Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show

Chương 42:

Trước Sau
Nhà họ Tưởng.

Tưởng Minh Huy, bố của Tưởng Hoằng, nhận được tin tức của cấp dưới, nói cuộc làm ăn khó khăn lắm mới sắp đàm phán xong với doanh nghiệp lớn ở nước ngoài đã thất bại, người phụ trách bên kia khéo léo bày tỏ ý lần sau hợp tác, hạng mục hiện tại đã bị một công ty khác cướp mất rồi.

Tưởng Minh Huy tức giận đến nỗi mắng cấp dưới một trận, họ đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, tinh thần và thể lực, dùng trăm phương ngàn kế để gặp được người phụ trách phía bên kia, nhưng không ngờ lại thất bại như thế này.

Phía sau ông ta, bà Tưởng vừa mới rót một chén trà an thần định mang qua cho chồng, thì nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng khách, cảm thấy ngạc nhiên. Bà ta dừng bước, trực giác nói cho bà ta biết hạng mục thất bại trong lời của chồng có liên quan tới bà ta và con trai.

Bà ta nghĩ tới vừa rồi đọc được cuộc nói chuyện phiếm của các phụ huynh trong nhóm, nói gì mà đứa bé họ Mộ mới tới kia là người nhà họ Mộ. Đúng, chính là chắt trai của Mộ Chấn Đình trầm tĩnh nhưng có thủ đoạn như sấm rền kia.

Bước chân của bà Tưởng không vững, cái ly trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

Hoá ra người phụ nữ vô văn hóa bị bà ta mắng ngày hôm qua là cháu dâu của ông nội Mộ, người mà bà ta cảm thấy chẳng qua chỉ là một kép hát trong làng giải trí chính là cháu trai mà ông nội Mộ thương yêu nhất trong lời đồn.

Trán bà Tưởng toát mồ hôi lạnh, không biết bây giờ nhận lỗi với Mộ Thiếu Hành và bố mẹ cậu bé còn kịp hay không.

Mà trong khi Tiểu Lệ Hành được các bạn trong lớp đối xử với thái độ khác thường, tin tức Mộ Lệ Hành là người thừa kế tập đoàn nhà họ Mộ cũng đã truyền khắp giới giải trí và trên mạng.

Từ lâu cư dân mạng đã suy đoán Mộ Lệ Hành có phải có quan hệ gì với nhà họ Mộ hay không, dù sao cùng là họ Mộ, lại thêm nhiều kênh truyền thông giải trí cũng thích dùng trò này để kiếm sự chú ý. Bình thường những cuộc phỏng vấn có liên quan đến Mộ Lệ Hành đều sẽ trêu đùa đôi câu, nói gì mà sau lưng anh Lệ có tập đoàn nhà họ Mộ chống lưng. Vì vậy, một số cư dân mạng không rõ tình hình sẽ tin ngay.

Nhưng chắc chắn các cư dân mạng không ngờ rằng, những lời đồn mà mọi người thường đùa cợt lại là thật!

Mộ Lệ Hành thật sự là người nhà họ Mộ, hoạt động trong giới giải trí chỉ để chơi đùa, phát triển sở thích cá nhân mà thôi. Ngày nào đó anh không thích nữa thì giải nghệ, trở về kế thừa tài sản chục tỷ.

Chẳng trách bình thường Mộ Lệ Hành không tích cực hoạt động như vậy, cũng biểu hiện ra vẻ thiếu hứng thú với những thứ công danh lợi lộc mà mọi người tranh đoạt, một lòng chuyên tâm diễn phim, ngay cả việc trả lời chuyện bí mật kết con sinh con bị bại lộ cũng lạnh nhạt tuỳ hứng.

Thì ra người ta vốn không quan tâm chút nào!

Người hâm mộ của Mộ Lệ Hành sục sôi.

Vốn dĩ bọn họ cảm thấy anh Lệ rất lợi hại, tỏa sáng giữa đám đông, không ngờ còn có gia thế hùng mạnh như vậy.

Cảm giác đột ngột được làm “hoàng tộc” này cũng sung sướng quá rồi!

An Ngu đẩy cửa phòng ngủ ra, trông thấy Mộ Lệ Hành đang ngồi trên ghế sofa tập trung đọc kịch bản.

Người đàn ông không giống thường ngày về đến nhà liền thay quần áo thoải mái, mà anh vẫn mặc đồ vest được may đo riêng đắt đỏ, áo khoác vắt trên tay vịn của ghế sofa, cà vạt hơi lỏng lẻo, lộ ra cổ thon dài với những đường cong đẹp mắt.

Anh bị cận nhẹ, bởi vậy khi đọc kịch bản sẽ đeo kính mắt được làm riêng.

Đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên An Ngu thấy dáng vẻ đeo kính của Mộ Lệ Hành.

Kính mắt gọng vàng đặt trên chiếc mũi cao thẳng như tôn lên đường nét khuôn mặt đẹp đẽ của anh.

Làn da anh trắng trẻo, ánh đèn trắng ấm áp chiếu xuống sườn mặt của anh, có cảm giác nho nhã cấm dục lại uể oải lười biếng, khiến người ta rất muốn kéo cà vạt của anh ra, buộc gì đó lên người anh, xé nát bộ mặt lạnh lùng xa cách ấy của anh.

An Ngu cảm thấy hoảng sợ vì ý nghĩ bỗng trỗi dậy trong đầu mình, cô vội vàng xua tan hình ảnh không hài hòa trong đầu đi.

Cô hắng giọng hỏi anh: “Anh đọc bình luận trên mạng chưa?”



Mộ Lệ Hành ngẩng đầu, đôi mắt đẹp sau mắt kính lộ vẻ thắc mắc: “Bình luận gì?”

An Ngu đi đến trước bàn trang điểm, bắt đầu chu trình chăm sóc da hàng ngày: “Anh không biết rằng mọi người đều đã biết tin anh là người thừa kế tập đoàn nhà họ Mộ rồi à?”

Mộ Lệ Hành khó hiểu bỏ cuốn kịch bản xuống, cầm lấy điện thoại lướt xem lời bình luận trên mạng. Sau khi lướt mấy cái, anh rất nhanh đã hiểu ra lời của An Ngu có ý gì.

Hôm nay, từ sau khi trở về từ bên ngoài anh luôn ở trong phòng tập trung nghiên cứu kịch bản, không để ý chuyện bên ngoài nên không biết đã xảy ra việc này.

An Ngu nói tiếp: “Hôm nay Tiểu Tiểu Hành tan học về đã nói với tôi, thái độ của các bạn học trong lớp đã trở nên tốt hơn, tôi đoán hẳn là ông nội anh đã tung tin hoặc làm gì đó. Xem ra, ông nội anh vẫn rất quan tâm hai người đấy.”

Ngón tay Mộ Lệ Hành lướt trên di động, vẻ mặt phức tạp.

Bởi vì anh luôn để ý quan hệ được nhận nuôi này, nên thời học sinh của Mộ Lệ Hành vô cùng khiêm tốn, không muốn nhắc đến thân thế của mình, cũng bởi vì thời học sinh anh đều cô độc nên đã bị tẩy chay.

Nhưng thời gian đã trôi qua lâu rồi anh cũng chẳng để ý nữa, ông nội lại bận rộn mở rộng thị trường nước ngoài, càng không quan tâm tới tình hình ở trường của anh. Anh chỉ cần làm theo sắp xếp ổn thoả của ông nội, tiếp tục cuộc sống là được, những người khác nhìn và đối xử với anh ra sao, Mộ Lệ Hành không hề để trong lòng.

Nhưng không biết vì sao, sau khi nghe thấy lời nói của An Ngu, trong lòng anh thấy hơi dao động. Thật giống như sau đi trên con đường u ám hiu quạnh rất lâu thì phát hiện ra không hẳn chỉ có mình anh trên con đường này.

Là vì ngày hôm qua Tiểu Lệ Hành kể chuyện đã xảy ra ở trường học với ông nội vào lúc ăn cơm sao?

Anh vẫn cho rằng ông nội sẽ không bận tâm đến những chuyện vụn vặt này.

An Ngu thấy anh chăm chú nhìn màn hình điện thoại, không biết đang nghĩ gì.

Vào lúc này, An Ngu chú ý tới kịch bản trên đầu gối của Mộ Lệ Hành dán chi chít giấy, giống hệt mấy bộ kịch bản trên giá sách trong phòng sách của anh ở Hoa Thần Đình Uyển. Trên bàn trà bên cạnh còn bày rất nhiều cây bút đánh dấu với những màu sắc khác nhau.

Từ lâu nghe nói khi Mộ Lệ Hành nghiên cứu kịch bản thì rất nghiêm túc, không những nghiền ngẫm nhân vật của mình, còn thuộc lòng cả nhân vật khác.

Còn có thể phân tích tình tiết, lời thoại để đánh dấu khác nhau, viết lên được trải nghiệm tâm đắc và cách nghĩ khác biệt của mình.

Xem ra đúng là như vậy thật.

Chẳng trách mọi người trong giới từng hợp tác với anh đều đánh giá anh rất cao, hoá ra cũng không phải tâng bốc khách sáo.

An Ngu thấy Mộ Lệ Hành tập trung suy nghĩ, không nhịn được mà nhắc nhở anh: “Thời gian không còn sớm nữa, anh mau đi tắm rửa đi, lát nữa tôi phải tắt đèn ngủ rồi.”

Mộ Lệ Hành lấy lại tinh thần, thu hồi suy nghĩ.

Anh bỏ kịch bản trong tay ra, đứng lên, lấy áo khoác vest bên cạnh, định treo nó lên trên giá, sau đó sẽ vào phòng tắm để tắm rửa.

Nhưng khi anh đi qua An Ngu, bởi vì bước đi hơi nhanh, góc áo vest bị nhấc lên quệt qua mép bàn trước mặt cô, không cẩn thận đánh đổ một lọ nước hoa trên bàn.

Lập tức có hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp phòng ngủ.

Mộ Lệ Hành ngay lập tức cúi người xuống nhặt, đồng thời An Ngu cũng xoay người từ trên ghế ngồi, cúi đầu.

Hai cánh tay duỗi ra cùng một lúc, đầu ngón tay bỗng chạm nhẹ một cái.

An Ngu ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp đôi mắt ngạc nhiên đằng sau mắt kính của Mộ Lệ Hành.

Không biết là do mùi nước hoa quá nồng nặc hay là gì, khi An Ngu đối diện với gương mặt được phóng to, lúc nào cũng làm cho người ta bị ấn tượng này, bỗng chốc trong đầu hiện lên dáng vẻ cấm dục lười biếng của anh lúc cô vừa mới bước vào phòng ngủ.



Vành tai An Ngu lập tức nóng bừng, vội vàng thu tay về, ngồi dậy.

Sau đó cô nhanh chóng đến trước mở cửa sổ ra, để cho không khí bên ngoài tràn vào, cố gắng xua bớt mùi hương nồng đậm trong phòng.

Mộ Lệ Hành thấy bộ dạng bối rối của cô thì cảm thấy khó hiểu, anh nhặt lọ nước hoa bỏ lên bàn, chiếc lọ tinh xảo xinh xắn gần như đã trống không.

Mộ Lệ Hành liếc An Ngu ở phía trước cửa sổ một cái, trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi sẽ mua lại cho cô lọ mới.”

An Ngu muốn nói không cần, nhưng đối phương đã ra khỏi phòng ngủ.

Đêm hôm đó, An Ngu hiếm khi mất gấp đôi thời gian so với bình thường mới tiến vào giấc ngủ.

Trong giấc mộng, cô mơ thấy Mộ Lệ Hành, đã vậy còn thật sự trói anh lại, mà dây trói chính là chiếc cà vạt ở trước ngực anh kia, và dùng kịch bản để đánh anh.

Sau đó Mộ Lệ Hành vùng vẫy thoát ra, rồi trói ngược lại cô, chất vấn cô bằng ánh mắt nặng nề: “Cô dùng gì đánh tôi mà không được, vì cớ gì phải đụng tới kịch bản của tôi? Cô không biết là tôi không thích người khác đụng đến đồ của tôi sao? Nhất là kịch bản mà tôi trân quý nhất, cô làm hỏng nó thì tôi lấy gì đóng phim!”

An Ngu lập tức tỉnh lại, nhìn Mộ Lệ Hành nằm nghiêng bên cạnh, lại mượn ánh trăng, liếc nhìn kịch bản ở đầu giường của anh.

Vẫn ổn, hoàn hảo không hư tổn.

Sáng hôm sau, An Ngu đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Là Văn Nha gọi tới, hỏi cô còn muốn thuê cửa hàng kia hay không, nếu không thuê thì bọn họ cho người khác thuê.

An Ngu lập tức tỉnh táo, ngồi dậy khỏi giường: “Thuê, thuê chứ!”

Cô đưa Tiểu Lệ Hành đi học, rồi lập tức đến địa chỉ mà Văn Nha nói với cô, không ngờ là một cửa hàng mặt tiền rộng, có diện tích gần ba trăm mét vuông nằm trong một tòa nhà thương mại ở khu phía đông CBD, thành phố A.

“Này, không cần phải tốt như vậy chứ…”

Khu vực tốt như vậy, tiền thuê sẽ đắt đến quá đáng.

Văn Nha: “Chỗ này không phải đúng như những gì cậu nói, phù hợp yêu cầu của cậu à? Người thuê trước kia làm nhà chủ đề khủng bố, cho nên đã đặc biệt làm cách âm, cậu không cần phải tốn tiền cho mặt này nữa, chỉ cần tìm người sửa chữa một chút là được rồi.”

“Không phải vấn đề này, là tiền thuê…”

Cuối cùng Văn Nha đã hiểu ý của cô, cô ấy khoanh tay nói: “Cậu không cần trả tiền thuê, anh tớ nói rồi, cho cậu thuê miễn phí một năm.”

“?” An Ngu bất ngờ, khó tin nói: “Khu vực tốt như vậy, cho tớ thuê miễn phí, anh cậu... Không sao chứ?”

Văn Nha nhướn mày: “Có sao hay không thì tớ không biết à, tớ chỉ muốn hỏi rốt cuộc cậu định làm gì?”

An Ngu cười ha ha: “Chờ sau này cậu sẽ biết.”

Nhưng dù sao cô vẫn thấy áy náy khi thuê chỗ của người khác miễn phí. Mặc dù An Ngu thích tiền, nhưng cũng không muốn lợi dụng người khác. Vì thế cô đã đồng ý với Văn Nha, nếu sau này phòng làm việc sáng tạo của cô có lợi nhuận, vậy tiền thuê một năm này coi như tiền anh trai cô ấy góp cổ phần.

Văn Nha: “Như vậy cũng được.”

Thế là An Ngu bắt đầu tìm người sửa chữa cửa hàng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau