Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 22:
Trong sân nhỏ.
Mộ Lệ Hành cẩn thận ngửi một vòng cánh tay của mình, lại kéo cổ áo lên ngửi, sau khi xác nhận không ngửi thấy mùi mà An Ngu nói, anh biết mình lại thất bại trong cuộc đấu khẩu với An Ngu một lần nữa.
Cũng không biết An Ngu kia ăn gì lớn lên mà lời nói ra như mang theo gai nhọn, từng câu từng chữ đâm vào tim anh.
Sao trước kia anh không phát hiện miệng lưỡi của cô lợi hại như vậy nhỉ?
Mộ Lệ Hành tức giận trong lòng, hơi hiểu được tâm trạng không cam lòng khi không cãi lại được đồng đội khi cùng chơi game của một người trẻ tuổi từng đóng phim chung với anh.
Lúc ấy, anh không hiểu tại sao cậu ấy tức giận, thắng loại đấu võ mồm không có ý nghĩa này cũng có được gì đâu.
Hiện tại anh đã hiểu rồi, thắng không được gì, nhưng thua thì trong lòng chắc chắn sẽ tức muốn chết!
Tầm mắt Mộ Lệ Hành di chuyển đến trên người An Ngu, thấy cô còn đang loay hoay với miệng giếng nước kia, như muốn đạt được thắng lợi trong cuộc so tài nào đó. Anh đi qua, nói với An Ngu: “Để anh làm cho.”
An Ngu ngẩng đầu, không tin tưởng liếc nhìn anh một cái: “Anh có làm được không đấy?”
Mộ Lệ Hành lại bị khiêu khích, đôi mắt đào hoa của anh híp lại, trong đôi mắt đen nhánh như hồ nước hiện lên tia sáng sắc bén.
Anh nhếch cằm lên, tựa như đang tuyên bố: “Em xem thử anh có làm được hay không.”
An Ngu bị khí thế này của anh làm đứng hình.
Cùng lúc đó, từng dấu chấm hỏi xuất hiện trên đỉnh đầu cô.
Sự thù địch xuất hiện đột ngột này là chuyện gì thế?
Mộ Lệ Hành không sao chứ?
Nhưng ngay lập tức, An Ngu nhận ra là bởi vì vừa nãy mình nói sai.
Được rồi, không thể nghi ngờ khả năng của đàn ông.
Đặc biệt là trong tên Mộ Lệ Hành còn có chữ Hành (*).
(*) Chữ Hành (行) này có thể dùng với nghĩa là được, có thể,
An Ngu di chuyển, nhường chỗ cho Mộ Lệ Hành.
Cô cũng muốn nhìn xem người đàn ông ngay cả lò vi sóng trong nhà dùng thế nào cũng không biết này, làm thế nào mà lấy được nước từ cái giếng xưa kia.
Mộ Lệ Hành đi đến trước giếng nước, lại mở chai nước khoáng trong tay anh, đổ toàn bộ hơn nửa chai nước còn thừa vào trong giếng. Một bàn tay anh bịt lại miệng chai nước, một tay khác nắm lấy tay cầm thật dài ấn lên ấn xuống.
Tay cầm dài gỉ sét loang lổ, nhưng làm nổi bật ngón tay thon dài đẹp đẽ như đốt tre của anh.
Cùng với âm thanh kẽo cà kẽo kẹt, không bao lâu sau, thật sự có nước phun ra từ cái vòi giống như ấm trà kia.
Ban đầu An Ngu còn tưởng rằng đây là nước khoáng do Mộ Lệ Hành đổ vào, nhưng theo sự chuyển động của tay cầm dài trong tay anh, nước không ngừng chảy ra bên ngoài, cô mới biết được thì ra thứ này thật sự có nước, nhân viên không lừa cô.
Mộ Lệ Hành ra hiệu cho Tiểu Lệ Hành đang đứng ở một bên: “Đi lấy cái chậu trong phòng lại đây đi.”
Tiểu Lệ Hành lập tức nghe lời, chạy về phòng, rất nhanh đã mang đến một chậu gỗ.
“Sao anh làm được thế?”
An Ngu nhìn nước giếng trong vắt chảy ào ào vào trong chậu, cảm thấy khó tin.
Trông lòng Mộ Lệ Hành có một cảm giác đầy đắc ý và thỏa mãn, nhưng ngoài mặt lại chỉ thể hiện sự bình tĩnh không chút gợn sóng.
Anh ho nhẹ một tiếng, giọng nói lơ đãng: “Trước kia khi đi đóng phim ở nông thôn từng nhìn thấy người dân địa phương sử dụng.”
“Ồ, ra vậy.” An Ngu hiểu ra.
Nếu vậy thì đúng thật là hợp tình hợp lý.
Cô đi đến trước mặt Mộ Lệ Hành, cười tủm tỉm hỏi: “Để em thử xem sao?”
Làm một blogger sáng tạo thủ công, từ trước đến nay An Ngu đều cảm thấy vô cùng hứng thú với những thứ mới lạ, bởi vì như vậy mới có thể khơi dậy linh cảm sáng tác cho cô.
Mộ Lệ Hành không thể hiểu nổi đầu óc suy nghĩ của cô.
Nhưng anh vẫn buông tay cầm ra, lùi sang một bên, dù sao có người chủ động ấn nước, anh còn mừng nữa là.
An Ngu giống như đứa trẻ có được một món đồ chơi mới lạ, trong mắt đầy sự hưng phấn.
Cô tự mình đè nước một lúc, rồi lại gọi Tiểu Lệ Hành qua, để cậu bé thử một lần.
Vốn dĩ cậu bé đang ở cái tuổi tò mò với tất cả mọi thứ, kể cả đứa trẻ chín chắn như Tiểu Lệ Hành cũng không ngoại lệ.
Mộ Lệ Hành đứng ở một bên, thật khó tin một lớn một nhỏ này lại vây quanh giếng cũ kia chơi một lúc lâu.
Tiểu Lệ Hành năm tuổi, còn An Ngu, cô mấy tuổi thế?
Nhưng khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp lại xem rất vui sướng, đặc biệt là một vài cư dân mạng, miệng giếng này gợi lên rất nhiều ký ức thời thơ ấu của bọn họ.
[Tôi nhớ khi còn nhỏ nhà của chúng tôi cũng dùng loại giếng này, nước vô cùng mát lạnh và ngọt.]
[Đúng thật, nước lấy ra từ loại giếng này không thua kém nước khoáng mà siêu thị bán chút nào, tiếc là hiện tại rất nhiều nguồn nước đều bị ô nhiễm, hơn nữa xuất phát từ việc bảo vệ nguồn nước ngầm, nên loại giếng này cũng càng ngày càng ít.]
[Thật nhớ đến cảnh sinh hoạt trong ngôi nhà nhỏ ở nông thôn khi còn bé.]
Lấy nước xong, bọn họ đun bằng ấm nước mà tiền bối Văn Thiệu đưa tới, đổ vào trong nước lạnh.
Mộ Lệ Hành dùng ngón tay khuấy khuấy kiểm tra độ ấm của nước trong chậu, bảo Tiểu Lệ Hành đi lấy bộ quần áo ở đầu giường che máy quay trên tường lại, còn dặn dò cậu bé che kín một chút.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang vui vẻ chờ xem cơ bụng của Mộ Lệ Hành, nào ngờ mới đảo mắt, phòng phát sóng trực tiếp đã đen thui.
[Á á á, chúng tôi đã trả phí rồi, có gì mà hội viên VIP tôn quý không thể xem được chứ!]
[Tiểu Tiểu Hành, ngoan, thả chị ra đi ~]
Mộ Lệ Hành ngẩng đầu hỏi An Ngu: “Em trước hay bọn anh trước?”
Anh nói “bọn anh” ở đây là chỉ anh và Tiểu Lệ Hành.
An Ngu đang lấy đồ dùng từ trong vali ra, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, khi ánh mắt vô tình lướt qua, cô nhìn thấy có một mảng nhỏ lớp vải trên bụng anh đã bị ướt vì vừa rồi không cẩn thận đổ nước trúng, lớp vải mềm mỏng dính sát vào người, đường cong cơ bắp lấp ló bên trong.
Ánh mắt An Ngu nóng bừng, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cô ậm ừ: “Hai người tắm trước đi.”
Nói xong, cô đứng dậy bước nhanh ra ngoài phòng.
Lúc này đã rất muộn, xung quanh toàn tiếng côn trùng kêu vang vui tai, toàn bộ thôn An Hà đều bị bóng đêm bao phủ.
An Ngu ngồi trên một viên gạch, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm xa xăm, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nơi đó không nhuốm ánh đèn thành thị mà đầy sao chiếu lấp lánh, là dáng vẻ gần bầu trời đêm nhất.
Cô cứ ngồi như vậy trong màn đêm yên tĩnh, núi xa nguy nga, ngân hà bao la hùng vĩ.
Bóng đêm phác họa ra dáng vẻ của cô, giống một bức hình xinh đẹp.
Vừa rồi khán giả vẫn còn đau lòng vì không nhìn được cơ bụng của Mộ Lệ Hành, nhưng ống kính chuyển hướng, nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp như vậy, không biết vì sao, trái tim đang xúc động bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Bôn ba ở thành phố lớn đầy bộn bề đã lâu, cuộc sống mỗi ngày đều vội vã giống như bị kéo dây cót.
Đã bao lâu rồi bọn họ không yên lặng ngồi xuống, thả lỏng đầu óc, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh.
Lại bao lâu rồi không nhìn thấy bầu trời đêm tự nhiên nguyên thủy, không tô điểm thêm gì như vậy.
Thật thần kỳ, vốn dĩ khán giả đều vì máy quay trong phòng bị che kín, không còn cách nào phải chuyển sang ống kính bên ngoài, nhưng hiện tại lại không muốn đi nữa rồi.
Có cư dân mạng khó ngủ trực tiếp dùng cảnh này làm nhạc không lời, nung nấu cơn buồn ngủ.
Nghe thấy tiếng dế và tiếng ếch kêu bên tai, thỉnh thoảng còn có tiếng sủa truyền đến từ phương xa, dường như bọn họ quay về đêm hè ở nông thôn lúc còn nhỏ.
Dây thần kinh đại não căng chặt từ từ thả lỏng, mí mắt cũng càng ngày càng nặng nề.
Nhân viên hậu trường theo dõi cảm thấy vô cùng bất ngờ, bọn họ đều cho rằng vào thời gian này, người xem phát sóng trực tiếp hẳn sẽ càng ngày càng ít, không ngờ nhìn sự thay đổi của các con số, số người không những không giảm mà còn tăng lên.
Còn An Ngu, cô đợi rất lâu, gần như sắp ngủ gục trên đầu gối, cuối cùng đã nghe được Mộ Lệ Hành đứng sau người cô nói: “Bọn anh tắm xong rồi.”
Cô nghe vậy thì đứng lên, trở lại vào phòng. Cô ngạc nhiên phát hiện mặt tường khuyết của nhà tranh kia không biết đã được khăn trải giường và vỏ chăn che khuất từ khi nào, còn có một không gian riêng tư nữa.
An Ngu ngạc nhiên: “Chuyện gì thế?
Mộ Lệ Hành cẩn thận ngửi một vòng cánh tay của mình, lại kéo cổ áo lên ngửi, sau khi xác nhận không ngửi thấy mùi mà An Ngu nói, anh biết mình lại thất bại trong cuộc đấu khẩu với An Ngu một lần nữa.
Cũng không biết An Ngu kia ăn gì lớn lên mà lời nói ra như mang theo gai nhọn, từng câu từng chữ đâm vào tim anh.
Sao trước kia anh không phát hiện miệng lưỡi của cô lợi hại như vậy nhỉ?
Mộ Lệ Hành tức giận trong lòng, hơi hiểu được tâm trạng không cam lòng khi không cãi lại được đồng đội khi cùng chơi game của một người trẻ tuổi từng đóng phim chung với anh.
Lúc ấy, anh không hiểu tại sao cậu ấy tức giận, thắng loại đấu võ mồm không có ý nghĩa này cũng có được gì đâu.
Hiện tại anh đã hiểu rồi, thắng không được gì, nhưng thua thì trong lòng chắc chắn sẽ tức muốn chết!
Tầm mắt Mộ Lệ Hành di chuyển đến trên người An Ngu, thấy cô còn đang loay hoay với miệng giếng nước kia, như muốn đạt được thắng lợi trong cuộc so tài nào đó. Anh đi qua, nói với An Ngu: “Để anh làm cho.”
An Ngu ngẩng đầu, không tin tưởng liếc nhìn anh một cái: “Anh có làm được không đấy?”
Mộ Lệ Hành lại bị khiêu khích, đôi mắt đào hoa của anh híp lại, trong đôi mắt đen nhánh như hồ nước hiện lên tia sáng sắc bén.
Anh nhếch cằm lên, tựa như đang tuyên bố: “Em xem thử anh có làm được hay không.”
An Ngu bị khí thế này của anh làm đứng hình.
Cùng lúc đó, từng dấu chấm hỏi xuất hiện trên đỉnh đầu cô.
Sự thù địch xuất hiện đột ngột này là chuyện gì thế?
Mộ Lệ Hành không sao chứ?
Nhưng ngay lập tức, An Ngu nhận ra là bởi vì vừa nãy mình nói sai.
Được rồi, không thể nghi ngờ khả năng của đàn ông.
Đặc biệt là trong tên Mộ Lệ Hành còn có chữ Hành (*).
(*) Chữ Hành (行) này có thể dùng với nghĩa là được, có thể,
An Ngu di chuyển, nhường chỗ cho Mộ Lệ Hành.
Cô cũng muốn nhìn xem người đàn ông ngay cả lò vi sóng trong nhà dùng thế nào cũng không biết này, làm thế nào mà lấy được nước từ cái giếng xưa kia.
Mộ Lệ Hành đi đến trước giếng nước, lại mở chai nước khoáng trong tay anh, đổ toàn bộ hơn nửa chai nước còn thừa vào trong giếng. Một bàn tay anh bịt lại miệng chai nước, một tay khác nắm lấy tay cầm thật dài ấn lên ấn xuống.
Tay cầm dài gỉ sét loang lổ, nhưng làm nổi bật ngón tay thon dài đẹp đẽ như đốt tre của anh.
Cùng với âm thanh kẽo cà kẽo kẹt, không bao lâu sau, thật sự có nước phun ra từ cái vòi giống như ấm trà kia.
Ban đầu An Ngu còn tưởng rằng đây là nước khoáng do Mộ Lệ Hành đổ vào, nhưng theo sự chuyển động của tay cầm dài trong tay anh, nước không ngừng chảy ra bên ngoài, cô mới biết được thì ra thứ này thật sự có nước, nhân viên không lừa cô.
Mộ Lệ Hành ra hiệu cho Tiểu Lệ Hành đang đứng ở một bên: “Đi lấy cái chậu trong phòng lại đây đi.”
Tiểu Lệ Hành lập tức nghe lời, chạy về phòng, rất nhanh đã mang đến một chậu gỗ.
“Sao anh làm được thế?”
An Ngu nhìn nước giếng trong vắt chảy ào ào vào trong chậu, cảm thấy khó tin.
Trông lòng Mộ Lệ Hành có một cảm giác đầy đắc ý và thỏa mãn, nhưng ngoài mặt lại chỉ thể hiện sự bình tĩnh không chút gợn sóng.
Anh ho nhẹ một tiếng, giọng nói lơ đãng: “Trước kia khi đi đóng phim ở nông thôn từng nhìn thấy người dân địa phương sử dụng.”
“Ồ, ra vậy.” An Ngu hiểu ra.
Nếu vậy thì đúng thật là hợp tình hợp lý.
Cô đi đến trước mặt Mộ Lệ Hành, cười tủm tỉm hỏi: “Để em thử xem sao?”
Làm một blogger sáng tạo thủ công, từ trước đến nay An Ngu đều cảm thấy vô cùng hứng thú với những thứ mới lạ, bởi vì như vậy mới có thể khơi dậy linh cảm sáng tác cho cô.
Mộ Lệ Hành không thể hiểu nổi đầu óc suy nghĩ của cô.
Nhưng anh vẫn buông tay cầm ra, lùi sang một bên, dù sao có người chủ động ấn nước, anh còn mừng nữa là.
An Ngu giống như đứa trẻ có được một món đồ chơi mới lạ, trong mắt đầy sự hưng phấn.
Cô tự mình đè nước một lúc, rồi lại gọi Tiểu Lệ Hành qua, để cậu bé thử một lần.
Vốn dĩ cậu bé đang ở cái tuổi tò mò với tất cả mọi thứ, kể cả đứa trẻ chín chắn như Tiểu Lệ Hành cũng không ngoại lệ.
Mộ Lệ Hành đứng ở một bên, thật khó tin một lớn một nhỏ này lại vây quanh giếng cũ kia chơi một lúc lâu.
Tiểu Lệ Hành năm tuổi, còn An Ngu, cô mấy tuổi thế?
Nhưng khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp lại xem rất vui sướng, đặc biệt là một vài cư dân mạng, miệng giếng này gợi lên rất nhiều ký ức thời thơ ấu của bọn họ.
[Tôi nhớ khi còn nhỏ nhà của chúng tôi cũng dùng loại giếng này, nước vô cùng mát lạnh và ngọt.]
[Đúng thật, nước lấy ra từ loại giếng này không thua kém nước khoáng mà siêu thị bán chút nào, tiếc là hiện tại rất nhiều nguồn nước đều bị ô nhiễm, hơn nữa xuất phát từ việc bảo vệ nguồn nước ngầm, nên loại giếng này cũng càng ngày càng ít.]
[Thật nhớ đến cảnh sinh hoạt trong ngôi nhà nhỏ ở nông thôn khi còn bé.]
Lấy nước xong, bọn họ đun bằng ấm nước mà tiền bối Văn Thiệu đưa tới, đổ vào trong nước lạnh.
Mộ Lệ Hành dùng ngón tay khuấy khuấy kiểm tra độ ấm của nước trong chậu, bảo Tiểu Lệ Hành đi lấy bộ quần áo ở đầu giường che máy quay trên tường lại, còn dặn dò cậu bé che kín một chút.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang vui vẻ chờ xem cơ bụng của Mộ Lệ Hành, nào ngờ mới đảo mắt, phòng phát sóng trực tiếp đã đen thui.
[Á á á, chúng tôi đã trả phí rồi, có gì mà hội viên VIP tôn quý không thể xem được chứ!]
[Tiểu Tiểu Hành, ngoan, thả chị ra đi ~]
Mộ Lệ Hành ngẩng đầu hỏi An Ngu: “Em trước hay bọn anh trước?”
Anh nói “bọn anh” ở đây là chỉ anh và Tiểu Lệ Hành.
An Ngu đang lấy đồ dùng từ trong vali ra, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, khi ánh mắt vô tình lướt qua, cô nhìn thấy có một mảng nhỏ lớp vải trên bụng anh đã bị ướt vì vừa rồi không cẩn thận đổ nước trúng, lớp vải mềm mỏng dính sát vào người, đường cong cơ bắp lấp ló bên trong.
Ánh mắt An Ngu nóng bừng, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cô ậm ừ: “Hai người tắm trước đi.”
Nói xong, cô đứng dậy bước nhanh ra ngoài phòng.
Lúc này đã rất muộn, xung quanh toàn tiếng côn trùng kêu vang vui tai, toàn bộ thôn An Hà đều bị bóng đêm bao phủ.
An Ngu ngồi trên một viên gạch, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm xa xăm, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nơi đó không nhuốm ánh đèn thành thị mà đầy sao chiếu lấp lánh, là dáng vẻ gần bầu trời đêm nhất.
Cô cứ ngồi như vậy trong màn đêm yên tĩnh, núi xa nguy nga, ngân hà bao la hùng vĩ.
Bóng đêm phác họa ra dáng vẻ của cô, giống một bức hình xinh đẹp.
Vừa rồi khán giả vẫn còn đau lòng vì không nhìn được cơ bụng của Mộ Lệ Hành, nhưng ống kính chuyển hướng, nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp như vậy, không biết vì sao, trái tim đang xúc động bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Bôn ba ở thành phố lớn đầy bộn bề đã lâu, cuộc sống mỗi ngày đều vội vã giống như bị kéo dây cót.
Đã bao lâu rồi bọn họ không yên lặng ngồi xuống, thả lỏng đầu óc, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh.
Lại bao lâu rồi không nhìn thấy bầu trời đêm tự nhiên nguyên thủy, không tô điểm thêm gì như vậy.
Thật thần kỳ, vốn dĩ khán giả đều vì máy quay trong phòng bị che kín, không còn cách nào phải chuyển sang ống kính bên ngoài, nhưng hiện tại lại không muốn đi nữa rồi.
Có cư dân mạng khó ngủ trực tiếp dùng cảnh này làm nhạc không lời, nung nấu cơn buồn ngủ.
Nghe thấy tiếng dế và tiếng ếch kêu bên tai, thỉnh thoảng còn có tiếng sủa truyền đến từ phương xa, dường như bọn họ quay về đêm hè ở nông thôn lúc còn nhỏ.
Dây thần kinh đại não căng chặt từ từ thả lỏng, mí mắt cũng càng ngày càng nặng nề.
Nhân viên hậu trường theo dõi cảm thấy vô cùng bất ngờ, bọn họ đều cho rằng vào thời gian này, người xem phát sóng trực tiếp hẳn sẽ càng ngày càng ít, không ngờ nhìn sự thay đổi của các con số, số người không những không giảm mà còn tăng lên.
Còn An Ngu, cô đợi rất lâu, gần như sắp ngủ gục trên đầu gối, cuối cùng đã nghe được Mộ Lệ Hành đứng sau người cô nói: “Bọn anh tắm xong rồi.”
Cô nghe vậy thì đứng lên, trở lại vào phòng. Cô ngạc nhiên phát hiện mặt tường khuyết của nhà tranh kia không biết đã được khăn trải giường và vỏ chăn che khuất từ khi nào, còn có một không gian riêng tư nữa.
An Ngu ngạc nhiên: “Chuyện gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất