Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 16:
Lúc này, Lục Vãn Vãn nghiêng người, lục lọi trong balo cô bé mang theo, lấy từ trong ra mấy cây kẹo mút hình con gấu nhỏ đi đến cạnh chỗ Văn Thiệu đang ngồi, bóc giấy gói ra ăn ngon lành.
Người lớn đều tập trung sự chú ý vào Văn Nhất Lâm đang khóc lóc không ngừng, họ không chú ý đến hành động của cô bé, có nhân viên đã để mắt tới, trong lòng âm thầm chê bai rằng cô bé này thực sự không hiểu chuyện.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhìn thấy, nhao nhao đặt dấu chấm hỏi.
Đang làm cái gì vậy?
Không thấy người khác đang khóc sao? Cô bé lấy một cây kẹo mút ăn trước mặt người khác là muốn thu hút sự chú ý hả?
Không có mắt nhìn, thích diễn như vậy sao?
Lục Vãn Vãn ăn một lúc, sau đó lại hỏi Tiểu Lệ Hành bên cạnh có muốn ăn hay không.
Tiểu Lệ Hành nhìn cây kẹo mút cô bé đưa, ngẩn người một chút, không biết cô bé định làm gì, nhưng thấy cô bé nháy mắt, do dự một lúc rồi nhận lấy.
“Có phải rất ngon hay không?” Lục Vãn Vãn hỏi.
“Ừ.” Tiểu Lệ Hành phối hợp gật đầu.
Lục Vãn Vãn nói với cậu bé: “Cái này là do ông ngoại tớ tự làm đấy, ông còn biết làm đồ chơi bằng đường nữa cơ, ăn còn ngon hơn.”
Cậu bé mũm mĩm đang khóc lóc đòi mẹ nhìn thấy anh trai và chị gái ở kế bên ăn kẹo mút trông rất ngon, tiếng khóc nhỏ dần, lông mi dính nước mắt hơi run run, vừa sụt sùi, vừa lén nhìn trộm bọn họ.
Lục Vãn Vãn thấy vậy, lại giơ một cây kẹo mút khác lên hỏi cậu bé: “Có muốn ăn không?”
Cậu bé nghẹn ngào gật đầu: “Muốn.”
Lục Vãn Vãn nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu bé, nghiêm túc nói: “Vậy em phải hứa với chị là em sẽ không khóc nữa, như vậy thì chị mới đưa nó cho em.”
Cậu bé vội vàng lau sạch nước mắt, đảm bảo với cô bé: “Em không khóc nữa.”
Lục Vãn Vãn xoa đầu cậu bé, nói rằng cậu bé thật ngoan, sau đó đưa cây kẹo mút hình gấu còn lại cho cậu bé.
Văn Thiệu thấy đứa bé lập tức được dỗ dành, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói với con trai: “Mau cảm ơn chị Vãn Vãn đi.”
Đứa bé liếm kẹo mút trong miệng một cái, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chị Vãn Vãn.”
“Không có gì.”
Lục Vãn Vãn cười ngọt ngào, vui vẻ trở về chỗ ngồi của mình.
Mẹ của cô bé là Từ Văn vỗ đầu cô bé một cái, nhỏ giọng trách móc: “Chỉ có con nhiều mưu mẹo!”
Vãn Vãn có chút tủi thân: “Em gái cũng hay được con dỗ dành như vậy mà.”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chợt nhận ra.
Thành thật xin lỗi, vừa rồi bọn họ có hơi lớn tiếng một chút.
Hóa ra vừa rồi cô bé làm như vậy không phải để gây sự chú ý, mà là nhằm đánh lạc hướng của cậu bé mũm mĩm.
Trẻ con thích mè nheo quấy khóc, nhưng sự chú ý cũng rất dễ dàng bị phân tán, đặc biệt là trẻ con rất thích bắt chước những bạn nhỏ khác, chưa kể đến việc bản thân chúng bị mê hoặc bởi những cây kẹo mút ngon và đẹp mắt.
Dù thế nào đi chăng nữa, cậu bé mũm mĩm cuối cùng cũng đã được dỗ dành.
Văn Thiệu lén lau mồ hôi trên trán, nhân lúc con trai bị cây kẹo mút hấp dẫn, vén tóc đứa bé ra xem xét chỗ vừa rồi bị đụng phải, trong mắt tràn đầy sự đau lòng và áy náy.
Trước khi ra khỏi nhà, ông ấy thề thốt với vợ là sẽ chăm sóc con thật tốt, không ngờ chuyến đi vừa mới bắt đầu ông ấy đã làm con bị đụng đầu.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thấy người đàn ông vốn cứng rắn lại lộ ra khía cạnh mềm yếu như vậy, thì đều rất trái ngược.
[Đây còn là viên cảnh sát dũng mãnh không thèm chớp mắt khi cầm dùi cui đánh người trong phim điện ảnh sao?]
[Tôi cứ tưởng ngoài đời ông ấy sẽ là một người hung dữ, nhưng thật không ngờ lại hết cách với trẻ con.]
Sau khi những chuyện nhỏ nhặt đó qua đi, xe buýt khởi hành.
Có vài đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời trong veo, dưới vòm trời trong xanh, đồi núi xanh mướt, những con đường uốn lượn quanh co, dưới góc nhìn của flycam, nó trông giống như một con rắn bạc khổng lồ đang cuộn mình giữa những ngọn núi.
Hai giờ sau, đoàn người đã đến thôn An Hà.
Thôn An Hà là một ngôi làng cổ xưa, ở đây khắp nơi đều là núi cao, người dân trong thôn dựa vào núi mà sống đã hơn trăm năm nay, trước khi có cầu bắc qua, họ gần như bị cô lập với thế giới.
Khi Điền Lập Quần ở trên xe nói với mọi người về lịch sử lâu đời của thôn An Hà, mọi người còn chưa thể lý giải được cách ly với thế giới bên ngoài nghĩa là gì, cho đến khi xuống xe, đứng trước một cây cầu treo bằng dây cáp thật dài, nhìn thấy cả dãy núi ở phía đối diện, nhà cửa cũng thuận theo thế núi mà xây dựng ở lưng chừng hoặc đỉnh núi, mọi người đều rất là bất ngờ.
Dưới cầu dây là dòng nước chảy xiết, một con sông lớn dẫn đến nơi xa không ai rõ.
Cây cầu cách mặt sông rất cao, sâu hơn trăm mét, mọi người chỉ đứng trên bờ nhìn xuống một chút đã cảm thấy chóng mặt hoa mắt, chân cẳng mềm nhũn.
“Lẽ nào địa điểm ghi hình của chúng ta ở bên kia?”
Người lớn đều tập trung sự chú ý vào Văn Nhất Lâm đang khóc lóc không ngừng, họ không chú ý đến hành động của cô bé, có nhân viên đã để mắt tới, trong lòng âm thầm chê bai rằng cô bé này thực sự không hiểu chuyện.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhìn thấy, nhao nhao đặt dấu chấm hỏi.
Đang làm cái gì vậy?
Không thấy người khác đang khóc sao? Cô bé lấy một cây kẹo mút ăn trước mặt người khác là muốn thu hút sự chú ý hả?
Không có mắt nhìn, thích diễn như vậy sao?
Lục Vãn Vãn ăn một lúc, sau đó lại hỏi Tiểu Lệ Hành bên cạnh có muốn ăn hay không.
Tiểu Lệ Hành nhìn cây kẹo mút cô bé đưa, ngẩn người một chút, không biết cô bé định làm gì, nhưng thấy cô bé nháy mắt, do dự một lúc rồi nhận lấy.
“Có phải rất ngon hay không?” Lục Vãn Vãn hỏi.
“Ừ.” Tiểu Lệ Hành phối hợp gật đầu.
Lục Vãn Vãn nói với cậu bé: “Cái này là do ông ngoại tớ tự làm đấy, ông còn biết làm đồ chơi bằng đường nữa cơ, ăn còn ngon hơn.”
Cậu bé mũm mĩm đang khóc lóc đòi mẹ nhìn thấy anh trai và chị gái ở kế bên ăn kẹo mút trông rất ngon, tiếng khóc nhỏ dần, lông mi dính nước mắt hơi run run, vừa sụt sùi, vừa lén nhìn trộm bọn họ.
Lục Vãn Vãn thấy vậy, lại giơ một cây kẹo mút khác lên hỏi cậu bé: “Có muốn ăn không?”
Cậu bé nghẹn ngào gật đầu: “Muốn.”
Lục Vãn Vãn nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu bé, nghiêm túc nói: “Vậy em phải hứa với chị là em sẽ không khóc nữa, như vậy thì chị mới đưa nó cho em.”
Cậu bé vội vàng lau sạch nước mắt, đảm bảo với cô bé: “Em không khóc nữa.”
Lục Vãn Vãn xoa đầu cậu bé, nói rằng cậu bé thật ngoan, sau đó đưa cây kẹo mút hình gấu còn lại cho cậu bé.
Văn Thiệu thấy đứa bé lập tức được dỗ dành, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói với con trai: “Mau cảm ơn chị Vãn Vãn đi.”
Đứa bé liếm kẹo mút trong miệng một cái, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chị Vãn Vãn.”
“Không có gì.”
Lục Vãn Vãn cười ngọt ngào, vui vẻ trở về chỗ ngồi của mình.
Mẹ của cô bé là Từ Văn vỗ đầu cô bé một cái, nhỏ giọng trách móc: “Chỉ có con nhiều mưu mẹo!”
Vãn Vãn có chút tủi thân: “Em gái cũng hay được con dỗ dành như vậy mà.”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chợt nhận ra.
Thành thật xin lỗi, vừa rồi bọn họ có hơi lớn tiếng một chút.
Hóa ra vừa rồi cô bé làm như vậy không phải để gây sự chú ý, mà là nhằm đánh lạc hướng của cậu bé mũm mĩm.
Trẻ con thích mè nheo quấy khóc, nhưng sự chú ý cũng rất dễ dàng bị phân tán, đặc biệt là trẻ con rất thích bắt chước những bạn nhỏ khác, chưa kể đến việc bản thân chúng bị mê hoặc bởi những cây kẹo mút ngon và đẹp mắt.
Dù thế nào đi chăng nữa, cậu bé mũm mĩm cuối cùng cũng đã được dỗ dành.
Văn Thiệu lén lau mồ hôi trên trán, nhân lúc con trai bị cây kẹo mút hấp dẫn, vén tóc đứa bé ra xem xét chỗ vừa rồi bị đụng phải, trong mắt tràn đầy sự đau lòng và áy náy.
Trước khi ra khỏi nhà, ông ấy thề thốt với vợ là sẽ chăm sóc con thật tốt, không ngờ chuyến đi vừa mới bắt đầu ông ấy đã làm con bị đụng đầu.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thấy người đàn ông vốn cứng rắn lại lộ ra khía cạnh mềm yếu như vậy, thì đều rất trái ngược.
[Đây còn là viên cảnh sát dũng mãnh không thèm chớp mắt khi cầm dùi cui đánh người trong phim điện ảnh sao?]
[Tôi cứ tưởng ngoài đời ông ấy sẽ là một người hung dữ, nhưng thật không ngờ lại hết cách với trẻ con.]
Sau khi những chuyện nhỏ nhặt đó qua đi, xe buýt khởi hành.
Có vài đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời trong veo, dưới vòm trời trong xanh, đồi núi xanh mướt, những con đường uốn lượn quanh co, dưới góc nhìn của flycam, nó trông giống như một con rắn bạc khổng lồ đang cuộn mình giữa những ngọn núi.
Hai giờ sau, đoàn người đã đến thôn An Hà.
Thôn An Hà là một ngôi làng cổ xưa, ở đây khắp nơi đều là núi cao, người dân trong thôn dựa vào núi mà sống đã hơn trăm năm nay, trước khi có cầu bắc qua, họ gần như bị cô lập với thế giới.
Khi Điền Lập Quần ở trên xe nói với mọi người về lịch sử lâu đời của thôn An Hà, mọi người còn chưa thể lý giải được cách ly với thế giới bên ngoài nghĩa là gì, cho đến khi xuống xe, đứng trước một cây cầu treo bằng dây cáp thật dài, nhìn thấy cả dãy núi ở phía đối diện, nhà cửa cũng thuận theo thế núi mà xây dựng ở lưng chừng hoặc đỉnh núi, mọi người đều rất là bất ngờ.
Dưới cầu dây là dòng nước chảy xiết, một con sông lớn dẫn đến nơi xa không ai rõ.
Cây cầu cách mặt sông rất cao, sâu hơn trăm mét, mọi người chỉ đứng trên bờ nhìn xuống một chút đã cảm thấy chóng mặt hoa mắt, chân cẳng mềm nhũn.
“Lẽ nào địa điểm ghi hình của chúng ta ở bên kia?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất