn này chỉ có kẻ ngu mới từ chối mà thôi.
Phủ trạch Từ gia nằm ở phía tây kinh thành,ba chữ Phủ Thái Phó do đích thân Hoàng Đế ngự bút,khỏi phải nói là cao quy và danh vọng đến mức nào.
Lần đầu gặp lại thân nhân sau nhiều năm xa cách Mễ Lạc Tranh không khỏi có chút hồi hộp,hơi cúi đầu hai tay xoắc góc áo bày ra bộ dáng bối rối lo âu,Từ Mộ ngồi đọc song đối diện nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn vị biểu đệ này,trông sắc mặt cậu ửng đỏ thì cảm thấy rất thú vị,qủa thật xinh đẹp động lòng người ấy vậy mà ngoài kia lại đồn mỹ nhân thành "mẫu dạ xoa" qủa thực mắt mù cả lũ,là do họ chưa được chiêm ngưỡng dung nhan thực sự của biểu đệ mà thôi.
Khoảng chừng một nén hương xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại,xuyên qua tấm vải mành Mễ Lạc Tranh có thể thấy rõ phủ Thái Phó bề thế đến mức nào.Nhìn nét chữ ngự trị giữa môn bảng như long giữa loài người, là đủ hiểu được sự coi trọng của Hoàng Thượng dành cho Từ gia sâu tới mức nào.
Ba huynh đệ Từ Thành xuống xe trước đứng trước đại môn chờ cậu,Mễ Lạc Tranh được đại biểu ca đỡ xuống xe ,vừa định dắt cậu vào nhưng lại bị vùng ra.
Chưa kịp đợi Từ Mộ lên tiếng hỏi thì Mễ Lạc Tranh đã qùy xuống dập đầu,ngữ điệu kiên định khẩn cầu nói "Ngoại tôn Hàn Nhạc Y bất hiếu,nguyện ba qùy chín lạy bái kiến tổ phụ tổ mẫu"
Đám Từ Thành bị hành động của này làm cho bất ngờ,mắt thấy cậu sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng liền thoáng bối rối không biết làm sao,Từ Mộ nhanh trí khủy tay huých nhẹ vào bả vai Từ Phục,đánh mắt vào phía trong phủ.Tứ đệ ngộ ý,gật đầu song thì nhanh chân chạy như đòi mạng trước ánh mắt nhòm ngó của toàn bộ người hầu.
Thái phó lão gia tử cùng lão phu nhân thì cũng chẳng nhàn hạ gì cho cam,hai ông bà thấp thỏm luôn dõi mắt ra ngoài xem thử đám nội tôn đã về hay chưa,ngay lúc này thì bóng dáng Từ Phục nhanh như tên bắn phóng vào trong sảnh đường,hậu qủa té gấp làm đổ bàn trà của tổ phụ,khiến nó vỡ nát bắn cả lên y phục họ
"Ui trời ơi...phục nhi cái tên tiểu tử thối nhà con làm cái trò gì vậy hả?" lão phu nhân giật mình lấy khăn tay ra lau mặt cho lão gia tử,vừa làm vừa mắng
Từ Phục thở không ra hơi ghấp gáp nói "Tổ phụ...không song rồi....biểu...biểu đệ Nhạc Y đòi ba qùy chín lạy bước vào sảnh đường?"
"Cái gì? là thật sao?" Phó lão gia tử đứng bật dậy to giọng hỏi
"Thật...con nói thật mà..." Từ phục nằm ngửa ra xàn tay đặt lên ngực thở gấp nói.
Không luyên thuyên nữa,hai ông bà liền dìu nhau nhanh chân đi ra ngăn cản ngoại tôn qùy bái.Cậu lúc này đã vào tới giữa sân,sau lưng là ba huynh đệ Từ Mộ muốn ngăn cản nhưng không được,Thái phó lão gia tử bước lớn tới trước mặt cúi người nâng Mễ Lạc Tranh dậy.Khoé mắt đỏ hoe không biết nói gì hơn cả,hai ông bà im lặng khóc dang tay ôm chặt cậu vào lòng.
Ngiêm trang như Từ Thành cũng bị cảnh này cảm động đến rơi nước mắt,hoá ra đoàn tụ thân nhân lại hạnh phúc đến nhường này.
Bàn ăn bữa trưa qủa thực vô cùng phong phú,mười mấy món đầy ắp.Cả nhà bao gồm tất cả các thúc bá và bá mẫu ngồi vây quanh chia ra hai bàn lớn,Mễ Lạc Tranh tất nhiên ngồi giữa hai người lão gia tử và lão phu nhân,nghe bốn huynh đệ Từ Mộ kể lại mà tức giận đến sôi máu.Tam bá quát lớn ,đòi mang đao sang Hàn phủ xử lí hai người kia nhưng bị lão gia tử ra lệnh nghiêm lại.
"Y nhi giờ đã trở về gia tộc rồi,là người của Từ gia thằng bé sẽ không phải chịu uất ức nữa,còn về đám giả nhân giả nghĩa kia....hư,quân thủ trả thù mười năm chưa muộn mà" lão gia tử ánh mắt kiên định nhìn về phía Từ Bác Văn biểu ý an ủi.
Cố kìm nén cơn tức giận nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía cậu lại càng nóng rực hơn.Đúng lúc này thì quản gia từ ngoài cửa tiến vào,trên tay cầm một tấm thiếp vàng kim chói sáng ,đi tới bên cạnh lão gia tử mà thủ thỉ vào tai ông.
Lão gia tử gật đầu,cầm lấy tấm thiếp gỡ ra thì lại kinh hoảng giật mình đến đơ người.
Mễ Lạc Tranh nhanh tay cầm tấm thiếp từ dưới đất lên,trái ngược với ngoại tổ phụ,dòng chữ trên tấm thiếp lại khiến cậu vui vẻ xuýt chút nữa bật cười thành tiếng "Nhiếp chính vương Mộ Dung Huyền và 80 vạn đại quân mất tích mười lăm năm trước vẫn còn sống,đang trên đường khởi giá hoàn triều"
Mộ Dung Huyền cửu hoàng tử cùng chung mẫu phi là hoàng qúy phi Tô thị với đương kim Thánh Thượng,nhỏ hơn người tận mười tuổi,năm đó trong trận chiến tranh giành ngai vàng, phụ hoàng hai người bị thân tín phản bội suýt nữa thân tử mạng vong.Phản tặc tràn vào cấm cung âm mưu giết chết tất cả phi tần và ấu tử của Hoàng đế,hầu như toàn bộ đều bỏ mạng dưới kiếm phản tặc, riêng hai huynh đệ Mộ Dung Chấn và Mộ Dung Huyền nhờ sự trợ giúp của thái phó thành công thoát khỏi cửa tử.Trốn ở thâm sơn cùng cốc tròn sáu tháng thì tin tức phản tặc bị diệt truyền tới,thái phó lão gia tử lập tức lên đường hồi kinh.
Đến khi trở về chỉ thấy môt mình phụ hoàng cô đơn ngồi giữa đại điện,không hề thấy bóng dáng mẫu phi hay hoàng tử công chúa nào.Hoá ra tất cả đều đã bỏ mạng vào ngày hôm đó rồi,mẫu phi vì muốn giúp hai người thêm thời gian chạy trốn nên chủ động ra mặt đánh lạc hướng phản tặc,hậu qủa tất nhiên là cũng bỏ mạng.
Là hai vị hoàng tử cuối cùng của Đại Duyệt vương triều,tất nhiên sẽ chọn một trong hai làm thái tử đông cung.Mộ Dung Huyền trãi qua cửa tử vừa rồi, từ sâu trong thâm tâm đã sinh ra cảm giác cực kì chán ghét với ngai vị hoàng đế.Chủ động qùy xuống xin nhường lại chức Thái Tử cho đại ca mình,Mộ Dung Chấn biết mình tài năng hay suy luận thao lược đều thua vị đệ đệ này cả khoảng lớn,nhưng hắn không ghanh ghét ngược lại còn cảm thấy có lỗi.Luôn cho rằng bản thân đã cướp ngai vị của đệ đệ,không lâu sau đó phụ hoàng hai người băng hà,Mộ Dung Chấn chính thức lên ngôi hắn lập tức viết thánh chỉ phong Mộ Dung Huyền làm Nhiếp chính minh vương,có quyền lực ngang bằng Hoàng Đế,có quyền trảm trước tấu sau...
Mộ Dung Huyền xưa nay lạnh nhạt và cực kì ít nói,lúc tiếp thánh chỉ cũng không lộ ra chút cảm xúc dư thừa, khiến người ta khó mà đoán được trong lòng y rốt cuộc đang nghĩ gì,vào mười lăm năm trước khi vừa tròn 15 tuổi liền chủ động xin đi đánh thổ phiên.Chiến thần ra trận một lần liền diệt sạch hang ổ bọn chúng,nhưng cũng từ đó mà biến mất không thấy tung tích,y như bốc hơi khỏi thế gian....
Hoàng Đế cho người tìm kiếm suốt ba năm trời nhưng không thấy tin tức,bất lực buông xuôi...
Nhưng linh cảm máu mủ tương thông,Hoàng Đế không nghe lời triều thần khuyên can bất chấp giữ lại chức vị và phủ đệ của Nhiếp Chính Minh Vương,mỗi ngày đều có người ra vào trông nom dọn dẹp như thể y vẫn đang ở đây vậy.
Mất tích suốt mười lăm năm,không ngờ hôm nay lại bất ngờ trở về,là một trong những người được hoàng đế tin tưởng nhất nên tin tức của Từ gia nhận được luôn sớm nhất triều đình.
Nguyên nhân sâu xa mà y và hơn 80 vạn đại quân mất tích suốt 15 năm tất cả mọi người ai cũng không rõ nguyên nhân.
Lần này trở về là phúc hay hoạ cũng chẳng đoán trước được gì,nhưng cậu không quan tâm, với Mễ Lạc Tranh mà nói "Chỉ cần là y thì tất cả mọi thứ còn lại cậu đều cam nguyện chấp nhận"
Từ Mộ nào để cho Tần thị đổi ý,ngay lập tức huy động ba người còn lại vào phòng Mễ Lạc Tranh đóng gói tất cả đồ đạc,ngắm ngía căn phòng một hồi cũng xem như hài lòng.Chưa đầy nữa canh giờ toàn bộ đồ đều đã gói ghém song xuôi,Từ Trạch nhìn nhìn đống y phục cũ rách mà ngứa cả mắt ghét bỏ vứt sang một bên,thành ra loại đi một mớ nên chỉ còn vỏn vẹn hai rương đồ nhỏ.
Hàn Duyệt và Tần thị nhìn động tác của huynh đệ Từ gia mà căm hận đến nghiến răng,nhất là Hàn Duyệt rõ ràng ông đã tới đây từ lâu, nhưng đám Từ Thành vẫn kiên quyết không chịu chào hỏi,há chẳng phải là không để ông vào mắt sao?
Từ Mộ đại biểu ca là người cơ trí nhất trong bốn huynh đệ Từ gia,im lặng quan sát sắc mặt bọn họ mà trong lòng nở nụ cười trào phúng,phải a chúng ta chính là không tôn trọng ông như vậy đấy,rồi làm sao? có giỏi thì đi tố cáo với thánh thượng đi,Từ gia ta sợ ông chắc?
"Dọn song rồi nhỉ? vậy...chúng ta đi thôi"
"Ừm"
Vừa ra tới trước đại môn Mễ Lạc Tranh đã thấy Hàn Mẫn Nguyệt ôm mặt vội vã đi ra,trông dáng vẻ hai mắt rưng rưng kia là đủ biết hết tám chín phần mười ,là ả đã biết chuyện nha hoàn Sen nhi bị mình hại chết rồi.
Hàn Mẫn Nguyệt vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Mễ Lạc Tranh,tức khắc lửa hận vụt tăng đáy mắt tràn đầy uất hận ,nhanh tay rút cây roi da từ bên hông ra hung hăng quất mạnh về phía cậu
"Tiểu tiện nhân ta quất chết ngươi"
Nhưng có Võ trạng nguyên Từ Thành ở đây há được như ý,chủy thủ lập tức xuất kích hàn quang loé lên,roi mây đứt thành hai nữa rơi xuống từ giữa không trung.Song lại xem như không có chuyện gì ,trở về xoa đầu vị biểu đệ đang trong tình trạng hoảng hốt kia.Nhưng chớp mắt khi quay đầu ra sau lưng nhìn về phía phu thê Hàn Duyệt liền thay đổi,ngữ điệu lạnh lùng cảnh cáo nói "Hàn quốc công,trước kia chúng ta không rõ thì chẳng trách,nhưng bắt đầu từ ngày hôm thì mọi chuyện khác xưa rồi,biểu đệ là con cháu Từ gia ta một khi có người ức hiếp đệ ấy chính là kẻ thù với toàn bộ Từ gia,bao gồm cả ngài....quốc công Hàn Duyệt cũng không ngoại lệ" dứt câu còn cố tình nhìn thẳng vào mặt ông ta tỏ vẻ khiêu khích.
Hàn Duyệt căm hận cực kì nhưng sự việc hôm nay vốn là ông ta sai trước,lại để người ta bắt tận tay đuối lí khó cải,thành ra chỉ có thể chửi thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ niềm nở tươi cười mà tiễn bọn họ rời đi.
Mễ Lạc Tranh vẫn bày ra bộ dáng thấp thỏm lo âu,bàn tay bám chặt vào ống tay áo đại biểu ca Từ Mộ.Nhị biểu ca thì đứng bên hông,Từ Trạch và Từ Phục thì ngay phía sau lưng.Bốn người bọn họ hợp nhất thành bức tường thành bao phủ biểu đệ ở bên trong.Cả ba đều có xe ngựa của mình,riêng Từ Thành lại khác biệt,từ nhỏ đã thích võ công ngồi xe cảm thấy rất gò bó nên không thích.Cưỡi ngựa tự do tự tại,lại thoải mái nên thường dùng.
Mễ Lạc Tranh ngồi chung xe với Từ Mộ bầu không khí yên tĩnh đến vi diệu,là người thân ruột thịt với nhau nhưng đã xa cách mười mấy năm,vừa mới gặp lại khó trách chưa thể thân cận ngay được .Bản thân Từ Mộ trong lòng tuy hơi hụt hẫng đôi chút ,nhưng mau chóng lấy lại tinh thần,không sao bây giờ bồi dưỡng tình cảm hẳn còn kịp mà.
Trong lúc biểu ca thất thần thì cậu cũng đang âm thầm quan sát,vị Thái Đô Úy này kết cục kiếp trước chỉ có thể phán một câu "giỏi",hai năm sau sẽ đảm nhiệm chức cao nhất ở Đại Lí Tự khanh,kiêm luôn trụ cột của tân hoàng trong tương lai.Cả bốn huynh đệ Từ gia tương lai tiền đồ về sau qủa thực là phong quang vô hạn,cái đùi vàng to lớn này chỉ có kẻ ngu mới từ chối mà thôi.
Phủ trạch Từ gia nằm ở phía tây kinh thành,ba chữ Phủ Thái Phó do đích thân Hoàng Đế ngự bút,khỏi phải nói là cao quy và danh vọng đến mức nào.
Lần đầu gặp lại thân nhân sau nhiều năm xa cách Mễ Lạc Tranh không khỏi có chút hồi hộp,hơi cúi đầu hai tay xoắc góc áo bày ra bộ dáng bối rối lo âu,Từ Mộ ngồi đọc song đối diện nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn vị biểu đệ này,trông sắc mặt cậu ửng đỏ thì cảm thấy rất thú vị,qủa thật xinh đẹp động lòng người ấy vậy mà ngoài kia lại đồn mỹ nhân thành "mẫu dạ xoa" qủa thực mắt mù cả lũ,là do họ chưa được chiêm ngưỡng dung nhan thực sự của biểu đệ mà thôi.
Khoảng chừng một nén hương xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại,xuyên qua tấm vải mành Mễ Lạc Tranh có thể thấy rõ phủ Thái Phó bề thế đến mức nào.Nhìn nét chữ ngự trị giữa môn bảng như long giữa loài người, là đủ hiểu được sự coi trọng của Hoàng Thượng dành cho Từ gia sâu tới mức nào.
Ba huynh đệ Từ Thành xuống xe trước đứng trước đại môn chờ cậu,Mễ Lạc Tranh được đại biểu ca đỡ xuống xe ,vừa định dắt cậu vào nhưng lại bị vùng ra.
Chưa kịp đợi Từ Mộ lên tiếng hỏi thì Mễ Lạc Tranh đã qùy xuống dập đầu,ngữ điệu kiên định khẩn cầu nói "Ngoại tôn Hàn Nhạc Y bất hiếu,nguyện ba qùy chín lạy bái kiến tổ phụ tổ mẫu"
Đám Từ Thành bị hành động của này làm cho bất ngờ,mắt thấy cậu sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng liền thoáng bối rối không biết làm sao,Từ Mộ nhanh trí khủy tay huých nhẹ vào bả vai Từ Phục,đánh mắt vào phía trong phủ.Tứ đệ ngộ ý,gật đầu song thì nhanh chân chạy như đòi mạng trước ánh mắt nhòm ngó của toàn bộ người hầu.
Thái phó lão gia tử cùng lão phu nhân thì cũng chẳng nhàn hạ gì cho cam,hai ông bà thấp thỏm luôn dõi mắt ra ngoài xem thử đám nội tôn đã về hay chưa,ngay lúc này thì bóng dáng Từ Phục nhanh như tên bắn phóng vào trong sảnh đường,hậu qủa té gấp làm đổ bàn trà của tổ phụ,khiến nó vỡ nát bắn cả lên y phục họ
"Ui trời ơi...phục nhi cái tên tiểu tử thối nhà con làm cái trò gì vậy hả?" lão phu nhân giật mình lấy khăn tay ra lau mặt cho lão gia tử,vừa làm vừa mắng
Từ Phục thở không ra hơi ghấp gáp nói "Tổ phụ...không song rồi....biểu...biểu đệ Nhạc Y đòi ba qùy chín lạy bước vào sảnh đường?"
"Cái gì? là thật sao?" Phó lão gia tử đứng bật dậy to giọng hỏi
"Thật...con nói thật mà..." Từ phục nằm ngửa ra xàn tay đặt lên ngực thở gấp nói.
Không luyên thuyên nữa,hai ông bà liền dìu nhau nhanh chân đi ra ngăn cản ngoại tôn qùy bái.Cậu lúc này đã vào tới giữa sân,sau lưng là ba huynh đệ Từ Mộ muốn ngăn cản nhưng không được,Thái phó lão gia tử bước lớn tới trước mặt cúi người nâng Mễ Lạc Tranh dậy.Khoé mắt đỏ hoe không biết nói gì hơn cả,hai ông bà im lặng khóc dang tay ôm chặt cậu vào lòng.
Ngiêm trang như Từ Thành cũng bị cảnh này cảm động đến rơi nước mắt,hoá ra đoàn tụ thân nhân lại hạnh phúc đến nhường này.
Bàn ăn bữa trưa qủa thực vô cùng phong phú,mười mấy món đầy ắp.Cả nhà bao gồm tất cả các thúc bá và bá mẫu ngồi vây quanh chia ra hai bàn lớn,Mễ Lạc Tranh tất nhiên ngồi giữa hai người lão gia tử và lão phu nhân,nghe bốn huynh đệ Từ Mộ kể lại mà tức giận đến sôi máu.Tam bá quát lớn ,đòi mang đao sang Hàn phủ xử lí hai người kia nhưng bị lão gia tử ra lệnh nghiêm lại.
"Y nhi giờ đã trở về gia tộc rồi,là người của Từ gia thằng bé sẽ không phải chịu uất ức nữa,còn về đám giả nhân giả nghĩa kia....hư,quân thủ trả thù mười năm chưa muộn mà" lão gia tử ánh mắt kiên định nhìn về phía Từ Bác Văn biểu ý an ủi.
Cố kìm nén cơn tức giận nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía cậu lại càng nóng rực hơn.Đúng lúc này thì quản gia từ ngoài cửa tiến vào,trên tay cầm một tấm thiếp vàng kim chói sáng ,đi tới bên cạnh lão gia tử mà thủ thỉ vào tai ông.
Lão gia tử gật đầu,cầm lấy tấm thiếp gỡ ra thì lại kinh hoảng giật mình đến đơ người.
Mễ Lạc Tranh nhanh tay cầm tấm thiếp từ dưới đất lên,trái ngược với ngoại tổ phụ,dòng chữ trên tấm thiếp lại khiến cậu vui vẻ xuýt chút nữa bật cười thành tiếng "Nhiếp chính vương Mộ Dung Huyền và 80 vạn đại quân mất tích mười lăm năm trước vẫn còn sống,đang trên đường khởi giá hoàn triều"
Mộ Dung Huyền cửu hoàng tử cùng chung mẫu phi là hoàng qúy phi Tô thị với đương kim Thánh Thượng,nhỏ hơn người tận mười tuổi,năm đó trong trận chiến tranh giành ngai vàng, phụ hoàng hai người bị thân tín phản bội suýt nữa thân tử mạng vong.Phản tặc tràn vào cấm cung âm mưu giết chết tất cả phi tần và ấu tử của Hoàng đế,hầu như toàn bộ đều bỏ mạng dưới kiếm phản tặc, riêng hai huynh đệ Mộ Dung Chấn và Mộ Dung Huyền nhờ sự trợ giúp của thái phó thành công thoát khỏi cửa tử.Trốn ở thâm sơn cùng cốc tròn sáu tháng thì tin tức phản tặc bị diệt truyền tới,thái phó lão gia tử lập tức lên đường hồi kinh.
Đến khi trở về chỉ thấy môt mình phụ hoàng cô đơn ngồi giữa đại điện,không hề thấy bóng dáng mẫu phi hay hoàng tử công chúa nào.Hoá ra tất cả đều đã bỏ mạng vào ngày hôm đó rồi,mẫu phi vì muốn giúp hai người thêm thời gian chạy trốn nên chủ động ra mặt đánh lạc hướng phản tặc,hậu qủa tất nhiên là cũng bỏ mạng.
Là hai vị hoàng tử cuối cùng của Đại Duyệt vương triều,tất nhiên sẽ chọn một trong hai làm thái tử đông cung.Mộ Dung Huyền trãi qua cửa tử vừa rồi, từ sâu trong thâm tâm đã sinh ra cảm giác cực kì chán ghét với ngai vị hoàng đế.Chủ động qùy xuống xin nhường lại chức Thái Tử cho đại ca mình,Mộ Dung Chấn biết mình tài năng hay suy luận thao lược đều thua vị đệ đệ này cả khoảng lớn,nhưng hắn không ghanh ghét ngược lại còn cảm thấy có lỗi.Luôn cho rằng bản thân đã cướp ngai vị của đệ đệ,không lâu sau đó phụ hoàng hai người băng hà,Mộ Dung Chấn chính thức lên ngôi hắn lập tức viết thánh chỉ phong Mộ Dung Huyền làm Nhiếp chính minh vương,có quyền lực ngang bằng Hoàng Đế,có quyền trảm trước tấu sau...
Mộ Dung Huyền xưa nay lạnh nhạt và cực kì ít nói,lúc tiếp thánh chỉ cũng không lộ ra chút cảm xúc dư thừa, khiến người ta khó mà đoán được trong lòng y rốt cuộc đang nghĩ gì,vào mười lăm năm trước khi vừa tròn 15 tuổi liền chủ động xin đi đánh thổ phiên.Chiến thần ra trận một lần liền diệt sạch hang ổ bọn chúng,nhưng cũng từ đó mà biến mất không thấy tung tích,y như bốc hơi khỏi thế gian....
Hoàng Đế cho người tìm kiếm suốt ba năm trời nhưng không thấy tin tức,bất lực buông xuôi...
Nhưng linh cảm máu mủ tương thông,Hoàng Đế không nghe lời triều thần khuyên can bất chấp giữ lại chức vị và phủ đệ của Nhiếp Chính Minh Vương,mỗi ngày đều có người ra vào trông nom dọn dẹp như thể y vẫn đang ở đây vậy.
Mất tích suốt mười lăm năm,không ngờ hôm nay lại bất ngờ trở về,là một trong những người được hoàng đế tin tưởng nhất nên tin tức của Từ gia nhận được luôn sớm nhất triều đình.
Nguyên nhân sâu xa mà y và hơn 80 vạn đại quân mất tích suốt 15 năm tất cả mọi người ai cũng không rõ nguyên nhân.
Lần này trở về là phúc hay hoạ cũng chẳng đoán trước được gì,nhưng cậu không quan tâm, với Mễ Lạc Tranh mà nói "Chỉ cần là y thì tất cả mọi thứ còn lại cậu đều cam nguyện chấp nhận"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất