Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show

Chương 46:

Trước Sau
An Ngu hơi ngẩn người.

Cô di chuyển ánh mắt từ tay lên khuôn mặt của Mộ Lệ Hành.

Nét mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, lông mày hơi cụp xuống, ánh mắt như vô tình nhìn đi chỗ khác.

Những tòa nhà cao chọc trời đằng sau anh được thắp sáng bằng ánh đèn neon nhiều màu sắc, những hình ảnh không ngừng thay đổi đan xen với sự nhộn nhịp của cảnh đêm, ánh sáng từ những bóng đèn hắt lên người anh, giống như cả người anh cũng thay đổi màu sắc sặc sỡ, là sống động và dịu dàng.

Không giống với sự lạnh lùng trước giờ.

“Mẹ, mẹ bị thương ở đâu thế?”

Giọng nói của Tiểu Tiểu Hành phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

An Ngu giật mình tỉnh táo lại, cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn Tiểu Lệ Hành và nói với cậu bé: “Mẹ không sao, chỉ là chân bị trầy da chút thôi.”

“Có nghiêm trọng lắm không mẹ, có đau không? Mẹ bôi thuốc mỡ lên nhanh đi ạ.” Nét mặt của Tiểu Lệ Hành trở nên căng thẳng.

An Ngu dở khóc dở cười, cô mỉm cười an ủi cậu bé: “Cũng không có gì nghiêm trọng, việc quan trọng nhất lúc này là tìm một quán ăn để lấp đầy bụng, sau đó tìm một chỗ để ở tạm tối nay, ngày mai chúng ta còn phải đi ra đảo nữa.”

“Vâng ạ.” Tiểu Lệ Hành nghe An Ngu nói không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu bé vẫn đưa ra ý kiến: “Mẹ, hay là chúng ta tùy tiện tìm một quán ăn gì đó gần đây đi, như vậy thì không cần phải đi đường xa nữa.”

An Ngu hơi ngạc nhiên, cô không ngờ đứa trẻ này lại chu đáo như vậy.

Thực ra nếu không phải Mộ Lệ Hành nhắc nhở, có lẽ cô cũng đã quên mất cái chân đau của mình.

Không biết là do cô đi đôi giày mới hay do hôm nay đi bộ quá nhiều, quả thật chân cô có hơi đau. Nhưng vì tâm tư cô đều nghĩ đến việc làm sao nhanh chóng tìm được chỗ ở, nên cô không quan tâm đến điều nhỏ nhặt này nữa.

Cô không ngờ rằng Mộ Lệ Hành lại để ý tới.

An Ngu nhận thuốc mỡ từ trong tay Mộ Lệ Hành, để nó ở trong túi rồi nói cảm ơn.

Sau đó cô nhìn xung quanh.

Nơi này là con phố đêm rất náo nhiệt, Tiểu Tiểu Hành đề nghị ăn một chút gì đó ở gần đây, cô không có ý kiến gì, lại còn tiết kiệm. Có điều Mộ Lệ Hành…

Kẻ này bình thường rất chú ý đến ăn uống, ngoại trừ đêm đầu tiên ở thôn An Hà lần trước hơi buông thả, còn đâu chế độ ăn hàng ngày của anh được kiểm soát rất nghiêm khắc.

Hơn nữa anh là một diễn viên nên lúc nào cũng phải duy trì kỷ luật tự giác, anh càng dè bỉu những đồ ăn có lượng calo cao này.

Quả nhiên, sau khi Tiểu Lệ Hành nói ra ý kiến này, Mộ Lệ Hành lập tức từ chối: “Muốn ăn thì hai mẹ con ăn đi, bố không ăn mấy thứ này.”

“Tại sao ạ?” Tiểu Lệ Hành nhìn những món ăn thơm ngon trên quầy hàng đối diện, cậu bé không hiểu vì sao Lệ Hành lớn lại từ chối họ, lại không cần phải đi một đoạn đường xa nữa, không phải rất thuận tiện sao?

Mộ Lệ Hành liếc nhìn cậu bé và nói: “Đây đều là những đồ ăn vặt có lượng calo cao, không tốt cho sức khỏe.”



“Nhưng mà không phải trước khi đi bố cũng lén giấu một ít đồ ăn vặt của mẹ trong vali sao? Những cái đó cũng có vẻ như không tốt cho sức khỏe mà…?” Tiểu Lệ Hành vạch trần những hành động nhỏ trước khi đi của Mộ Lệ Hành không chút thương tiếc.

An Ngu “?”

Còn có chuyện này sao?

Chẳng trách những đồ ăn vặt cô cất để thỉnh thoảng giải tỏa cơn thèm lại thiếu mất vài túi lớn.

Trên mặt Mộ Lệ Hành lộ ra một chút ngượng ngùng.

Anh quay phim không nhịn được mà cười ra tiếng.

[Hahahahaha, bảo sao khi nhân viên muốn mang vali của họ đi trước thì nét mặt của anh Lệ lại kỳ quái như vậy, giống hệt như em trai tôi khi bị lấy mất cây kẹo trong tay vậy.]

[Bởi vì sợ bị đói giống như lần trước đi qua cầu treo ở thôn An Hà, cho nên anh ấy mới lén lút giấu đồ ăn sao?]

[Tại sao lúc này tôi lại cảm thấy anh Lệ càng xấu mặt nhỉ? Giây trước mới bảo không ăn đồ ăn vặt, giây sau đã bị vả mặt, hơn nữa lại còn bị con trai của mình vả nữa chứ, ha ha ha.]

[Không sao đâu anh Lệ, cuộc đời của con người rất ngắn, cùng lắm thì kiếp sau ta đổi một hành tinh khác là được, em sẽ không chê cười anh đâu, ha ha ha ha.]

[Tiểu Tiểu Hành làm tôi cười chết mất, là người chuyên hủy đi hình tượng mà bố mình đã gây dựng suốt hai mươi năm, lần phỏng vấn lúc trước cũng vậy.]

Mộ Lệ Hành lấy cớ che đậy: “Bố chuẩn bị cho hai mẹ con đấy, sợ hai mẹ con đói bụng…”

An Ngu: “Ồ.”

Tôi tin, tôi giả vờ tin.

Cô quay đầu gọi Tiểu Lệ Hành: “Vậy thì chúng ta ăn chút gì đó ở gần đây đi, nếu bố con đã không muốn ăn những thứ này thì để chút nữa bố con tự đi mua đồ ăn dinh dưỡng tốt cho sức khỏe.”

Tiểu Lệ Hành vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ.”

Hai người nói xong lập tức chạy về một quán bán đồ ăn vặt, ông chủ đang nướng mực trên vỉ.

Một lượng lớn mực được để trên vỉ nướng, mực tiếp xúc với vỉ nướng mới được quét lớp dầu, lập tức phát ra âm thanh xèo xèo, cùng với mùi thơm nức mũi, khiến sâu đói trong bụng người ta bị thu hút.

“Mẹ, con muốn ăn cái này!”

Ở thế giới trước, bố mẹ rất ít khi cho cậu bé tiền tiêu vặt, cậu bé không thể thoải mái tự do mua đồ ăn vặt giống các bạn nhỏ khác. Khi tới thế giới này đồ ăn hàng ngày cũng đều theo Lệ Hành lớn, cho nên cậu bé cảm thấy vô cùng mới mẻ với những món ăn vặt thơm nức trước mắt này.

An Ngu cũng rất thèm, hào phóng vung tay lên: “Mua!”

Tuy nhiên, khi cô chuẩn bị thanh toán thì mới phát hiện mình không có tiền, tiền ở chỗ Mộ Lệ Hành rồi, đương nhiên tiền cũng là do Mộ Lệ Hành kiếm được.



An Ngu nháy mắt ra hiệu với Tiểu Lệ Hành.

Tiểu Lệ Hành hiểu ngay.

Cậu bé đi đến bên cạnh Mộ Lệ Hành, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt đáng thương: “Bố ơi, con muốn ăn mực.”

Mộ Lệ Hành cảm thán trong lòng.

Lúc này mới nhớ đến anh, không phải vừa rồi hai người chạy nhanh lắm sao? Uổng công anh còn tự mình đi ra hiệu thuốc mua thuốc mỡ, sớm biết người phụ nữ này thô bỉ như vậy, anh đã không thèm phí công rồi.

Tiểu Lệ Hành thấy nét mặt Lệ Hành lớn u ám, nghĩ rằng anh đang giận vì vừa nãy mình vạch trần việc anh lén giấu đồ ăn vặt.

Vì thế cậu bé kéo tay của anh: “Bố, con sai rồi, con không nên nói bố như vậy. Không phải lúc trước bố nói với con là muốn ăn gì bố cũng sẽ mua cho con, muốn cái gì cũng sẽ đáp ứng con hết sao?”

Mộ Lệ Hành nhìn vẻ mặt năn nỉ của Tiểu Lệ Hành, bỗng nhiên anh nhớ đến buổi tối đón cậu bé về nhà, anh thực sự có nói như vậy.

Lúc đó trong lòng anh còn nghĩ, nếu mình lúc nhỏ đã xuyên tới đây rồi, mình nhất định phải đốt xử thật tốt với bản thân.

Mộ Lệ Hành móc ra một ít tiền, đưa cho Tiểu Lệ Hành: “Đây, con muốn ăn gì thì mua, chú ý đừng ăn quá nhiều, cẩn thận đau bụng.”

Nhưng Tiểu Lệ Hành lại trực tiếp kéo anh đến quầy nướng: “Bố, bố ăn cùng con và mẹ đi.”

Mộ Lệ Hành bị Tiểu Lệ Hành kéo đến bên cạnh quán ăn vặt, ông chủ đã nướng mực xong, rắc thêm thì là, ớt cay, còn có nước chấm độc quyền lên trên, quả thực rất hấp dẫn.

An Ngu cầm một xiên đưa cho Tiểu Lệ Hành, còn mình cũng cầm một xiên lên cắn, thịt mềm ngon, mùi vị thật tuyệt.

Tiểu Lệ Hành cũng cực kì thích, cậu bé ăn liền hai miếng, rồi giơ lên bên miệng Lệ Hành lớn: “Bố, bố ăn thử một miếng đi.”

Mộ Lệ Hành cúi đầu nhìn xiên que, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, anh bĩu môi: “Không ăn.”

Tiểu Lệ Hành nhón chân lên: “Bố ăn thử đi mà, thật sự rất ngon đó. Chỉ ăn thử một miếng, một miếng nhỏ thôi.”

Mộ Lệ Hành nhìn thấy xiên mực sắp dính lên mặt mình, anh không còn cách nào khác, đành phải cau mày cắn một miếng.

Giây tiếp theo mặt mày anh giãn ra, có một cảm giác tuyệt vời được phóng thích, nhảy nhót trong vị giác.

“Ngon không ạ?” Tiểu Lệ Hành hỏi với vẻ mặt mong chờ.

Mộ Lệ Hành trả lời hờ hững: “Cũng tạm.”

Tiểu Lệ Hành nhét xiên mực này vào tay Mộ Lệ Hành: “Vậy còn một ít bố ăn hết đi.”

Mộ Lệ Hành: “...”

Lúc anh phản ứng lại thì đã quá muộn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau